Tiếng khóc vang dội bị tiếng gió bén nhọn thổi tan bên tai, nhìn bước chân của Bách Lý Ngọc dừng lại, hắn khó có thể lựa chọn, nhịp tim của Thủy Khanh Y như đánh trống, hy vọng Bách Lý Ngọc đừng tới.
Nhưng nàng hiểu, điều này là hoàn toàn không thể, nghĩ đến mình lại làm liên lụy đến hắn một lần nữa, cả người bị cảm giác vô lực bao quanh, siết chặt đến mức làm nàng không thể hít thở được.
Nhìn nụ cười chói mắt trên mặt Sở Mộ Cẩn, đáy mắt của Thủy Khanh Y cháy lên ngọn lửa nóng rực, hận không thể thiêu chết hắn.
Bỗng nhiên, trong đầu Thủy Khanh Y chợt lóe lên tia sáng, nàng nhớ tới tầng thứ năm trong Thương Diễm chân kinh có thể phá vỡ huyệt đạo, mặc dù hiện giờ nàng chỉ mới luyện đến tầng thứ tư, phá vỡ huyệt đạo có phần khó khăn, nhưng thấy Bách Lý Ngọc nhìn nàng thật sâu, đáy mắt hắn hiện lên vẻ dứt khoát quyết định điều gì, sau đó cất bước đi về phía Quân Trần Kiêu.
Thủy Khanh Y gắt gao cắn môi, không ngừng nhẩm khẩu quyết, nhìn thấy bước chân của Bách Lý Ngọc càng lúc càng nhanh, cánh môi Thủy Khanh Y mấp máy không ngừng, lúc Bách Lý Ngọc đi tới vách đá, Thủy Khanh Y “phụt” một tiếng, miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi.
Bước chân của Bách Lý Ngọc dừng lại, lòng bàn tay nắm chặt bị đầu ngón tay đâm rách, máu đỏ tươi theo khe hở chảy ra, bởi vì Quân Trần Kiêu giãy giụa nên dây thừng trên người bị đứt mất một sợi, thấy vậy, Bách Lý Ngọc phi thân đạp lên núi đao, bắn một mũi tên nhọn cắt đứt dây thừng trên người Quân Trần Kiêu, Bách Lý Ngọc không rảnh rỗi quan tâm tới sát khí đang ùn ùn kéo đến ở sau lưng, mười mấy mũi tên đang lao về phía hắn.
Thủy Khanh Y thấy mũi tên nhọn sắp bắn trúng Bách Lý Ngọc, trái tim nàng như muốn nhảy ra ngoài, huyệt đạo bị phong bế lập tức nóng lên, khí huyết trào lên trên, miệng phun ra một ngụm máu tươi, bức đứt dây thừng, nàng nhanh chóng nắm cánh tay của Bách Lý Ngọc, để tránh hắn bị rơi xuống, một tay vung lụa đỏ, cuộn mũi tên bắn ngược về phía người áo đen mai phục ở bên dưới.
"Phụt ——" Tiếng mũi tên nhọn đâm thẳng vào da thịt, người áo đen rơi xuống, đá đao sắc bén đâm xuyên từ sau lưng qua ngực, hình ảnh lúc chết vô cùng thê thảm.
Khóe miệng của Thủy Khanh Y lộ ra nụ cười tà nịnh, một đường đỏ thẫm chảy theo khóe miệng xuống cổ áo, chân đạp lên đá đao, mượn lực để bỏ Bách Lý Ngọc xuống sườn dốc, Thủy Khanh Y bắn mấy đồng tiền, lực bắn ra vô cùng sắc bén làm cắt đứt dây thừng treo ngược người áo đen, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, nụ cười trên mặt Thủy Khanh Y sâu hơn, không để ý lòng bàn chân bị đá đao cắt rách ra, mũi chân đạp một cái, nàng nhảy lên sườn dốc, nhìn thấy Sở Mộ Cẩn và Bách Lý Ngọc đang đánh nhau kịch liệt.
"Ngọc, huynh tránh ra!" Trong con ngươi của Thủy Khanh Y chứa đầy hàn băng, mối thù của nàng và Sở Mộ Cẩn nên có thời điểm kết thúc.
Bách Lý Ngọc hơi do dự, cuối cùng hắn cũng tránh ra, dịu dàng dặn dò: "Cẩn thận!"
Thủy Khanh Y gật đầu, khuôn mặt như phủ sương nhìn chằm chằm Sở Mộ Cẩn, giống như muốn lăng trì hắn.
"Y Y, trẫm đã xem thường nàng rồi!" Đáy mắt đóng băng của Sở Mộ Cẩn mờ mịt khó hiểu, hắn không ngờ được nàng có thể phá vỡ huyệt đạo.
"Sở Mộ Cẩn, cái giá của việc coi thường người khác, thường rất thê thảm, nhất là coi thường ta." Dứt lời, Thủy Khanh Y không tiếp tục nói lời vô nghĩa, nàng móc chủy thủ ở trong ngực ra, đâm về phía ngực của Sở Mộ Cẩn, nàng lắc lư ở trước mặt hắn, dưới chân thì di chuyển nhanh như bay, nhanh đến mức chỉ để cho Sở Mộ Cẩn bắt được tàn ảnh, làm cho hắn hoa cả mắt.
Thủy Khanh Y thấy Sở Mộ Cẩn thuận theo sự di chuyển của nàng, xoay người theo nàng trong vô thức, xoay đến khi hắn đầu váng mắt hoa, trên mặt nàng lộ ra ý cười đầy tàn nhẫn, đâm vào ngực của Sở Mộ Cẩn không chút lưu tình.
"Phập!" Tiếng vũ khí sắc bén đâm rách da thịt vang lên, dòng máu ấm áp bắn tung tóe đầy mặt, Thủy Khanh Y không cho Sở Mộ Cẩn bất kỳ cơ hội phản kháng nào, trên tay dùng sức, đâm sâu chủy thủ vào trong lồng ngực của Sở Mộ Cẩn, nàng vận nội lực ép hắn từng bước đi đến vách đá.
Trên mặt Thủy Khanh Y không có bất kỳ biểu cảm nào, nàng nắm chặt nắm đấm tay âm thầm chịu đựng, đè nén khí huyết đang cuồn cuộn trong cơ thể, nàng cưỡng chế phá vỡ huyệt đạo, vì nàng sử dụng nội kình hùng hậu bị niêm phong ở trong người, nên mới có thể khiến cho Sở Mộ Cẩn không có sức chống đỡ, nhưng không tiêu hao hết nội kình, làm tổn hại nội tạng.
"Sở Mộ Cẩn, ngươi thích nơi này như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi, để ngươi vĩnh viễn ở lại nơi này." Mắt xanh biếc của Thủy Khanh Y chuyển sang màu đỏ khát máu, chân nàng đá vào bụng của Sở Mộ Cẩn, nhanh chóng tháo ngọc bội tượng trưng thân phận giắt bên hông của hắn ra, nốt ruồi son yêu mị khác thường, nụ cười tà mị như ác ma nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Sở Mộ Cẩn rơi thẳng xuống!
Y phục đỏ rực như lửa bay múa trong gió lớn, ở dưới chân Thủy Khanh Y là những dấu chân màu đỏ thẫm liên tiếp, như hoa bỉ ngạn nở rộ, xinh đẹp chói mắt.
Bách Lý Ngọc ôm chặt đứa bé trong khuỷu tay, lo lắng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn yếu ớt đứng trên vách đá, giống như một khắc sau, sẽ theo gió bay đi.
"Ưm. . ." Không thể chịu nổi vị ngai ngái trong cổ họng, Thủy Khanh Y phun ra khỏi miệng, nàng khom người che miệng, máu đỏ tươi nhỏ từng giọt xuống, bị gió thổi xuống đáy vực, giống như huyết lệ rơi, nhỏ xuống núi đao đứng sừng sững bất diệt, nhuộm từng chấm lên hoa mai sặc sỡ.
Thủy Khanh Y kéo nửa đoạn ống tay áo xuống, quay lưng về phía Bách Lý Ngọc lau sạch sẽ, bàn tay trắng nõn nâng lên, y phục đỏ rực tung bay, Thủy Khanh Y xoay người lảo đảo sắp ngã, sắc mặt tái nhợt, không kiên nhẫn giấu đi vẻ mệt mỏi của con ngươi, thâm tình quyến luyến nhìn Bách Lý Ngọc cười: "Lần này, là ta cứu huynh!"
Trái tim của Bách Lý Ngọc nhói đau, nhìn dáng vẻ yếu ớt có thể ngã xuống bất cứ lúc nào của nàng, từng bước từng bước đi tới, đưa tay về phía nàng.
"Đến lượt ta bảo vệ nàng."
"Được!" Nụ cười yêu mị của Thủy Khanh Y rực rỡ như đào mận, bàn tay trắng nõn nhuộm máu nắm lòng bàn tay của Bách Lý Ngọc, đặt vào trong ngực hắn, dịu dàng nói: "Ngọc, ta mệt rồi, huynh phải trông chừng ta cho tốt, đừng để khi ta tỉnh lại là bị đám loạn thần tặc tử của Tuyết Lâm ném xuống đáy Khô cốt nham, làm bạn với tên cẩu tặc Sở Mộ Cẩn kia."
Trong lòng Bách Lý Ngọc hơi chua chát, nhìn nàng như vậy, hắn thà để nàng sống vô tâm, chí ít là nàng vui vẻ.
"Được!" Giọng nói của Bách Lý Ngọc khàn khàn, nhìn vẻ mặt ngủ say của nàng, hắn nắm thật chặt ngọc bội nàng nhét vào lòng bàn tay mình, hắn ôm một lớn một nhỏ rời đi.
. . . . . .
Nam Cung Thiển Trang mở mắt ra, nhìn thấy màn trướng màu đỏ, tập trung những suy nghĩ hỗn loạn lại, đột nhiên nàng ngồi dậy, cơn đau như xát muối truyền đến, bởi vì nàng cử động mạnh làm rách vết thương ở chân.
Nàng cau mày nhìn chân của mình bị bọc thành cái bánh chưng, thở dài một hơi, gối cánh tay lên trên gối, nghiêng đầu nhìn nội điện không có một bóng người, nghĩ xem lần này nàng đã hôn mê bao lâu, Bách Lý Ngọc có sao không, các đại thần của Tuyết Lâm quốc có phản ứng gì.
Thủy Khanh Y thử vận lực, nàng không biết tại sao nội kình hùng hậu không thể thăm dò kia lại đột nhiên bộc phát vào ngày đó, nhưng hậu quả quá lợi hại, trái tim nàng vẫn có cảm giác đau âm ỷ.
"Lãnh Vụ!" Thủy Khanh Y gọi thử, đoán xem Lãnh Vụ có đang canh giữ ở cửa hay không.
Quả nhiên, ngoài điện vang lên tiếng bước chân vội vã, không bao lâu, bóng dáng màu tím của Lãnh Vụ xuất hiện ở trong điện, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Chủ tử, thân thể còn khó chịu ở chỗ nào không ?
Thủy Khanh Y lắc đầu, nhắm hai mắt hồi tưởng tất cả những gì đã xảy ra ở trên núi đao, nhẹ giọng hỏi: "Bách Lý Ngọc và đứa bé thế nào?"
"Chủ tử, đứa bé bệnh nặng, thái y trong cung không có biện pháp gì, Đại chủ tử không kịp đợi người tỉnh lại, mang theo đứa bé cả đêm đi tới thần y cốc." Lãnh Vụ nghĩ đến từng nốt đỏ trên người đứa bé, mặt ửng hồng, mái tóc bị cháy nên hơi có màu vàng, nàng khẽ đau lòng.
Thủy Khanh Y gật đầu, bàn chân của Bách Lý Ngọc cũng bị thương, đoán chừng là hắn không để ý đến chuyện băng bó, nàng vuốt ngọc bội ở đầu giường, hơi ngẩn ra, đồ hắn để lại sao?
"Chủ tử, Hoàng hậu nương nương đã tới một chuyến, người chưa tỉnh nên đã rời đi, sau đó triệu kiến Tuyên Vương." Lãnh Vụ cảm thấy Hoàng hậu rất kỳ lạ, rõ ràng Hoàng hậu nên đối địch với Lệnh Quý phi mới phải, nhưng không khí giữa bọn họ rất quỷ dị, không giống kẻ địch, cũng không giống bằng hữu.
"Thay quần áo!" Thủy Khanh Y nhíu mày ngồi dậy, liếc mắt nhìn vết thương trên chân, nàng cảm thấy đời này mình nhất định không thể yên ổn, mặc ý giang hồ.
Nếu nàng bất động, những người đó cũng sẽ nghĩ mọi cách kéo nàng nhảy xuống, tại sao không biến bị động thành chủ động?
"Chủ tử. . ." Lãnh Vụ vô cùng lo lắng nhìn hai chân bị thương của Thủy Khanh Y.
"Lãnh Vụ, ta không thể đợi, cũng không đợi nổi nữa, nếu không chủ động ra tay, chỉ có ngồi chờ chết, ta không muốn nếm thử mùi thất bại, cho nên phải nắm chặt thời cơ." Thủy Khanh Y xuống giường, cắn răng chịu đựng nỗi đau từ bàn chân truyền tới, chút đau đớn này thực sự quá nhẹ so với Bách Lý Ngọc, nếu không chịu nổi, làm sao kề vai cùng hắn?
"Chủ tử, Đại chủ tử muốn người nghỉ ngơi cho tốt." Lãnh Vụ khuyên nhủ, vết thương trên chân của chủ tử quá sâu, nếu lại để rách ra, khó có thể lành lại trong chốc lát.
"Không cần nhiều lời." Thủy Khanh Y quyết tâm, vốn dĩ nàng muốn đợi đến khi Nam Chiếu đứng vững mới ra tay lần nữa, xem ra hôm nay không đợi được nữa rồi, nghĩ tới nữ nhân Hách Liên Vũ bắt được ngày đó, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười lạnh, "Tìm người trông chừng Hách Liên Vũ!"
Hôm đó tới Thái Bạch Lâu, nàng một mạch tìm đến lầu ba, đã không thấy bóng dáng của Hách Liên Tầm, nhưng nước trà trên bàn vẫn đang bốc hơi nóng, nghiễm nhiên là vừa mới rời đi, nếu là như vậy, lúc nàng tới thì chắc chắn phải gặp ở dưới lầu, nếu nói là nàng không chú ý nên đẩy ra, như vậy lời nói của tiểu nhị làm cho nàng khẳng định Hách Liên Tầm đang trốn nàng, hắn còn đặc biệt dặn dò tiểu nhị nếu có người tới hỏi thì nói ra tin tức của phủ Thái Phó.
Thủy Khanh Y cười lạnh trong lòng, nếu phủ Thái Phó có người tìm Hách Liên Tầm, nói rõ là muốn bí mật liên thủ đối phó nàng, há có thể lộ liễu làm cho mọi người đều biết như thế?
Nàng không hiểu vì sao Hách Liên Tầm trốn tránh nàng, nhưng hi vọng là hắn đã thực sự phủi sạch quan hệ với phủ Thái Phó!
Thủy Khanh Y đặc biệt thay một bộ cung trang màu đỏ thẫm, lược bớt đồ trang sức, từng bước từng bước nhẹ nhàng, chậm chạp nhưng kiên định đi tới Ngự Thư Phòng.
Công công Tiểu Đức Tử ở ngoài cửa nhìn thấy sắc mặt Công chúa Trường Nhạc tái nhợt, đang chậm rãi đi tới, lụa trắng bọc chân bị máu đỏ thấm qua, nhìn thấy mà ghê, hắn vội vàng chạy vào thông báo.
Thủy Khanh Y thấy cánh cửa khép hờ, nàng trực tiếp đẩy cửa đi vào, thấy Thủy Triệt và Thủy Thiên Diên ngồi trên cao, ánh mắt kiên định bước vào trong điện, đi tới chính giữ nội điện.
"Y Nhi, ngươi mau ngồi xuống." Thủy Triệt nhìn một mảng màu đỏ trên chân của Thủy Khanh Y, hoảng sợ đứng bật dậy, bố trí ghế ngồi cao cấp, đỡ Thủy Khanh Y ngồi xuống.
"Phụ hoàng, Y Nhi có chuyện thương lượng với người." Thủy Khanh Y trắng bệch nghiêm mặt đẩy tay Thủy Triệt ra, đứng thẳng ở trong điện nói: "Phụ hoàng không đồng ý, Y Nhi sẽ đứng đây không đi."
Đây là cơ hội duy nhất của nàng, lợi dụng lòng yêu mến của Thủy Triệt đối với nàng.
Mặc dù ông đã từng nói Nam Chiếu có thể để cho nàng làm Nữ Đế, nhưng có những lời nói dù sao cũng chỉ có thể nghe, không thể để ở trong lòng. Huống chi, dường như Thủy Thiên Diên và nàng không cùng một chiến tuyến, Thủy Thiên Diên không đồng ý để nàng nắm quyền thế, có nàng ta thổi gió ở bên tai Thủy Triệt, rất nhiều chuyện đều bất lợi cho nàng.
"Y Nhi, ngươi có chuyện gì thì phụ hoàng đều đồng ý với ngươi, chớ gây khó khăn cho thân thể của mình." Thủy Triệt nhìn vết máu nhàn nhạt vẫn không ngừng nhuộm đỏ khắp chân nàng, trong lòng nhói đau, nha đầu này sao lại không thương tiếc thân thể của chính mình chứ?
"Phụ hoàng, trước đây người từng nói, có thể giữ lời không?" Thủy Khanh Y lạnh lùng, nghiêm túc hỏi, ánh mắt thẳng tắp nhìn Thủy Triệt chằm chằm, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm rất nhỏ nào trên mặt ông.
"Lời nói của phụ hoàng lúc nào cũng có hiệu lực đối với ngươi." Thủy Triệt nhìn nữ tử có dáng dấp giống với người mình yêu, có thương tiếc, hổ thẹn, có thương yêu cưng chiều, hận không thể đem tất cả những gì tốt đẹp trên thế gian đặt trước mặt nàng, bù đắp mười lăm năm đã qua kia.
Khóe môi tái nhợt mất đi huyết sắc của Thủy Khanh Y khẽ nhếch lên, nói rõ ràng: "Phụ hoàng, người tài mới có được giang sơn Nam Chiếu, nhi thần muốn giúp đỡ phụ hoàng, mặc dù thân là nữ nhi, nhưng chính vì như thế, mới hưởng hết sự sủng ái của phụ hoàng, giòi bọ trong bóng tối rục rịch ngóc đầu dậy, nghiễm nhiên nhi thần trở thành kẻ thù tranh giành với bọn họ, nhi thần nóng lòng muốn nhanh chóng tiêu diệt." Nói đến đây, dư quang trong khóe mắt của Thủy Khanh Y nhìn về phía Thủy Thiên Diên, thấy nàng ta vẫn luôn cúi thấp đầu, không nhìn thấy rõ vẻ mặt, nhưng tay nàng ta siết chặt làn váy, để lộ sự lo lắng của nàng ta.
"Trải qua sống chết, nhi thần hiểu, trên con đường bạch cốt hoa lệ ở trong cung, chỉ là thiếu lòng thương yêu cưng chiều của phụ hoàng, ngược lại trở thành độc dược đòi mạng, nếu muốn tiếp tục sống, ắt phải nắm quyền thế trong tay." Thủy Khanh Y hơi dừng lại, quan sát phản ứng của Thủy Triệt khi nghe được lời nói của nàng.
"Không hổ là hài nhi của trẫm, cha nào con nấy!" Thủy Triệt cuồng vọng cười to, vẻ mặt tán thưởng nhìn Thủy Khanh Y, nói: "Y Nhi, tất cả tương lai của phụ hoàng đều để lại cho ngươi, chỉ cần ngươi vui vẻ không ưu phiền, nếu ngươi cảm thấy vui vẻ, cho dù muốn phụ hoàng thoái vị nhường cho người có tài có đức, đều có thể."
Hài nhi?
Thủy Khanh Y thẫn thờ trong chốc lát, hài nhi của ông sao? Là ông xem nàng như ruột thịt, hay nàng thực sự là nữ nhi của ông?
"Phụ hoàng tài trí mưu lược kiệt xuất, nếu dưới sự tranh giành thiên hạ mà lui về ở ẩn, là một chuyện rất đáng tiếc, nhi thần nguyện ý đảm nhiệm chức Thái Úy, cùng phụ hoàng phát triển ranh giới Nam Chiếu ta." Thủy Khanh Y một phen hào ngôn chí khí, rất có khí phách dẫn đầu thiên quân vạn mã, bàn luận quốc gia đại sự.
Trong con ngươi của Thủy Triệt thoáng qua tia sáng kỳ dị, yêu thích nữ nhi trông xuất sắc hơn so với Thủy Minh Hách này, lòng tràn đầy vui mừng.
Thủy Thiên Diên ở trên cao không ngồi yên, trong con ngươi hiện lên tia tối tăm, mặt vẻ buồn rầu đứng dậy, đi tới trước mặt Thủy Khanh Y, trìu mến nói: "Y Nhi, chớ có nói bậy, nữ tử được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, chứ không phải xuất đầu lộ diện vào triều, huống chi, trong cung có quy tắc rõ ràng, nữ tử hậu cung không được tham gia vào chính sự, ngươi cố ý làm khó dễ phụ hoàng ngươi sao?"
Thủy Khanh Y thu lại nụ cười yếu ớt trên mặt, trầm mặt nói: "Mẫu hậu, hơn mười năm ngủ say, không chỉ là hao mòn năm tháng, đồng thời mài đi khí phách trên người của mẫu hậu, ai nói nữ tử không bằng nam nhân? Năm đó, một mình mẫu hậu quét sạch ngàn quân, đột phá lớp lớp vòng vây cứu phụ hoàng, dù là nam nhi cũng khó mà với tới, nếu không phải bị cẩu Hoàng đế hạ dược giam cầm, làm sao người phải rời xa phụ hoàng? Hiện giờ nhi thần muốn giúp đỡ phụ hoàng giải quyết khó khăn, mẫu hậu nên vui mừng mới phải, phụ hoàng sẽ có nhiều thời gian ở cùng với người hơn!"
Con ngươi xanh biếc như bầu trời của Thủy Khanh Y không hề che giấu quan sát Thủy Thiên Diên, nhìn Thủy Thiên Diên như tim nhảy tới cổ, sau đó, như không có chuyện gì xảy ra, nàng dời tầm mắt đi nơi khác.
"Y Nhi, mẫu hậu không có ý này, chính vì quá xuất sắc, mới có thể dẫn tới nhiều tai họa bất ngờ, mẫu hậu không muốn ngươi đi vào con đường cũ." Lời nói của Thủy Thiên Diên thành khẩn dạy bảo, nghiễm nhiên là với dáng vẻ của hiền mẫu.
"Mẫu hậu, nhi thần ở trong thâm cung, không bước chân ra khỏi phòng, vì sao trên người vẫn đầy vết thương? Nếu trốn tránh, cách xa những âm mưu tai họa, đó cũng là chuyện tốt, nhưng rốt cuộc thực tế tàn nhẫn, nếu tuân thủ bổn phận cũng là cái gai trong mắt người khác, tại sao ta không lật người làm chủ, đập vỡ bạch cốt của hắn, đâm nàng thương tích đầy mình, cũng để lưu lại thật kỹ hình tượng của ta trong lòng bọn chúng!" Khí lạnh trong đáy mắt của Thủy Khanh Y ngưng tụ, biến thành băng nhũ sắc bén, đâm về phía ngực của Thủy Thiên Diên, miệng không giấu giếm, nói: "Mẫu hậu, tính tình của người thật sự chênh lệch một trời một vực, trước đây nhi thần lầm tưởng là do người ngủ say, dẫn tới tính tình thay đổi, nhưng xem ra hôm nay, không đơn thuần là như thế, quả thực giống như biến thành một người khác, nếu người là người của trước kia, đều sẵn lòng hy sinh tính mạng vì nhi thần, tại sao một cái chức quan nho nhỏ người cũng tìm mọi cách ngăn chặn?"
"Chuyện này. . ." Thủy Thiên Diên bị á khẩu không trả lời được, cánh môi đỏ thẫm mấp máy, cuối cùng im lặng không nói, nói nhiều sai nhiều, có lúc trầm mặc là câu trả lời tốt nhất, nhưng có lúc, cũng là cam chịu không có lời nào để nói!
"Y Nhi, không nên làm khó mẫu hậu của ngươi." Thủy Triệt lên tiếng che chở, nắm lòng bàn tay của Thủy Thiên Diên trấn an, không chút do dự nói: "Chức Thái Úy bỏ trống nửa tháng, Ngự Sử đại phu và Thừa Tướng muốn tiến cử Tào Tướng quân, nếu Y Nhi muốn chức quan này, phụ hoàng gây áp lực xuống là được."
"Triệt ca ca, huynh muốn cùng Y Nhi làm loạn sao?" Mắt phượng sắc bén của Thủy Thiên Diên quét về phía Thủy Triệt, đối với việc Thủy Khanh Y cầu chức vụ, Thủy Thiên Diên hoàn toàn không chịu rộng lượng.
Thủy Triệt muốn khuyên giải Thủy Thiên Diên, nhưng đôi mắt đào hoa hẹp dài đối diện với cặp mắt phượng như hồ sâu tĩnh mịch kia, tâm tình ông hơi buông lỏng.
"Phụ hoàng, nhi thần nắm giữ Long Hổ Lệnh, nắm thực quyền trên tay, quan chức chỉ là một cái danh hiệu, khiến nhi thần mở rộng tầm mắt, lĩnh hội năng lực và tài hoa của phụ hoàng, bảo vệ giang sơn vạn dặm của phụ hoàng." Thủy Khanh Y thu hết vào mắt màn biến hóa kia, thì ra là nhiếp hồn thuật, xem ra thật sự là một kẻ giả mạo, nếu không, vì sao phải mê hoặc phụ hoàng như thế?
Như vậy, rốt cuộc là người nào phái nàng ta tới?
Thủy Khanh Y đột ngột mở miệng, cắt đứt nhiếp hồn thuật của Thủy Thiên Diên, Thủy Triệt nháy mắt liền hồi phục lại tinh thần, bối rối trong nháy mắt, ngay sau đó khôi phục lại vẻ minh mẫn.
"Diên Nhi, nàng không cần lo lắng, Y Nhi có hoài bão là tốt, tất nhiên hài nhi của chúng ta không phải là nữ tử tầm thường." Nói xong, đáy mắt Thủy Triệt hiện lên nụ cười ôn hòa, nói với Thủy Khanh Y: "Đừng quá cố chấp, hồi cung nghỉ ngơi thật tốt, khi chân lành lặn, phụ hoàng sẽ để ngươi lên triều."
"Vâng" Thủy Khanh Y đạt được mục đích, đương nhiên tâm tình vui vẻ, khom người cáo lui, đi ra cửa, liền nghe được Thủy Thiên Diên nổi giận nói: "Triệt ca ca, huynh quá hồ đồ, lời đồn đại về Y Nhi không tốt, mặc dù nói nó là nữ nhi của muội, không nên nói ra những lời này, nhưng vì Nam Chiếu, nô tỳ không thể không nói, từ nhỏ Y Nhi sống không dễ chịu ở Tuyết Lâm, không có chân tài thực học gì, chỉ biết một chút công phu mèo cào, làm sao có thể đảm nhiệm một trong tam công (1)? Ngược lại triều thần sẽ tố cáo, đều bất lợi cho chúng ta và Y Nhi."
Thủy Triệt không ngờ Thủy Thiên Diên phản ứng mạnh như thế, ông không thèm để ý chút nào, phất tay nói: "Ta tin tưởng Y Nhi, nó sẽ không để cho ta thất vọng, cứ coi như những gì nàng nói, Y Nhi không có năng lực đảm nhiệm, chỉ cần nó vui vẻ, để Nam Chiếu cho nó vui đùa một chút thì có sao, sớm muộn cũng sẽ thuộc về nó."
"Huynh ——" Thủy Thiên Diên tức giận dậm chân, cắn môi nói: "Triệt ca ca, không phải huynh đã đồng ý để Diên Nhi đưa Long Hổ Lệnh cho Tuyên Vương, sau đó ba người chúng ta đi du ngoạn sao? Lần này thì tốt rồi, chẳng những không đề cập tới, ngược lại còn cho Y Nhi một chức quan, làm sao có thời gian rảnh rỗi để giải sầu cùng chúng ta chứ?"
"Diên Nhi, Y Nhi nói đúng, nàng với trước đây chênh lệch nhiều lắm, có lúc trẫm cảm thấy nàng không phải là Diên Nhi. . ." Thủy Triệt thở dài, không hiểu Diên Nhi thương hài nhi như mạng, tại sao lại luôn gây khó khăn cho hài nhi, nếu là Diên Nhi trước đây, cho dù ông không muốn cho, nàng cũng sẽ dùng bạo lực ép ông đồng ý lời thỉnh cầu của Y Nhi.
"Muội. . . Triệt ca ca, Diên Nhi đã từng chết một lần, giác ngộ rất nhiều chuyện, cho nên không muốn Y Nhi giống muội, hồng nhan bạc mệnh." Nói xong, đáy mắt toát ra đau thương, xoay người rời đi.
Khóe miệng của Thủy Khanh Y kéo lên nụ cười lạnh, xem ra nàng ta còn chưa từ bỏ ý định!
(1) Tam công : Ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến Trung Quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...