Chương 5
Ông chú tài xế là người chơi tiktok thâm niên, bình thường luôn thích quay những video ngắn đăng lên, mặc dù không có mấy người xem, nhưng ông ta quay cũng rất vui, có một người xem liền vui đến không chịu được.
Video ngắn này của Khương Mạt cũng vậy, đăng lên nguyên một ngày rồi mới có hai, ba người thích, mười mấy lượt xem, bình luận duy nhất còn là:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Muốn tẩy trắng thì tốt xấu cũng nên tìm thuỷ quân chuyên nghiệp một chút, cái này cũng giả quá rồi.]
Nhưng không ngờ, ngày thứ hai video ngắn này không hiểu sao lại được đề cử hot tìm kiếm trên trang đầu, lượt xem và lượt yêu thích tăng lên vùn vụt như bay, ông chú tài xế bị dọa sợ hãi, đây là bản thân đột nhiên muốn nổi tiếng rồi sao?
Người chơi tiktok nhiều mà phức tạp, đa phần đều là người qua đường không phải là fans của nghệ sĩ trong giới.
[Mặc dù không dám tâng bốc nhân phẩm của Khương nữ thần, nhưng động tác này đúng là đẹp thật.]
[Khuyên Khương nữ thần đừng lãng phí công sức nữa, mù văn hoá, ngoại tình, một đời nhơ nhuốc, trong mắt tôi vĩnh viễn không thể tẩy trắng được.]
[Mặc đồ ngủ ra ngoài, nữ thần bị kích thích đến tinh thần bất thường rồi hay sao?]
Con đường nhân duyên của Khương Mạt đúng là kém đến cực điểm, video kiểu này bên dưới chiếm đa số vẫn là cười nhạo, nhưng quỷ dị là video này hot từ tiktok đến weibo, rồi lại từ weibo hot đến trạm Bilibili*, thỉnh thoảng, trong một mảng bình luận toàn tiếng mắng chửi cũng có thể nhìn thấy vài lời khen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(* Bilibili là một trang mạng của Trung Quốc, nơi mọi người cùng nhau chia sẻ manga, video, phim hoạt hình.)
Không biết ai đem video này chuyển đến phía dưới weibo chính thức của , còn @ tổng đạo diễn Lưu Phương:
“Đạo diễn Lưu, đạo diễn Lưu, vai diễn Diệp Hồng có người rồi, xin anh hãy xem xem video này, động tác này của Khương Mạt cũng quá giống Diệp Hồng rồi.”
Bên dưới còn đính kèm hai bức ảnh, Diệp Hồng cũng là mặc đồ ngủ, một chân đạp ngã người đàn ông đẩy xe.
Mức độ giống đến 9999%
Dòng bình luận này vừa phát ra, chớp mắt bị fans game và người qua đường còn cả anti fans của Khương Mạt mắng thành bã:
[He he, cho không Yến Khuynh Thành xong lại đến cho không boss Hồng Diệp của tôi, nữ nhân ngoại tình mau cút đi. ]
[Fans của nữ thần nào đó đúng là thiểu năng, người khác đánh giá nhà mình thế nào còn không biết sao, cọ nhiệt em gái mi à.]
[Nữ thần huỷ hoại Ngưng Nhi giờ lại muốn đến huỷ hoại Diệp Hồng của tôi sao? Chúc cả nhà cô nổ thành pháo hoa.]
[Để một lời ở đây, Khương Mạt dám diễn Hồng Diệp, cả đời này tôi sẽ không nhìn đến bộ phim truyền hình này một lần nào nữa.]
[Tổ đạo diễn dám mời Khương Mạt diễn Hồng Diệp thì cứ đợi bộ phim này đi vào lòng đất đi.]
Hạ Tiến nhìn thấy bình luận này cũng điên lên rồi, kích động mở chế độ quay phim chửi Khương Mạt một lượt từ đầu đến chân, Hồng Diệp cũng là một vai diễn hắn vô cùng yêu thích được không hả!
Chửi xong còn trực tiếp đổi tiêu đề của video thành “Khương tiện nhân mau cút ra khỏi giới giải trí”, được một đám fans điên cuồng thả like.
Lưu Phương đang phát sầu chuyện tìm diễn viên đóng vai đại boss phản diện Diệp Hồng, đương nhiên cũng nhìn thấy bình luận này, đừng nói, thoạt nhìn đúng là có phần giống nhau, độ phù hợp với nhân vật rất cao, nếu như danh tiếng của Khương Mạt tốt một chút thì anh thật sự có thể xem xét.
Đáng tiếc.
Thẩm Vân nhíu mày nhìn một mảng bình luận mắng chửi.
Anh đã đánh giá thấp trình độ mù quáng của dân mạng, đến video kiểu này phần bình luận chiếm đa số vẫn là cười nhạo.
Anh lặng lẽ loại bỏ tin tức hàng đầu.
Trên đường đi đến tổ tiết mục , Nghê Bạt lướt weibo liếc nhìn Khương Mạt một cái:
“Coi như em góp sức được một lần.”
Rửa sạch sự ác ý của người đi đường không phải chuyện một sớm một chiều, ít nhất thì đoạn video này cũng là tin tức tích cực duy nhất của Khương Mạt nổ ra trong khoảng thời gian này.
“Đừng nói chuyện với em!”
Khương Mạt đặt bản thảo xuống.
“Anh nói chen vào làm em quên mất học thuộc đến đâu rồi đây này.”
Nghê Bạt: “.........”
Khương Mạt vô cùng hợp tình hợp lý nói:
“Em là sinh viên nghệ thuật.”
Đừng đòi hỏi thành tích môn văn hoá đối với sinh viên nghệ thuật.
Nghê Bạt: “........”
Cái đệch, lúc đầu anh đúng là não tàn mới đồng ý xây dựng hình tượng học bá cho cô.
Sớm biết cô là cái dạng đức hạnh này anh đã xây dựng hình tượng xinh đẹp ngu ngốc cho cô rồi.
Còn nữa, kí ức của cô lùi lại năm mười tám tuổi, thẩm mỹ cũng quay lại năm mười tám tuổi sao?
Lên tiết mục mặc quần áo thể thao, tưởng là đi thi chạy tám trăm mét chắc?
Cái thứ khiến người ta hao tâm tổn trí này!
Khương Mạt cả đường đọc nhẩm bản thảo, đến trường quay, tất cả khách mời tổ quay phim đều đã đến đủ.
Tuy tổ tiết mục không làm người, nhưng những đồng nghiệp hợp tác cùng đều không đến nỗi nào, đạo diễn nhìn thấy Khương Mạt liền cười nói:
“Ai da cô Khương Mạt, chờ lát nữa mong cô bỏ qua cho, tiết mục của chúng tôi chính là bán cái này, lượng thứ lượng thứ.”
Học sinh mới vùng vẫy từ trường cấp ba tốt nghiệp ra bị dọa hoảng sợ, quên luôn kịch bản vẫn đang nhẩm thầm trong đầu:
“Đừng đừng đừng, tôi vừa nghe đến giáo viên liền lo lắng đến hoảng sợ.”
Hoa Minh tiến đến bên tai cô nhỏ giọng giải thích:
“Trong giới đều gọi như vậy.”
Khương Mạt bỗng nhiên hiểu ra:
“Vậy bọn họ học hành nhất định đều rất giỏi.”
Giống như Thẩm Vân vậy, giáo viên đều thích anh.
Đạo diễn nghe thấy câu này không nhịn được mà cười lớn ha ha.
Nữ minh tinh này cũng quá khác so với lời đồn đi, người thật tính cách thú vị hơn nhiều.
Lúc này một người đàn ông mũi cao cằm nhọn bước đến, cười chào hỏi:
“Khương Mạt, gần đây vẫn khỏe chứ?”
Hoa Minh trong lòng trợn mắt, giả vờ cái gì chứ, kỹ nữ trà xanh*.
(*trà xanh: giống em gái mưa, em gái nuôi.)
Triệu Bằng Kiệt nhìn thấy Khương Mạt gần như không dám tin, hắn vốn cho rằng mình sẽ gặp một người con gái bị tai tiếng cuốn lấy mà khóc lóc sướt mướt, không ngờ cô lại xinh đẹp vậy, sắc mặt hồng nhuận, mặt mày rạng rỡ, ánh mắt cũng tràn đầy linh hoạt, nhìn thuận mắt hơn trước đây nhiều.
Hắn thậm chí còn có chút hối hận, sớm biết Khương Mạt xinh đẹp như thế này, lúc đầu hắn nên đá Tần Mộng Dao mới đúng.
Khương Mạt vừa nhìn liền nhận ra Triệu Bằng Kiệt, cái cằm nhọn đến mức có thể chọc xuyên cả nền nhà đúng là quá có tính ký hiệu đi.
Cô vội vàng nói:
“Đứng yên, đừng có đến đây.”
Triệu Bằng Kiệt không để ý đến lời cô tiếp tục đi đến:
“Không sao, đây là phòng ghi hình, sẽ không có ai chụp được…….”
Hắn tưởng Khương Mạt sợ lại có người chụp được hai người ở cạnh nhau, mở miệng an ủi, đưa tay đang định kéo cô, một giây sau cổ tay bị tóm lấy vặn ngược ra sau lưng, đau đến nỗi cái mũi giả của hắn ta sắp lệch đi rồi.
Khương Mạt buông tay:
“Đã nói anh đừng có đi đến rồi, tôi sợ không khống chế được bản thân đánh anh một trận, anh lại cứ nhất định muốn đến, nhìn đi, tôi không nhịn được rồi thấy chưa.”
Cô cực kì vô tội.
Gương mặt Triệu Bằng Kiệt nháy mắt nghẹn đến đỏ bừng.
Xung quanh không ít nhân viên làm việc của tổ tiết mục và khách mời hiện trường không nhịn được mà phụt cười thành tiếng.
Vốn dĩ đa số mọi người đều trong lòng đều có chút ý xem chuyện cười của Khương Mạt. Không ngờ chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu, Khương Mạt người thật vậy mà lại thú vị như thế, hơn nữa sự ghét bỏ trong mắt khi nhìn Triệu Bằng Kiệt thật sự không có chút giả tạo nào.
Lẽ nào cái gọi là Khương Mạt ngoại tình câu dẫn Triệu Bằng Kiệt còn có ẩn tình khác?
Họ Nghê không phải rất lợi hại sao, sao có thể đem một cô gái thú vị như thế bao thành bộ dạng kia?
Vừa nghĩ lại, lại nhìn Triệu Bằng Kiệt, cách nhìn của mọi người đối với hắn liền có chút vi diệu.
Không phải vì hắn phẫu thuật thẩm mỹ, người phẫu thuật thẩm mỹ trong giới có quá nhiều, có thể kỳ thị hết sao? Chủ yếu là trước đây người tự nhận là nhân viên làm việc bên cạnh Triệu Bằng Kiệt bạo lộ ra lịch sử trò chuyện wechat, không có Triệu Bằng Kiệt bày mưu đặt kế, nhân viên làm việc đó dám to gan bạo lộ lịch sử trò chuyện của hắn ta hay sao?
Xem ra Khương Mạt là bị người ta chơi cho một vố.
Bắt đầu ghi hình, khách mời luân phiên lên sân khấu, đem từ học lực đến diễn xuất, rồi lại đến nhân phẩm của Khương Mạt châm biếm hết một lượt, người nào người nấy mồm miệng độc muốn chết người. Không ít lần khách mời nói xong cả người đổ mồ hôi, sợ Khương Mạt tức giận tại hiện trường mà phất tay áo bỏ đi.
Nhưng không ngờ cô cực kì nể mặt, ngồi bên cạnh cười khoa trương hơn bất cứ ai, cười đến nỗi mọi người muốn giữ lấy vai cô hét cô tỉnh lại, mọi người bây giờ đang bôi đen nói xấu cô đó, cô có thể bày ra một chút vẻ mặt bị chỉ mũi chửi được không hả?
Đến lượt Triệu Bằng Kiệt lên sân khấu, không biết là người viết bản thảo cho hắn có độc hay tự hắn lên sân khấu phát huy, tóm lấy chuyện Khương Mạt câu dẫn hắn, nói đi nói lại như cái bánh xe, rườm rà vô vị, đến người vô cùng nể mặt như Khương Mạt cũng không cười tiếp được nữa.
Khương Mạt là nhân vật chính của tiết mục kì này, là người cuối cùng lên sân khấu.
Cô lên sân khấu, vứt bản thảo sang một bên, trực tiếp mở miệng:
“Đạo diễn, nếu tổ tiết mục muốn có hiệu quả tôi đen mặt thì đem phân đoạn vừa rồi cắt thành nhiều đoạn sau đó xen kẽ vào mỗi phần của các vị khách mời khác. Vừa rồi tôi thật sự rất nỗ lực dồn nén rồi, nhưng không thể cười ra nổi.”
Nói xong còn vô cùng nghiêm túc tự chế giễu bản thân:
“Haizz, cái loại kỹ thuật diễn xuất như tôi đây, đáng đời không nhận được kịch bản.”
Lời này vừa nói ra liền rộ lên một mảng tiếng cười, đây không phải là nội dung trong bản thảo, hoàn toàn là do Khương Mạt lên sân khấu tự phát huy, một câu không nhắc đến Triệu Bằng Kiệt liền đem hắn ta dìm xuống tận rãnh biển Mariana*.
(*Rãnh biển Mariana hay vực Mariana là rãnh đại dương sâu nhất thế giới.)
Lúc bắt đầu tổ tiết mục còn lo lắng Khương Mạt không nắm bắt được phong cách của tiết mục, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
Nói xong, giờ mới bắt đầu giới thiệu bản thân:
“Quý vị khán giả của thân mến, tôi là Khương Mạt. Vừa rồi Thầy Lý nói tôi lừa anh ấy, nói điểm thi đại học môn toán của tôi được sáu mươi điểm, không biết vi phân và tích phân, căn bản không phải là học bá. Tôi lúc đó liền nghĩ trong lòng, đây không phải là phí lời hay sao, nếu như tôi học giỏi ai lại thi trường nghệ thuật chứ? Sau này tôi lập hình tượng học bá, ai tin kẻ đó là đồ ngốc.”
Lần đầu tiên phản kích, lúc đó người tin cũng ngốc, không biết đi kiểm tra thành tích thi đại học sao?
“Thầy Trương nói tôi diễn nhân vật nào huỷ nhân vật ấy, haizz, quả thật đúng là như vậy, suy cho cùng tôi đến một nụ cười chân tình cũng không nặn ra được, còn để tổ tiết mục tốn công tốn sức cắt ghép biên tập lại, vất vả cho tổ tiết mục và những đồng nghiệp hợp tác với tôi trước đây rồi. Sau này tôi sẽ cố gắng hết sức để mọi người bớt vất vả một chút.”
Lần thứ hai, nên nhận sai thì nhận sai, dù sao đúng là diễn rất nát, thuận tiện lại đá đểu tên Triệu Bằng Kiệt một phát.
“Thầy Chu nói tôi mắt mù, cái này đúng là oan cho tôi quá, tôi là động vật ăn tạp, sơn hào hải vị cháo loãng rau xanh tôi đều thích ăn, ai ăn đồ ăn ngán rồi cũng muốn đi ăn thử món khác. Nhưng cũng phải là rau xào cháo trắng, anh lại gắp một đống hoa nhựa vào đĩa của tôi, cắn một miếng cả miệng đều là chất phụ gia, tôi muốn ăn cũng không nuốt nổi. Thực ra không ăn cũng không sao, nhưng có người ấn đầu tôi nhất định bắt tôi ăn. Tôi liền (! -- --), gắp cho anh anh có ăn không?”
Lần thứ ba, trực tiếp KO Triệu Bằng Kiệt.
Anh là cái thá gì đáng để bà đây câu dẫn?
Nói xong, cô còn cúi người về hướng Triệu Bằng Kiệt.
“Thầy Triệu, đây đều là kịch bản của tổ tiết mục, không phải là tôi muốn nói. Là người viết kịch bản hại tôi.
Ném nồi* ném đến là thuận tay.
(*ném nồi: đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu người khác.)
Tổ tiết mục: “........???”
Nếu không nhầm, bắt đầu từ câu đầu tiên cô đã đi sai kịch bản rồi được không hả!
Tổ tiết mục chúng tôi viết kịch bản làm sao độc miệng bằng cô được.
Có điều tổ tiết mục khẳng định sẽ không phá đám. Miệng lưỡi càng độc, xỉa xói càng lợi hại, hiệu quả của tiết mục càng cao.
Khương Mạt cúi người chào khán giả, trường quay vang lên một trận vỗ tay, chỉ có Triệu Bằng Kiệt mặt đen như đít nồi, động tác vỗ tay cứng ngắc khiến người khác buồn cười.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu:
“Ai da Khương Mạt à, cô đúng là lợi hại, trực tiếp lôi dân mạng cả nước ra mắng."
Khương Mạt một chút cũng không sợ:
“Bọn họ mắng tôi lâu như vậy, tôi chỉ mắng có một lần, tôi vẫn là người chịu thiệt đây.
Cùng lắm sau này mọi người cùng nhau mắng, bọn họ mắng tôi trên mạng, tôi liền lên mắng bọn họ. Mắng nhiều rồi cũng quen thôi.”
Người dẫn chương trình sợ biến sắc:
“Đừng đừng đừng, tôi sợ đến lúc đó tiết mục của chúng tôi bị dân mạng dỡ bỏ mất.”
Khương Mạt nghĩ một chút:
“Vậy tôi mắng người trên tiết mục cạnh tranh với các anh?”
Người dẫn chương trình dở khóc dở cười, vội vàng mời Khương Mạt xuống sân khấu.
Không ngờ đến lúc bình chọn “Vua độc miệng” của kỳ này, biên đạo của tổ tiết mục còn chạy đến khen văn án của Khương Mạt, kiểu phát huy tại hiện trường này mới gọi là talkshow.
Khương Mạt còn nghiêm túc kéo người lại hỏi:
“Tổ tiết mục của mấy người còn thiếu người không?”
Đạo diễn: “..........???”
Khương Mạt:
“Tôi cảm thấy tôi sớm muộn cũng không lăn lộn ở trong giới được nữa, đến lúc đó đến tổ tiết mục giúp mấy người viết kịch bản, ông có nhận không?”
Lỡ như tiền để mua căn nhà hai tầng cũng không tích đủ, cô quả thực cần phải xem xét một chút con đường sau này, dù sao bản thân cũng là người phụ nữ phải kiếm tiền nuôi gia đình, áp lực rất lớn.
Đạo diễn nhịn cười:
“Nếu thật sự có ngày đó, tôi cho cô một chỗ.”
Đôi mắt Khương Mạt trong nháy mắt sáng lên, đạo diễn đúng là người tốt.
“Sau này tôi mở quán, tặng ngài một tấm thẻ khách vip.”
“Cô cũng muốn mở quán? Quán gì?”
Đạo diễn tưởng rằng cô cũng muốn theo trào lưu mở quán lẩu hay tiệm quần áo gì đó, còn định khuyên cô hai câu, kinh doanh không dễ làm, cẩn trọng.
Kết quả Khương Mạt vừa mở miệng:
“Võ quán và tiệm internet"
Thử hỏi có thiếu nữ nghiện ẩu đả đánh nhau trên mạng nào mà không có giấc mơ như vậy chứ?
Đạo diễn:
“.......... Có chí hướng.”
Khương Mạt tâm tình vui vẻ rời khỏi tổ tiết mục, chỉ chờ sau khi tiết mục phát sóng đến lấy tiền, đến lúc đó có thể đổi xe cho Thẩm Vân rồi.
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một nam một nữ đang đứng nói chuyện bên đường, nhìn thấy cô, hai người cùng ngoảnh đầu lại.
Ồ, người quen.
Tần Mộng Dao nhìn thấy Khương Mạt còn kinh ngạc hơn cả Triệu Bằng Kiệt, ngày trước Khương Mạt đi đường lúc nào cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc dù không biết vấn đề ở đâu nhưng luôn cảm thấy giống như nha hoàn mặc đồ công chúa, đầu nặng chân nhẹ, giữ không vững vậy, nhìn rất khó chịu.
Nhưng người con gái đang đi đến trước mặt bây giờ, một thân quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai màu đen, bên trên là hình vẽ hoa văn cây trường mâu màu bạc biểu tượng bùng nổ năm cấp hai, gương mặt cô vốn kiều diễm, trang điểm một chút liền khí thế bức người, thực sự giống chị đại vừa đẹp vừa ngầu vừa giản dị trong vườn trường đại học.
Tần Mộng Dao nhớ lại hot bình luận bên dưới weibo của Lưu đạo diễn bị mắng lên top một, đột nhiên có cảm giác bất an quỷ dị. Khương Mạt trước mặt cô ta bây giờ, thật sự rất giống boss Hồng Diệp trong game.
“Khương Mạt, trùng hợp thật, cô cũng ở đây à?”
Tần Mộng Dao nhanh chóng dọn thu lại tâm tình, cười chào hỏi cô.
Khương Mạt đi đến, quét tầm nhìn qua hai người họ một vòng, như cười như không:
“Đúng là trùng hợp.”
Triệu Bằng Kiệt nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Tần Mộng Dao mặt không biến sắc, vui mừng nói:
“Đúng rồi, tôi báo cho cô một tin tốt, có người đề cử cô diễn vai diễn Hồng Diệp với đạo diễn Lưu, tôi cũng cảm thấy vai diễn đó cực kì hợp với cô, cô có muốn thử một chút không? Nếu bàn bạc ổn thỏa thì chúng ta có thể ngày ngày gặp nhau rồi.”
Khương Mạt:
“Ngày ngày gặp nhau?”
Tần Mộng Dao:
“Đúng vậy…. à, tôi quên không nói với cô, tôi đã ký hợp đồng Yến Khuynh Thành rồi, ngày mai sẽ có thông báo chính thức.”
Cô ta trải nền lâu như vậy chính là vì câu nói này.
Cô ta biết Khương Mạt cũng nhắm vào vai diễn Yến Khuynh Thành này, nhưng bây giờ, vai diễn này là của cô ta.
Cô ta đợi xem sắc mặt căm hận ngưỡng mộ lẫn đố kỵ của Khương Mạt.
Khóe miệng từ từ nhếch lên, không giấu được sự đắc ý.
“Vậy thì tốt quá rồi, tôi cũng nhận được vai diễn Diệp Hồng rồi, cũng thông báo chính thức vào ngày mai.”
Cái…… cái gì?!
Đạo diễn Lưu thật sự chọn trúng Khương Mạt rồi sao?
Nụ cười trên khoé miệng của Tần Mộng Dao từ từ nứt ra.
Hoa Minh đứng bên cạnh biểu tình cũng kinh ngạc không kém.
Đây là chuyện lúc nào, sao cậu ta lại không biết chứ?!
“Chúng ta ngày ngày phải gặp nhau rồi, sao trông cô có vẻ không vui vậy?”
Khương Mạt mặt vô tội hỏi.
“Đâu……. đâu có, tôi rất vui…..”
Tần Mộng Dao không hổ là diễn viên, lập tức giấu đi cảm xúc thật.
Khương Mạt:
“Đùa cô thôi, thất vọng không? Ha ha ha ha”
Biểu tình trên mặt Tần Mộng Dao chớp mắt vô cùng cổ quái, cắn răng nói:
“........ Thất…….thất vọng……”
Tiện nhân này, đây là chuyện cô có thể tùy tiện lôi ra đùa được hay sao?!
Trêu đùa một chút khiến Khương Mạt rất vui, nhưng cô lười dây dưa lãng phí thời gian với mấy kẻ vô vị này, vẫy vẫy tay, kéo Hoa Minh đi khỏi.
“Chị Mạt, tiếp theo chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Đi xem xe!”
“..........”
Tần Mộng Dao thu lại tầm nhìn, nhìn thấy Triệu Bằng Kiệt vẫn nhìn theo bóng hai người dời đi, tức giận nói:
“Anh nhìn cái gì mà nhìn?”
Triệu Bằng Kiệt thu lại tầm nhìn, vẻ mặt không biết phải làm thế nào:
“Không nhìn gì. Em nhắc anh với đạo diễn Lưu chưa? Anh ta nói thế nào?”
“Nói rồi, có điều là một vai diễn nhỏ, anh đừng chê, diễn thật tốt, cơ hội sau này còn nhiều.”
“........ Lại là vai diễn nhỏ…..được rồi, coi như là du lịch công phí* cùng em.
(*công phí: chi phí chung do nhà nước hoặc đoàn thể chi trả.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...