Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Hai tờ thực đơn được thiết kế đặc biệt, một mặt là các món ăn miễn phí, không hề có món mặn, một mặt khác là món ngon mâm ngọc, giá trị ngàn vàng.
Thủy Khanh Y nhìn hoa cả mắt, nàng cảm thấy không phải mình tới để thương lượng đại sự, dùng bữa, mà là tới đây để cắt thịt!
Tùy tiện chọn một vòng những món viết chữ thịt, thấp nhất không dưới một ngàn lượng bạc, còn lại nhìn sơ qua đều là món ngon nổi tiếng, tất cả đều yết giá vàng.
"Hách Liên Tầm, món ăn ở đây quả thật không tệ, trong lòng ngươi cũng biết khẩu vị của ta, ngươi lại vừa mới hẹn ta tới đây thương lượng, Bổn cung là khách, không thể giọng khách át giọng chủ, ta sẽ theo thường lệ, khách thuận theo chủ!" Dứt lời, trên mặt Thủy Khanh Y tràn đầy ý cười, đẩy thực đơn tới tay Hách Liên Tầm.
Giỡn chơi, đây là nhà ngoại tổ phụ của hắn, hãm hại hắn thì cũng là người nhà.
Mộ Hải xoa xoa tay, cười như Phật Di Lặc, mắt híp lại thành một khe hở hẹp, hề hề nói: "Công chúa Trường Nhạc, trên người Tiểu Tầm Nhi không có đồng nào, nếu để nó chọn món ăn, vậy thì phải dọn một bàn tiệc Phỉ Thúy."
Thủy Khanh Y gật đầu, món ăn tương tự ở nơi này đắt gấp mười lần so với ở quán rượu, không còn hi vọng có thể vơ vét để hồi vốn, nàng không để bị móc ra lần nữa là tốt rồi, tùy tiện ăn một chút là được.
Hách Liên Tầm thấy ngoại tổ phụ đi khỏi, bất đắc dĩ kéo khóe miệng, mở miệng nói: "Công chúa chớ để bụng, lúc ngoại tổ phụ còn nhỏ, cuộc sống trong nhà không tốt, quá nghèo khổ, cho nên tính tình mới trở nên như thế."
Thủy Khanh Y khoát tay, nàng có thể hiểu được, bởi vì nàng cũng là người thích vơ vét của cải, nhưng Mộ Hải lại hơi thái quá. Đến thăm hỏi ông ta giống như thu vé vào cửa tham quan Đại Quan Viên (1), hơn nữa giá cũng không rẻ, còn dám quay lại lần nữa sao?
"Tại sao ngươi biết Quán Phú?" Thủy Khanh Y chuyển chủ đề, Quán Phú là người tựa như biển, thâm trầm khó lường. Ông ta có giao tình rất tốt với Lệnh Quý phi, cũng có tương giao với thân phận là bằng hữu với phụ hoàng, không hiểu ông ta có mục đích gì.
"Đệ tử kế thừa chính thống của Phúc Bồn Tử lão nhân, được chân truyền, coi như là sư huynh muội với Hoàng hậu nương nương." Hách Liên Tầm nghịch bàn cờ đặt trên bàn, lạnh nhạt nói: "Mặc dù nói Vô Nhai lão nhân và Phúc Bồn Tử cùng xuất sư môn, nhưng quan hệ không được tốt, hàng năm đều xây dựng một võ đài để đồ nhi tỷ thí, cho đến thời điểm Hoàng hậu nương nương ngủ mê man lúc trước, thì mới ngưng hẳn."
Thủy Khanh Y hơi ngạc nhiên, hóa ra còn có một tầng quan hệ như vậy sao?
"Nếu là sư huynh của mẫu hậu, vậy vì sao phải đề phòng ông ta?" Thủy Khanh Y không hiểu rốt cuộc cái “quan hệ không được tốt” kia có bao nhiêu cái không tốt, là tranh giành cao thấp, hay là mối quan hệ tồi tệ hễ gặp mặt là hận không thể giết đến đỏ mắt.
"Thực ra ông ta ở lại Nam Chiếu là vì ngươi, nghe nói năm đó không biết Hoàng hậu nương nương đoạt được thứ gì đó từ trong tay ông ta, mới có thể khiến cho ông ta hao tổn hơn phân nửa tu vi để kéo dài tính mạng cho Hoàng hậu nương nương, hiện giờ, Hoàng hậu nương nương đã tỉnh lại, ông ta lại không có bất kỳ động tác gì, có lẽ ông ta cho rằng đồ vật đó ở trên người ngươi." Ánh mắt êm ái của Hách Liên Tầm nhìn mây mù phía núi xa, hắn vẫn đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ, mặc dù Thiên Hạ Trang đã rút khỏi giang hồ, nhưng mạng lưới tin tức khổng lồ của hắn vẫn còn, tin tức từ bên trong hoàng cung Nam Chiếu truyền đến, hắn hợp lại rồi so sánh với những hành động việc làm của Thủy Thiên Diên mười lăm năm trước, cảm thấy rất kỳ lạ, quả thực giống như biến thành một người khác.
Trong đầu Thủy Khanh Y thoáng vụt qua mấy chữ “ôm cây đợi thỏ”, chẳng lẽ ông ta đoán được mình sẽ tới Nam Chiếu?
"Theo ta được biết, năm đó là do mẫu hậu ăn Ngưng Huyết Châu để kéo dài tính mạng." Thủy Khanh Y càng cảm thấy Quán Phú thần bí, nếu ông ta có thể biết trước tương lai, vậy thì năm đó ông ta có thể tìm được nàng, tại sao vẫn ở lại Nam Chiếu mười lăm năm?
Hách Liên Tầm lắc đầu, Ngưng Huyết Châu không thể cứu được Thủy Thiên Diên, nếu không, người của hắn đang ở trong cung, cũng sẽ nghe thấy lời đồn đại.
"Quán Phú một lòng muốn tu đạo thành tiên, cực kỳ quý trọng tu vi, ông ta tuyệt đối không thể hao tổn một nửa tu vi để cứu Hoàng hậu nương nương, cho nên, ở trong tay Hoàng hậu nương nương nhất định có vật gì đó rất quan trọng, nếu đúng là ở trong tay ngươi, xem ra ngươi có thể uy hiếp ông ta làm việc cho ngươi, lấy được sự ủng hộ của ông ta, ngươi phải lên ngôi Nữ Đế, sẽ càng gần hơn một bước." Hách Liên Tầm đề xuất.
Thủy Khanh Y bị câu “tu đạo thành tiên” của hắn làm cho giật mình, vì sao thế gian này lại có Thần tiên?

"Ừ, đề xuất của ngươi không tệ." Đáy mắt của Thủy Khanh Y thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt, nàng hoàn toàn không biết đó là thứ gì, nhưng mà có vị thần côn này ở đây, với danh tiếng của ông ta, quả thực có tác dụng cực tốt đối với nàng. Chỉ cần nàng khăng khăng nói có, người nào dám nói không?
Nhìn mấy người hầu bưng thức ăn đến, đặt từng đĩa ở trên bàn đá, cho dù là đồ ăn chay, cũng được làm cực kỳ tinh xảo, nhìn là đã thèm ăn.
Thủy Khanh Y chép miệng, nhìn năm món ăn một món canh trên bàn, nàng cầm đũa gắp một miếng củ cải trắng cho vào trong miệng, vị ngọt lan khắp khoang miệng, Thủy Khanh Y cắn vỡ miếng củ cải, thì “phụt” một tiếng, nàng phun ra đầy đất.
"Nước ——" Dung nhan như vẽ của Thủy Khanh Y nhăn nhúm thành một nắm, mở miệng kêu nước.
Hách Liên Tầm ung dung đặt đũa đang kẹp miếng củ cải hình vuông xuống, bưng nước trà đưa cho Thủy Khanh Y, nhưng bị Mộ Hải cản lại, ông ta giơ thực đơn ra, cười híp mắt nói: "Công chúa, xin hỏi ngài muốn uống trà gì? Bích Loa Xuân, hay là Vũ Tiền Long Tỉnh, Vân Vụ Mao Tiêm (2). . ."
Thủy Khanh Y chỉ cảm thấy đầu lưỡi của nàng như đang ngâm trong lọ muối, mặn đến nỗi làm miệng của nàng khô khốc, cổ họng căng lên, đợi hồi lâu mà vẫn chưa thấy nước được đưa tới, nghe thấy Mộ Hải đọc ra một đống, nàng giơ tay ý bảo ông ta dừng lại, nói: "Nước trắng."
