Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Dù rằng chỉ là phu thê trên danh nghĩa với Bắc Sơn Thuần, nhưng khi Trùng Trùng đi với Tây Bối ra ngoài bằng con đường bí mật, nàng vẫn có cảm giác như chim được thả khỏi lồng vậy, có thể thấy rằng sự giam
cầm về tinh thần cũng rất ngược đãi con người ta.  Những lời Tây Bối nói làm nàng vừa cảm động vừa bối rối, sợ mình sẽ ngượng
ngập khi tiếp xúc với Tây Bối, nhưng suốt đường đi Tây Bối vẫn luôn nói
cười giúp nàng gạt bỏ sự đề phòng, thay vào đó là cảm giác thoải mái tự
do, chỉ muốn mau chóng đến được Yêu giới, đánh gục Dương Bá Lý, lấy vạc
Hỗn Độn Lưỡng Nghi Phần Tâm về.

Đồng thời, càng đến gần Yêu giới thì nỗi lo của nàng càng gia tăng, sợ sẽ trông thấy cảnh
Cửu Mạng bị thương thậm chí là bỏ mạng.

Yêu đạo sống riêng một giới, không phải ai cũng có thể tùy ý ra vào.

Dương Bá Lý là Vương của Nhân đạo khi đại chiến lục đạo, trước đây từng kết
minh với Yêu đạo nên có thể dễ dàng lẻn vào, còn đám người Trùng Trùng
thì chỉ nghe Hoa Hiển Tử nói cửa vào Yêu giới nằm ở núi Vạn Yêu, vào
trong núi rồi còn phải tìm.

Trước đó Tây Bối đã
dùng hạc giấy sở hữu hai tác dụng là ghi âm và bồ câu đưa thư để thông
báo cho Bạch Trầm Hương rồi, nhưng Trùng Trùng không chờ để tập trung
với người trong sư môn được, bèn kéo theo Tây Bối vào trong núi tìm
đường.

”Tảng đá đen kia trông giống như kết giới
vậy.” Trùng Trùng đứng ngay đường đèo nhìn hồi lâu mà chỉ cảm thấy tảng
đá đen ở một bên khá khả nghi, nhưng sau khi Tây Bối vươn ngón tay bắn
ra một luồng gió thì lắc đầu.


”Đừng thất vọng, tìm
tiếp sẽ được thôi, chắc chắn cửa vào Yêu giới sẽ không dễ bị phát hiện
như vậy đâu, nói không chừng là ở nơi không nổi bật nhất thì sao.” Hắn
an ủi nàng, cả người hắn vẫn sạch sẽ tươm tất, cử chỉ phóng khoáng,
không như Trùng Trùng, sau khi đi một chặng đường hối hả không ngủ không nghỉ, dáng vẻ nàng đã đạt đến mức độ mặt mũi nhem nhuốc, đầu tóc rối bù rồi.

Trùng Trùng lắc đầu.

Ngọn núi Vạn Yêu này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ, đứng nhìn chỉ thấy nó là một ngọn núi trơ trụi, ngồi xuống thì sẽ phát hiện những tảng đá tầm thường ấy đều là đá hình Yêu thiên nhiên, nhiều đếm không
xuể, hơn nữa còn mang hình dáng rất đáng sợ.

Muốn
tìm thứ không tầm thường trong những thứ được cho là tầm thường này, nếu không có gợi ý thì e rằng Bạch Trầm Hương cũng tìm không ra.

Hai người lại đi khắp cả ngọn núi nửa ngày, cuối cùng sự nhẫn nại của Trùng Trùng cũng tuyên bố rằng nó biến mất rồi. Nàng định đề nghị trực tiếp
san bằng ngọn núi cho xong, nàng không tin không đủ dọa cho nửa tên yêu
quái ló ra dẫn đường.

Đang muốn bàn về tính khả thi của chuyện này với Tây Bối thì bất chợt nghe thấy một tiếng kêu vừa
mừng vừa ngạc nhiên, “Ma nữ chủ nhân! Mỹ nữ chủ nhân!”

Vạn Sự Tri?!

Vừa nghe được tiếng đầu tiên là Trùng Trùng đã lập tức biết được người đó
là ai rồi. Nhưng chẳng phải con gà con này bị nàng cử đi theo Cửu Mạng
rồi sao? Do nó cảm nhận được chủ nhân đã đến hay là Cửu Mạng xảy ra
chuyện gì rồi?


Hoảng hốt nhìn xung quanh thì một
cái bong bóng to bằng bàn tay ập vào mặt, kế đó là một con gà con lông
đỏ xuất hiện giữa không trung, nó thấy Trùng Trùng thì lập tức bổ nhào
qua hét lên: “Chủ nhân, cuối cùng ta cũng trông thấy ngươi rồi, suýt nữa thì ta đã tưởng chủ tớ hai ta một người trời một người đất rồi!”

Trùng Trùng vừa nghe đã giật thót tim, vội tóm Vạn Sự Tri lại, “Có chuyện gì, nói mau! A, sao lông của ngươi biến thành màu đỏ rồi?”

”Không phải biến thành màu đỏ, là máu, bị máu của Cửu Mạng nhuộm đỏ đó!” Đôi
mắt nhỏ như hạt đậu của Vạn Sự Tri nặn ra hai giọt nước mắt.

Trái tim Trùng Trùng đập “thịch” một phát, nước mắt suýt nữa chảy xuống. Sao vậy? Lẽ nào nàng vừa nói đã linh, Cửu Mạng y ――

”Nhưng y chưa chết, chẳng qua chỉ chịu mười bảy, mười tám đao mà thôi.” Nửa
câu đầu của Vạn Sự Tri giúp Trùng Trùng thở phào, nhưng nửa câu sau lại
làm nàng khiếp vía. Mười bảy, mười tám đao?! Vậy thì khác nào chết đâu
chứ.

”A, chủ nhân, ngươi muốn nén ta thành bánh
nhân thịt gà hả!” Trùng Trùng siết chặt Vạn Sự Tri trong vô thức, làm nó đau đến thét lên.

Tây Bối thấy vậy vội tiến lên,
khẽ gỡ tay của Trùng Trùng ra rồi nói, “Gà đại nhân, xin ngài nói hoàn
chỉnh một chút được không? Đừng đây một câu, kia một câu, sẽ dọa phải
Trùng Trùng đấy. Nếu còn tiếp tục thế này thì ta đành phải dạy chủ nhân
ngài làm sao dạy dỗ ngài rồi.”


Vạn Sự Tri nhảy sang một bên, “Ta nói chuyện như vậy bẩm sinh rồi, có phải cố ý đâu mà lại.” Nhưng dù mạnh miệng, song vừa nghĩ tới việc tiểu tử Tây Bối này nói ra
là làm được thì nó vẫn cố gắng nghĩ rồi nói, “Chuyện nói ra thì dài
dòng, trước tiên là Yêu Vương Cửu Mạng và đại quân sư Mao Lư Đầu Mục của y chưa chết, chính họ đã cử ta ra tìm viện binh mà.”

Trùng Trùng nghe thấy Vạn Sự Tri chắc chắn rằng Cửu Mạng chưa chết thì nỗi lo mới giảm bớt, chờ khi đã bình tĩnh được một chút rồi nói, “Ra tìm ta
bảo ta đi tìm sư phụ ta sao? Yên tâm đi, khi ta đi sư phụ có nói rồi,
Yêu đạo gặp chuyện thì Tiên đạo sẽ ra tay giúp đỡ mà.”

Vạn Sự Tri lắc đầu, “Không phải tìm Bạch Trầm Hương mà là tìm Hoa Tứ Hải,
Dương Bá Lý của bây giờ e rằng ngoại trừ Hoa Tứ Hải ra thì ai cũng không khống chế được lão đâu. Dù lão mang theo ít người nhưng vừa tấn công đã đắc thủ, và dù cho có là ai cũng sẽ lập tức biến thành đá khi chạm phải ánh sáng bắn ra từ vạc bảo của lão, chính vì nó mà Yêu binh tổn thất
nặng nề, đã hao tổn một nửa binh lực rồi. Về sau Cửu Mạng về tới, tập
trung chúng Yêu kết thành Yêu vụ, nhân lúc Dương Bá Lý bị che mất tầm
nhìn mà tấn công. Nào ngờ đâu lão già ấy lại có pháp lực cao như vậy,
chỉ một nhát Âm Đao mà đã làm vô số người bị thương, mà khi kéo gần
khoảng cách với Yêu binh rồi, lão lại dùng vạc bảo nữa, nếu không phải
Cửu Mạng đánh cược bằng tính mạng của mình mà chống đỡ thì e rằng bây
giờ Yêu đạo đã bị tiêu diệt rồi.”

Trùng Trùng thốt
lên hãi hùng, nàng không tưởng tượng ra được một tiểu Cửu Mạng dịu dàng
im lặng lại có thể dũng mãnh như vậy, nhưng vì sao y không sợ ánh sáng
từ chiếc vạc bảo ấy, rồi vì sao lại bị chém nhiều đao như vậy?

”Không phải Cửu Mạng không sợ vạc bảo mà là Dương Bá Lý không chịu đối phó với y bằng vạc bảo.” Vạn Sự Tri biết Trùng Trùng thắc mắc điều gì, bèn giải thích: “Không phải là Dương Bá Lý tốt bụng, mà là lão muốn bắt sống Cửu Mạng để lấy máu của y. Ít ra cũng phải chém cho máu y lai láng để tiện
cho lão thu gom máu của Yêu Vương!”

”Lão khốn này
đối xử với Tiểu Cửu nhà ta như vậy làm gì?” Trùng Trùng sốt ruột, nàng
đã thầm biết đáp án nhưng lại không dám nghĩ.

Nào
ngờ đâu câu trả lời của Vạn Sự Tri lại chính là những gì nàng nghĩ,

“Dương Bá Lý có được Cờ Tụ Yêu, muốn lấy máu của Cửu Mạng để phất cờ.
Lão muốn mất cái này được cái khác, không làm được Quỷ Vương thì phải
làm một Yêu Vương mới!”

”Sao Cờ Tụ Yêu lại nằm trong tay lão!” Trùng Trùng hỏi đến cùng, giọng nói đã bắt đầu nghẹn ngào.

Những ngày qua, nàng vẫn luôn ở trong Bắc Sơn Vương cung, không biết bên
ngoài xảy ra chuyện gì, từ lúc ra khỏi con đường bí mật cũng chỉ đến
thẳng núi Vạn Yêu, giữa chừng chưa hề dừng lại nghe ngóng chuyện lề
đường.

Cờ Tụ Yêu đang nằm trong tay ma đầu ấy mà, sao lại để Dương Bá Lý lấy được?

Lẽ nào Dương Bá Lý cũng tấn công Tu La Vi Mang rồi? Lẽ nào đại ma đầu xảy ra chuyện gì rồi?

”Đừng nóng đừng nóng, nghe nó nói hết trước nào.” Tây Bối vỗ vai Trùng Trùng, mặc dù bản thân cũng lo lắng, nhưng hắn ép mình phải bình tĩnh.

Lúc hắn rời khỏi Tu La Vi Mang thì vẫn chưa tìm ra được nội gián, Ma đạo bị vây trong nỗi lo. Nếu ở vào lúc bình thường thì với sự tỉnh táo lạnh
lùng của Ma Vương, với sự tháo vát nhanh trí của Mã Tiểu Giáp, với sự
cẩn thận thận trọng của Ám Xử thì không một ai có thể phản kháng.

Nhưng ngày hắn đi, Tiểu Hoa say mèm, dường như hồn cũng mất rồi khiến hắn rất không yên tâm.

Nếu ngày nào Tiểu Hoa cũng ngập trong men say thì Ma đạo sẽ như rồng mất
đầu, mọi người đều khiếp sợ trước uy nghiêm thường ngày của Ma Vương mà
không ai dám hành động vượt quá giới hạn, lúc này Dương Bá Lý tấn công
Tu La Vi Mang thì có khả năng sẽ thành công.

Nếu
không phải vậy thì Cờ Tụ Yêu được cất trong ngăn bí mật cả Vương điện đá đen, làm sao lại lọt được vào tay của Dương Bá Lý?!

Tu La Vi Mang xảy ra chuyện gì rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận