Thần Thoại

Hắc quang ảm đạm, ẩn giấu bên trong những tinh điểm cuối cùng, lặng lẽ bay tới.

Bành Lỗi hé miệng cười nhạt, còn chưa kịp thời hiểu chuyện gì đang xảy ra khiến cho Tiểu Thần tự tin như thế, thì trước mắt lóe sáng, cả thân thể bất chợt run lên, rồi như bị thiên thạch từ ngoài tinh không giáng xuống, nặng nề tống thẳng vào phía trước ngực.

Thứ trọng lượng khó có thể hình dung lúc này đập mạnh vào lớp màng bảo vệ, tạo thành âm thanh như sấm động đì đùng, ép chặt, tùy thời có thể phá nát tấm kết giới.

Thời điểm đó tựa hồ đại não của Bành Lỗi bất thình lình bị cự chùy gõ mạnh, cảm giác chẳng khác chút nào so với thiên lôi oanh đỉnh* khiến mắt mũi trào máu, cả người văng ngược về sau, đôi chân lún sâu vào nền cát, thủy chung vẫn giữ nguyên tư thế hai tay đẩy tới, cứ thế trượt dài gần cả dặm.

Trong phút giây ấy, ánh mắt tràn đầu tơ máu mở to quan sát, gã ta mới trông rõ được “vật thể lạ” ngoại hình có chút giống với ngân đạn, không ngờ cũng chỉ là một khỏa hắc châu tầm thường, ngoài việc có chút đen bóng lấp lánh thì chẳng thấy điểm nào lợi hại.

Thế nhưng cái thứ tầm thường đó lại mang theo một cỗ áp lực to lớn đè lên thể xác. Gã nghiến răng gằn từng chữ.

- Hừ! Thân xác này quá bạc nhược... Không thể phát huy một phần vạn lực lượng! Nguy...

Chữ “nguy” còn chưa kịp ngưng thành âm thanh, hắc châu khẽ ngân lên ù ù, rồi bất chợt từ đó phát ra một cỗ hấp lực kinh khủng, bắt đầu thôn phệ năng lượng của kết giới. Từ một điểm đen như hạt đậu, bỗng nhiên hóa thành ảo ảnh khổng lồ, liên tục lăn tròn, nghiền sạch mọi thứ xung quanh.

Chỉ nháy mắt.

Rảng...

Kết giới chẳng khác gì lớp vỏ trứng bị nghiền vỡ, cơ thể “Hiên Viên” lộ ra bên ngoài, đột ngột, bóng hình Tiểu Thần không biết đã áp sát đến bên cạnh từ lúc nào, chỉ thấy trên tay hắn xuất hiện hai tầm phù tử sắc, nhanh chóng dán vào đỉnh đầu cùng hậu tâm đối phương, đồng thời đôi chân vận lực phóng ngược về phía sau, tạo thành khoảng cách tương đối an toàn.

- Nổ!

Đùng... Đùng

Nhất Tâm Lôi lóe sáng, tự phát nổ trong phạm vi nhỏ nhất, tất nhiên uy lực không thể coi thường. Đến cả Tiểu Thần vội vàng tránh nhanh cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, đầu óc nhất thời mơ mơ hồ hồ, yết hầu ngòn ngọt, khóe miệng chảy máu tươi.

Lúc trước, Tiểu Thần ẩn nấp quan sát phát hiện Hiên Viên có thể cản được phù lục tấn công của Lãnh Sương, hoàn toàn là nhờ vào đồ án mặt quỷ trên tấm chắn xuất ra.

Nhìn ra được vấn đề, cũng như nhận thức được sự lợi hại của trường thương trong tay Bành Lỗi.

Lần này Tiểu Thần không tiếc tự tổn hại thân thể, từ trên cao chút nữa là lãnh trọn công kích xuyên thủng phần bụng, tất cả cùng nằm trong sự tính toán.

Bề ngoài Tiểu Thần ngoài làm ra công kích dữ dội tận lực rãi xuống loạt mưa đạn đầu tiên, kỳ thực cũng chỉ để bước đầu bố trí hậu thủ.

Ý đồ chân chính của hắn là từ lòng đất đột nhiên tập kích, phân tán sự chú ý của Bành Lỗi, lại tiếp tục ẩn giấu “hắc đạn” theo sau đợt tấn công kế tiếp, một mặt đem đến sự bất ngờ cho gã, một mặt làm cho gã không thể rãnh tay ngăn trở.


Tuy nhiên hắc đạn cũng chưa phải sát chiêu cuối cùng, mà chính là hai tấm phù Nhất Tâm Lôi còn thừa lại từ rất lâu được hắn chuẩn bị sẵn sàng.

Tiểu Thần thành công! Mặc kệ gã kia có bao nhiêu lợi hại, tuy nhiên thân thể lúc này là của Hiên Viên, một tên Đoạt Nguyên giả tầm thường.

Thân thể “Hiên Viên” loạng choạng, thủ cấp* hóa thành sương máu phiêu đãng vào trong gió cát, đôi tay buông thõng không thể tiếp tục khống chế, hắc đạn cứ thể chầm chậm đè tới, nghiền nát tất cả những gì ngăn cản trên đường đi.

(*Thủ cấp: cái đầu)

Thế nhưng đúng lúc đầu lâu “Hiên Viên” biến mất, từ bên trong bỗng dưng phóng thẳng lên trời hai luồng khói đặc quánh, nháy mắt đã nhanh chóng ngưng tụ thành hai cơ thể hư ảo, loáng thoáng nhìn ra là hai gã trung niên khác biệt về ngoại hình.

Trên cao, hai kẻ vừa xuất hiện chập chờn như sương như khói, một trong hai tên nét mặt buồn bã, tự cười, đoạn ôm quyền hướng Tiểu Thần ở phía dưới lên tiếng.

- Bành Lỗi lãnh giáo!

Nói đoạn gã phất tay, thân xác “Hiên Viên” lúc này chỉ còn lại cặn bã, từ đó đột nhiên nháy lên vài đợt ánh sáng mờ ảo, bộ ngân giáp lập tức rời khỏi, biến hóa về lại hình thái tấm chắn kim loại như cũ, vọt đến lơ lửng trên đầu gã ta.

Bên cạnh, hư ảnh gã trung niên còn lại chắp tay sau lưng, nếu chăm chú có thể thấy được khóe miệng gã đang nhếch lên, không thèm đếm xỉa gì đến Tiểu Thần, mà chỉ bâng quơ cất giọng, thanh âm đầy sự trào phúng cùng ca thán.

- Bổn tọa nói rồi! Để ta ra tay sớm kết thúc, thân thể gã kia phù hợp với linh hồn của ta hơn, đâu tới mức thành thịt nát! Các ngươi lại muốn chiến? Đã chiến mấy vạn năm, tổ tông cũng chiến mấy triệu năm trước đó, chưa đã hay sao? Rốt cuộc được cái gì? Linh Tộc bị hắt hủi xua đuổi! Man Tộc bị xem là mọi rợ man di! Cuối cùng chỉ còn đám khốn Thiên Tộc hưởng trọn thành quả! Các ngươi vui chưa? Sướng chưa? Ha ha!

Nói xong, cũng chẳng buồn để ý đến thân hình đồng bọn bên cạnh đang vặn vẹo, vụ khí ngưng tụ thân thể lúc tán lúc hợp, tựu chung giống như việc gã vừa nói, từ lâu đã nói hoài thành chán. Mãi lâu sau gã ta mới hướng cái nhìn đến Tiểu Thần, bĩu môi xem thường tiếp tục cất tiếng.

- Tiểu tử khá nhanh trí, rất đáng khen ngợi! Tuy nhiên cũng chỉ có vậy mà thôi. Nếu không phải Đoạn đại ca làm người luôn cứng nhắc cố chấp, ban nãy ta đã sớm ra tay. Hiện tại đến phiên bổn tọa, ngươi sẽ không có cơ hội phản kháng đâu! Ta đây không phải tướng lĩnh sa trường, mà là một kẻ tu luyện như ngươi, cho nên không có chuyện đường đường chính chính giao đấu theo quy tắc! Đạo hữu! Cẩn thận! Ha ha.

Tiếng cười chưa dứt, đột nhiên gã biến mất, lập tức bên cạnh Tiểu Thần xuất hiện hàng trăm làn khói mỏng như lá lúa, ẩn ẩn sự sắc bén như đao như kiếm.

Xoẹt... Xoẹt...

Tiểu Thần giật mình kinh hãi, tay chân còn không kịp ổn định sau vụ nổ, thì mình mẩy bất giác xuất hiện sự đau rát, da thịt đột ngột bị xé rách, vạn phần khổ sở.

Ở trạng thái bình thường có lẽ Tiểu Thần cũng chưa hẳn phải chịu vết thương nặng nề như vậy, nếu không muốn nói Tiểu Thần tự tin bản thân cho dù không tránh được, thì cũng hoàn toàn có thể trả đòn lại ngay tức khắc, thế nhưng hiện tại, hắn đã quá mỏi mệt, cộng thêm vết thương ngang hông đang con âm ĩ.

Cư nhiên chỉ nháy mắt, Tiểu Thần nhất thời vô lực gắng gượng, đổ ầm xuống, thều thào trong miệng.

- Chuyện... Chuyện gì...?


Lơ lửng ngay trên đầu, từ trong đoàn vụ khí, giọng nói phát ra.

- Không có chuyện gì cả! Ngươi có thể chết dưới tay Linh Tộc pháp sư xem như đã là kiêu ngạo. Ở trạng thái hiện tại, chúng ta phát huy được một thành thực lực chân chính! Là chân chân chính chính không phải nương nhờ thể xác của kẻ khác! Có nói ra ngươi cũng không tưởng tượng được sự khủng bố bên trong! Chỉ tiếc là không còn thân thể phù hợp để hoàn hồn, cho nên sau lần này chúng ta phải tiếp tục ngủ say... Thật đáng tiếc... Có đầu thai đừng mang trong người huyết mạch Thần Tộc...

Vụ đao* kề sát cổ Tiểu Thần, đang lúc muốn vạch xuống một đường, đột nhiên, tấm chắn kim loại lóe lên, xuất hiện ngăn cản đao ảnh.

(*Vụ đao: thanh đao ngưng từ sương khói)

Choang...!

Cùng lúc, đồ án mặt quỷ di động, ảo ảnh bốn sừng hai nanh hiện ra, lớn tiếng.

- Đoàn Thiên Nhai chậm đã! Ngươi mau nhìn kỹ!

Từ những vệt máu đang rỉ ra trên thân thể Tiểu Thần, ẩn hiện phát ra những đợt quang ảnh, liên tục hóa thành năm tinh trụ lập lòe màu sắc khác nhau.

- Thứ gì? Sao lại có thể như vậy chứ? Hắn... Hắn mang trong mình huyết thống Linh Tộc? Khoan... Kia là Man Tộc, Thần Tộc... Là... Đủ năm loại huyết thống khác nhau? Vô lý...

Thanh âm hốt hoảng, kinh hãi từ trong đoàn vụ khí phát thành tiếng nói hỗn loạn.

- Mặc kệ là bao nhiêu! Hắn có Linh Tộc huyết thống trong người, là đồng tộc, ngàn vạn lần không thể giết! - Đồ án mặt quỷ tiếp tục lớn tiếng can ngăn.

- Hừ! - Đoạn Thiên Nhai có chút bất mãn hừ lạnh, thế nhưng thực sự gã đã ngừng xuất thủ.

Lúc này, Bành Lỗi cũng tà tà bay xuống bên cạnh, mặc dù chỉ ngưng tụ từ vụ khí mờ ảo, tuy nhiên nét mặt gã ta cũng hiện rõ sự bối rối lúng túng khó hiểu.

Ba kẻ khác loại so với thế gian, âm trầm trầm mặc rất lâu, sau đó đột ngột vang lên tiếng thở dài thườn thượt không rõ xuất phát từ kẻ nào.

Cuồng phong kéo tới, cát lấp, bụi mù, tất cả trở về tình trạng ban đầu. Tưởng chừng chưa hề xảy ra bất cứ điều gì trong đoạn thời gian vừa qua.

Hoang vu, tĩnh mịch, nền cát trải dài không còn dấu vết con người lai vãng.

- ----o0o-----

Không biết đã trôi qua bao lâu, bên trong không gian như căn phòng khép kín, bốn phương chỉ độc nhất là cát vàng, ba thân hình thiếu niên đang nằm im bất động, đột nhiên một tên hơi cựa mình, gương mặt thản nhiên như vừa thức dậy sau một giấc ngủ sâu.


Áo quần rách nát, phần eo cũng cháy một mảng to, để lộ ra lớp da rám nắng khỏe khoắn ẩn hiện phía dưới.

Hắn vươn mình ngáp dài, dụi mắt ngoái đầu nhìn quanh.

Đột nhiên như suy nghĩ đến sự tình gì đó khá kinh khủng, lại nghĩ mãi cũng không thể nhớ ra nổi rốt cuộc là việc gì, tựa như một phần trí óc bị thiếu đi một đoạn ký ức.

Còn đang cau mày trầm tư, bên cạnh đột ngột có tiếng ngáy vang lên. Hơi liếc qua, bất giác nhìn thấy, hắn hét lớn

- Dậy... Dậy mau hai tên khốn, giờ này còn lăn ra ngủ như heo! Dậy!

- Ư... Để yên ngủ thêm chút... Lải nhãi con bà ngươi hay gì?

- Ứm... Cô nương chạy đi đâu... Hắc hắc tại hạ là hiệp đạo hành hiệp trượng nghĩa! Ưm... Nàng không cần sợ hãi...

Mặt mày méo xệch, trán nổi gân xanh, nhìn hai gã đang cuộn mình lại, một trong hai tên còn đang cắn ngón tay, khuôn mặt lộ rõ nét bỉ ổ đê tiện tựa như không thể kìm được hưng phấn.

- Các ngươi...!

Phanh... Phanh...

Chẳng chút khách khí, hắn tung hai cước, đá bay cả hai tên đang nằm say sưa, thân thể văng mạnh, va vào vách căn phòng, đột nhiên vang thành từng đợt âm thanh xào xạc.

Cả căn phòng không chút báo trước, nhanh chóng sụp đổ, kéo theo là cơ man cát, cát chảy thành dòng đổ ập vào khắp mình mẩy hai gã còn chưa hiểu điều gì, đầu óc mơ hồ còn tưởng trời sập, ngơ ngơ ngáo ngáo lồm cồm bò dậy, miệng phun từng ngụm.

- Còn bà nó tên nào dám hành hung lão tử!

- Ra đây, ngang nhiên làm tiểu cô nương của ta chạy mất, ta...

Đôi mắt mở to nhìn đến kẻ đang nhe răng, cười cười đầy dữ tợn chăm chú nhìn.

- Á... Tiểu Thần... Có chuyện gì?

- Sao... Sao... Tiểu Thần nói xem, là kẻ nào vừa mới tập kích...?

Tiểu Thần vỗ trán, chán chẳng buồn nói, giải thích với hai tên này chi bằng đưa đầu gối lên, tự mình nói chuyện tốt hơn.

Chừng nữa canh giờ sau.

Ba thân ảnh lang thang trong biển cát.

- Ừm! Nói sao nhỉ! Triệu Thanh, ngươi có cảm giác chúng ta vừa bỏ lỡ một vấn đề quan trọng gì hay không?


Yến Nhất Phi xoa xoa mớ tóc rối tung, bất giác buộc miệng.

Triệu Thanh vừa đi vừa dùng chân hất hất lớp cát bên dưới, lắc đầu nguây nguẩy, cười đáp lời.