Đáy mắt của Mộ Hải thoáng qua tia sáng lấp lánh, không nói hai lời ý bảo nô tài bưng nước đến.
Thủy Khanh Y uống nửa bình trà mới thấy tốt hơn một chút, nàng cau chặt chân mày nhìn đậu phụ Ma Bà (3), ớt đỏ một mảng, trong miệng ngập nước miếng, nàng cắn răng, kẹp một miếng đậu phụ tươi cho vào trong miệng ngậm, đậu phụ trơn mềm giống như cho vào miệng là sẽ tan ra, nghĩ đến miếng củ cải muối kia, Thủy Khanh Y trực tiếp nuốt luôn miếng đậu phụ xuống, “Bùm” cảm giác như có một ngọn lửa bốc lên từ trong dạ dày, thiêu cháy dạ dày, cổ họng, đầu lưỡi, làm cánh môi bên ngoài sưng đỏ lên, cay đến nỗi há mồm ra cũng có thể nhả hơi khói.
"Nước. . ." Thủy Khanh Y bị cay đến nỗi nước mắt rơi rào rạt, mơ hồ muốn uống nước.
"Công chúa, đây là loại sản phẩm mới, ớt ma pháp, cho vào miệng thì không cay, nuốt xuống bụng sẽ cay vô cùng, người bình thường cũng không chịu nổi, chỉ dám nếm một chút xíu, không ngờ Công chúa có thể ăn như vậy, một hớp nuốt xuống mấy miếng ớt." Nói xong, Mộ Hải cầm đũa gắp đậu phụ trắng noãn, bên trong bao phủ mấy miếng ớt đỏ rực.
Thủy Khanh Y muốn khóc ngất, ông ta đang trắng trợn trả thù đây mà, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nói: "Mộ viên ngoại, nước. . ."
"Công chúa, lần này phải là rượu hoàng kim được nấu với công thức bí mật mới có thể giải được cay, ngài cần không?" Đáy mắt của Mộ Hải sáng lấp lánh, nhìn Thủy Khanh Y giống như đang nhìn vàng.
Thủy Khanh Y bị cay sắp phát điên, mặc kệ là rượu gì, có thể giải cay là tốt rồi, nàng vội vàng gật đầu, nhận lấy rượu hoàng kim, uống một chén, trong dạ dày mát lạnh một hồi, quả thực không còn cay nữa.
"Công chúa, mời ngài tiếp tục." Mộ Hải cung kính đứng sau lưng Thủy Khanh Y, ý bảo nàng tiếp tục dùng bữa.
Thủy Khanh Y nhìn thức ăn trên bàn, da đầu tê dại, vung tay lên, đùa giỡn nói: "Mộ viên ngoại làm một bàn ngọt bùi cay đắng mặn này, rất có dụng tâm, nhắc nhở Bổn cung rằng cuộc sống chính là như thế này, muốn sống thoải mái, sẽ phải tốn tiền."
"Công chúa có con mắt tinh tường, còn chưa nếm những thứ khác, sẽ biết có vị khác nhau." Mộ Hải cười xòa.
Thủy Khanh Y cảm thấy lần này nàng bị ngã một cú đau, ngồi đây nhìn Mộ Hải thì nàng liền nghĩ đến đống bạc trắng lóa kia, có chút ngồi không yên. "Nếu không còn chuyện gì nữa, Bổn cung về cung trước."
Bờ môi chảy xuôi của Hách Liên Tầm nở nụ cười như vẽ chấm phá, khẽ vuốt cằm: "Tại hạ không tiễn."

Thủy Khanh Y gật đầu, xoay người định rời đi, nhưng bị gọi lại: "Công chúa, ngài xem, mặc dù đồ ăn là miễn phí, nhưng phải trả tiền nước trà."
Thủy Khanh Y cau mày, nghĩ đến chén nước trắng đã uống kia, móc ra một hai đồng bạc vụn ném vào trong tay Mộ Hải.
Mộ Hải không nâng mắt, ước tính chỗ bạc vụn đó rồi nói: "Nước trà Công chúa uống là Tuyết Sơn Thanh Tuyền, coi như là người quen biết, giảm giá một chút là một trăm lượng, rượu hoàng kim, khà khà. . . Thứ này. . .Phải trả một ngàn lượng hoàng kim, cộng thêm phí chạy bàn của gã sai vặt, phí vất vả của nữ đầu bếp, phí nơi chốn, tổng cộng là một ngàn năm trăm lượng hoàng kim."
Thủy Khanh Y ôm trái tim đang nhảy điên cuồng, thiếu chút nữa trợn trắng mắt ngừng thở, rượu hoàng kim quả thật là. . . Hoàng kim.
"Mộ viên ngoại, rượu hoàng kim. . . Bổn cung sẽ thay thế bằng một chén vàng nung chảy để trả cho ngươi." Thủy Khanh Y thầm mắng đồ gian thương, hận không thể bóp nát khuôn mặt cười như đóa hoa cúc vàng nở rộ của Mộ Hải, cho dù nàng chỉ nung chảy năm trăm lượng hoàng kim thì cũng có được một chén, cũng có thể tiết kiệm được một nửa.
Đôi mắt ti hí của Mộ Hải nhíu lại, kéo dài mặt, nói: "Chẳng lẽ Công chúa muốn trốn nợ?" Liếc mắt nhìn Hách Liên Tầm một cái, ông dừng một chút rồi nói: "Mỗi một khắc đồng hồ thảo dân đều ở đây kiếm bạc, nếu như trên người Công chúa không mang theo nhiều bạc như vậy, vậy thì thảo dân không ngại tranh thủ thời gian đến hoàng cung đòi tiền, về phần phí mất thu nhập, phí chạy vặt, phí thuê xe ngựa này cũng không rẻ."
"Ngươi đang lừa gạt tống tiền." Lãnh Vụ lạnh mặt nói.
Mộ Hải nhếch mày, cười một cái nói: "Quái lạ, ngươi tình ta nguyện, tại sao lại thành lừa gạt tống tiền chứ? Mỗi lần, thảo dân đều đã hỏi ý kiến của Công chúa, đừng tưởng rằng là Hoàng thất Quý tộc, thì có thể dùng cường quyền lấn áp dân chúng thấp bé bọn ta." Nói xong lời cuối cùng, Mộ Hải hừ lạnh một tiếng, giống như nhắc lại: Các ngươi có thể không đưa bạc, sau này hãy chờ xem.
Thái dương của Thủy Khanh Y nhảy thình thịch, trong lòng biết rõ đây là cái hố đào sẵn chỉ đợi nàng nhảy xuống, nghiễm nhiên nàng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Lãnh Vụ, đưa bạc." Nói xong, Thủy Khanh Y cũng không quay đầu lại nhìn, đi khỏi.
Mộ Hải cầm được bạc, cười đến nỗi làm chiếc cằm dày mấy ngấn thịt rung lên một cái, hét to về phía bóng lưng của Thủy Khanh Y: "Sau này Công chúa rảnh rỗi, thì đến ngồi tán dóc nhiều hơn!"
Nghe vậy, Thủy Khanh Y đi nhanh hơn, chỉ sợ con đường nàng đang đi này cũng thu bạc, con bà nó, nếu lần sau nàng trở lại, sẽ bị gặm đến xương cũng không còn.
Chạy thẳng tới chỗ cách xa Mộ phủ mấy thước, Thủy Khanh Y mới dừng lại, nước mắt ròng ròng nhìn Mộ phủ, nghẹn ngào nói: "Tổ tông của ta, trước tiên hãy ngoan ngoãn ở lại đây, ta sẽ lập tức đến đón các ngươi về nhà."
Đầu Lãnh Vụ đầy hắc tuyến, suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: "Chủ tử, chúng ta làm thế nào để đoạt lại vàng?"
"Hừ! Tới Linh Lung Các, để cho Lục Y bán đấu giá lần đầu của Thanh Y!" Thủy Khanh Y hừ lạnh một tiếng, gài bẫy nàng sao? Lão nương sẽ khiến cái hố của ngươi khóc kêu cha gọi mẹ!
"Dạ?" Lãnh Vụ chưa hoàn hồn lại, chuyện này. . . Mộ viên ngoại lừa gạt chủ tử, chủ tử muốn để Thanh Y kiếm tiền hồi vốn sao?
"Lãnh Vụ, ngươi nói Thanh Y được người nào coi trọng?" Thủy Khanh Y giảo hoạt hỏi, lo lắng ở giữa hai hàng lông mày tản đi, đáy mắt hiện lên vẻ tính toán, cười cực kỳ dọa người.

Vừa nhắc tới, Lãnh Vụ liền nhớ lại Mộ Vân ở Linh Lung Các lần trước, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng đi về phía Linh Lung Các.
. . . . . .
Linh Lung Các đông như trẩy hội, tất cả dân chúng đều nghe tin mà đến, muốn nhìn thấy phong thái của nhạc công Thanh Y.
Không biết Thanh Y từ nơi nào đến, chỉ biết ba tháng trước hắn xuất hiện ở Linh Lung Các, hai mắt bị mù, thanh tuyển tú dật, là một tay đàn nhạc rất hay. Ngàn vàng khó cầu là một chuyện, nếu như hợp ý nhau, sẽ không lấy một xu.
Hôm nay, đột nhiên tin tức muốn bán đấu giá lần đầu của Thanh Y truyền ra, gây nên chấn động cho mọi người, đặc biệt là vương thân quốc thích có niềm yêu thích đặc biệt, đã sớm hội tụ ở Linh Lung Các.
Thủy Khanh Y nhìn không khí sôi nổi chưa từng có trước đây, gật đầu cực kỳ hài lòng, không ngờ Thanh Y có giá trị như vậy, nàng hưng phấn nói với Lục Y: "Đi, sau này Linh Lung Các chúng ta có hoạt động gì, phải đi thu vé vào cửa, người trả giá cao thì được vào."
Hai mắt của Lục Y sáng lên, kéo tay của Thủy Khanh Y kích động nói: "Chủ tử, lần này làm thế nào?"
"Trước tiên cho ba trăm người đi vào, ngươi đi triệu tập người làm đứng ở cửa ra vào, mặc kệ là người nào cũng phải đuổi ra ngoài, sắp xếp chỗ ngồi cho khách quý, chỗ ngồi bình thường, chỗ ngồi cho dân chúng rồi thu phí." Thủy Khanh Y nhìn dòng người không ngừng tuôn vào ở phía dưới, trong con ngươi xanh biếc phủ một tầng màu vàng kim.
Lục Y tính toán, vỗ tay nói: "Chủ tử, ba trăm người vào cửa phải mua phiếu, sau khi vào chọn chỗ ngồi cũng phải trả tiền lần nữa sao?"
"Trẻ nhỏ dễ dạy!" Thủy Khanh Y vuốt đầu của Lục Y, nhìn nữ nhân mặc váy mỏng màu vàng kim ở cửa, nghiêng đầu nói: "Sau này, sau khi quả phụ tiểu thư đi vào, ngươi bố trí cho bà ta chỗ ngồi đặc biệt, vị trí cách Thanh Y gần nhất, thu phí hai ngàn lượng hoàng kim."
"Chủ tử, bà ta sẽ không đồng ý." Lục Y khiếp sợ trợn to hai mắt, chủ tử, cái này gọi là giết người không dao đó!
"Bà ta sẽ trả." Thủy Khanh Y nói đầy hàm ý, đau lòng vuốt túi tiền khô quắt, phụ thân của bà ta mới giúp bà ta lấy đi một ngàn năm trăm lượng hoàng kim từ cái hố của nàng, trong lòng bà ta đang đắc ý muốn khoe khoang, một lòng muốn thu Thanh Y về tay, năm ngàn lượng hoàng kim, e rằng bà ta cũng đồng ý, nhưng mà. . . Làm người phải có phúc đức!
Lục Y nhíu mày, lo lắng hỏi: "Chủ tử, thực sự phải bán lần đầu của Thanh Y sao? Trước đây lúc hắn mới tới, chỉ nói là muốn có chỗ dung thân, ở lại nơi này mãi nghệ, chúng ta làm như vậy. . .Quá thất đức!"
Khóe miệng của Thủy Khanh Y giật giật, giơ tay gõ trán của Lục Y, gian xảo nói: "Cả ngày suy nghĩ lung tung, ai nói lần đầu chính là việc phá thân kia? Thanh Y tới đây chỉ là để đánh đàn cho khách đúng không? Như vậy, sau khi thu xong tiền của lần này, để cho Thanh Y uống trà cùng bọn họ."
"Là như vậy?" Lục Y trợn tròn mắt, tốn nhiều bạc như vậy, chỉ là để uống ly trà thôi sao?
"Nếu không thì thế nào?" Nói xong, trong lòng Thủy Khanh Y vui vẻ đi lên lầu năm, nàng vẫn đang chờ đếm vàng của Mộ Vân!
Còn Lục Y thì đi xuống lầu, dựa theo phương pháp của Thủy Khanh Y, đếm đủ số người rồi đuổi những người còn lại ra ngoài, những quý công tử kia hơi bất mãn, nhưng nghe nói Linh Lung Các này là sản nghiệp của Công chúa Trường Nhạc đương triều, nên kiềm chế để không phát sự tức giận ở đáy lòng ra, ngoan ngoãn nộp bạc, lựa chọn chỗ ngồi.
Chờ sau khi tất cả đã sẵn sàng, Lục Y nhìn Mộ Vân đang kinh ngạc đứng ở trong góc phòng, nghĩ đến lời dặn dò của chủ tử, nàng tiến lên chào hỏi: "Tiểu thư, ngài muốn tham gia cuộc bán đấu giá, hay là xem trò vui?"
Trong lòng Mộ Vân nhớ thương Thanh Y, nên rất hài lòng đối với cuộc bán đấu giá này, thứ nhà nàng có là bạc, khó khăn theo đuổi ba tháng, rốt cuộc có thể tới tay, kích động nên quên mất phải đi tìm chỗ ngồi, đến khi nàng hoàn hồn, thì chỉ còn lại chỗ ngồi của dân chúng ở phía sau, hơn nữa lại ở phía sau cùng, làm sao có thể nhìn thấy Thanh Y của nàng chứ?
"Đương nhiên là bán đấu giá, bản tiểu thư đang chờ mang Thanh Y hồi phủ đây." Mộ Vân rướn cổ lên, nhìn khán đài không có một bóng người, mòn mỏi trông chờ nam tử áo xanh kia.
"Tiểu thư, ngài ngồi ở vị trí này, khẳng định là nhìn Thanh Y không được tốt lắm, trong lâu của chúng tôi còn có một chỗ ngồi chuẩn bị cho chủ tử, thấy được thành ý của tiểu thư, vậy thì bán lại cho tiểu thư cũng được." Trên mặt Lục Y chất đầy nụ cười, đáy mắt ẩn sâu tối tăm, nàng còn chưa quên lần trước là người này gây chuyện.

"Thật không?" Mộ Vân kích động nhìn Lục Y, chỉ sợ nàng ấy đổi ý, móc từ trong lòng ngực ra một xấp ngân phiếu, nói: "Bản tiểu thư muốn."
Lục Y xem thường lật xấp ngân phiếu, ngượng ngùng nói: "Chỗ ngồi kia là chỗ chuyên dụng của chủ tử chúng tôi, mới vừa rồi có một công tử ra giá hai ngàn hai trăm lượng hoàng kim, ta cũng không đồng ý, thấy ngài cùng là nữ nhân, tất nhiên là hiểu tâm tư của ngài, nên mới có dự định để chỗ ngồi đó cho ngài, hôm nay. . ." Lục Y bĩu môi, nhét ngân phiếu vào trong tay Mộ Vân.
Mộ Vân ngây ngẩn cả người, xoay qua quay lại, thấy Lục Y xoay người tránh ra, chỉ sợ Lục Y sẽ bán chỗ ngồi cho nam nhân trong miệng nàng, vội vàng nói: "Ta trả hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim, nhiều hơn ba trăm lượng so với hắn, ngươi để chỗ ngồi đó cho ta."
Nhìn đáy mắt tha thiết của bà ta, Lục Y vui vẻ, quả nhiên vẫn là chủ tử liệu việc như thần, nàng cầm một xấp ngân phiếu dày, vui mừng chạy lên lầu năm. "Chủ tử, được lời, được lời rồi, bà ta xuất tiền thực sự đủ phóng khoáng, lại có thể là hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim đó, người có tiền có khác, tại sao mạng của ta lại khổ như vậy, nếu ta có tiền như bà ta, không cần nhìn từng người từng người nam tử xuất sắc, thổi qua trước mắt mình."
Thủy Khanh Y nhìn Lục Y không biết điều, lơ đãng nói: "Ngươi nhìn trúng Thanh Y hả?"
Lục Y nghĩ tới nam tử như ngạo tuyết thanh tùng kia, giật mình, ngay sau đó lắc đầu.
"Ha. . . Xem như ngươi là thuộc hạ của ta, nếu muốn Thanh Y, để túi tiền nhỏ của ngươi lại, có thể cho phép ngươi mang người đi." Thủy Khanh Y nhìn xuyên qua cửa sổ, hào hứng nhìn màn quát giá ở phía dưới.
"Chủ tử, mặc dù Lục Y thích mỹ nam, nhưng bây giờ không có bạc, cho nên, bỏ qua thôi." Lục Y đau buồn nhìn bóng vàng của ánh nến, nàng cảm thấy nam nhân không đáng tin, nếu không nàng cũng sẽ không bị ném đi lúc sinh ra rồi, nhất định là không nuôi nổi nàng.
Thủy Khanh Y nhìn dáng vẻ kia của Lục Y, chắc chắn là nàng ta đang suy nghĩ bay bổng. "Đợi ngươi trở thành quả phụ tiểu thư, đến lúc đó tiêu một vạn hoàng kim cũng sẽ không nháy mắt."
"Vì sao?"
"Quá tịch mịch đói khát!" Thủy Khanh Y chợt giật mình, nghĩ đến cảnh tên Bách Lý Ngọc kia tắm, lỗ mũi nóng lên, nàng vội vàng hất đầu gạt hình ảnh kia đi.
". . . . . ." Lục Y cảm thấy là chủ tử quá đói khát mới đúng, giữ lại Đại chủ tử, một nam tử như tiên nhân kia, nhưng vẫn chưa xuống tay. "Chủ tử, khi nào thì người mới làm vấy bẩn Đại chủ tử vậy?"
Tay của Thủy Khanh Y dừng lại, đen mặt hỏi lại: "Làm vấy bẩn?"
Lục Y che miệng, đảo con ngươi, lóe lên tia sáng lấp lánh, cười gượng nói: "Vậy thì chủ nhân, khi nào thì người đến chỗ của Đại chủ tử để hưởng chút tiên khí?"
Thủy Khanh Y sốc, nàng có dung tục, sắc như vậy sao?
(1) Đại Quan Viên: là một hoa viên nằm ở thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc, từng là phim trường của bộ phim Hồng Lâu Mộng.
(2)
- Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc được trồng tại núi Động Đình, huyện Thái Hồ, tỉnh Giang Tô. Những búp trà Bích Loa Xuân kết chặt, cuốn cong như con ốc, có chút trắng, trắng xen xanh, búp trà non nớt, vị trà sau khi pha từ từ tỏa ra, bay lượn trong không khí, nước trà trong mà xanh biếc, mùi thơm ngát hợp lại, vị ngọt lạnh, khiến cho người uống cam thấy thư thái, thoải mái, từ triều Đường, Tống đã liệt vào cống phẩm. Bích Loa Xuân, tên như trà, màu sắc xanh biếc, xoắn ốc, thu hái lúc đầu xuân. Khi uống, nước đầu màu nhạt chước sắc đạm, mùi thơm, tươi mát, nước thứ 2 xanh biếc, thơm, vị thuần; nước thứ 3 xanh ngọc bích, hương mùi thơm nồng, quay về vị ngọt, thật sự là quý như trân bảo.
- Vũ Tiền Long Tỉnh: Long Tỉnh trước Thanh Minh. Loại trà được uống vào những tháng đầu tiên trong năm trước tiết thanh minh. Được làm từ những ngọn trà rất non hái trước tiết Thanh minh, ngày 5 tháng 4 hàng năm. Chu trình chế biến diễn ra rất ngắn, chỉ trước Thanh minh hàng năm 10 ngày. Trà được hái sau thời điểm này là loại trà thuộc cấp thấp tên là Vũ Tiền Long Tỉnh - Long Tỉnh trước mưa.
- Vân Vụ Mao Tiêm: một loại chè xanh được sản xuất ở Hồ Bắc - Trung Quốc, búp trà kết chặt hơi quấn cong, có những sợi trắng lộ ra, búp trà màu xanh tươi, nước trà xanh biếc không có màu vàng, trà có vị ngọt và mùi thơm giữ được lâu.
(3) Đậu phụ Ma Bà: là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Đậu phụ ma bà do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên món ăn ngon miệng này, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui