"Lục Y à, người thuần khiết lương thiện như ngươi, chủ tử thật sự không đành lòng để ngươi ở nơi khói liễu này, nhưng ngươi có hẹp hòi về chuyện này, vậy thì đi quét nhà vệ sinh một tháng để dính chút khí ô uế đi!" Lỗ mũi Thủy Khanh Y hừ hừ, vuốt gương mặt tuyệt đẹp không hề có tỳ vết, lẽ nào nàng chưa có tiên khí sao?
Lục Y khóc không ra nước mắt, đang muốn mở miệng cầu xin, thì phía dưới truyền đến tiếng kẻng đồng, sau đó nghe thấy chủ tử nói: "Tiên khí trên người Đại chủ tử của ngươi quá nặng, hơi thở phàm trần của ta nồng nặc, muốn song tu cùng Đại chủ tử của ngươi thì phải chú ý đến thiên thời địa lợi nhân hòa, không gấp được."
"Chủ tử, vậy là người mơ ước sắc đẹp của Đại chủ tử đã lâu rồi sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, các ngươi không thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta đâu." Thủy Khanh Y hất khuôn mặt đẹp lên, đầy đau khổ, ai có thể hiểu cho nỗi đau của một sắc nữ chứ? Cả ngày ngủ cùng một tiên nhân, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, lúc sắp ăn đến miệng, thiếu chút nữa là đã nuốt được xuống bụng, thì ai ngờ lại hỏng mất.
"Thật khéo, ta cũng mơ ước ngươi từ lâu rồi!" Giọng nói tùy tiện không đứng đắn mang theo đầy ý trêu chọc, một bộ y phục màu đen hiện lên trong mắt Thủy Khanh Y, ghé vào tai nàng nói: "Hơi thở phàm trần của ta cũng rất mãnh liệt, hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa cũng đủ cả, không bằng, chúng ta song tu, thế nào?"
Thủy Khanh Y cắn răng nghiến lợi nói với Lục Y đang cười trộm: "Nửa năm quét nhà vệ sinh đều do ngươi phụ trách!" Nha đầu này, không có việc gì thì chỉ toàn tìm trò tiêu khiển trên người nàng, không chỉnh thì nàng ta sẽ không biết trời cao đất rộng.
"Chủ tử. . ." Vẻ mặt của Lục Y đau khổ cầu xin tha thứ, nhưng lời nói chưa mở miệng, đã bị Thủy Khanh Y cắt ngang: "Nếu không đi, vậy thì một năm!"
Trong lòng Lục Y biết chủ tử đã thật sự quyết định, nàng cũng không dám ở lại, chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ trong chốc lát, đã chạy đến lầu dưới.
"Thủy Minh Hách, ngươi là âm hồn bất tán sao?" Thủy Khanh Y tức giận, trợn mắt nhìn Thủy Minh Hách, đi đâu cũng có thể gặp phải hắn.
"Công chúa còn nợ Bổn Vương một bữa cơm, không được ăn, trong lòng kìm nén đến sợ, đương nhiên là ta phải đi khắp mọi nơi tìm ngươi." Sóng nước trong con ngươi của Thủy Minh Hách sáng lấp lánh, gợn nước lăn tăn, giống như chăm chú nhìn người tình.
Thủy Khanh Y bị ánh mắt của hắn nhìn đến nỗi cánh tay nổi da gà, nghe thấy Mộ Vân quát giá đến năm ngàn lượng hoàng kim ở phía dưới, đã không còn người nào tăng giá tiếp, nàng sờ cằm, nói: "Ngươi làm cho giá tiền tăng lên một vạn lượng hoàng kim để bị Mộ Vân đoạt đi, hôm nay ta sẽ mời ngươi tới Thúy Trúc Lâu dùng bữa."
"Được!" Đáy mắt lấp lánh của Thủy Minh Hách sáng lên, hắn vén cửa sổ, dùng nội kình nói: "Tám ngàn lượng hoàng kim."
Da mặt của Thủy Khanh Y giật giật, không vui nhìn Thủy Minh Hách, không biết hắn đang gây chuyện phá rối chuyện tốt của nàng, hay là đang giúp nàng nữa? Lập tức nâng giá cao như vậy, cho dù Mộ Vân ái mộ Thanh Y, bà ta cũng sẽ do dự.
"Bổn Vương nâng giá lên từng chút một cho bà ta ư?" Dường như hắn nhìn ra tâm tư của Thủy Khanh Y, trên mặt lộ ra dáng vẻ thứ Bổn Vương có là bạc, quay đầu hướng xuống dưới lầu, giảm giọng, nói: "Chậc chậc, không biết ta đưa người đẹp này cho Công chúa Trường Nhạc, nàng ấy có vui vẻ nhận hay không?"
Quả nhiên, Mộ Vân đang do dự có nên buông tha hay không, vừa nghe thấy muốn tặng Thanh Y cho Thủy Khanh Y đã từng làm mình nhục nhã, sắc mặt tái xanh, hô: "Bản tiểu thư trả giá một vạn lượng hoàng kim." Sau đó, hất cằm lên, khiêu khích nhìn Thủy Minh Hách.
"Chao ôi, Bổn Vương thật là hồ đồ, không phải Linh Lung Các này là của Trường Nhạc sao? Nếu nàng ấy muốn Thanh Y, há lại để Bổn Vương tự mình đa tình chứ?" Thủy Minh Hách lẩm bẩm, vỗ ót nói, nhưng những người ở bên dưới, tất cả đều nghe thấy rất rõ ràng, hắn mỉm cười nhìn sắc mặt của Mộ Vân lúc xanh lúc trắng, nói: "Thứ Trường Nhạc thiếu nhất là bạc, đa tạ tiểu thư hào phóng giúp đỡ."
Cổ họng của Mộ Vân xông ra một mùi ngai ngái, siết khăn gấm thật chặt, nghĩ đến lần trước nữ nhân kia tự xưng là chủ nhân của Linh Lung Các, lúc ấy nàng cũng không để ý, không ngờ là sự thật, số tiền phụ thân lừa lấy được từ nàng ta đều đã trả lại gấp đôi cho nàng ta rồi, đáy mắt thoáng qua vẻ không cam lòng, Mộ Vân nhìn lên trên khán đài, trông thấy Thanh Y lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hạ quyết tâm nói: "Mua người đẹp cũng là đáng giá, đến lúc Mộ Vân và Thanh Y thành thân, kính mời Công chúa đến uống ly rượu mừng."
Thủy Khanh Y nhếch mày, ghé đầu nói: "Mộ tiểu thư, đến phủ của ngươi đòi ly rượu mừng, e rằng một vạn lượng hoàng kim cũng không đủ để dùng, nếu như ngươi mời ta thêm mấy ly rượu, sợ là không có mấy triệu lượng vàng thì sẽ không thoát thân được."
Mọi người xôn xao, nhao nhao nhìn về phía Mộ Vân, mà có những người đã từng quen biết, đúng là đã từng thể nghiệm, cho nên rất tán thành đối với lời nói của Thủy Khanh Y.
Mộ Vân hơi khó xử, nhìn vẻ mặt của mọi người nhìn về phía nàng, giống như Mộ phủ của nàng rất đáng sợ vậy.
"Công chúa nói đùa, Mộ phủ sao dám thu ngân lượng của Công chúa chứ?" Mộ Vân ngượng ngùng giảng hòa, nàng vẫn chờ tới lúc thành thân, sẽ lấy một vạn lượng hoàng kim từ thực khách để bù vốn.
Thủy Khanh Y móc một tờ hóa đơn từ trong ngực ra, ném xuống dưới lầu, cười như không cười, nói: "Chữ viết của Mộ viên ngoại, chắc hẳn mọi người cũng đã biết."
Có một thương nhân nhặt hóa đơn ở dưới đất lên, nhìn thấy những thứ liệt kê trên mặt hóa đơn, ông ta hít ngụm khí lạnh, rối rít truyền xuống dưới, mọi người đồng thời lùi lại mấy bước, chỉ sợ không cẩn thận sẽ đụng phải Mộ Vân, tới lúc đó, sẽ phải bồi thường đến mức táng gia bại sản.
Mộ Vân tức đến đỏ mặt, nhìn hóa đơn được truyền đến tay của mình, mặt mũi bơ phờ, vừa đen vừa tím. Vì cố ý lừa gạt Thủy Khanh Y, nên mới lấy giá tiền cao ngất thế này, bình thường cũng chỉ có mấy lượng bạc, nàng không thể phản bác, nếu không với thân phận của Thủy Khanh Y, nhất định sẽ trị tội nàng, Mộ Vân chỉ có thể ngậm bồ hòn.
"Khương Thái Công câu cá, ai nguyện thì người đó cắn câu, bản tiểu thư cũng không ép các ngươi."
"Đúng, Mộ tiểu thư nói có lý, không cần trốn tránh như người độc địa." Thủy Khanh Y khoát tay áo, nàng chỉ tiện thể làm cho Mộ Vân khó xử, nếu tiếp tục giằng co, Mộ Vân hất tay bỏ đi, chẳng phải là nàng thua thiệt lớn sao. "Mộ tiểu thư vẫn nên trả tiền, sau đó cùng Thanh Y công tử chọn giờ tốt."
Mộ Vân vốn định rời đi, nhưng nghe thấy tên của Thanh Y thì thay đổi ý định, nghĩ đến người đã là của nàng, trong lòng bị vui mừng lấp đầy, ném chút không vui này ra sau ót, ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đưa bạc, căng thẳng đi lên khán đài, giơ tay muốn dắt tay của Thanh Y, nhưng bị hắn né tránh.
Mộ Vân sắp phát cáu, thì nghe thấy giọng nói ngọt lạnh như băng tuyết của hắn: "Mộ tiểu thư, tới gian phòng Lục Y đã sắp xếp."
Trong lòng Mộ Vân rạo rực, vội vàng gật đầu, ngay sau đó nhớ ra rằng hắn không nhìn thấy, không được tự nhiên, nói: "Thanh Y, ta. . . Dắt ngươi đi lên, được không?"
"Không phiền ngài." Dứt lời, Thanh Y lướt thẳng qua Mộ Vân, đi lên lầu bốn.
Mộ Vân nhìn thấy hắn tránh được chướng ngại vật, lên lầu một cách thuần thục, nàng hơi hoảng hốt, nếu không phải nhìn thấy con ngươi trống rỗng không có tiêu cự của hắn, nàng sẽ thực sự cho rằng hắn nhìn thấy được.
Vội vàng đi theo hắn lên lầu, trông thấy trong gian phòng chỉ có nhuyễn tháp và chiếc bàn vuông có dựng một cây Tiêu Vĩ Cầm, không hề có giường đệm làm cho người ta nghĩ mờ ám.
"Thanh Y. . ."
"Ngồi." Thanh Y pha trà, đẩy về phía của Mộ Vân, xa cách nói: "Sau này Mộ tiểu thư chớ quấy rầy Thanh Y."
Mộ Vân hơi dừng lại, hốt hoảng nói: "Sau này ngươi đã là người của ta."
"Lục Y chỉ bán đấu giá lần đầu tiên uống trà đối ẩm của Thanh Y cùng ngài, không hề có chuyện khác." Thanh Y khẽ cau mày, nếu không phải hắn cảm động vì Lục Y đã chứa chấp mình, hắn cũng sẽ không đồng ý, hơn nữa, hắn cũng muốn nhân cơ hội này chặt đứt nỗi nhớ nhung của Mộ Vân.
Uống trà sao?
Mộ Vân trợn tròn mắt, đờ đẫn hỏi: "Uống trà. . . Chỉ vậy thôi hả?"
"Chỉ như vậy!"
"Rầm!" Mộ Vân thẹn quá hóa giận ném cái bàn đi, gầm nhẹ: "Uống một ly trà mà đòi bản tiểu thư một vạn lượng hoàng kim sao? Không bằng đi cướp còn nhanh hơn!"
Thanh Y vân đạm phong kinh (1), bưng ly trà uống cạn.
Mộ Vân tức giận, bộ mặt dữ tợn hướng về phía Thanh Y, quát: "Mặc kệ ngươi bằng lòng hay không, ngươi đã là người của bản tiểu thư, là người mà ta dùng bạc để mua." Thấy Thanh Y vẫn giống như không nghe thấy, đôi mắt của Mộ Vân đỏ bừng, mang theo giọng mũi, nói: "Trái tim của ngươi làm từ đá hả? Ta hao phí tâm tư làm cho ngươi vui vẻ, ngươi không nhìn thấy sao? Có phải ngươi chê ta già không?"
"Thanh Y vốn là người mù, mời Mộ tiểu thư trở về." Thanh Y đứng dậy, đi về phía cửa.
Mộ Vân bị hành động của hắn chọc tức, thương tiếc nơi đáy lòng biến mất, cầm bình sứ trang trí ném xuống dưới chân của Thanh Y, lạnh lùng nói: "Được, ngươi đi đi, chỉ cần ngươi đem đủ số bạc trả lại cho ta, từ nay sẽ không dây dưa với ngươi nữa!"
Thanh Y bất đắc dĩ, vừa quay đầu thì nghe thấy giọng nói trong veo vang lên, như tiếng nhạc hay nhất mà hắn phổ ra. "Mộ tiểu thư cũng đã nói ai nguyện thì người đó mắc câu, bất kỳ kẻ nào tham dự đều không ép ngươi tham gia bán đấu giá, ép ngươi theo đuổi Thanh Y, thậm chí nếu việc theo đuổi của ngươi tạo thành sự quấy rối cho Thanh Y, thì phải học theo phụ thân của ngươi liệt kê phí bồi thường tổn thất tinh thần gì đó."
"Ngươi. . . Các ngươi, bản tiểu thư sẽ không bỏ qua cho các ngươi." Mộ Vân gắt gao trừng mắt liếc Thủy Khanh Y, vung tay lên, mấy tên áo đen xuất hiện ở trong gian phòng.
"Chậc chậc, Mộ tiểu thư, làm người phải có sáng tạo, đừng có mỗi lần đều nói câu này, ngươi nên đổi thành “Bản tiểu thư sẽ còn trở lại”!" Thủy Khanh Y nghĩ đến câu cửa miệng của sói xám (2) mỗi lần hết phim, nàng bóp cổ họng, nói.
"Phụt!"
Mọi người bị Thủy Khanh Y chọc cười, ngay cả Thanh Y trước giờ không biểu lộ cảm xúc, cũng khẽ cong môi, gương mặt trắng như ngó sen phủ lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt, nở rộ như hoa tuyết liên, trắng noãn tinh khiết.
Mộ Vân bị kích động đến mức mất trí, hét chói tai: "Bắt tất cả lại cho bản tiểu thư."
Dứt lời, Mộ Vân thấy sau lưng không có động tĩnh gì, trông thấy trên mặt Thủy Khanh Y mang theo ý châm chọc nhàn nhạt, nàng siết nắm đấm tay thật chặt, nghiêng đầu nói: "Các ngươi điếc rồi hả, bắt tất cả lại cho bản tiểu thư. . ." Tiếng nói im bặt, Mộ Vân nhìn đám người của mình, tất cả đều bị những người vừa mới xuất hiện ở sau lưng họ kề đao trên cổ, chưa từng thấy trường hợp như vậy, Mộ Vân sợ đến mức chân run rẩy, ngã trên mặt đất.
"Mộ tiểu thư, nể mặt Hách Liên Tầm, lần này ta sẽ thả ngươi đi, nếu như có lần sau, ai cũng không thể cứu được ngươi!" Đáy mắt của Thủy Khanh Y lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm nói, may mà nàng nói là trói lại, nếu như nói là giết. . . Cái đầu này sẽ rơi xuống!
"Phụ thân sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Mộ Vân nghĩ đến việc bị Thủy Khanh Y lừa bạc, cộng thêm hận cũ lúc trước, hận không thể giết nàng ta, nhưng thân phận của nàng ta, Mộ Vân không thể, không thể làm liên lụy tới phụ thân.
Chân mày của Thủy Khanh Y giãn ra, lúm đồng tiền như hoa, băng lạnh nơi đáy mắt tan ra, ẩn chứa gợn nước nhu hòa, tà nịnh nói: "Thiếu chút nữa là đã quên rồi, mau đưa thư cho Mộ viên ngoại, Mộ tiểu thư muốn đâm chết Công chúa Trường Nhạc, nếu muốn giải quyết riêng, chuẩn bị một vạn lượng hoàng kim, nếu như hiểu rồi, vậy thì ba vạn lượng hoàng kim." Dừng một chút, nàng cười nói: "À, nhớ hỏi Mộ viên ngoại là ông ta đích thân tới đón, hay là chúng ta đưa người về, nếu như đưa người về, thì phải thêm phí chạy vặt, phí thuê ngựa, phí mất thu nhập. Nếu như đích thân ông ta tới đón, vậy thì phải cộng thêm phí nơi chốn, phí mất thu nhập."
Mộ Vân nghe vậy, vô cùng tức giận, khí huyết dâng trào, “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu, phụ thân coi tiền như mạng, sợ rằng lần này ông sẽ tức giận không nhẹ!
Thủy Khanh Y liếc mắt nhìn, hỏi "Mộ tiểu thư có cần súc miệng không? Dùng khăn gấm lau mặt loại nào?"
Sắc mặt của Mộ Vân trắng bệch, hối hận vì đã trêu chọc Thủy Khanh Y, nàng hoảng sợ lắc đầu, chỉ lo một khắc sau nàng ta sẽ tăng thêm bạc cho những thứ gì đó.
Đáy mắt của Thủy Khanh Y thoáng hiện lên ánh sáng rực rỡ, liếc mắt nhìn vết máu loang lổ trên đất, trầm ngâm nói: "Sàn nhà bị bẩn, bàn ghế bị đập gãy, coi như là quen biết, cái bình sứ bạch ngọc kia là hàng giảm giá nên không cần bồi thường nữa."
"Uỳnh!" Mộ Vân trợn mắt, ngã xuống đất bất tỉnh.
Thủy Khanh Y liếc mắt nhìn Mộ Vân, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, dám lừa gạt nàng hả? Cười lạnh một tiếng, nàng quay đầu ngâm nga một điệu hát, nghênh ngang rời đi.
. . . . . .
Thủy Khanh Y ra khỏi Linh Lung Các, nhìn bầu trời đầy sao lóe lên những ánh sáng yếu ớt, nàng duỗi lưng một cái, nhìn Thủy Minh Hách đi theo ở phía sau, giọng điệu không tốt nói: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Ngươi là người hay quên, không phải trước đó ngươi đã hứa với Bổn Vương tới Thúy Trúc Lâu dùng bữa sao?" Trong miệng Thủy Minh Hách ngậm cây trâm ngọc, ném tới một cái ánh mắt quyến rũ, nói.
Thủy Khanh Y chán ghét thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Đêm đã khuya, lần sau nói tiếp."
"Nếu như ngươi đổi ý thì sao?" Thủy Minh Hách nghi ngờ liếc Thủy Khanh Y, lại trì hoãn, đừng nói là Thúy Trúc Lâu, ngay cả một bát mì gạo ven đường cũng không mời hắn ăn.
Thủy Khanh Y hơi híp mắt, sắc bén nhìn về phía Thủy Minh Hách, như muốn nhìn thấu hắn, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
Ánh mắt của Thủy Minh Hách tối tăm, ngay sau đó khôi phục lại trạng thái bình thường, không đứng đắn nói: "Ta có thể làm gì được ngươi? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn song tu cùng ta hả?"
"Hừ! Bớt nằm mơ giữa ban ngày đi!" Bước chân của Thủy Khanh Y hơi chậm lại, ngẩng đầu ngắm sao, chán nản nói: "Nếu như ngươi muốn mưu tính chuyện gì trên người ta, ta khuyên ngươi nên bỏ suy nghĩ đó đi, không cần lãng phí thời gian."
Nụ cười vô tư trên mặt Hách Thủy Minh thu lại, đôi mắt đào hoa bị một tầng sương mù biến hóa kỳ lạ che phủ, vẻ mặt mà Thủy Khanh Y chưa bao giờ nhìn thấy, chỉ nghe thấy hắn nói lạnh như băng: "Thủy Khanh Y, nếu Bổn Vương muốn lấy được lợi ích từ chỗ ngươi, ngươi cảm thấy Bổn Vương phải quấn lấy ngươi như thế này sao? Ngươi có tin hay không, chỉ cần một câu nói của Bổn Vương, mặc kệ phụ hoàng thương yêu ngươi như thế nào, ông ấy nhất định sẽ gả ngươi cho Bổn Vương."
Thủy Khanh Y ngẩn ra, bất ngờ với lời nói của hắn.
"Thủy Khanh Y, ngươi vĩnh viễn không biết ngươi nợ Bổn Vương cái gì." Nói xong, Thủy Minh Hách lạnh lùng xoay người rời đi.
Thủy Khanh Y chăm chú nhìn Thủy Minh Hách càng lúc càng xa, hòa vào trong bóng đêm, suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của hắn. Nàng chắc chắn chưa từng gặp hắn, tại sao lại nợ hắn?
"Bốp ——" Bất chợt, một bóng đen xông tới, Thủy Khanh Y không tránh kịp, bị va phải nên lảo đảo, nàng ổn định thân thể, sờ bên hông, đã không thấy trâm cài đâu!
Nhấc chân đuổi theo hướng của người áo đen, Thủy Khanh Y phóng một mạch qua phố đông, vòng qua Đường phủ phía tây, Thủy Khanh Y trông thấy bóng đen đã biến mất, nàng cảm thấy kỳ lạ, chắc chắn người áo đen cố ý dẫn nàng đến đây, nhưng nghĩ đến chiếc trâm cài mà nàng lấy từ trên đầu của mẫu thân, nàng cắn răng, nhảy vào trong trạch viện hoang phế.
Đi theo dấu chân đậm nhạt không giống nhau, nàng tìm thẳng đến hậu viện, không giống như tiền viện, cỏ dại mọc thành bụi, chỉ có cỏ dại cao bằng nửa thân người ở giữa hậu viện là từng bị giẫm lên, Thủy Khanh Y đi thẳng đến sân nhỏ cực kỳ rách nát, “ken két”, nàng đẩy cánh cửa khép hờ, bên trong tối đen như mực, Thủy Khanh Y lấy dạ minh châu ra, ánh sáng màu trắng bạc chiếu khắp căn phòng.
Dưới chân Thủy Khanh Y dẫm phải đồ vật, nàng cúi đầu nhìn, đó chính là trâm cài hoa hồng của mẫu thân, nàng nhặt lên, trông thấy trâm cài chưa bị động đến, vội vàng cất vào trong lòng, tùy ý đảo mắt khắp phòng, ánh mắt dừng lại, trong góc phòng lộ ra một cái tay, sắc mặt của Thủy Khanh Y đông cứng, nàng đi tới, vén tấm màn mỏng rách rưới lên, lộ ra gương mặt chằng chịt vết sẹo, chính là dung nhan bị hủy của Chân Thiến, Thủy Khanh Y sợ đến mức giật mình lùi về sau, nàng vứt tấm màn mỏng trong tay đi, nhưng lại phát hiện trên tay dính máu tươi.
Trong lòng Thủy Khanh Y có linh cảm xấu, chuyện này giống như là một cái bẫy, nàng quay đầu định rời đi, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, Thủy Khanh Y ở lại, quan sát thi thể của Chân Thiến, ngực bị thủng một lỗ to, trái tim bị móc ra đặt ở miệng ngực phải, vẫn còn đang đập yếu ớt, điều này chứng minh là vừa mới bị moi ra không lâu.
Thủy Khanh Y ngồi xổm trên mặt đất, xem xét tỉ mỉ, xem hung thủ có để lại chứng cứ gì hay không, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân, chắc chắn có không ít người tới.
"Lão gia, chính là nơi này." Gia đinh dứt lời, hàng rào ở cửa viện bị đạp đổ, cây đuốc màu da cam chiếu sáng cả gian phòng, che lấp ánh sáng lành lạnh của dạ minh châu trên tay Thủy Khanh Y đang tỏa ra.
"Thiến Nhi!" Phùng Vinh Quý nhìn tình trạng thê thảm khi chết của Chân Thiến trên mặt đất, hét lên cực kỳ bi thương, bước chân lảo đảo đi tới, quỵ ngã xuống đất, ông ôm lấy thi thể đang từ từ lạnh đi.
Thủy Khanh Y thấy vậy, lùi lại mấy bước, bỗng nhiên nàng nhìn thấy bóng đen trên xà nhà, con ngươi màu xanh sẫm lóng lánh hiện lên tia tối tăm, một cảm giác quen thuộc chạy lên não, thấy hắn rời đi, nàng lập tức đuổi theo.
"Bắt lại!" Đáy mắt Phùng Vinh Quý lóe lên huyết quang, ôm chặt Chân Thiến, hận ý thấu xương như muốn xé nát Thủy Khanh Y, trong đầu ông đều tràn ngập mối thù giết nữ nhi, không để ý tới thân phận của Thủy Khanh Y, một lòng muốn giết nàng ta để báo thù cho nữ nhi.
Trái tim của Thủy Khanh Y trầm xuống, nàng dừng bước, lạnh lùng nhìn Phùng Vinh Quý, mỉa mai nói: "Thừa Tướng chớ quên thân phận."
"Chỉ cần có thể báo thù cho Thiến Nhi, mất cái mạng già này thì có sao?" Phùng Vinh Quý nghĩ đến ái nữ có tiền đồ tốt đẹp, nhưng bởi vì Thủy Khanh Y, Thiến Nhi không chỉ bị hủy dung, thậm chí còn chết thảm, nếu ông còn kiêng dè thân phận, bỏ qua cho Thủy Khanh Y sống phóng túng, sau khi ông chết, làm sao nhìn mặt ái thê?
"Quả nhiên Thừa Tướng hồ đồ, nếu Bổn cung là hung thủ sát hại Chân Thiến, vì sao không rời đi luôn, mà ở lại đây đợi ngươi?" Thủy Khanh Y cười lạnh, đáy mắt mỉa mai như một thanh kiếm sắc, cắm vào trái tim của Phùng Vinh Quý.
Phùng Vinh Quý bị thù hận ăn mòn thần kinh, trong nháy mắt trở nên trấn tĩnh, thoáng suy nghĩ về lời nói của Thủy Khanh Y, trong lòng hơi do dự, có lẽ hung thủ là người khác, nhưng nhìn thấy lòng bàn tay của nữ nhi nắm thứ gì đó, ông cười nham hiểm: "Công chúa Trường Nhạc, may mà ngài nhắc nhở lão thần, nếu không, lão thần sẽ đi quá giới hạn, sát hại hung thủ để báo thù, còn phải bồi thêm mạng già!" Nói xong, Phùng Vinh Quý kéo thứ mà Chân Thiến nắm chặt trong tay ra, ném đến chân Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y nhìn trên đồ vật trên mặt đất, con ngươi co rút nhanh, không thể tin lùi lại một bước.
(1) Vân đạm phong kinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
(2) Sói xám: nhân vật trong hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...