-Adward-san, cầm cự một chút. Cháu sẽ giúp ông nhanh thôi.
Illyasviel hối hả nói. Cô bé hơi đắn đo, giữa việc sử dụng Phép Thuật hay không.
-Haizz….không sao. Thời chiến tranh này, thế nào cũng có những tên như ta phải bỏ mạng. Đáng tiếc phải để hai cô bé đáng yêu thế này trông thấy cảnh máu me sớm quá.
Adward tưởng mình sắp chết nên nói những lời cuối cùng.
Chỉ sau khi thấy một hào quang màu xanh nhạt hiện lên trên tay Illyasviel khi cô bé đặt lên vết thương sau lưng ông, Adward nhìn thấy cảnh này không khỏi sửng sờ.
Evangeline nhìn cũng sửng sờ, nhưng khác hẳn điều Adward đang nghĩ, cô bé lại thuần túy hơn, thật kỳ diệu, thật thần kỳ, tại sao Illysaviel lại có thể như vậy.
Vết thương ngưng chảy máu, vết chém đang nối lại, dần lành hẳn. Adward không còn thấy đau nữa.
-Illya-chan, cháu là sứ thần sao?
Sau khi đã có thể ngồi dậy, Adward ngạc nhiên hỏi Illyasviel.
-Sứ thần?
Evangeline thắc mắc nghiêng đầu nhìn Illyasviel.
-…
Illyasviel ấp úng không trả lời. Evangeline quay sang nhìn Adward hỏi:
-Adward-san, pháp sư là gì?
-Evangeline-chan, cháu không biết sao? Sứ thần là những người có thể làm nên những điều kỳ diệu, sứ thần trên thế giới có rất ít, cũng là chức nghiệp rất được tôn trọng. Illya-chan, cháu không phải là người của Giáo Đình chứ?
Adward nói.
-Giáo Đình?
Illyasviel lên tiếng.
-Giáo Đình là một tổ chức đào tạo ra những sứ thần để giúp đất nước. Giáo Đình chuyên về quang hệ sứ thần. Tuy nhiên vẫn có một số người sử dụng Phép Thuật sinh hoạt để nhóm lửa.
Adward nói. Phi Linh nghe thế nhíu mày. Thời điểm Châu Âu loạn lạc, nước sạch cũng là nhu cầu cần thiết đối với người dân và hoàng gia. Nhưng mà cái chính là Giáo Đình là một tổ chức cho sứ thần, lại nói đến tên gọi như một tôn giáo thì đúng hơn, xây dựng tín đồ để đi theo mục đích nào đó là thứ Phi Linh cực kỳ không ưa, bởi vì có một số tiểu thuyết, những thứ như vậy đa phần lúc sau đều xấu cả.
-Adward-san, mong ông tiết lộ chuyện này cho người khác nhé.
Illyasviel vẻ mặt moe rơi lệ nói.
-….Thật ra ta cũng không có ý định nói cho ai về việc này, nói trắng ra ta không muốn liên quan đến Giáo Đình. Phiền phức lắm!
Adward gãi đầu nói. Đúng thật là như vậy. Các thương luôn không muốn quan hệ hay có bất kỳ dính líu gì đến Giáo Đình. Với lại, Giáo Đình cũng không ra lệnh, ban lệnh truy nã có mặt Illyasviel, cho nên Adward ông ta cũng không cần tham gia vào. Dính vào Giáo Đình vô cùng rắc rối.
-Ha….Cảm ơn Adward-san.
Illyasviel cười mừng rỡ, khôm người cảm ơn. Evangeline lại không hiểu, tại sao nói sứ thần được tôn trọng nhiều đến thế, Illyasviel làm gì mà lo lắng như vậy?
Nghe Adward nói như vậy, Phi Linh không thèm quan tâm nữa, bởi vì mặt tên đó không biểu hiện của sự nói dối, nếu hắn nói dối, Phi Linh sẽ biết, và dĩ nhiên sẽ âm thầm giết hắn.
Chữa thương xong, Adward đứng lên và nhờ cả hai cô bé lên xe trước. Trong lúc đó, ông đã ra tay xử lý đám cướp trong âm thầm không cho hai cô bé biết. Quả là quan tâm sự ngây thơ của hai cô bé này.
Rồi cả ba nhanh chóng khởi hành rời khỏi nơi đó, tiến đến Coatbridge.
---------
Sáng hôm sau.
Xe ngựa đã đến thị trấn. Có nhiều đồn điền, thửa ruộng, người dân có vẻ đang tập trung làm nông vào sáng sớm với những cây lúa mì vàng nhạt. Tiện thể thì lên đến Coatbridge, thời tiết lại thay đổi thành nắng không lạnh nữa.
Thời tiết như chong chóng ấy.
Đến gần thị trấn có một đồn chốt binh lính canh gác, Illyasviel và Evangeline xuống xe và chào tạm biệt Adward, ông ta chỉ đến đây, giao hàng hóa cho người yêu cầu và bắt đầu đi đường đến thị trấn Perth.
Illyasviel và Evangeline không có quen biết gì với ai, nên hai cô cứ đi vòng vòng xung quanh hỏi thăm.
Không hỏi được anh lính nào, Illyasviel và Evangeline đi ra ngoài cánh đồng, đi trên con đường lớn giữa những thửa ruộng rộng lớn. Cơ mà, cả hai trong khi hỏi thăm lại nghe qua việc tổ chức lễ hội dị giáo gì đó, nhưng không đáng để ý lắm nên hai người bỏ qua. Chủ yếu Illyasviel hỏi về pháp sư ở thế giới này.
Đi ra thửa ruộng cũng khá xa, đi mất hết một tiếng đồng hồ tổng cộng từ sáng gần trưa đến được thị trấn Coatbridge, hỏi thông tin cả buổi trưa và đến khi chiều lại ra thửa ruộng, không hiểu sao Illyasviel lại muốn có một chiếc xe đạp. Giản dị thôi cũng được.
Trên con đường lớn, Evangeline nhìn thấy phía xa lại có một đám đông đang bu đông như kiến ấy. Cô kéo tay áo của Illyasviel, Illyasviel quay lại thì Evangeline chỉ về phía đám đông.
Cả hai nhanh chóng chạy đến đó. Gần nhất, Illyasviel và Evangeline nhìn thấy có một chiếc xe ngựa đứng ngoài trở hàng hóa, có vẻ của một thương nhân nào đó. Illyasviel và Evangeline liền muốn gặp chủ nhân của chiếc xe ngựa này.
Đám đông ở đó đang diễn ra một phong trào gì đó, đám đông đang bao vây xung quanh. Bên trong đó, có 4 người trai tráng nông dân trẻ tuổi đứng bao quanh một đống lúa.
-Có sói…
-Nằm xuống đó…
-Ai sẽ bắt được sói nào….
-Đây là lần cuối cùng rồi. Hãy cẩn thận…
-Horo sẽ chạy trốn khỏi bàn tay của những kẻ tham lam….
…..
Bốn người nông dân cùng lao vào đống lúa mì. Rồi một tên đã nhanh chân, dùng lưỡi hái nhỏ cắt chùm lúa đó. Tên đó cắt được thì cười hí hửng, sau đó như một con cờ hó, hú lên “húuu……”. Rồi hắn chạy đi, một vài nông dân trẻ đến trung niên rượt theo hắn.
Những tên khác vừa rượt theo vừa hô:
-Là Horo…
-Đừng để cậu ta thoát….
….
---------
Illyasviel và Evangeline đã đi đến đằng sau đám đông, do cơ thể nhỏ bé nên chẳng thấy được gì cả. Nhưng có lẽ có liên quan đến sự kiện dị giáo gì đó, trông bọn họ hưởng ứng cũng rất dị mà.
-Đúng là bó tay!
Một người thanh niên tóc trắng gãi đầu cảm thán cũng ở gần đó, sau đó người đó liền đi về phía chiếc xe ngựa.
-Evangeline-san, nhìn kìa. Hình như chú ấy là chủ xe ngựa đấy. Mau lại hỏi chú ấy về hướng Glasgow đi.
Illyasviel kéo kéo Evangeline, chỉ chỉ về phía người đàn ông tóc trắng.
Cả hai nhanh chóng chạy đến chiếc xe ngựa.
Khi người đàn ông tóc trắng leo lên xe ngựa. Illyasviel túm được một mảnh áo của anh ta. Khiến anh ta phải dừng lại và nhìn về phía sau mình là ai đang túm áo mình.
Cả ba chạm mặt nhau.
-Etou…..Các em là ai thế? Hình như anh chưa thấy mấy đứa ở vùng này bao giờ.
Thanh niên tóc trắng cười hỏi.
-Vâng….bọn em không phải người ở vùng này. Chúng em chỉ là khách qua đường thôi. À mà…Anh ơi, cho chúng em hỏi anh có hướng về Glasgow không?
Illyasviel cười gật đáp, sau đó cô bé hỏi.
-Sao em lại hỏi anh lại đi Glasgow?
Thanh niên tóc trắng hỏi.
-Tất nhiên là xe ngựa của anh rồi. Đã 5 ngày bọn em đi xe của thương nhân mà.
Illyasviel cười moe nói. Thanh niên tóc trắng trên mặt tỏ ra vẻ bất ngờ, không ngờ một cô bé bên ngoài trông như 10 tuổi lại đã từng đi trên xe thương nhân, chỉ với hai cô bé trạc tuổi nhau như vậy.
Nói xong, Illyasviel giao phần nhiệm vụ còn lại cho khuôn mặt moe ngây thơ của Evangeline. Cô bé lôi Evangeline đứng kế bên, hành động bất ngờ khiến Evangeline bất ngờ, ấp úng một hồi rồi mở miệng nói:
-….Thương nhân-san, anh có thể cho chúng em quá giang đến Glasgow không? (*khuôn mặt moe*)
Bị vẻ ngoài vô cùng đáng yêu của Evangeline tấn công, thanh niên tóc trắng chợt cứng đờ, sau đó gãi đầu, anh ta đưa tay ra muốn bắt tay, nói:
-D…Dĩ nhiên là được. Anh là Lawrence. Rất hân hạnh được gặp.
-Em là Illyasviel. Gọi em là Illya nếu anh muốn. Đây là…
Illyasviel hưng phấn giới thiệu, sau đó chỉ tay qua Evangeline, ý bảo cô ấy tự giới thiệu.
-….là Evangeline….
Evangeline nói khá nhỏ. Illyasviel cười nói tiếp:
-Cô ấy là Evangeline, cứ gọi cô ấy là Eva là được rồi. Phải không, Eva-chan?
Evangeline không tin được Illyasviel hoàn toàn khống chế toàn cục. Đành gật đầu mà thôi, dù nói cũng không thể nào nói lại Illyasviel.
Illyasviel bắt tay với Lawrence, rồi lên xe theo Lawrence, Evangeline cũng lên theo.
Lawrence quất ngựa cho nó hướng về phía thị trấn chính.
Nói là thị trấn nhưng nó giống làng hơn, những ngôi nhà được làm bằng gạch với rơm rạ làm mái nhà.
-Trưởng làng-san.
Lawrence lái xe ngựa ngang qua một nhà kho, nơi người dân đang thay gánh lúa mì vừa mới thu hoạch mang vào trong kho. Anh ta vẩy tay chào một người trung niên, với cặp râu không dài.
-Ồ, Lawrence. Điều gì mang cậu quay lại làng thế?
Trung niên trưởng làng cười nói.
-Cũng do một hiệp sĩ kia nói với tôi có một lễ hội thu hoạch. Nên tôi đến xem có thể làm gì không.
Lawrence nói. Illyasviel và Evangeline ngồi kế bên nhau, nhìn ngó xung quanh cảnh vật xa xa ngoài cánh đồng.
-Tôi hiểu rồi…Một hiệp sĩ ở tu viện phương Đông phải không?! Đến tận nơi xa xôi này chỉ vì một lời đồn như vậy thôi sao?!
Trưởng làng khoanh tay cười nói. Thì ra bên chốt gác binh mà Illyasviel và Evangeline đi qua hồi sáng là tu viện.
-Tôi nghĩ là ông biết, vì dù sao ông cũng là trưởng làng mà. Nhưng năm nay quả thật thu hoạch được rất nhiều lúa mì nhỉ…Nếu các ông đã trữ đủ số lượng, tơi có thể sẽ mua một ít.
Lawrence nói.
-Xin lỗi Lawrence. Có vẻ không có dư mấy, nhưng tôi sẽ gói vài bó lại cho cậu. À mà, Yarei cũng muốn gặp cậu lắm đấy. Thỉnh thoảng cậu ấy kể về cậu. Rằng cậu đã giúp cậu ấy rất nhiều hồi cậu ta còn ở với ngày lãnh chúa. Cậu ấy thật sự muốn gặp cậu lắm.
Trưởng làng nói.
-Tôi cũng muốn đi uống với cậu ta một chút. Cho tôi biết khi nào lễ hội kết thúc nhé.
Lawrence cười nói.
-Cậu không ở lại được sao?
Trưởng làng hỏi. Có hai đứa nhỏ khoảng 5-6 tuổi chạy ra mang theo rau quả trên tay.
-Không phải phong tục ở đây là tiễn khách trong thời gian diễn ra lễ hội sao? Bởi vì tôi là một lái buôn nên không thể sống một cuộc sống mộ đạo được.
Lawrence cười đáp. Trưởng làng bế hai đứa nhỏ lên sau đó quay lại nhìn Lawrence tươi cười nói:
-Nếu cậu không thể ở lại, hãy nhận cái này đi nhé.
Ý trưởng làng bảo Lawrence nhận đống rau củ quả chứ không phải hai đứa nhỏ, đã cho đi nhờ hai cô gái 10 tuổi đã đủ đô rồi. Lawrence đành nhận đống trái cây đó.
Đợi đến buổi tối, lễ hội cũng kết thúc và tổng kết số lúa thu hoạch. Lawrence mua vài bao lúa mì để làm hàng hóa đem đến Glasgow bán.
-Lawrence-san được trưởng làng-san yêu mến nhỉ?
Illyasviel đung đưa đôi chân trong không khí cười nói. Lawrence cười khổ đáp. Illyasviel có cần phải tinh ý như vậy không? Trong khi đó Evangeline thì lạnh lùng hơn, cô bé không nói gì nữa kể từ lúc giới thiệu tới giờ.
---------
Nghỉ Tết thôi:v qua Tết tầm mùng 4 sẽ quay lại....AE ăn Tết vui vẻ....mong là qua Tết cmt sẽ được hưởng ứng nhiều hơn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...