Chết rồi sao?
Trong con ngươi trong suốt của Bách Lý Ngọc trống vắng đến đáng sợ, trái tim giống như bị dao cắt.
Có hai khả năng khiến cho Âm Dương đồng tâm cổ chết, một là cơ thể ký sinh chết, còn một loại, chính là bị lấy ra, cho dù là loại khả năng nào, đều không phải là điều mà hắn muốn thấy. . .
"Chủ tử, chủ mẫu không sao." Mạc Tinh đứng ở một bên, trong lòng nóng như lửa đốt, không biết chủ tử và chủ mẫu đã xảy ra chuyện gì, cổ trùng trong cơ thể chủ tử chết rồi, nhất định là chủ mẫu đã xảy ra chuyện, nhưng hắn không biết làm thế nào để an ủi Bách Lý Ngọc.
Bách Lý Ngọc cười đau khổ, giờ phút này, hắn cũng mong Nam Cung Thiển Trang không sao, nàng lấy đồng tâm cổ ra, từ nay về sau bọn họ là người dưng.
Nhớ lại lời nói bình tĩnh nhưng gay gắt của nàng, hắn không thể phản bác, đó đều là sự thật. Bách Lý Ngọc rủ mắt nhìn cánh tay tái nhợt của mình, làm sao hắn có thể thẳng thắn kể lại tất cả cho nàng?
Ngay cả hắn cũng chán ghét, ghê tởm bản thân mình, một nữ tử như nàng, có thể chấp nhận không?
"Mạc Tinh, nếu lấy đồng tâm cổ ra, thì sẽ như thế nào?" Đôi môi của Bách Lý Ngọc mất đi huyết sắc, hai tay chống trên giường, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể.
"Nỗi đau xé tim." Mặt Mạc Tinh trắng bệch, không ai có thể chịu đựng được loại đau đớn này, trái tim như bị nghìn đao chém thành vạn mảnh, chẳng lẽ chủ mẫu thật sự xảy ra chuyện sao?
Bách Lý Ngọc không ngờ nàng dứt khoát như thế, nghĩ lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhớ lại lúc đó nàng đang giao phó di ngôn với hắn, hắn tập trung tinh thần tìm kiếm phương pháp cứu chữa, không để ý đến, vậy là, nàng cố ý coi rẻ bản thân, chỉ vì muốn đuổi hắn đi sao?
Nghĩ đến đây, Bách Lý Ngọc ôm lấy ngực, giống như có một bàn tay đang xé nát trái tim của hắn, ngay cả hít thở cũng đau, hắn đi để thành toàn cho nguyện vọng của nàng, làm cho cảm xúc của nàng ổn định lại để suy nghĩ kỹ, còn nàng thì suy tính làm thế nào để giao phó mọi thứ của nàng cho hắn, trước khi hắn kịp hành động, nàng sẽ nhẫn tâm chặt đứt tất cả! Không tiếc chịu đựng nỗi đau khoét vào tim, chỉ muốn không còn bất kỳ quan hệ gì với hắn.
Thì ra, hắn kiềm chế tình cảm yêu đến tận xương tủy đối với nàng, nhưng chưa từng chân chính thấu hiểu nàng!
"Chủ tử, cổ trùng không thể lấy ra dễ dàng như vậy, huống hồ, nuôi dưỡng đã nhiều ngày ở trong cơ thể của chủ mẫu, hơn nữa sư huynh ở nước Tuyết Lâm xa xôi, không thể lấy cổ trùng ra, hay là chủ mẫu đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Tinh ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra.
Bách Lý Ngọc ngẩn người, nhớ lại lúc đi khỏi cung Càn Thanh, Nam Cung Thiển Trang và Thủy Triệt ở cạnh nhau trong một khoảng thời gian ngắn, phải chăng vào lúc đó, nàng đã làm chuyện dại dột?
Nghĩ đến có thể nàng đã. . . Sợ hãi bao trùm lấy thần kinh của hắn, vô cùng hối hận lúc trước hắn đã rời đi, sớm biết. . . Phải dùng sức mạnh thì hắn cũng phải ở lại. Tay hắn khẽ run, vén chăn lên, lảo đảo xuống giường, phóng về phía cửa đại điện, đến cửa thì bị chặn lại.
Áo khoác màu đỏ thẫm thêu một đóa mẫu đơn lớn màu vàng kim, bên cạnh móc chỉ bạc, mô tả đường nét tinh xảo, ung dung hoa quý, nhưng cũng làm lộ ra dáng người duyên dáng. Ngón tay thon dài đeo móng giả, khảm nạm bảo thạch màu đỏ, nổi bật lên dung mạo tuyệt mỹ không có dấu hiệu già đi, vô cùng kiều diễm.
"Ám Đế đang muốn đi đâu vậy?"
Giọng nói của An phu nhân âm nhu kỳ lạ, đôi mắt hồ ly hẹp dài nâng lên, u ám đảo qua dung mạo như ngọc của Bách Lý Ngọc, khóe miệng hiện lên nụ cười mang theo ý tứ khó hiểu.
Bách Lý Ngọc lau vệt máu ở khóe môi, bước chân không dừng lại, lạnh lùng và xa cách đi sát qua người An phu nhân.
"Đứng lại! Đây chính là thái độ cư xử với mẫu phi của ngươi sao?" Dung nhan đẹp đẽ của An Linh u ám, đối với nhi tử cực kỳ xa cách với bà này, trong lòng phức tạp.
Gương mặt giống Quân An Triều như đúc, vừa hận vừa yêu, nhưng hắn cùng một dạng với Quân An Triều, thích nữ nhi của tiện nhân kia, không khỏi làm cho bà tức giận!
"Đừng ép ta ra tay." Chân Bách Lý Ngọc bước vội, lúc sắp biến mất ở hành lang, nghe được lời nói ở phía sau lưng, cơ thể nhoáng lên một cái.
"Quân Mặc U, khẩu khí thật lớn, có bản lĩnh thì ngươi giết Bản phu nhân đi." An Linh vuốt ve móng giả, nhếch môi cười, nói: "Không muốn phụ vương của ngươi chết, thì ngươi chuẩn bị ba ngày sau, cưới Vương Hậu mà ta tuyển cho ngươi."
Bỗng nhiên Bách Lý Ngọc xoay người, chỉ thấy một luồng gió mạnh lướt qua, tay hắn đã bóp trên cổ của An Linh, lạnh lùng nói: "Bà hãy chờ tất cả mọi thứ của bà biến mất đi!"
Sắc mặt An Linh xanh mét, hô hấp khó khăn. Nhưng không cam lòng nhận thua, cười u ám, nói: "Tiện nhân kia thanh cao kiêu ngạo, bởi vì Bản phu nhân nhúng chàm phụ vương của ngươi, ông ta mới không còn cơ hội ở cùng với tiện nhân kia, tuyệt vọng nên lấy ta làm vợ, nếu Nam Cung Thiển Trang biết quá khứ của ngươi, nàng ta còn có thể gả cho ngươi sao? Không. . . Nàng ta đã vứt bỏ ngươi!" Nói xong, An Linh cười dữ tợn, không hề động đậy, để mặc cho Bách Lý Ngọc cắt đứt cổ của mình.
Trong đầu thoáng hiện lên trí nhớ mà hắn đã chôn kín, đáy mắt Bách Lý Ngọc hiện lên vẻ khát máu, cả người tản ra sát khí, cánh tay giơ lên, nhìn hơi thở của An Linh càng ngày càng yếu ớt, trong đáy mắt tràn ngập oán hận thấu xương, hận không thể vặn gãy cổ của bà ta, nhưng hắn không thể, cánh tay khẽ động, thô bạo hất An Linh ra, bà ta ngã xa mười mét, hắn lặng lẽ nhìn bà ta phun ra một ngụm máu tươi!
"Mẫu phi, Nhị đệ muốn gặp Vương thúc." Bách Lý Ngọc giấu đi oán hận trong mắt, lạnh nhạt vô tình nhìn xuống An Linh đang nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Cơ thể An Linh cứng đờ, đột nhiên đôi mắt như trân châu trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bách Lý Ngọc, trong nháy mắt vẻ mặt hiện lên vẻ hốt hoảng, thét chói tai: "Quân Mặc U, ngươi dám!"
"Mẫu phi, Nhị đệ đáng yêu như thế, Bản Đế cũng không xuống tay được, điều này cần phải xem biểu hiện của mẫu phi!" Lời nói của Bách Lý Ngọc tràn ngập khí lạnh khiến người ta sợ hãi, không ngờ hắn đi khỏi Bắc Thương hơn hai năm, lại có thêm một Nhị đệ!
Khó trách khi hắn sắp trở về, bà ta vội vã nắm quyền hành trong triều vào tay.
An Linh cố gắng giữ bình tĩnh, bà luôn luôn giỏi che giấu, tại sao Quân Mặc U có thể biết được?
"Nếu như ngươi động đến một đầu ngón tay của nó, chắc chắn Bản phu nhân sẽ tặng một phần hậu lễ cho Nam Cung Thiển Trang, ngươi cảm thấy nàng ta còn có thể coi trọng ngươi sao?" Ánh mắt của An Linh nham hiểm giống như muốn ăn sống Bách Lý Ngọc, hối hận vì ban đầu để trả thù Quân An Triều nên đã giữ lại hắn, hiện giờ, chỉ có quá khứ kinh hoàng của hắn, mới trở thành vũ khí trong tay bà.
"Mẫu phi, Nhị đệ khiến người khác yêu thích như thế, Bản Đế sẽ đem những gì mẫu phi đã từng đối tốt với ta năm đó, trả gấp đôi từng cái cho hắn!" Bách Lý Ngọc chịu đựng để không giết bà ta, đoạn nói chuyện thoáng hiện ra trong đầu, không ngừng nhắc nhở hắn rằng, hắn không xứng với Nam Cung Thiển Trang, nhưng hắn đã lún quá sâu, làm sao có thể thoát ra?
An Linh hoảng sợ lắc đầu, nhìn thấy viên ngọc trong tay Bách Lý Ngọc, trong lòng sợ hãi, nhìn về phía tâm phúc bên cạnh, thấy cơ thể của nàng ta run rẩy lắc đầu, kiên trì cuối cùng cũng sụp đổ.
"U Nhi, trả Thịnh Nhi lại cho ta, nó là đệ đệ của ngươi." An Linh bò đến bên chân của Bách Lý Ngọc, túm lấy áo bào của hắn, dung mạo tinh xảo đẫm nước mắt, khàn giọng cầu xin.
Bách Lý Ngọc cười lạnh, đệ đệ sao?
"Mẫu phi, nhi thần quý mến Nhị đệ, rất hợp duyên, tạm thời sẽ ở bên cạnh ta." Nói xong, Bách Lý Ngọc không hề liếc mắt nhìn An Linh đang tràn đầy oán hận, bước nhanh rời đi.
. . . . . .
Hoàng cung Nam Chiếu, trong mật thất của cung Càn Thanh, Thủy Triệt đã trông coi bảy tám ngày, chưa thay quần áo trên người, râu ria lởm chởm, nhìn vẻ mặt hốc hác không có một tia máu, vẫn tái nhợt như cũ của Nam Cung Thiển Trang, động mạch ở cổ tay đập yếu ớt, chứng tỏ nàng vẫn còn hơi thở.
Nghĩ đến giây phút ông đâm chết Âm Dương đồng tâm cổ, nàng phản kháng mãnh liệt, cuối cùng ngừng kháng cự ,vẻ mặt đau thương, ý chí mơ hồ giao phó một câu với ông, đáy mắt đỏ au thoáng hiện lên cảm giác tội lỗi.
"Hoàng thượng, Bắc Thương Ám Đế đã vào thành, đang hướng đến Hoàng cung." Toàn thân ám vệ được bao phủ bởi trang phục màu đen, đột nhiên hiện thân, báo cáo hành tung của Bách Lý Ngọc.
Thủy Triệt phất tay. "Ngươi lui xuống đi, truyền Tuyên vương lập tức vào cung!"
"Dạ!" Ám vệ lui xuống.
Ngón tay lạnh lẽo của Thủy Triệt vuốt ve khuôn mặt của Nam Cung Thiển Trang, xoa chân mày đang nhăn lại của nàng, dịu dàng cưng chiều nói:
"Trang Nhi, phụ hoàng sẽ mang đến những điều tốt nhất cho ngươi."
. . . . . .
Bách Lý Ngọc đi đường tắt, chặng đường nửa tháng rút ngắn lại còn một nửa, ngựa không ngừng vó hướng đến cung điện, đến cửa cung, phi thân xuống ngựa, đi thẳng về hướng Điện Tử Uyển.
Nhìn cung điện vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, cảm xúc của Bách Lý Ngọc phức tạp, càng đến gần, trong lòng càng hốt hoảng lo sợ, bước chân nặng chĩu giống như bị đổ chì, từng bước từng bước chậm rãi đến gần, dừng lại ở trước cửa điện khép chặt, muốn đưa tay đẩy cửa ra, nhưng lại nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ truyền từ trong điện tới.
"Thủy Minh Hách, đã nói là không được phép, mấy ngày nữa, chúng ta sẽ thành thân, gặp mặt nhiều sẽ không may mắn." Giọng nói hay như sơn ca, xuyên qua cánh cửa, truyền vào tai Bách Lý Ngọc, tay hắn úp chặt lên trên khung cửa.
"Bổn vương không tin những thứ hão huyền đó, nếu không đến trông chừng ngươi, ngươi chạy đi thì Bổn vương tìm tân nương ở đâu." Thủy Minh Hách mỉm cười nói, trong tiếng cười tràn đầy sủng ái.
"Muốn chạy thì đã không đồng ý." Trước sau như một, vẻ mặt không vui nói, mắt trừng lớn.
Im lặng một lát, đột nhiên Thủy Minh Hách đưa tay kéo eo nhỏ nhắn của Nam Cung Thiển Trang vào trong ngực, không đứng đắn, nói: "Trước đây nàng ái mộ Bách Lý Ngọc, sống chết không chịu gả cho ta, tại sao bây giờ lại thay đổi ý định?"
"Stop! Hắn ta sao? Tự cho mình là đúng, nguyện vọng của lão nương chính là thu thập tất cả mỹ nam trong thiên hạ, không thể vì một thân cây xiêu vẹo mà buông tha cả rừng rậm." Nam Cung Thiển Trang khinh thường nói, giọng điệu đối với lời nói phía sau tràn đầy khao khát.
"Hả? Vậy vì sao lại gả cho hắn?" Thủy Minh Hách nhíu mày, không tin tưởng lời Nam Cung Thiển Trang nói.
"Trước đây, là vì báo thù cho mẫu thân, không còn cách nào khác, mới đồng ý thành thân cùng hắn, sau này, là bởi vì dung mạo kinh vi thiên nhân(1) của hắn, ta muốn vì hắn mà buông tha nguyện vọng vĩ đại của mình, nhưng hắn quá hẹp hòi, lão nương nhìn nam nhân khác, hắn hận không thể đâm mù cặp mắt của ta, rất vô vị." Nam Cung Thiển Trang bĩu môi, nhún vai, nói: "Còn ngươi không giống như vậy, phong lưu không chịu trói buộc, lại bằng lòng giúp ta thu nạp mỹ nam, thậm chí còn mở một cửa tiệm nhỏ, có thể thỏa mãn nhu cầu của ta, giúp ta hoàn thành tâm nguyện, lại có tiền, cớ sao mà không làm?"
Thủy Minh Hách cười nhẹ, dường như rất hài lòng đối với câu trả lời của nàng, cúi người ấn đầu nàng, rồi hôn xuống, hai bóng đen quấn quít nhau ở trong mắt của Bách Lý Ngọc, trên khung cửa in mấy dấu tay.
Sắc mặt Bách Lý Ngọc tái nhợt, lui về sau mấy bước, hắn nhắm mắt lại, trong đầu đều là lời nói khinh thường của nàng, hắn đã nghi ngờ phải chăng có người đóng giả nàng, nhưng giọng nói sinh động khinh thường đùa cợt kia, và những từ ngữ mà người khác không biết, đã xóa đi suy nghĩ nực cười của hắn.
Che đi run rẩy trong lòng, nỗi đau đến thấu xương như vậy, làm cho hắn không thể nào đứng thẳng, không ngăn được khí huyết đang cuồn cuộn tuôn trào, cố gắng kiềm chế để không phun ra ngoài, máu tươi hòa lẫn giọt nước mặn ngậm trong miệng, đắng chát, mùi tanh ngọt lan khắp đáy lòng, dường như dòng máu đang sôi sục đã tìm được lối thoát, từng đợt tràn lên cổ họng, hắn ra sức cắn răng áp chế, ôm ngực thật chặt, khí thế hung dữ mạnh mẽ, phun ra khỏi miệng, tràn ra ngoài từ giữa kẽ tay, vết máu loang lổ, nhuộm đầy áo trắng của hắn, nhìn thấy mà giật mình.
Đôi mắt bi thương đau đớn, quay đầu nhìn cánh cửa khép chặt thật lâu, tiếng thở dốc đè nén mập mờ không ngừng truyền ra từ bên trong.
Hắn xoay người, khó khăn bước từng bước đi ra ngoài, mỗi một bước giống như đi trên lưỡi đao rắc đầy muối. Không biết đi được bao xa, cuối cùng Bách Lý Ngọc cũng không nhịn được, gào lên một tiếng tuyệt vọng đầy bi thương, giống như dã thú bị thương, đấm một quyền rồi lại một quyền lên nền đất, máu thịt be bét trên mu bàn tay, nhưng không bằng nỗi đau trong lòng hắn.
Nếu lúc từ biệt đó, chính là để thành toàn cho nhân duyên của nàng với nam nhân khác, cho dù phải bẻ gãy chân của nàng, cũng phải nhốt ở bên người!
Trong Điện Tử Uyển, Thủy Minh Hách cảm nhận được hơi thở ở cửa đã đi xa, buông người ở trong ngực ra.
"Kỹ thuật diễn không tệ." Đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn từ trên xuống dưới tử y nhân mặt lạnh.
Gương mặt Lãnh Vụ tối sầm lại, lấy khăn gấm ra lau gò má trái vừa rồi bị Thủy Minh Hách nhân cơ hội hôn trộm, không yên tâm mở cửa ra, nhìn thấy mấy dấu tay in trên khung cửa, trái tim run lên.
Nếu bị Đại chủ tử biết được, nàng bắt chước chủ tử diễn trò lừa hắn, có phải hắn sẽ giết nàng hay không?
"Không nỡ sao?" Thủy Minh Hách liếc nhìn khung cửa, nụ cười trên mặt lan rộng, đáy lòng bị Bách Lý Ngọc uy hiếp vẫn chưa tiêu tan, cảm thấy nhất định là nam nhân này thích ăn đòn!
"Vương gia không cần nóng vội nói với chủ tử." Lãnh Vụ mặt lạnh dặn dò Thủy Minh Hách, nếu chủ tử biết, tất nhiên sẽ không an tâm dưỡng bệnh.
Nghĩ đến đủ loại chuyện Đại chủ tử gây ra cho chủ tử, áy náy trong đáy lòng tiêu tan, nhưng vừa nghĩ tới Đại chủ tử đối xử tốt với chủ tử, trong lòng lại mâu thuẫn, hai tiểu nhân ở trong đầu đánh nhau, cuối cùng nghiêng về phía chủ tử.
Đây coi như là một thử thách cho Đại chủ tử, nếu hắn cứ thế mà từ bỏ, vậy không xứng có được chủ tử.
. . . . . .
Ngày thứ mười hai, rốt cuộc Nam Cung Thiển Trang cũng tỉnh lại, gắng gượng qua được quá trình cổ ngọc tằm ngọc cắt gân tẩy tủy, cả người giống như tái tạo lại một lần nữa.
Nam Cung Thiển Trang mở mắt ra, cảm thấy lần này mới thật sự là đi một vòng qua Quỷ Môn quan, rơi vào trong bóng tối, chịu đựng nỗi đau gọt thịt róc xương, nàng bị tra tấn đến mức sắp phát điên, mấy lần muốn tự kết liễu, nhưng vừa nghĩ tới sự ấm áp không dễ có được kia, cắn răng tiếp tục đọ sức với Tử Thần.
Tưởng tượng lúc này hắn đang ở Bắc Thương, trong lòng nàng cô đơn.
"Nha đầu, không vui khi nhìn thấy phụ hoàng sao?" Thủy Triệt kìm nén niềm vui sướng trong lòng, nghiêm mặt, giọng điệu không vui, hỏi.
Nam Cung Thiển Trang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đã quá lâu không uống nước ăn cơm, cổ họng khô khốc, hoàn toàn nói không ra lời, đành phải lắc đầu, há mồm ra dấu bằng khẩu hình.
Thủy Triệt đau lòng, cầm khăn lụa sạch, thấm ướt rồi lau đôi môi khô nứt của nàng, trêu ghẹo nói: "Thần giữ của!"
Nam Cung Thiển Trang nhíu mày, nàng thực sự oan uổng, trong quá trình đó, nàng hoàn toàn không nghĩ đến đống vàng bạc lấp lánh kia, trong mắt trong lòng đều là Bách Lý Ngọc, có thể nói là hắn đã chống đỡ để cho nàng gắng gượng vượt qua .
Rốt cuộc nàng đã hiểu vì sao Thủy Triệt nói điều này là quá mạo hiểm, bởi vì cổ ngọc tằm ăn kinh mạch bị thối rữa đang từ từ khô héo lại của nàng, nước miếng của nó có tác dụng chữa trị, nhưng quá trình diễn ra không phải ai cũng có thể chịu đựng được, giày vò ý chí, nếu không kiên định, e rằng vẫn chưa tỉnh lại.
"Phụ hoàng đã thảo xong quốc thư, vài ngày nữa sẽ gửi đến tay các vị Quân Vương, đến lúc đó, ngươi chỉ cần đảm nhiệm việc thu lễ vật là được."
Nói xong, Thủy Triệt đặt ngón tay lên kinh mạch của Nam Cung Thiển Trang, tất cả đều bình thường, rốt cuộc, lần đầu tiên ông nở một nụ cười từ đáy lòng kể từ sau khi Thủy Thiên Diên rời đi.
Nam Cung Thiển Trang gật đầu, vậy Bách Lý Ngọc cũng sẽ tới chứ?
Mặc dù lần trước làm hắn tức giận vì mấy lời nói tàn nhẫn kia, thế nhưng, cũng là những lời mà trong lòng nàng muốn nói, mấy câu động chạm đến thân thế của hắn, tất cả đều bị hắn bác bỏ, là do nàng không đáng để tin tưởng, hay là hắn khó mở miệng?
Nghĩ đến lời đồn đại về hắn, nàng lắc đầu cười khổ, một nam nhân như hắn, làm sao lại có quá khứ không thể chịu nổi? E rằng nàng vẫn không đáng để hắn tin tưởng!
Cảm giác vô cùng mệt mỏi như muốn chôn vùi nàng, ánh mắt chua xót nhắm lại, thử phát âm, cổ họng nóng rát đau như bị xé rách: "Phụ hoàng. . . Không cần mời Bách Lý Ngọc."
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy trải qua mấy lần đau khổ, nàng trở nên nhát gan, trải qua một đêm kia, nàng sợ, không biết Bách Lý Ngọc nhìn thấy nàng sẽ giả vờ như không biết, từ nay về sau trở thành người dưng, hay là hận nàng, cho dù là loại nào, nàng đều không thể chịu đựng được, chi bằng. . . không nhìn thấy!
Nàng còn cần thời gian để điều chỉnh lại tâm tình, huống chi, chính trị trong thời buổi rối ren này, Bách Lý Ngọc sống cũng không dễ dàng, nàng không muốn ràng buộc hắn, như vậy cũng tốt, sẽ không làm vướng bận chuyện xử lý chính sự.
Nhưng nàng không hề biết, người mà nàng luôn nghĩ tới, mỗi sáng sớm đứng ở Điện Tử Uyển của nàng, cho đến khi trời sắp sáng mới rời đi, thay quần áo xong, lại tiếp tục đứng nghiêm ở đó, nhìn cảnh diễn ngọt ngào được trình diễn ở bên trong, chỗ đứng dưới chân, sau mỗi lần hắn rời đi, đều có hai dấu chân vừa to vừa đậm in xuống.
"Được." Thủy Triệt cười vui vẻ, nghĩ đến báo cáo mỗi ngày của ám vệ về tình hình của Bách Lý Ngọc, tức giận trong lòng chợt tiêu tan, nhưng cũng không thể tha thứ, ai bảo hắn để cho Trang Nhi chịu khổ!
"Trang Nhi, ngươi là Trường Nhạc, trong buổi lễ sắc phong long trọng, phụ hoàng sẽ đổi tên cho ngươi, đổi thành tên mẫu thân đặt cho ngươi khi ngươi còn nhỏ, được không?" Đáy mắt Thủy Triệt có chút dè dặt, đổi tên là tượng trưng cho thân phận, là nàng thừa nhận ông hoặc Diên Nhi.
"Rất xấu, rất khó nghe, nhi thần không cần." Nam Cung Thiển Trang hơi nũng nịu nói, ở cùng với Thủy Triệt, nàng có cảm giác được phụ thân cưng chiều, cả người và tâm tư đều buông lỏng, không có bất kỳ phòng bị gì.
"Nữ tử thông minh như mẫu thân ngươi, làm sao có thể đặt cái tên khó nghe cho ngươi." Dường như Thủy Triệt đang đắm chìm trong hồi tưởng, đáy mắt tràn đầy ý cười, nghiêng đầu, nói: "Thủy Khanh Y, tên của ngươi là Thủy Khanh Y."
Quả nhiên là tên dễ nghe!
Nam Cung Thiển Trang cười thầm, trong lúc mệt mỏi đã ngủ thiếp đi.
(1) Kinh vi thiên nhân: Khi nhìn thấy người (hoặc nghe kể về người nào đó) thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có được dung mạo hay trình độ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...