- Chịu... Ta chỉ nhớ trước đó, chúng ta nghe được âm thanh chém giết... Tỉnh lại thì thấy Tiểu Thần đứng bên cạnh.

- Ài... – Tiểu Thần thở dài.

Có những thứ đã không thể suy nghĩ, hà tất phải cưỡng cầu.

Cả ba tên sau khi đoán già đoán non, vày đầu bứt tóc chán chê, đều âm thầm ném bỏ nghi hoặc sang một bên. Đùa sao, chuyện sáu canh giờ biến thành sáu năm bọn chúng cũng nếm trải rồi, lần này có gì to tát? Chẳng qua cũng chỉ như giấc mơ, ừ thì, giấc mơ khá là thành thật, áo quần trên người tên nào tên nấy thêm lần nữa rách nát như miếng giẻ lau, bần không thể tả.

- Số phận chúng ta là ăn mày! Hóa thân công tử phong lưu mới được bao lâu đã bị đánh về nguyên hình! – Triệu Thanh ngán ngẫm liếc ngang liếc dọc đánh giá thân hình, lắc đầu nói.

- Bởi vậy chúng ta là kẻ nghèo hèn! Hiệp đạo thì cướp kẻ giàu chia cho người nghèo! – Yến Nhất Phi rờ cằm tự nói, giọng điệu nghiêm túc.

- Ha ha... Ta là kẻ nghèo nhất! – Tiểu Thần ha hả cười to.

- Ha ha... Đúng... Chia ngươi thêm một phần.

- ----o0o-----

Cách đó không xa, ẩn trong từng cơn cuồng phong, lơ lửng ba đôi mắt quỷ dị hướng về bóng dáng đám Tiểu Thần.

- Thú vị! Mấy tên tiểu tử này thật vô tư!? Bành Lỗi ngươi có thấy tên gọi Triệu Thanh giống ngươi hay không? Ha ha, rất ư gợi đòn! Ta thấy tuổi trẻ chúng ta ở trong bọn chúng...

- Lâu lắm rồi nhỉ? Tiểu tử gọi là Yến Nhất Phi kia rất khá... Còn tên Tiểu Thần kia lại càng khó đoán, rốt cuộc hắn ta là cái giống gì cơ chứ?

- Hừ! Được rồi, hai người các ngươi còn lề mề cái gì nữa, lần này may mắn có kẻ khác kích phát cấm chế khiến chúng ta thoát khốn... Chó chết! Thiên Tộc... Lần này lão tử quay về sẽ quậy một trận long trời lỡ đất.

- Ừm! Tốt rồi, ta ngủ đây, mọi sự trông chờ hai ngươi!

Âm thanh dần yên tĩnh, bên dưới, đột nhiên lớp cát rục rịch, bỗng dưng có tiếng nữ nhân giật mình kinh hãi, thét lớn.

- Hiên Viên Linh Nhất... Đừng xem thường ta... Á... Đây là đâu... Chuyện gì xảy ra...???

Thân hình Lãnh Sương vùi trong cát, vội vàng ngoi dậy, ngẩng cao đầu nàng giáo giác nhìn quanh, mọi thứ tựa hồ rỗng tuếch chẳng còn chút nào sót lại trong trí nhớ.

Rất lâu sau mới chịu hoàn hồn, hít một hơi thật sâu như để bình tâm lại, đoạn liếc đến áo quần không lành lặn trên cơ thể, nét mặt nàng thoáng ửng đỏ, nhất thời luống cuống lôi trong thủ trạc ra bộ xiêm y khác, mau chóng khoác lên thân mình.

Chính Lãnh Sương cũng không chú ý, lẫn trong mớ đồ vật hỗn tạp lung tung khắp nơi trong đó, nghiễm nhiên yên lặng ở một góc khuất là hai kiện đồ vật, một như tấm lệnh bài khắc đồ án mặt quỷ, bên cạnh là một viên cầu thủy tinh lượn lờ bạch vân ngũ sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui