-Cơ thể của anh sao rồi? (Eri)
Eriserine sau một hồi hôn sâu với Phi Linh, cuối cùng cũng buông cậu ra và hỏi.
-Ừm, có chút không quen cho lắm, nhưng nằm trong tầm kiểm soát, trước hết thì chỉ cần sử dụng bình thường thể là được không cần tạo ra Anh Linh thế, với cơ thể này, anh thể sử dụng Ki như quá khứ anh vẫn thường dùng, chỉ là không có ma lực nên có ma lực lấy từ Illya thì vấn đề này được giải quyết...Ừ, như vậy không vấn đề.
Phi Linh cười nói.
-Nhưng mà…
Cậu lại lẩm bẩm.
-Nhưng mà? (Eri)
-Nhưng mà vẫn cần có một cơ thể thật. (Phi Linh)
-Vậy à. (Eri)
-Chuyện lấy được cơ thể thật thì sau này tính đi. (Eri)
-Cơ mà, đây là nơi nào sao trông như thời hiện đại vậy? (Phi Linh)
Phi Linh nhìn dáo dác xung quanh và nhìn Eriserine, thắc mắc.
-Đồ ngốc, bộ anh đi vào đống tiểu thuyết riết rồi quên đâu là thời cổ đâu là thời hiện đại à? (Eri)
Eriserine mắng Phi Linh.
-Ồ. Thế là hiện đại. Quả là rối loạn Thời-Không gây ra. (Phi Linh)
Mặc cho Eriserine mắng, Phi Linh vỗ tay bừng tỉnh đại ngộ. Trên trán của Eriserine xuất hiện vài đường gân xanh.
-Ái!....(Phi Linh)
Eriserine nhảy lên và đấm vào bụng Phi Linh một cái khiến cậu phải ôm bụng lăn lông lốc trên đất.
-Thế, anh tính sẽ đi đâu? (Eri)
Eriserine khoanh tay đứng nhắm một mắt lại như thể rất hờn dỗi Phi Linh và chờ cậu trả lời.
-Cough….Thật ra cơ thể này vẫn cần phải thích nghi một thời gian. Anh nghĩ mình sẽ ở lại đây để từ từ chờ đợi vậy. (Phi Linh)
-Vậy à. Thế thì quyết định vậy đi. (Eri)
-? Em không định làm gì sao? (Phi Linh)
-Không. Em muốn đi với anh. Đề phòng anh làm cho mèo sau lưng em. (Eri)
-Có giống anh làm cho đó không? (Phi Linh)
-Không có sao? Để em đếm xem, Tiểu Đào này, Tiêu Ngưng Nhi này, à mà con bé đó chỉ là ảo thôi anh chả để tâm đâu ha. (Eri)
-…..Haizz, anh thua em. Tóm lại là anh nghĩ mình sẽ kiếm một công việc gì để câu thời gian vậy. (Eri)
-Hình như anh quên thì phải. (Eri)
Nghe Eriserine nói thế, Phi Linh chợt lạnh sống lưng, Eriserine nở một nụ cười cứ như muốn làm gì đó không tốt chút nào.
-A….xin lỗi. Hẹn hò cùng em nữa.
Phi Linh đổ mồ hôi rồi nhận ra mấu chốt nên cậu nói.
-Umu. Thế sẽ hay hơn. Em không đi đâu nữa. Ở đây chơi với hai cha con anh. (Eri)
Eriserine vươn người mình lên cao. Sau đó nhìn Illyasviel. Hình như cô bé vẫn chưa nắm bắt được vấn đề.
-Illya, đây là mẹ con. Eri. (Phi Linh)
Nhận thấy Illyasviel không hiểu được nên Phi Linh trực tiếp giới thiệu luôn.
-Nhưng…Eva-chan thì sao? (Illya)
Cô bé trông hơi bối rối khi nói về cô bạn cô.
-Eva-chan là cô, cô là Eri, cho nên Eva-chan là Eri. Như vậy có được không? Từ nay gọi cô là mẹ ổn chứ? (Eri)
Eriserine mỉm cười nói với Illyasviel.
-V….vâng…(Illya)
Dù vậy, Illyavsiel vẫn chưa quên phải gọi Eri bằng mẹ.
-Linh. Anh định làm gì ở đây trong khi chờ cơ thể thích nghi đây? (Eri)
-Hừm….dạy học thì ổn nhỉ? (Phi Linh)
-Ptffff…..(Eri)
Eriserine đột nhiên bật cười sau khi nghe Phi Linh nói.
-Cái gì vậy? (Phi Linh)
Cậu trở nên khó hiểu với điệu cười của Eriserine.
-Dạy học?! Anh mà đi dạy sao? Buồn cười đấy! (Eri)
-P….phải đấy. Anh tự biết năng lực mình tới đâu. (Phi Linh)
-Thôi, anh thích làm gì thì làm. Em không can. (Eri)
Nhìn vẻ mặt âm mưu của Eriserine, cậu nghĩ nó chẳng tốt lành gì đâu, với tính cách của cô thì có thể bất cứ điều gì, ngoài ra hiện giờ còn có thêm tính cách bất thường từ Eriserine Witch nữa thì cậu không dám hứa hẹn là cô sẽ không làm gì bất thường….
-Illya, ba chúng ta về thôi. Eri, nhà em ở đâu thế?
Phi Linh gọi Illyasviel, cô bé nhanh chóng chạy đến và Phi Linh nhìn Eriserine hỏi.
-Cũng không xa lắm. Đi thôi. (Eri)
Nói xong, Eriserine vung tay tạo ra một cổng dịch chuyển, cả ba người bình thản bước vào cổng và biến mất.
---------
Tại khu rừng thông khá gần học viện Mahora. Cả ba người cùng nhau bước ra khỏi công dịch chuyển và đứng trước căn nhà tranh khá là dễ thương.
-Ho~ không phải nó trông hỏi “nhỏ” so với em hay sao? (Phi Linh)
-?! Anh muốn nói sao? (Eri)
Eriserine hiện lên một vẻ nghe không vừa tai nên cô liếc Phi Linh.
-À…không có gì…(Phi Linh)
Gặp Eriserine lúc nào cậu cũng yếu thế và cũng đành chấp nhận.
-Có một phòng riêng dành cho Illya rồi. Illya về phòng mình đi. (Eri)
-Ể? Làm sao con về phòng được? Con có biết đường đâu.
Illyasviel thắc mắc trong tâm trạng ngỡ ngàng.
-Đi theo con bé kia đi. Chachamaru. (Eri)
Sau khi Eriserine gọi, một bóng người bước ra từ trong căn phòng. Một cô gái cao khoảng 1m7 hơn với mái tóc màu xanh chuối, đôi mắt màu xanh nhưng không máy có hồn lắm, trông cô ấy ăn mặc cũng không lạ gì, mà lạ ở hai bên tai lại là hai rất dài.
-Người máy? (Phi Linh)
Nhìn đặc điểm của đôi tai, Phi Linh nhìn Eriserine hỏi.
-Umu, em làm nó lúc chán ấy mà. Nó cũng được việc lắm. (Eri)
-Vậy à. (Phi Linh)
-Master gọi em có chuyện gì? (Chachamaru)
-Ở, ngươi dẫn Illya đến căn phòng ta để sẵn ấy. (Eri)
-Vâng, em sẽ làm ngay. Illya-san, mời em theo tôi. (Chachamaru)
-Vâng. Làm phiền chị. (Illya)
Sau đó Illyasviel đi theo Chachamaru về phòng của mình. Chỉ còn Phi Linh và Eriserine ở lại một mình.
-Etou…còn anh ở phòng nào?
Phi Linh gãi đầu hỏi.
-Anh ngủ với em.
Eriserine thẳng thừng nói ra. Phi Linh nghe mà hết hồn.
-Ể? Sao? (Phi Linh)
Cứ như nghe không rõ Eriserine nói cái gì, Phi Linh hỏi lại.
-Anh muốn ngủ ở ngoài đường không?
Eriserine nở một nụ cười man rợ khiến Phi Linh không dám nói gì chỉ có đáp lại:
-Dạ…..không…..(Phi Linh)
Phi Linh hoàn toàn bại lui trước khí thế bá đạo của Eriserine.
---------
-Nhưng mà….tại sao lại ngăn một vách ở giữa cái giường cơ chứ?
Phi Linh thầm than thở. Eriserine để cậu ngủ chung phòng với cô ấy, cậu lại tưởng cô muốn làm chuyện ấy với mình, khiến cậu hơi hồi hộp, cậu cũng có làm với ai bao giờ, kể cả hai kiếp người trước. Nhưng mà khi hai người đi ngủ, Eriserine lập ra một vách dọc chăn giữa chiếc giường lớn dành cho hai người. Điều này làm cậu bể mộng hoàn toàn luôn.
-Anh chưa cầu hôn em thì đừng hòng “bóc tem” nhé.
Eriserine nằm phía bên kia của vách ngăn cười khanh khách nói.
-Haizz….cầu hôn à? Chuyện đó cũng phải từ từ mới chứ. (Phi Linh)
-Từ từ? 1 năm hẹn hò chưa đủ à? Hơn nữa còn bắt em đợi trong thời gian bao lâu anh biết không vậy? (Eri)
Không vừa ý, Eriserine mắng cậu.
-….(Phi Linh)
-Này trả lời đi! Không em cho anh ngủ ở ngoài đấy. (Eri)
-(Con gái đúng là ích kỷ mà!) (Phi Linh)
-Anh nói ai ích kỷ hả? (Eri)
Dù Phi Linh đang nghĩ những thứ đó trong đầu thôi nhưng hoàn toàn bị Eri ghi gút trong bụng.
-Xin lỗi. (Phi Linh)
Phi Linh thua trận.
-Hừ…biết điều thì mau ngủ đi. Không phải tha cho anh đâu đấy. (Eri)
Nói xong cả hai lại im lặng.
---------
Ngày hôm sau.
Cả hai sắm sửa mọi thứ để phù hộp với thời đại này. Sau đó Eri dẫn Phi Linh và Illyasviel đến phòng hiệu trưởng học viẹn Mahora để xin việc cho cậu.
-Vậy cô muốn anh chàng này dạy trong học viện sao? (???)
Trong phòng hiệu trưởng, một lão giả đầu chỉ có một chỏm tóc dài kéo xuống đến lưng, râu dài xuống ngực, có hai cặp mày rậm và dài. Ăn mặc một bộ khá giống hakama.
-Ừ. Ta muốn ông sắp xếp một vị trí để anh ấy có thể dạy học. (Eri)
-Cậu ta có biết gì về Thế Giới Phép Thuật không? Nếu Er…Evangeline-chan thì chắc chắn có liên quan nhỉ? (???)
Sau khi vừa định nói tên của Eri, lão giả đó phải sửa lại ngay khi Eri lườm mắt nhìn ông.
-Tất nhiên, anh ấy đã từng ở Thế Giới Phép Thuật. Ông không cần phải lo gì nữa, Konoemon Konoe. (Eri)
Lão giả này tên Konoemon Konoe, hiệu trưởng của học viện Mahora, hơn nữa còn có vai trò rất quan trọng trong Kantou Magic Association.
-….Nếu như vậy thì không vấn đề gì, dù sao cũng là lời giới thiệu từ Evangeline-chan thì không thể từ chối rồi. (Konoemon)
-Ừ biết thế thì tốt. (Eri)
-Vậy có ổn không thế, Konoe-san còn chưa biết anh có thể làm được gì mà. (Phi Linh)
-Không sao không sao, cậu có thể dạy thể dục cũng được. Cơ bản trường học này dành cho nữ sinh thôi. Cậu thể ngắm các em xinh tươi mỗi ngày đấy. Hoho…(Konoemon)
-….(Phi Linh)
-Linh~ nếu anh làm cho mèo sau lưng em thì coi chừng anh sẽ ngắm gà khỏa thân vài lần đấy. (Eri)
Eriserine nghe xong Konoemon cảm thấy rất nóng, cô lập tức dẫm lên bàn chân của Phi Linh. Khiến cậu dựng người lên, sau đó cô nhỏ nhẹ nói, nhưng có cảm giác rất không nói dối chút nào.
-Anh không có làm mấy chuyện vô sỉ đó đâu nhé. (Phi Linh)
-Được vậy thì tốt. (Eri)
-À. Mà cũng đã vào học kỳ mới rồi, cậu sẽ được thông báo về lớp mình đảm nhiệm bộ môn trong vài ngày tới. Vì thế, hãy cố gắng nhé. (Konoemon)
Ông ta khá hiện hậu, Phi Linh gật đầu đáp lại, sau đó theo Eriserine rời đi.
Lúc hai người rời đi, một bóng người bước ra từ bên trong một góc phòng.
-Hiệu trưởng, xem ta chúng ta lại sắp có một điều mới lạ rồi. (Takahata)
Takahata cầm một trên tay một điếu thuốc lá và hút, một tay bỏ vào túi quần.
-Vậy à. Ta cũng mong là sẽ ổn. (Konoemon)
-Sắp tới lại có đồng nghiệp mới rồi. Chắc nên mời cậu ta đi ăn thường xuyên nhỉ? (Takahata)
-Nếu cậu qua mặt được “Ác Mộng Cứu Thế” thì cậu có thể mời cậu ta. Hoho….
Konoemon vừa vút râu dài của mình vừa cười. Takahata nghe Konoemon nói thế cười khổ gãi đầu.
---------
-Này, trong khi anh thích nghi thì em không làm gì sao? (Phi Linh)
-Có chứ. Ngồi không thì chán chết, nhưng mà em lười quá không muốn đi đâu cả. (Eri)
Cả hai vừa đi trên hành lang vừa nói.
-Vậy à. Có thể nói cho anh biết em muốn làm gì không? (Phi Linh)
-B-í-m-ậ-t. (Eri)
-Thua em luôn. (Phi Linh)
-Kukuku….cứ đợi đi. (Eri)
-Sao anh có cảm giác không lành về việc này thế nhỉ? (Phi Linh)
-Chắc anh tưởng tượng đấy. (Eri)
Cả hai cùng nhau ra khỏi học viện.
-Ne~ lâu rồi không đi chơi, anh dẫn em chứ? (Eri)
-Vậy à. Cũng lâu thật. Em muốn đi đâu. (Phi Linh)
-Đi ăn gì đó đi. Chỗ nào tình cảm chút. (Eri)
-Vậy em dẫn đường anh đi. (Phi Linh)
Nghe xong, Eriserine cho cậu một đạp vào bụng.
-Đồ ngốc! Ít ra đừng có nói cái đó chứ. Đợi em kéo anh đi là được rồi.
Eir mắng cậu, Phi Linh chấp nhận đời chồng sợ vợ của mình, sau đó Eriserine kéo cậu đi chơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...