Thân thể tôi bị xuyên qua

bản mới được tung ra, độ hot quả thực đạt đến đỉnh điểm, vốn dĩ có vô số người đang đợi sự việc đảo ngược, không ngờ quay lên hiệu quả lại tốt như vậy, cả quá trình Khương Mạt đều bắn ánh sáng ra tứ phía, quả thực trở thành show cá nhân của cô. Điều hiếm gặp nhất là ba người còn lại không có ai cảm thấy cô cướp đất diễn, ngược lại đều cực kỳ yêu thích cô.ật>

Sau khi phát sóng, nó nhanh chóng che phủ quần chúng trước đây xem bản cũ, đồng thời dùng tốc độ cực kì nhanh phát tán ra bên ngoài.

Đến những người không mấy quan tâm đến giới giải trí nhìn thấy cũng thốt lên: “A, nữ minh tinh này giỏi vậy sao.”

Mấy ngày hôm nay Chu Thiến Thiến như muốn sụp đổ, hệ thống không ngừng nhắc nhở cô ta năng lượng giảm sút, hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh.

Lại một lần nữa nghe thấy âm thanh của hệ thống, cô ta tức giận đập vỡ một cái cốc: “Năng lượng thừa lại đủ cho ta xuyên không một lần là được, cần nhiều như thế làm gì?”

Cuối cùng cô ta cũng đã hiểu, hệ thống này căn bản không muốn để cô ta sống một đời thoải mái dễ chịu.

Cô ta sống càng thảm thì nó càng giành được nhiều năng lượng.

Hệ thống: [Nếu năng lượng không đủ thì Chu Thiến Thiến thật sự sẽ tỉnh lại.]

Chu Thiến Thiến cười lạnh một tiếng: [Chu Thiến Thiến không phải cũng là nguồn năng lượng của ngươi sao? Sắp hao hết năng lượng thì ta sẽ đổi một cơ thể khác không phải được rồi sao.]

Tạm thời cô ta vẫn không lỡ rời khỏi cơ thể này, nhà họ Chu vẫn chưa phá sản, Chu Thiến Thiến vẫn là bạch phú mỹ.

Hệ thống: [..........]

Quả nhiên, kẻ ngu ngốc thế nào đi chăng nữa trải nghiệm nhiều rồi cũng sẽ trở nên thông minh.

Hệ thống: [Tôi đồng ý. Nhưng ký chủ phải nhớ kỹ, nếu ý thức của đối phương tỉnh lại, cô sẽ không thể xuyên không được nữa.]

Chu Thiến Thiến: [Đương nhiên ta biết, không cần ngươi nhắc nhở.]

_ _

Lúc này Khương Mạt lại đang chuẩn bị xuất phát đi ghi hình phiên bản sửa đổi <Đại đào thoát kinh dị>.

Tổ tiết mục lại mời hai vị khách mời, một người bình thường đến nay vẫn không biết là ai, người còn lại là ca sĩ lưu lượng đang hot Tạ Tiểu Lâu, nghe nói fans của người này nắm tay nhau có thể quấn mấy vòng quanh trái đất.

Nghê Bạt: “Đây là đề tài kinh dị hồi hộp, nhưng đừng sợ, cảnh tượng có chân thật, có dọa người đến đâu thì cũng đều là giả, đều là tổ tiết mục mời người đến bố trí đạo cụ.”

Anh thật sự lo lắng tiểu nha đầu mười tám tuổi này vừa bắt đầu đã bị dọa cho phát khóc.

Khương Mạt ương ngạnh nói: “Không sợ, một người tiếp nhận xã hội chủ nghĩa như em sao có thể sợ ma chứ? Anh đang nói đùa cái gì vậy?”

Nghê Bạt: “.......Ai nói với em là ma? Chương trình phát sóng hạn chế đề tài ma quỷ em không biết sao?”

Khương Mạt vừa nghe không phải là ma, lập tức thở ra một hơi, xua xua tay: “Vậy thì càng không có gì đáng sợ nữa rồi.”

Nghê Bạt: “Ha….ha…”

Đến lúc đó đừng có bị dọa tè ra quần.

Trước khi xuất phát, Khương Mạt đi tạm biệt Khương Ỷ Lan và Thẩm Vân.

Bị bố cô giáo dục một lượt, cô đi tìm Thẩm Vân.

Đi đến liền không nỡ xa ôm lấy anh, mềm mại nói: “Em lại không được nhìn thấy anh một thời gian dài rồi. Anh nhớ mỗi ngày đều phải nghĩ đến em.”

Thẩm Vân mặt mày cong cong, cười thành tiếng, véo má cô nói: “Yên tâm, ca ca nhất định sẽ không nghĩ đến em.”

Khương Mạt phồng má trừng anh: “Vậy sau này anh không cần nghĩ đến em nữa!”

Thẩm Vân cười, cúi đầu hôn lên môi cô: “Mau đi đi, quay cho tốt, nói không chừng đợi em quay về người đàn bà đó đã đổi cơ thể khác rồi.”

Khương mạt mở to mắt.

Thẩm Vân: “Nếu như anh đoán không sai thì càng nhiều người thích tiểu ngốc nghếch, năng lượng của người đàn bà đó càng ít đi.”

Khương Mạt vừa nghe, vội vàng gật đầu.

Thẩm Vân: “Đi đi, Sau khi đến nơi ca ca cho em một bất ngờ.”

Khương Mạt có chút không hiểu gì, cô đến đó rồi Thẩm Vân còn cho cô bất ngờ thế nào?

Nhưng không cần biết cô hỏi như thế nào Thẩm Vân cũng không nói, Khương Mạt đành phải thất vọng cùng Hoa Minh đi ra sân bay.

Vừa vào sân bay cô đã bị biển fans tấp nập đến tiễn nhấn chìm.


Một đám người, mặc một chiếc áo phông giống nhau, bên trên in hình một con tôm rang, tay giơ bảng đèn, bên trên viết ba chữ Tạ Tiểu Lâu.

Cô vốn cho rằng fans của cô bây giờ đã đủ nhiều rồi, nhưng so với nhóm fans này, đúng là không có bao nhiêu.

Lúc cô đang phân vân không biết có nên đi vòng qua nhóm fans này hay không, đột nhiên phía sau có người chui vào giữa cô và Hoa Minh.

Khương Mạt đang chuẩn bị giơ tay đánh người, chàng trai đội mũ ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đeo kính râm.

Cậu ta khom lưng, thần thần bí bí xuỵt một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chị gái, tôi làm trợ lý của chị được không?”

Nói rồi không đợi Khương Mạt phản ứng lại, mỗi tay kéo một người, lôi cả hai người vào nhà vệ sinh bên cạnh.

Chàng trai tháo kính bỏ mũ xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp đến mức có chút yêu diễm.

Vậy mà lại là Tạ Tiểu Lâu.

Tạ Tiểu Lâu đáng thương chắp hai tay lại, cầu xin nói: “Chị gái à, cầu xin chị đấy.”

Khương Mạt chưa bao giờ bị người ta cầu xin như vậy, lắp bắp: “Được…..Được thôi.”

Tạ Tiểu Lâu lập tức tươi cười rạng rỡ, cởi quần áo ra nhanh như chớp, đem đồ của mình nhét cho Hoa Minh, cầm lấy hành lý và những thứ khác của Hoa Minh, mặc quần áo của Hoa Minh vào, cải trang giả dạng xong, đi theo sau Khương Mạt, khom lưng giơ tay: “Chị Mạt, mời.”

Hoa Minh cầm quần áo và hành lý của Tạ Tiểu Lâu trợn mắt há mồm.

Đợi một chút, còn cậu thì phải làm thế nào?!

Hoa Minh ngẩn ra nửa ngày, vội vã đuổi theo, Khương Mạt và Tạ Tiểu Lâu đã đóng giả thành nghệ sĩ và trợ lý đi vào tận trong đường an toàn được bảo an vây quanh trong sân bay.

Fans của Tạ Tiểu Lâu nhìn thấy Khương Mạt, liếc một cái liền không thấy hứng thú, tiếp tục nhìn trước ngó sau đợi thần tượng của bọn họ, fans của Khương Mạt chiếm một góc nhỏ, thấy Khương Mạt xuất hiện thì hoan hô nhiệt liệt.

[Aaaaaaa! Mạt Mạt, mẹ yêu con!]

[Nữ Vương, tôi có thể! Aaaaaaaa! Tôi có thể!]

Khương Mạt đi qua trước mặt đám người, vẫy tay với bọn họ: “Mọi người về sớm một chút đi học đi làm, chú ý an toàn, sau này không cần đến tiễn máy bay nữa.”

Fans: “..........”

Hôm nay lại là một ngày bị thần tượng khuyên học hành khuyên thăng tiến!

Tạ Tiểu Lâu cả đường kéo hành lý, cúi đầu đi theo sau Khương Mạt, bộ dạng y như tiểu trợ lý nghe lời.

Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của fans, có người thấp giọng nghị luận: “Mạt Mạt đổi trợ lý rồi ư? Người này hình như cao hơn Hoa Minh một chút.”

Đáng tiếc lực chú ý của fans toàn bộ đều dồn lên người Khương Mạt, căn bản không có mấy người chú ý đến trợ lý kéo hành lý đi phía sau cô.

Hoa Minh đang đuổi về phía trước, đột nhiên bị một người kéo lại từ phía sau.

Người kia cả người đổ mồ hôi, trên mặt là kinh hoàng và nôn nóng, nói: “Cậu muốn chết……”

Cậu ta nói được một nửa, vội ngậm miệng lại.

Hoa Minh cũng nhận ra người kéo mình, là trợ lý của Tạ Tiểu Lâu, tên là Lưu Dương.

Cậu chỉ Khương Mạt đang ở giữa đám đông và trợ lý phía sau cô: “Thầy Tạ đi cùng với chị Mạt.”

Biểu tình trên mặt Lưu Dương thay đổi, cuối cùng cũng ngừng bước chân lại, kéo Hoa Minh nói: “Chúng ta nhanh chóng qua đó.”

Hoa Minh bất ngờ nhìn cậu ta một cái, nghệ sĩ tự hành động mà thôi, có đến mức căng thẳng như vậy không?

Đợi Khương Mạt kiểm tra vé lên máy bay, Lưu Dương mới vội xuất hiện trước mặt fans của Tạ Tiểu Lâu, nói: “Tiểu Lâu đã lên máy bay rồi, mọi người mau về đi.”

Fans của Tạ Tiểu Lâu lập tức lên tiếng kháng nghị, bọn họ đợi lâu như vậy thế mà đến mặt của Tạ Tiểu Lâu cũng không nhìn thấy.

Khương Mạt cùng Tạ Tiểu Lâu lên máy bay, cô không nhịn được cảm thán một câu: “Fans của cậu nhiều thật đấy.”

Tạ Tiểu Lâu cong cong khoé mắt, lộ ra biểu tình như cười như không, không đợi Khương Mạt phát hiện lập tức lấy điện thoại ra: “Đại thần, đưa em đi bay với!”

Từ lúc cậu ta nhận tiết mục này đã háo hức mong chờ có thể tổ đội với Khương Mạt, được đại thần mang đi bay!

Khương Mạt: “....Sắp cất cánh rồi.”


“Không sao cả.” Tạ Tiểu Lâu lập tức lấy từ trong hành lý ra một cái máy tính bảng, tưng bừng hớn hở nói: “Chúng ta đánh Tiêu Tiêu Lạc.”

Cái này không cần dùng mạng!

Khương Mạt: “............”

Đợi đến lúc Hoa Minh và Lưu Dương vội vã lên máy bay tìm được bọn họ, hai người đang ngồi xúm lại ôm máy tính bảng chơi Tiêu Tiêu Lạc.

Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh lúc kêu lúc hét:

“Đậu xanh! Sao chị lại nhanh như vậy?”

“Em vẫn chưa nhìn thấy….. chị đợi em một chút.”

“Bên này bên này, chị đến giúp em tiêu diệt bớt đi.”

Khương Mạt cả mặt ghét bỏ: “Câm miệng, đừng làm ồn.”

Cô không ngại mang người đi bay, nhưng rất ghét lúc mình đang chơi củi mục còn ở bên cạnh kêu không ngừng.

Tạ Tiểu Lâu: “........Hic.”

Hoa Minh, Lưu Dương: “..........”

Tại sao lại cảm thấy nghệ sĩ nhà mình có bộ dạng y như thiếu niên thiểu năng vậy.

Hai thiếu niên thiểu năng cả đường chơi Tiêu Tiêu Lạc vui vẻ, xuống máy bay, cảnh tượng trước khi lên máy bay lại tái hiện lại một lần nữa, Khương Mạt mang trợ lý nhà mình nghênh ngang đi qua đám fans, lên xe mà tổ tiết mục chuẩn bị.

Tổ tiết mục chuẩn bị hai chiếc xe, nhìn thấy Khương Mạt, nhân viên công tác quay đầu nói: “Chị Mạt, trên máy bay chị có gặp thầy Tạ không?”

Tổ tiết mục đặt cho bọn họ cùng một chuyến máy bay.

Không đợi Khương Mạt mở miệng, Tạ Tiểu Lâu đã tháo kính râm xuống, lộ ra nụ cười xán lạn: “Có chứ, chị Mạt còn đem tôi bay cả đương.”

Chơi Tiêu Tiêu Lạc vui vẻ cũng có thể được đem đi bay!

Nhân viên công tác nhìn Tạ Tiểu Lâu, lại nhìn biểu tình ‘tôi không quen người này' của Khương Mạt, một lúc lâu sau: “.......Phụt!”

Hoa Minh và Lưu Dương tủi thân uất ức ngồi vào chiếc xe phía sau, hai chiếc xe một trước một sau lái đi, một đường lái ra ngoại thành, men theo quốc lộ đi thẳng ra phía ngoài, dân cư dần dần thưa thớt.

Khương Mạt nhìn cảnh vật xung quanh, hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”

Nhân viên công tác ngoảnh đầu, cười thần bí: “Trực tiếp đến địa điểm ghi hình, mấy ngày tiếp theo, các khách mời đều sẽ ở tại hiện trường.”

Khương Mạt có chút mơ hồ, không phải đề tài kinh dị sao? Còn mang theo chỗ dừng chân nghỉ ngơi?

Có thợ trang điểm ở trong xe, bắt đầu dặm lại phấn đơn giản cho Khương Mạt và Tạ Tiểu Lâu.

Trong lúc nói chuyện, xe dừng lại trước những tòa kiến trúc màu trắng.

Những kiến trúc ở đây theo phong cách Gothic, bức tường trắng bong tróc loang lổ, thời gian không chút lưu tình để lại móng vuốt của mình lên trên, dây thường xuân xanh tốt um tùm gần như che kín cả bức tường.

Xe dừng lại trước một cánh cửa rỉ sét, Khương Mạt quay đầu nhìn, bên cạnh cánh cửa sắt dựng một tấm biển bằng gỗ, nước sơn bên trên đã bong tróc sạch sẽ, mơ hồ có thể nhìn thấy đây là Viện gì gì đó.

Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh: “Chúng ta sẽ không vào mấy chỗ đại loại như bệnh viện tâm thần đấy chứ?”

Bệnh viện tâm thần?

Khương Mạt nghĩ đến mấy người điên đó, quay đầu trừng mắt với cậu ta, đừng có miệng quạ.

Tạ Tiểu Lâu che miệng, cả mặt vô tội: “Em chỉ là đoán thử.”

Nhân viên công tác cười thần bí.

Khương Mạt và Tạ Tiểu Lâu đi theo nhân viên công tác vào trong, ba người Hoắc Bình Huyên đã đợi sẵn ở sảnh lớn tầng một, nhìn thấy Khương Mạt và Tạ Tiểu Lâu lập tức đứng lên chào hỏi.

Máy quay phim, máy thu âm ở xung quanh đã ai vào vị trí người nấy.


Hoắc Bình Huyên bước đến, có chút thấp thỏm: “Chị Mạt Mạt, rốt cuộc chúng ta phải quay cái gì vậy?”

Không khí này làm cô không hiểu sao lại có chút bất an.

Khương Mạt: “Tôi cũng không biết.”

Tạ Tiểu Lâu lượn qua lượn lại xem hết bốn phía, hỏi: “Không phải có sáu người sao? Sao vẫn thiếu một người?”

Đúng lúc đạo diễn đưa người đến, nói: “Người khách mời còn lại đã đến nơi rồi, bây giờ tôi sẽ giới thiệu với mọi người chủ đề của kỳ này, còn cả phát đạo cụ.”

Nói rồi, ra hiệu cho trợ lý đưa kịch bản cho mọi người.

Khương Mạt mở ra xem, bên trên lèo tèo vài chữ, nội dung ít đến đáng thương.

[Chủ đề kỳ này: ]ạy>

Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Tiểu Lâu, người đó vội vàng cầm kịch bản lên che mặt không nhìn cô.

Khương Mạt: “..........”

Đệch, cái đồ miệng quạ này.

[Bối cảnh cốt truyện: Bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần Thánh Tu phát sinh bạo loạn, giết chết đồng thời nhốt bác sĩ trong bệnh viện lại, bạn là bác sĩ, vì bảo vệ mạng sống không thể không giả làm bệnh nhân tâm thần, xin hãy thoát khỏi bệnh viện tâm thần trong vòng ba ngày, nếu không sẽ bị bệnh nhân phát hiện và giết chết, nhiệm vụ thất bại. Trong quá trình làm nhiệm vụ nếu bị bệnh nhân phát hiện thân phận thật sự, lập tức sẽ bị giết chết, nhiệm vụ cũng sẽ thất bại.]

Khương Mạt: “.........”

Dựa vào kỹ thuật diễn xuất này của cô, không đến một phút đã bị lộ tẩy rồi có được không hả?!

Thế mà lại cho cô diễn bệnh nhân tâm thần, cô dứt khoát bỏ tà theo chính?

……..Hình như có chút không đúng, vậy thì bỏ chính theo tà?

Vậy mà cô lại nghiêm túc xem xét tính khả thi một phút bỏ chính theo tà, sau đó mới tiếp tục nhìn xuống bên dưới.

[Những việc cần chú ý: Không được phá hủy đạo cụ, không được cầu cứu nhân viên công tác, tình hình cụ thể mời người chơi tự mình phát huy.]

Tự mình phát huy, phát huy thế nào, dùng bạo lực xông ra có được không?

[Nhắc nhẹ: Người công tác y vụ tiếp xúc thời gian dài với bệnh nhân tâm thần, có khả năng cũng có vấn đề về thần kinh.]

Con mẹ nó, đây không phải nói với cô trong số người chơi có khả năng có nội gián sao?

Thế này còn chơi thế nào chứ?

Cô trực tiếp bỏ chính theo tà cho rồi.

Trên mặt Khương Mạt viết đầy bất mãn, cô đang chuẩn bị xem tiếp, vừa lật qua, mặt sau không có gì.

Con mẹ nó đây là kịch bản kiểu gì vậy?!

Cô ngẩng đầu, phát hiện những người khác đều có chung một biểu cảm.

Đạo diễn đợi bọn họ xem xong, cười tủm tỉm nói: “Có thắc mắc mời giơ tay.”

Năm người đồng loạt giơ năm cánh tay lên.

Đạo diễn lại cười tủm tỉm nhìn một lượt: “Rất tốt, nếu đã không có thắc mắc gì, vậy thì chúng ta bắt đầu phát đạo cụ.”

Khương Mạt: “..........”

Cái đệch. Cô giơ tay cao như thế mà không nhìn thấy sao?

Đáng tiếc đạo diễn là một người mù, chính là không nhìn thấy.

Nhân viên công tác bước lên phát cho mỗi người một cái túi, Khương Mạt đành phải không tình không nguyện đi xem đạo cụ, hy vọng có mấy thứ như súng này, côn cảnh sát này, như vậy cô có thể cầm vũ khí trực tiếp giết ra ngoài, sợ cái quần gì.

Đợi cô mở túi ra, biểu tình trên mặt lập tức trống rỗng.

Đừng nói đến côn súng, đến một cục gạch cũng không có!

Trong túi chỉ có một chiếc áo blouse trắng, còn là loại mà bác sĩ mặc.

…..Cô thấy tổ tiết mục đang muốn chỉnh chết bọn họ.

Bọn họ mặc áo blouse trắng lên, quả thật chính là bia ngắm di động có được không hả?!

Đạo diễn: “Mời mọi người mặc áo vào, ghi hình chính thức lập tức sẽ bắt đầu.”

Khương Mạt: “..........”

Cô đen mặt mặc áo blouse trắng lên, tiếp đến có nhân viên công tác giúp cô đeo tai nghe không dây và microphone, sau đó dùng vải đen che mắt cô lại, đưa cô đi về phía trước.


Mắt bị che lại, Khương Mạt không nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy Tạ Tiểu Lâu đang hét: “Tôi không muốn làm bệnh nhân tâm thần! Aaaaaaaaaaa!”

Ba người còn lại cũng sụp đổ hét lớn.

Chỉ có Khương Mạt, không hề sợ hãi.

Chị Mạt cho dù có căng thẳng hơn nữa cũng sẽ không hét mất mặt như vậy.

Như vậy một chút cũng không ngầu!

Khương Mạt căng da mặt đi theo nhân viên công tác về phía trước, dần dần không nghe thấy âm thanh của những người khác nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng bước chân của người đi theo quay phim và nhân viên công tác, bởi vì không nhìn thấy, càng cảm thấy có chút khiếp sợ.

Lòng bàn tay Khương Mạt đổ mồ hôi, nhưng bước chân của cô rất vững vàng, mím môi lại, không lộ ra một chút sợ hãi.

Ống kính máy quay đi theo lượn qua lượn lại trên mặt cô, người con gái mím môi, nhìn dáng vẻ có chút ngầu, hình ảnh truyền đến tổ tiết mục, đạo diễn gật đầu: “Nha đầu này được đấy, gan cũng to gớm.”

Hình như Khương Mạt bị đưa vào một căn phòng, mùi trong phòng rất kích mũi, cô không nhịn được nhăn nhăn mũi, một giây sau nhân viên công tác biến mất, Khương Mạt nghe thấy chỉ thị truyền đến từ tai nghe, đưa tay tháo tấm vải đen che mắt xuống.

Cô vừa mở mắt, đột nhiên hít mạnh một ngụm khí lạnh.

Mẹ ơi——! Đây là chỗ nào vậy!

Bắp chân cô bắt đầu run lên.

Cô ở trong một căn phòng ánh sáng yếu ớt, rèm cửa cũ kĩ được kéo kín mít, chỉ có những tia sáng mỏng manh lọt vào, chiếu lên chiếc giá đặt đồ vật trước mặt.

Trên giá bày kín chai lọ, bên ngoài có dán nhãn mác, viết họ tên, giới tính, tuổi tác, bên trong ngâm các loại cơ quan, mắt, tim, thận, thậm chí còn có não…..

Mùi vị kích mũi chính là chui ra từ bên trong.

Oẹ ——!

Nếu không phải máy quay đang ở ngay sau lưng, dáng vẻ nôn mửa bị quay lại phát cho vô số người xem quá mất mặt, cô suýt chút nữa thì nôn ra ngoài.

…..Nuốt xuống hình như còn kinh tởm hơn.

Oẹ —— Cô lại muốn nôn rồi.

Cô nhịn xuống cảm giác buồn nôn, đi đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy thông tin thân phận của cô.

Bác sĩ Khương, người phụ trách giải phẫu, bên cạnh còn một đống bệnh án của bệnh nhân, cô quét mắt qua một lượt, cảm thấy có chút quen mắt, quay đầu nhìn, nhãn mác bên trên các chai lọ hình như có viết mấy chữ này.

Trong lòng cô kêu lộp bộp, có chút muốn khóc.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cộc cộc cộc, tiếng con gái dịu dàng hỏi: “Bác sĩ Khương có ở đây không? Bụng của tôi đau quá.”

Bệnh nhân bạo loạn…...bác sĩ bị giết, bị nhốt lại…….

Khương Mạt gần như lập tức hiểu rõ hiện tại là tình huống gì.

Người đang gõ cửa bên ngoài kia là bệnh nhân bạo loạn, muốn đến giết chết ‘bác sĩ Khương’.

Đối phương không nghe thấy âm thanh, hình như đã không còn kiên nhẫn, lạch cạch một tiếng đẩy cửa ra.

Vào khoảnh khắc người kia bước vào, Khương Mạt nhảy vào cái sọt quần áo bẩn bên cạnh.

Nữ bệnh nhân đẩy cửa ra, tay cầm một con dao cắt bánh mì dài, sáng loáng, lúc cắt thịt chắc là rất…..

Khương Mạt vội vã bịt miệng lại.

Nữ bệnh nhân quét mắt quanh phòng một vòng, không nhìn thấy người, cuối cùng, tầm mắt rơi vào sọt quần áo bẩn, bên trong nhét đầy quần áo bệnh nhân.

Khương Mạt trốn bên trong, đột nhiên nghe thấy giọng nói u ám vang lên sau lưng mình: “Tìm thấy cô rồi…….”

Aaaaaaaaaaa!

Khương Mạt vội vàng nhảy tót ra ngoài, áo blouse trắng đã đổi thành chiếc áo sọc xanh của bệnh nhân.

Cô đánh đòn phủ đầu: “Cô ở đây làm gì?”

Nữ bệnh nhân cầm dao, nghiêng đầu nhìn cô một vòng: “Trông cô giống bác sĩ Khương…...nhưng lại mặc quần áo giống tôi……”

Khương Mạt thở ra một hơi, cứng đầu nói: “Bác sĩ Khương rất đẹp, tôi phẫu thuật thẩm mỹ giống cô ấy.”

Nữ bệnh nhân ‘ồ' một tiếng, dường như không hề tin: “Sao cô lại ở trong phòng bác sĩ Khương?”

Tầm mắt Khương Mạt rơi vào chiếc giá để đồ vật sau lưng nữ bệnh nhân, trong cái bình dễ nhìn thấy nhất, ngâm một bộ não.

Đầu lưỡi cô dường như có ý thức của riêng mình, buột miệng nói: “Hôm nay tôi ra ngoài không mang não, muốn tìm một cái lắp vào dùng tạm.”

Nữ bệnh nhân đương nhiên không phải bệnh nhân, cô là diễn viên tổ tiết mục mời đến, nghe thấy lời Khương Mạt nói khóe miệng hơi co rút, suýt nữa thì bật cười tại chỗ.

Tổ tiết mục không nói với cô lúc này phải tiếp lời như thế nào nha?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui