Chương 35
Khương Mạt cạn lời một lúc liền quẳng chuyện nữ người đàn bà xuyên không sang một bên.
Chuyện quan trọng bây giờ là, cô nói thế nào với Thẩm Vân chuyện tối hôm nay không thể cùng anh làm cái đó được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hu hu hu, Thẩm Vân Vân nhất định lại tức giận cho mà xem.
Nhưng không nói khẳng định anh sẽ càng tức giận hơn.
Sắp phải lên máy bay rồi, cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói với anh như thế nào.
Giằng co nửa ngày, nhập vào rồi lại xoá, mãi đến tận khi lên máy bay, tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người tắt điện thoại, cô run tay bấm gửi đi tin nhắn đang định xoá.
………!
Aaaaaaaaaa, không được gửi tin nhắn này đi.
Thu lại thu lại thu lại, hu hu hu, mau chóng thu lại tin nhắn!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân tuyệt đối đừng đọc được tin nhắn này, hu hu hu.
Khương Mạt ba chân bốn cẳng vội vội vàng vàng thu hồi lại tin nhắn.
Nhìn thấy trong khung trò chuyện của Thẩm Vân không có câu nói làm người ta thấy xấu hổ kia, vừa thở ra một hơi liền nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Vân, hỏi:
“Em gửi cái gì vậy?”
……..!
Khương Mạt ép bản thân bình tĩnh: “Không có gì, em gửi nhầm.”
Thẩm Vân Vân của tui: “Ồ, vậy sao?”
“Ừm ừm ừm!”
Cô gõ liền một lúc mấy chữ “Ừm” gửi đi, không đợi anh nói chuyện vội thêm vào một câu: “Em lên máy bay rồi, phải tắt điện thoại rồi, bye bye.”
Nói xong cô lập tức thoát khỏi wechat, tắt máy, ném điện thoại cho Hoa Minh, sau đó ôm vẻ mặt sống không còn gì nuối tiếc nữa nằm bò lên cái bàn nhỏ phía trước rên hu hu.
Thẩm Vân Vân chắc là vẫn chưa nhìn thấy đi, cô thu hồi khá nhanh mà.
Hix hix hix chị Phàn tặng cái gì mà không được, sao lại tặng cô nội y tình thú chứ, hại cô não không kịp load liền soạn một tin nhắn:
[Ẻo lả nhất định bắt em tham gia cái gì mà , tối hôm nay em không về nhà, hôm khác mặc nội y tình thú cho anh xem.]
Sau đó tay run lên một cái liền ấn gửi đi.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Khương Mạt cắn móng tay ảo não.
Thẩm Vân ngàn vạn lần đừng có xem được, nếu không không những anh biết cô luyện cơ bụng vì muốn làm chuyện đó với anh mà còn biết có muốn mặc nội y tình thú…..
Hu hu hu mất mặt quá đi mất!
Cô ôm đầu, cả người rơi vào trạng thái ‘tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe, tôi chết rồi tôi chết rồi tôi chết rồi.’
Nghê Bạt với Hoa Minh nhìn nhau một cái, người trước hận rèn sắt không thành thép nói: “Khương Mạt, em còn nhớ mình là minh tinh không hả? Có chút hình tượng của minh tinh đi có được không?!”
Dáng vẻ này của cô bị mấy mống fans của cô nhìn thấy, có tin lập tức bị lột sạch không?!
Khương Mạt cắn móng tay, hu hu hu, rốt cuộc Thẩm Vân Vân có nhìn thấy không vậy.
Nghê Bạt trợn mắt nhìn trời, quyết định để cho bản thân bớt lên vài vết nhăn, lấy mũ đậy lên nhắm mắt dưỡng thần.
Sau này anh mà còn quản cô thì anh sẽ gọi cô là bố.
Khương Mạt rối rắm mãi đến tận khi máy bay hạ cánh, vội vàng mở điện thoại ra xem, chỉ có một tin nhắn trước khi tắt máy:
Thẩm Vân Vân của tui: “Được, chú ý an toàn, bye bye.”
Không còn bất cứ thứ gì khác.
Cô thở phào một hơi, có lẽ Thẩm Vân Vân không nhìn thấy tin nhắn mà cô đã thu hồi.
Cô lại gửi một tin nhắn cho anh, nói với anh tối hôm nay cô phải tham gia hoạt động, bảo anh ngủ sớm một chút, không cần đợi cô.
Thẩm Vân trả lời một câu: “Ừm, được.”
Khương Mạt vừa nhìn liền triệt để yên tâm, xem ra đúng là anh chưa nhìn thấy.
Cô trộm cười hê hê, trong lòng tự thưởng cho mình một nút like.
Khương Mạt Mạt khá lắm, tốc độ tay đúng là đủ nhanh.
Thời gian gấp rút, Nghê Bạt không cho Khương Mạt về nhà, trực tiếp đưa cô đến công ty để chuyên viên hóa trang cho cô một lượt từ trong ra ngoài, lúc làm đẹp cô còn nhân tiện đánh được một giấc, dưỡng đủ tinh thần.
Làm tóc trang điểm đều đã xong hết, Nghê Bạt cho người bê một bộ lễ phục màu trắng vào, bên trên được đính lên những viên kim cương sáng lấp lánh, vô cùng hoa lệ xinh đẹp.
“Đây là hàng đặt cao cấp mẫu mới nhất của thương hiệu X, chế khó khăn lắm mới mượn được từ bên thương hiệu, hôm nay mặc xong ngày mai còn phải trả lại, không được phép làm hỏng, nhớ kĩ chưa?”
Hiện tại danh tiếng của Khương Mạt không được coi là tốt, nhưng may mà độ hot cao, anh bỏ ra ít công phu thì vẫn có thể mượn được ít trang sức quần áo để lấy chút mặt mũi.
Khương Mạt vừa tỉnh, vẫn còn chút mơ hồ, gật đầu: “Được.”
Thấy cô không để tâm, Nghê Bạt cười lạnh một tiếng: “Biết bộ lễ phục này bán bao nhiêu tiền không? Làm hỏng thì em tự đi mà đền.”
Khương Mạt ngẩng đầu, Nghê Bạt giơ ra năm ngón tay: “Năm triệu tệ. ……..cũng chưa chắc đã mua được.”
Cái đệch!
Cô lập tức lấy lại tinh thần.
Bộ lễ phục này thế mà lại đắt bằng cả cái xe mà cô tặng cho Thẩm Vân.
Cô chỉ vào mấy viên đá lấp lánh trên váy, nuốt nước bọt: “.......Đây không phải kim cương giả đấy chứ?”
“......Em nhìn thấy kim cương giả sáng như thế này, lấp lánh như thế này bao giờ chưa? Đây đều là kim cương thật, hàng thật 100%!” Cái thứ khiến người ta hao tâm tổn trí này!
Khương Mạt: “.......”
Đúng là cô không phân biệt được thật.
Có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc cô phải cẩn trọng, nói như thề thốt: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ tốt bộ váy này.”
Hu hu hu cô quả thật quá nghèo rồi.
Đợi Khương Mạt mặc xong lễ phục bước ra ngoài, cả phòng ồn ào lập tức yên tĩnh.
Những đường cắt có chút biến thái của chiếc váy dài làm hiệu quả tập luyện trong đoạn thời gian này của Khương Mạt phô ra một cách hoàn mỹ, Trên vai là hai dây đai mảnh nhỏ bằng kim loại, không hề chịu lực của cả bộ váy, lỏng lẻo rũ trên xương quai xanh của cô, eo nhỏ dường như một tay có thể ôm hết, sau lưng khoét sâu hình chữ V để lộ ra tấm lưng trắng như tuyết xinh đẹp, tà váy phía sau rất dài, quét trên nền đất.
Mà bộ váy này lại không hề hở hang, trừ phần eo và vai, những bộ phận khác đều bọc kín kẽ, chỉ có đường cong tuyệt đẹp dã tâm hừng hực hiện lên cảm giác tồn tại, vừa hay gãi đúng chỗ ngứa một cách hoàn mỹ.
Giày cao gót được trang trí bằng những viên kim cương nhỏ chuyển dần từ màu lam sang màu tím, lúc bước đi phảng phất tựa như dẫm lên những chòm tinh tú.
Khương Mạt không thấy ai nói gì, có chút hoang mang: “Có phải là không đẹp không?”
Lễ phục đắt như thế này, cô mặc lên cũng có chút phải cẩn thận từng li từng tí.
Nghê Bạt chửi bậy trong lòng một tiếng, hắng giọng: “Cũng tạm được.”
Quay đầu hỏi nhà tạo hình: “Thế nào hả? Cần phải chỉnh sửa lại một chút không?”
Nhà tạo hình sờ sờ cằm, trên dưới trước sau đánh giá cô một lượt, xoay người lấy mất cái bút đến, tô tô vẽ vẽ trên xương quai xanh của Khương Mạt, sau đó tháo dây chuyền trên cổ cô xuống, lại tỉ mỉ ngắm nghía một lượt, hài lòng nói: “Rất tốt! Em sẽ đẹp lấn át toàn hội trường.”
Khương Mạt nhìn mình trong gương, thở ngược ra một hơi.
Trên xương quai xanh bên trái, chỗ dây đai rủ xuống, một chú bướm nhỏ đậu xuống đang vỗ cánh muốn bay, ánh sáng chuyển động mang theo phân cực màu tím và xanh đen, yêu diễm lại linh hoạt kỳ ảo.
Vừa hay màu sắc cùng với giày cao gót trên dưới tượng trợ lẫn nhau.
“Em mà làm hỏng ngày hôm nay thì đúng là có lỗi với một thân trang hoàng này.” Nghê Bạt phất tay một cái: “Đi!”
Hôm nay anh sẽ cho mọi người thấy, nghệ sĩ dưới tay anh đẹp lấn át toàn hội trường như thế nào.
_ _
Trước cửa hội trường trải một tấm thảm đỏ dài, xung quanh được phóng viên, fans và chó săn vây kín, ánh sáng đèn ứng viện không ngừng nhấp nháy, là fans của nghệ sĩ, có người đã đợi ở bên ngoài mấy tiếng chỉ để được nhìn thấy người mình yêu thích một cái.
Lúc Khương Mạt đến, đúng lúc Chu Thiến Thiến đang đi trên thảm đỏ, cô ta trang điểm chăm chút tỉ mỉ, mặc một bộ lễ phục nhỏ màu cỏ non, nổi bật lại đáng yêu, hai bên trái phải lần lượt khoác tay hai người nam nữ trung niên, có lẽ bố mẹ của cơ thể này.
Chu Thiến Thiến cực kì đắc ý, bộ trang phục này của cô ta là hàng đặt cao cấp của thương hiệu X, giá trên thị trường là ba triệu tệ, có tiền chưa chắc đã mua được.
Cô ta đã nghĩ kĩ rồi, thông cáo trên mạng ngày mai nhất định đều là mấy tin như ‘Thiên kim của Chu gia xuất hiện kinh diễm, trên người mặc lễ phục hàng triệu tệ, đẹp áp đảo toàn bộ minh tinh có mặt tại hội trường’.
Cô ta sẽ là tiêu điểm duy nhất của .
Đoạn thời gian này ở trong cơ thể của Chu Thiến Thiến, mặc dù phần lớn đều rất hài lòng, nhưng đã thấy qua sự phù hoa của giới giải trí, càng không cam tâm quay trở lại cuộc sống của người bình thường.
Hôm nay cô ta sẽ chính thức đi bước đầu tiên về sân khấu phía trước.
Cô ta tiến vào hội trường trong ánh mắt cảm thán kinh diễm của mọi người.
Đợi cô ta đi vào, Khương Mạt mới bước xuống từ trên xe.
Cô vừa lộ diện, phóng viên liền tràn đến như ong vỡ tổ.
Gần đây Khương Mạt bị các kiểu tai tiếng bám lấy, cộng thêm vừa kết thúc cảnh quay ở , không cần biết là đen hay đỏ, đúng lúc chủ đề có độ hot cao, ai cũng muốn giành được thông tin đầu tiên.út>
Vậy mà khoảnh khắc nhìn thấy Khương Mạt xuất hiện, đồng loạt sững sờ.
Đây là Khương Mạt?
Mặt của cô đẹp không có gì bàn cãi, dù sao muốn kĩ năng diễn xuất không có kĩ năng diễn xuất, muốn EQ không có EQ, có thể lăn lộn được đến vị trí bây giờ hoàn toàn là nhờ vào bố mẹ sinh ra được cái túi da tốt, nhưng khí chất quê mùa của cô cũng là điều không cần bàn cãi, chụp ảnh chung trên thảm đỏ đều là người bị đè bẹp, chính là vì khí chất thần thái không ổn.
Nhưng cô gái đang bước đến từ đầu thảm đỏ kia, từng bước từng bước dẫm trên ánh sáng lấp lánh, thực sự giống như nữ vương sắp đăng quang, cao quý hoa lệ yêu kiều, trong mắt không có bất cứ thứ gì, tất cả tai tiếng, tất cả tư liệu bôi đen, cô nhấc chân lên liền có thể đạp hết xuống gót giày.
May mà phóng viên đã nhìn quen với mọi mặt của sự đời, một chút thất thần cũng nhanh chóng hồi phục lại, ánh đèn chớp nháy cùng tiếng chụp lách tách lách tách vang lên.
Fans ở hai bên đường cũng vội vàng lấy lại tinh thần, khe khẽ nói với nhau:
[Woa~ Không ngờ Khương Mạt người thật lại đẹp như vậy.]
[Khí chất mạnh thật, muốn quỳ xuống gào ‘nữ Vương’.]
[Tôi cũng thế, hu hu hu, muốn hét ‘tôi có thể!’.]
[Tôi cũng có thể!]
Đúng lúc này, trong góc xa nhất của đám người đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn: “Mạt Mạt em yêu chị!”
Khương Mạt giật mình, nhìn kĩ lại, vậy mà lại có một bảng đèn nhỏ viết tên cô được giơ cao cao trong biển đèn màu rực rỡ.
Woa, thế mà cô cũng có fans đến.
Số lượng fans của Khương Mạt không nhiều, nhỏ bé đáng thương bị xếp vào trong một góc nhỏ, phát hiện Khương Mạt nhìn qua đây, sợ cô không nhìn thấy, một người dứt khoát bế một người lên, người bên trên giơ cao tấm bảng đèn, cao hơn hẳn những người bên cạnh cả một đoạn dài.
Aaaaaaa, một nhúm người đó cùng nhau hét lên:
[Mạt Mạt A quá đi mất! A bạo rồi!]
[Nữ Vương tôi có thể!]
[Mạt Mạt, mẹ yêu con.]
[Hu hu hu Nữ Vương nhìn tôi rồi, hu hu hu Xin nữ Vương xin hãy thượng bên trên tôi!]
[Vừa rồi ai hét vậy, đánh chết cậu ta!]
Nhân viên công tác đi đến mưa micro cho cô: “Nói vài câu với fans của cô đi, bọn họ đã đợi rất lâu rồi.]
Khương Mạt cầm micro có chút sững người, nói cái gì bây giờ?
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải trường hợp như thế này.
Nghĩ một lúc, cô nói: “Chào mọi người.”
Hàng sau cùng lại dội lên một trận gào thét, chờ mong cô liệu có giống như Phí Kha lúc nãy nói yêu bọn họ, sau đó tặng bọn họ một nụ hôn gió.
Kết quả câu tiếp theo Khương Mạt nói lại là: “Hi vọng mọi người chăm chỉ học hành, chăm chỉ làm việc, sống tốt cuộc sống của chính mình, bớt theo đuổi thần tượng, chút nữa về sớm một chút, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Dặn dò một câu dài dằng dặc xong, nhóm fans lặng ngắt như tờ, đến phóng viên ở bên cạnh bận rộn chụp ảnh cũng sững sờ một giây.
Gặp qua nhiều nghệ sĩ như vậy, Khương Mạt vẫn là người đầu tiên bảo fans bớt theo đuổi thần tượng.
Yên lặng nửa ngày, không biết bắt đầu từ đâu, có người phụt cười thành tiếng, tiếng cười lập tức như một đốm lửa dần dần lan ra khắp đám fans.
Bao gồm cả fans của những người khác, rất nhiều người trước đây chưa từng gặp qua Khương Mạt người thật, giờ phút này vừa nhìn, woa, không chỉ xinh đẹp, tính cách cũng rất thú vị nha.
Mọi người nhớ lại Thượng Minh Trạch và Phàn Dư Tiệp trong đoàn phim , nếu như Khương Mạt sau khi thả bay bản thân là như thế này, khó trách mọi người đều thích cô ấy.út>
Fans của Khương Mạt cũng ngơ ngác.
Tại sao!
Chị mau xem thần tượng nhà người ta, nào là hôn gió nào là yêu các bạn, nhìn thần tượng nhà mình, lại đi khuyên học hành, khuyên làm việc, khuyên bớt theo đuổi thần tượng, sao lại lo lắng như vậy chứ?
“Không được, không theo đuổi thần tượng em ăn không ngon ngủ không yên.”
Không biết là thánh nhân nào gân cổ hét lên.
Khương Mạt nhìn về hướng giọng nói truyền đến: “Không chăm chỉ học tập làm việc, cậu sẽ không có tiền ăn cơm, chỉ có thể ngủ thôi.”
“Ha ha ha ha ha!”
Bên dưới lại là một tràng cười.
Đúng lúc lại có một nam nghệ sĩ xuống xe, fans của cậu ta từ bỏ Khương Mạt tràn đến chỗ cậu ta, nghệ sĩ nam lập tức nhiệt tình chào hỏi với fans, hôn gió bắt tay không thiếu cái nào.
Fans của Khương Mạt: “..........”
“Aaaaaaaaaa, Khương Mạt, chị nhìn thần tượng nhà người ta kìa, chị không thể học theo một chút sao?!” Fans sắp khóc rồi.
Fans nhà khác ở bên cạnh cười ha hả.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ quyết định không cười nhạo fans của Khương Mạt nữa.
Dù sao thì bọn họ cũng thảm như vậy rồi.
Fans Khương Mạt, bắt đầu từ buổi tối ngày hôm nay chính thức trở thành sự tồn tại được tất cả cộng đồng vòng fans thương yêu, lúc đánh nhau cũng không nhẫn tâm đánh quá ác, dù sao thì cũng có chính chủ của bọn họ thay mọi người ngược bọn họ.
Đúng vào lúc này, một nam một nữ đột nhiên mọc ra từ bên cạnh, trực tiếp xông về phía Khương Mạt.
Phóng viên sửng sốt, máy ảnh đồng loạt chen chúc tràn đến.
Đậu xanh, thế mà lại là Tần Mộng Dao và Triệu Bằng Kiệt, tiếp theo có kịch hay xem rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...