Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Mặt nước xao động, sau sự mất hồn ngắn ngủi, nam nhân bên trong trận đã lấy lại tinh thần,
khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng bình tĩnh, mặt không cảm xúc lắng nghe
Tây Bối Liễu Ty tóm gọn tình hình bên ngoài trận và cách tìm mắt trận.

 
 Không một ai biết đến sự hỗn loạn và đau đớn trong tim hắn, bởi vì vừa
mới đây thôi, nữ nhân trong ngực hắn từng dùng mạng sống của bản thân
mình muốn cứu hắn.

Hắn có rất nhiều kẻ chết thay, họ có thể
dâng mạng vì hắn bất cứ lúc nào, nhưng không biết vì sao sự cho đi của
nàng lại khiến hắn phải bận tâm đến thế này.

Có lẽ bởi vì cả
hai vốn nên là kẻ thù của nhau; có lẽ bởi vì nàng làm những việc này mà
không hề muốn có được cái gì từ hắn, chẳng qua chỉ là bản năng; có lẽ
chỉ bởi vì nàng là người mà hắn quý trọng nhất.

“Sư muội ta sao rồi?” Một giọng nói xa lạ cất to.

 
 Hoa Tứ Hải khẽ vuốt mái tóc đỏ mềm mại của Trùng Trùng, nhỏ giọng nói
như thể Trùng Trùng đang ngủ, sợ nàng thức giấc vậy, “Thương nặng, trúng độc.”

“Hả! Vậy phải làm sao? Mau cứu muội ấy đi! Sư phụ bảo ta phải bảo vệ muội ấy, vậy mà ta ――”Ôn Đạo Ất trước nay luôn chậm chạp
biến thành sốt ruột, suýt nữa vùi cả đầu vào trong chậu nước.

Trái lại Tây Bối vẫn rất lý trí, vừa mệt mỏi chặn tiểu đạo sĩ sắp phát điên này vừa hỏi với vẻ ngờ vực: “Còn ―― sống chứ?”

Nàng ư? Có thể xem là còn sống không?

Hoa Tứ Hải chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.

Phải, nàng còn sống, bởi vì hắn muốn nàng phải sống. Cho dù nàng chết thật rồi thì hắn cũng phải xuống suối vàng cướp nàng về!

 
 Tây Bối Liễu Ty vốn sợ câu trả lời sẽ phủ định, lúc này thấy Hoa Tứ Hải trả lời rồi mới thả lỏng người, đồng thời cũng nghe thấy bên cạnh có

rất nhiều tiếng thở phào nhẹ nhõm, gồm có tiểu đạo sĩ, thiếu niên xinh
đẹp có Yêu khí trên người, một con chó, một con lừa và vật thể không rõ
nào đó trong túi áo của thiếu niên xinh đẹp.

Xem ra Trùng cô
nương cũng được lòng người, cả bốn đạo Tiên, Nhân, Yêu, Ma đều hoan
nghênh nàng, hắn cũng sẽ không quá ngạc nhiên nếu một ngày nào đó nàng
có kết bạn với Quỷ đạo và Thiên đạo.

Nhưng cô nương hoạt bát khắp chốn ấy chính là người đang nằm bất động trong ngực Tiểu Hoa đó sao?

 
 Trùng Trùng sẽ không chết đâu, nàng ngửi được hương bổn mạng của hắn,
điều này chắc chắn còn có ý nghĩa nào khác, nàng sẽ không thể nào chết
dễ dàng như vậy được!

Nghĩ đến đây, hắn bỗng lóe lên một ý
nghĩa, vội vàng gạt hết người ở xung quanh ra, chỉ giữ lại đám người Ôn
Đạo Ất, rồi nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hoa, Ma Nguyên của ngươi không phải là
đã cho Trùng cô nương chặn độc rồi chứ?”

“Đúng.” Hắn trả lời rất bâng quơ.

 
 Nhưng câu trả lời này lại làm những người có mặt giật nảy mình, nếu nói những người khác ngạc nhiên đến hít một hơi thì sự kinh ngạc của Tây
Bối Liễu Ty đã không thể nào hình dung được bằng lời nói, mặc cho hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Ma Nguyên là thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống!

 
 Nó vốn là thứ có chết cũng không được cho người khác, vậy mà Tiểu Hoa
lại dễ dàng mang nó cho một đệ tử Tiên đạo, chứng tỏ lần này hắn đã động lòng thật rồi, xem Trùng Trùng còn quan trọng hơn cả mạng sống.

 
 Ngày thường thấy hắn không lộ vẻ gì, vậy mà từ lúc nào rễ tình đã đâm
chồi rồi? Nhưng như vậy sao được? Chuyện hắn phải làm sẽ phải xung đột

kịch liệt với Tiên đạo, đến lúc ấy phải làm sao đây?

Ma Nguyên
của người tu Ma lúc mới bắt đầu sẽ là màu đen hỗn độn, hình dạng không
rõ, đợi khi tu vi cao lên rồi, Ma Nguyên sẽ biến thành hình tròn có màu
đen, tu vi càng cao thì màu đen của Ma Nguyên sẽ càng sáng bóng hơn, khi đã trở thành cao thủ đệ nhất thì Ma Nguyên sẽ biến thành hình tròn có
màu xám trong suốt.

Đó cũng chính là màu của Ma Nguyên trong người hắn.

 
 Mà Ma Nguyên của Tiểu Hoa là ngọn lửa băng trắng tuyền, nó đại diện cho cảnh giới tu Ma tột đỉnh, gần như có nó rồi sẽ được xem là vô địch!

Từ ngày đầu tiên Ma đạo được lập ra cho đến nay, không một ai đạt được cảnh giới đó.

 
 Nó được hình thành từ quá trình tu luyện cô tịch và khổ cực, từ sự tôi
luyện và chiến đấu, từ vô số giọt mồ hôi và máu tươi suốt trăm ngàn năm
qua.

Mà hắn, chỉ vì muốn giải độc giúp Trùng Trùng mà cứ vậy mang nó cho nàng như cho một viên kẹo.

 
 Vừa muốn hỏi thêm vài câu thì thấy Hoa Tứ Hải trong trận hơi đẩy Trùng
Trùng trong ngực mình ra, phủ đầu xuống, trao nàng một nụ hôn dịu dàng.

Ngoại trừ Tây Bối Liễu Ty, những người quan sát chậu nước khác đều há hốc mồm vì cảnh tượng này.

 
 Ôn Đạo Ất là người đầu tiên lấy lại tinh thần, tức tối muốn vùi cả đầu
vào trong chậu nước, miệng thì kêu lên: “Đại ma đầu, không được ức hiếp
sư muội của ta!” May mà cái đầu to của con lừa ấy vươn qua, vừa khéo
ngăn y lại.


Tây Bối Liễu Ty dở khóc dở cười, “Ma Vương bọn ta
không hề ức hiếp quý sư muội, chẳng qua là muốn lấy Ma Nguyên về. Hơn
nữa, Ôn đạo huynh, nếu muốn vào bên trong trận thì cũng không phải vào
bằng nước trong chậu chứ, đây chẳng qua chỉ là vật để quan sát mà thôi.”

Ôn Đạo Ất ngẩn ra một lúc rồi mặt ửng hổng, ấp úng nói không nên lời.

 
 Tuy bình thường y làm việc ổn thỏa, nhưng vì ở lâu nơi núi sâu, lại ít
khi ra ngoài, nên khả năng ứng phó với bất ngờ còn kém cỏi.

Sau khi Thất sư muội biến thành đá lăn xuống núi, y bị Yêu binh xông lên
đỉnh núi đuổi giết, y cứ mãi chạy rất xa, lúc quay về thì bị lạc đường.

 
 Nếu không phải gặp được Cửu Mạng và A Đẩu giúp việc trong quán trọ của
Thất sư muội thì không biết y phải lòng vòng ở mười châu ba đảo bao lâu
mới về được đến nơi này.

Mà sư phụ cũng xem như là rất yêu
chiều Thất sư muội rồi, không chỉ cho phép muội ấy giữ lại thần thú A
Đẩu không rõ lai lịch, mà Cửu Mạng trong Yêu đạo cũng được ở lại bên
cạnh sư muội, sư phụ chỉ phản đối cho có lệ mà thôi, sau đó thì ngoảnh
mặt làm ngơ. Về sau y phát hiện ra trong túi áo của Cửu Mạng có một con
gà con biết nói tiếng người, nửa đường lại tăng thêm sự có mặt của một
con lừa đáng yêu nữa.

Y tự mình đi lạc, mất mấy ngày mới về
được đến trấn Thù Du trong ứng ngoài hợp với sư muội thì đã rất không
phải rồi, vậy mà còn để sư muội bị thương, bị trúng độc, cho nên lúc
thấy nàng còn bị đại ma đầu ức hiếp, y đã rối trí, sự áy náy và sốt ruột khiến y chỉ mong sao mình có thể xông vào trong nước, liều mạng với tên ác ma kia.

Nhưng ma đầu này đã lấy Ma Nguyên của mình cho Thất sư muội chặn độc, chắc được xem là thân thiện rồi, nhưng độc của Thất
sư muội còn chưa giải được, lúc này lấy Ma Nguyên về sẽ không xảy ra
chuyện gì chứ?

Tây Bối Liễu Ty thấy gương mặt tiểu đạo sĩ này
lúc thì đỏ lúc thì trắng, cũng hiểu trong lòng y nghĩ gì, càng thấy
thiếu niên xinh đẹp của Yêu đạo kia sốt ruột như sắp khóc rồi, hắn vội
nói: “Nếu như lúc này Trùng cô nương còn khỏe như vâm thì lấy Ma Nguyên
về sẽ rất nguy hiểm, nhưng trước mắt nàng ấy đang hôn mê bất tỉnh, chắc
chắn nội tức sẽ tạm thời ngưng hoạt động, độc tố sẽ không lan ra quá

nhanh, nếu Tiểu ―― à, Ma Vương bọn ta không lấy Ma Nguyên về, e là việc
tìm được mắt trận sẽ không dễ dàng, vậy nên phải tạm lấy về, đợi khi ra
khỏi trận pháp rồi tất nhiên sẽ có cách giải độc cho Trùng cô nương
thôi.”

Mọi người nghe hắn nói rồi cảm thấy cũng phải, lại cuống quýt chen đến cạnh chậu nước, thấy nơi Hoa Tứ Hải và Trùng Trùng chạm
môi nhau lóe lên ánh sáng trắng chói mắt, trong phút chốc đã bao bọc lấy toàn thân của hai người, khung cảnh ảo đẹp như mơ, phảng phất có ánh
sáng chuyển động bên trong hai người vậy, cho đến khi Hoa Tứ Hải đứng
thẳng người dậy, trong trận lại quay về bóng tối vốn có của nó.

 
 “Tinh Nguyệt trận, sinh trong nước, có liên quan đến nước, tụ lại nhờ
nước, ẩn hình bằng nước.” Hắn thấp giọng lặp lại bí quyết tìm kiếm mắt
trận, nhẹ nhàng cẩn thận đặt Trùng Trùng xuống mặt đất bằng ở bên cạnh,
cho gọi Tỏa Lân Long bao bọc lấy nàng, sau đó quay đầu nhìn giếng nước
nọ.

Từ khi gặp Trùng Trùng thì trái tim hắn không còn được yên
bình nữa, nên đã bỏ qua rất nhiều manh mối, phạm phải quá nhiều sai lầm. Bị nhốt trong trận nhiều ngày như vậy mà hắn không phát hiện ra mắt
trận ở ngay bên trong giếng nước.

Mặc dù hơi nước dày đặc đã
che chắn mất hơi thở của mắt trận, nhưng bởi vì hắn mất tập trung nên đã hoàn toàn không phát giác khi cả hai ở ngay bên giếng để Trùng Trùng
rửa vết thương và lau vết máu cho hắn.

Băng Ma Đao bị Trùng
Trùng ném xuống nước, lúc quay về lại bên hắn thì thân đao cứ run lẩy
bẩy, hắn chỉ cảm nhận thấy pháp bảo của mình rất sợ phải rơi vào tay của nha đầu xấu xa này mà bỏ quên hơi thở của sự sống được ẩn giấu bên
trong dòng nước giếng đang chảy đầm đìa theo thân đao, cũng có nghĩa là, cửa ra và mắt trận đều ở sâu dưới giếng nước.

Nghĩ thông suốt tất cả, hắn không còn chần chừ nữa, bèn cất bước đi về phía giếng nước.

 
 Ma Nguyên quay về trong cơ thể hắn, khiến hắn tràn đầy sức mạnh, tuy
trước đó bị thương không nhẹ, thể lực cũng tiêu hao quá nhiều, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sức mạnh tự nhiên là phong hỏa lôi điện đang gây ảnh
hưởng cho trận pháp khiến không khí bên trong trận nóng lên như sắp nổ
tung ra vậy.

Hơn nữa, hắn đợi được, nhưng Trùng Trùng không còn đợi được nữa.

Hắn muốn nàng phải sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận