Nam Cung Thiển Trang vô tri vô giác, không biết làm thế nào về đến tẩm điện, ngẩn ngơ ngồi bên cạnh ánh nến, nhìn Bách Lý Ngọc lật sách, đáy mắt hơi chua xót.
Nếu là lúc trước, khi chưa yêu hắn, biết mình không còn sống được bao lâu nữa, có lẽ sẽ không cảm thấy gì, nói không chừng chết thẳng cẳng, còn có thể trở về, tiếp tục vô tư ngắm mỹ nam, ức hiếp mỹ nam.
"Bách Lý Ngọc, sau này huynh có cưới nữ nhân khác không?" Nam Cung Thiển Trang nghĩ sau khi mình chết, Bách Lý Ngọc vừa quay đầu sẽ quên nàng, ở cùng với nữ nhân khác, nghĩ đến đây, trong đầu hiện lên hình ảnh hắn cưới Thương Tiệp Ảnh, sau đó Thương Tiệp Ảnh đến mộ của nàng ra oai, lấy tư thế của kẻ thắng cuộc giẫm nàng mấy phát. Trong lòng rất không thoải mái, hung dữ cảnh cáo: "Nếu lão nương ngủm thật, không cho huynh cưới nữ nhân khác, nếu cô đơn, không cưới không được, vậy chỉ cần không phải làThương Tiệp Ảnh, huynh cưới ai cũng được."
Tay Bách Lý Ngọc dừng lại, bình tĩnh nhìn về phía nữ nhân hung thần ác sát đối diện với ánh nến, đầu đầy hắc tuyến. "Nàng yên tâm, Diêm Vương sẽ không nhận nàng đâu."
"Tại sao?" Nam Cung Thiển Trang khẽ nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu nhìn Bách Lý Ngọc, chẳng lẽ hắn tìm được phương pháp cứu nàng rồi sao?
"Tam giới Người Quỷ Thần, chỉ có ta có thể chịu được nàng." Bách Lý Ngọc không ngẩng đầu, tiếp tục tìm kiếm ghi chép.
Miệng Nam Cung Thiển Trang giật giật, khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ nàng hung hãn đến mức ngay cả quỷ thần cũng phải sợ sao?
"Bách Lý Ngọc, lão nương còn có một khoản tiền nhỏ, để ở chỗ Lục Y, ngươi cần dùng, cứ tìm nàng ấy là được." Nam Cung Thiển Trang thở dài, lời nói đơn giản kia của Bách Lý Ngọc đúng là châm chọc nàng, nghĩ đến việc có thể nàng sẽ không sống đến thời gian ba năm, trong lòng đau khổ, nàng rất muốn bắt chước nhân vật chính bị bệnh nan y trong tiểu thuyết, đẻ một đứa con, để lại huyết mạch, khiến cho Bách Lý Ngọc hàng ngày nhìn gương mặt tương tự nàng, sẽ không đến nỗi quên mất nàng, nhưng giỡn mặt là nàng không có dì cả, làm sao đẻ được?
Bách Lý Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhìn những ghi chép về cấm chế ở phía trên.
"Còn nữa, cái đầu chó của Sở Mộ Cẩn kia đang đợi ta đến ngắt, đến lúc đó cũng không còn kịp nữa, huynh ngắt xuống giúp ta, rồi giắt ở đầu giường của ta!" Nam Cung Thiển Trang lải nhải dặn dò, nghe xong Bách Lý Ngọc nhíu chặt lông mày, tựa như có thể kẹp chết một con con ruồi.
"Nam Cung Thiển Trang, nàng muốn làm gì?" Vẻ mặt của Bách Lý Ngọc âm trầm nhìn chằm chằm phía sau lưng của Nam Cung Thiển Trang, nữ tử đáng chết này nhớ mãi không quên Sở Mộ Cẩn sao? Dám bảo hắn đem đầu của Sở Mộ Cẩn giắt trên đầu giường của nàng, để mỗi ngày được gặp nhau hả?
"Giao phó di ngôn." Nam Cung Thiển Trang thuận miệng trả lời.
"Chết rồi còn để cho hắn chôn theo, để cho các ngươi làm đôi uyên ương tự do, đền bù tiếc nuối không thể ở với nhau khi còn sống sao?" Bách Lý Ngọc hận không thể vặn cái đầu của Nam Cung Thiển Trang xuống, đỡ phải suốt ngày suy nghĩ lung tung.
"Không phải, lão nương chết rồi, hắn vẫn còn sống tốt, làm sao có thể cam lòng, huynh đem cái đầu chó của hắn giắt lên đầu giường của ta, hắn xuống địa ngục, nhất định sẽ xuất hiện ở trước mặt ta, khi còn sống không thể giết hắn, sau khi chết cũng không cho ta hành hạ sao?"
Mắt Nam Cung Thiển Trang trợn trắng, nếu nàng muốn gả cho Sở Mộ Cẩn, ban đầu lúc thành thân cùng hắn, thừa dịp đổi kiệu hoa là được.
"Thật chứ?" Đôi mắt nhỏ của Bách Lý Ngọc có chút hoài nghi nhìn Nam Cung Thiển Trang, như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng.
"Là thật!" Nam Cung Thiển Trang thành thật nói, lập tức nghĩ đến còn có một việc lớn quên giao phó, vỗ ót một cái, nghênh ngang đi đến bên cạnh giường, tiến đến sát Bách Lý Ngọc, hì hì nói:
"Thiếu chút nữa là quên, Thủy Minh Hách giúp ta mở một cửa hiệu nhỏ, nghe nói buôn bán không tệ, mỗi ngày thu được cả đấu vàng, huynh phải lấy được khế ước mua nhà từ chỗ hắn, giúp ta kinh doanh thật tốt, chờ ta đi rồi, hàng năm huynh đốt sáu tám mười mỹ nam người giấy cho ta."
Nói xong, Nam Cung Thiển Trang có chút phấn khởi, nghiễm nhiên quên mất, giao phó di chúc, là một vấn đề đau buồn thế nào, nhưng nàng nói rất hân hoan, giống như chỉ là chuyện chuyển chỗ ở vậy.
Ngón tay thon dài như ngọc của Bách Lý Ngọc dùng lực bắn lên ót của Nam Cung Thiển Trang, lạnh lùng nói: "Ở dưới cô đơn, muốn có sáu tám mười người cho nàng tiêu khiển?"
Mặt Nam Cung Thiển Trang đang giãn ra, thoáng chốc cứng đờ, giật mình nhớ lại những lời động kinh của mình, che miệng cười gượng nhìn Bách Lý Ngọc, suy nghĩ làm thế nào để hòa giải!
"Hả?" Bách Lý Ngọc kéo dài giọng nói đầy mờ ám, kéo Nam Cung Thiển Trang trong lòng đang sợ hãi.
"Việc đó không tạo quá nhiều tội lỗi, có rất nhiều kẻ thù chờ ta ở dưới, nhất định phải đốt thêm vài gã trẻ tuổi cường tráng xuống làm ám vệ cho ta, còn thừa thì giúp ta kinh doanh, để tránh không có bạc để tiêu." Nam Cung Thiển Trang nói hai câu, cười gượng mấy tiếng ha ha, để nói cho giống như thật, thô lỗ chà xát tay, tự nhủ: "Huynh cũng biết, ta chỉ thích mỹ nam."
Bách Lý Ngọc nghiêng người dựa vào đầu giường, con ngươi lúc sáng lúc tối nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang, cười như không cười nói: "Nam Cung Thiển Trang, nàng thật có bản lĩnh, ta rời đi không bao lâu, nàng đã có hôn ước với Thủy Minh Hách, thậm chí còn giúp nàng mở một cửa hiệu nhỏ, nói xem, nàng còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết?"
Bách Lý Ngọc phát hiện càng ngày hắn càng không nhìn thấu Nam Cung Thiển Trang, thậm chí cảm thấy quan hệ giữa hắn và nàng trở nên xa cách, có một số chuyện nàng thà rằng nói cho nam nhân khác, cũng không muốn nói cho hắn biết.
Hy vọng của hắn là thẳng thắn, là hai người tâm ý tương thông, chứ không phải giống như trưởng bối Tao lão đầu, phụ thân quản thúc nàng, khiến cho nàng sợ hắn, không muốn chia sẻ thứ nàng yêu thích cho hắn nghe!
Nam Cung Thiển Trang mở to con mắt, nhìn màn trướng trên nóc, rất lâu không lên tiếng, nàng không biết vì sao giao phó di ngôn lại biến thành chất vấn.
Trong lòng khó chịu, phiền đến phát hoảng, nàng chính là một người vô tâm, nữ nhân không biết giữ mồm miệng, tâm tư Bách Lý Ngọc tỉ mỉ, tham muốn mạnh mẽ mà giữ lấy, nàng có thể hiểu được đó là vì yêu nàng, cho nên không chấp nhận được trong mắt nàng có sự tồn tại của nam nhân khác, nhưng nàng đã cố hết sức để tránh, thậm chí trở nên thần kinh như vậy, chỉ là bạn bè với nam nhân khác, hoặc là có những chuyện cần phải nói chuyện với nhau, cũng phải thật cẩn thận, rất sợ bị vượt rào.
Nàng cảm thấy mình giống như một con chim Hoàng Yến bị nhốt trong lồng, không có tự do, không có phạm vi cuộc sống của mình, trong thế giới ngoại trừ hắc bạch thì chỉ có hắn. Cuộc sống như thế, bắt đầu được hắn thương yêu cưng chiều, được hắn quan tâm, rất mỹ miều, rất hưởng thụ, lâu ngày, nàng sẽ cảm thấy nghẹt thở.
Bên cạnh hắn đủ loại nữ nhân vây quanh, thậm chí cũng có hôn ước trên người, nàng ghen tỵ, nhưng trước giờ nàng không nói một câu, không phải vì không yêu, mà là lượng thứ cho hắn, những nữ nhân kia không phải do chính hắn trêu chọc, điều nàng làm chỉ là diệt trừ đám oanh oanh yến yến ham muốn có được hắn.
"Bách Lý Ngọc, ta chỉ không nói thật với huynh hai điều này, nhưng huynh bố trí tai mắt ở bên cạnh ta, hiểu rõ nhất cử nhất động của ta, ở trước mặt huynh, ta giống như một người trần trụi, không có cái khỉ gì, có phải huynh muốn mỗi lần ta đi ra ngoài làm việc, phải cách xa những nam nhân kia mấy mét, hay là trước khi ra cửa, phải bảo Mạc Vấn, người huynh sắp xếp theo dõi ở bên cạnh ta, quét đường phố sao?" Nam Cung Thiển Trang nói xong, trong lòng có chút uất ức, nàng không biết còn sống được bao lâu, hắn không giúp đỡ nàng, thậm chí còn tranh cãi với nàng vì chút chuyện này.
"Nàng đang trách ta?" Mặt Bách Lý Ngọc không chút thay đổi, âm trầm nhìn khóe mắt ẩm ướt của Nam Cung Thiển Trang, nắm chặt lòng bàn tay, khống chế được cảm xúc muốn ôm nàng vào lòng.
"Bách Lý Ngọc, ta nào dám trách huynh, nhìn thấy huynh giống như chuột thấy mèo, phải thu lại móng vuốt sắc bén, chỉ có thỉnh thoảng động kinh ăn phải gan hùm, mới dám lỗ mãng trước mặt huynh!" Trên mặt Nam Cung Thiển Trang hiện lên nụ cười yếu ớt, nghiêng đầu, mắt phượng sáng trong như nước nhìn vào trong con ngươi của Bách Lý Ngọc, nhẹ nhàng nói: "Rốt cuộc huynh hỏi ta có bao nhiêu chuyện giấu huynh, vậy huynh có bao nhiêu chuyện giấu ta? Ngoại trừ biết huynh là sư đệ của mẫu thân, Bắc Thương Ám Đế, có một vị hôn thê là công chúa, hầu như ta không biết gì về huynh."
Bách Lý Ngọc nhìn dáng vẻ bình tĩnh của nàng, trong lòng có chút bối rối, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy nàng tiếp tục nói: "Huynh thật sự cho rằng ta ngu ngốc, dễ lừa gạt sao? Sau mỗi lần lừa ta, bị huynh ngắt lời, đó là vì ta tôn trọng huynh, mỗi người đều có bí mật, cho dù là bạn bè thân thiết nhất, cũng không phơi bày toàn bộ ở trước mặt đối phương. Ta chờ huynh chủ động giải thích, mà huynh, có lần nào chân chính giải thích cho ta không? Huynh có từng nghĩ tới, vì sao ta giấu giếm huynh không?"
Trái tim của Nam Cung Thiển Trang giống như bị một thanh đao cùn vô hình từ từ đâm trọng thương, từng trận co rút đau đớn, không phải nàng không quan tâm, mà là nàng không dám hỏi, sợ kết quả không phải là điều mà nàng có thể chấp nhận được, đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc có một người yêu thương nàng, giống như người sắp chết khát, gặp được cam lộ(1), cấp bách như vậy, cho dù là bọt nước hư ảo cũng tốt.
"Thiển Thiển. . ." Đáy mắt tĩnh lặng của Bách Lý Ngọc gợn sóng, khi ngón tay vừa chạm vào cánh tay của nàng thì thấy nàng khẽ run, rồi thản nhiên dời đi, tay hắn cứng đờ giữa không trung.
"Bách Lý Ngọc, huynh sống như vậy không thấy mệt mỏi sao? Ta rất mệt mỏi, ta sợ bản thân bị lạc đường, biến thành một tượng gỗ không có linh hồn, một người không phải chỉ có mỗi tình yêu, nàng phải có tình thân, tình bạn, mới có thể trọn vẹn một đời." Ngón tay của Nam Cung Thiển Trang nắm chặt ga giường, áp chế sự không nỡ mãnh liệt trong lòng, cắn môi tiếp tục nói: "Huynh trở về Bắc Thương đi!"
Bách Lý Ngọc khó tin, cổ họng khô khốc, nói: "Nàng nói cái gì?"
Nam Cung Thiển Trang quyết không quay đầu, nàng đang đếm ngược từng ngày, có hôm nay có lẽ không có ngày mai, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi phồn hoa này, để lại tổn thương vô hạn cho hắn, nếu là lúc trước, nàng có thể nói trong sinh mệnh hữu hạn, ta sẽ dùng hết tất cả để yêu huynh, vì mạng sống ngắn ngủi thêm vào một chút hoa mỹ, sẽ không để lại tiếc nuối, nhìn mái tóc trắng như tuyết của Thủy Triệt, nàng dao động, sao không thừa lúc tình cảm còn ít, buông tay lúc này!
"Huynh đi đi!" Nam Cung Thiển Trang nhắm mắt lại, ép nước mắt trở về, đáy mắt tràn đầy dứt khoát.
"Thiển Thiển. . ." Đáy mắt Bách Lý Ngọc hiện lên vẻ đau xót, nàng không cần hắn nữa sao? Đã nói rồi, sẽ không buông tay mà. . . ?
"Bách Lý Ngọc, ta chỉ giao thiệp cùng nam nhân khác, không có bất kỳ quan hệ mập mờ nào, huynh cũng không chịu nổi, thân thể ta không còn thuần khiết, huynh có cần không?" Nam Cung Thiển Trang cắn chặt răng, cuối cùng nói ra lời trong đáy lòng.
Bách Lý Ngọc nắm chặt lòng bàn tay, hắn muốn nói hắn không quan tâm, thật sự không quan tâm, nhưng tại sao không thể phát ra tiếng nào?
Nam Cung Thiển Trang nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn, không nói được lời nào của nam nhân kia, giễu cợt nói: "Huynh quan tâm!"
Bách Lý Ngọc nhìn đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường và giễu cợt của nàng, dung mạo như ngọc suy sụp, tựa như trong lòng đang chảy máu, lui về phía sau mấy bước, nặng nề lắc đầu.
Nam Cung Thiển Trang nhoẻn miệng cười, bắt đầu tháo đai lưng ra, cởi từng chiếc quần lụa mỏng, cười lạnh nói: "Huynh tới đây, huynh không quan tâm, vậy đêm nay chúng ta sẽ động phòng!"
Từng chiếc áo quần cởi ra rơi trên mặt đất, Bách Lý Ngọc có thể tưởng tượng ra, dáng vẻ không mảnh vải che thân của Nam Cung Thiển Trang đang đứng ở sau lưng hắn lúc này. Đau xót nhắm mắt lại, Thiển Thiển của hắn, tuyệt đối không phải như vậy, nàng. . . sao có thể coi rẻ bản thân mình như thế?
Siết chặt nắm tay, buông lỏng rồi lại nắm chặt, nắm chặt rồi lại buông lỏng, lặp lại như thế mấy lần, bước chân chênh vênh quay đầu rời đi.
"Đem người của huynh đi cùng, giữ lại một người, giết một người!" Mắt phượng của Nam Cung Thiển Trang mơ hồ, nhìn bước chân lảo đảo của Bách Lý Ngọc, trái tim, vỡ vụn thành từng mảnh, đâm vào máu thịt, lục phủ ngũ tạng giống như lẫn lộn thành một khối, hết sức đau đớn!
Bách Lý Ngọc cứng ngắc đưa lưng về phía Nam Cung Thiển Trang, dùng hết sức lực của toàn thân, cố gắng kiềm chế để không quay đầu lại, lạnh như băng, nói: "Như nàng mong muốn!"
Trong lời nói xen lẫn run rẩy mà chỉ có hắn nghe được.
Nam Cung Thiển Trang nhìn dáng vẻ chật vật rời đi của hắn, cuối cùng không nhịn được chảy nước mắt.
Thì ra, yêu sâu đậm, khó mà dứt bỏ. . .
. . . . . .
Đài Quan Tinh
Hai bóng người một xanh nhạt, một đỏ rực ngồi đối diện nhau, giơ cao vò rượu đối ẩm(2).
"Hắn đi rồi." Giọng nói trong trẻo mát lạnh đang kể nhưng lại giống như tự hỏi.
"Hắn đi rồi." Nói xong, nâng vò rượu lên, rót xuống ùng ục.
"Khó chịu sao?"
"Giống như chết một lần." Cô gái giễu cợt nói, bất giác, hắn đã chiếm giữ trong lòng của nàng, cắm rễ nảy mầm, một khi nhổ lên, máu chảy đầm đìa.
Thủy Triệt không nói gì, đặt vò rượu xuống, nhìn bầu trời đầy sao, vẻ mặt dịu dàng, mở miệng nói: "Khi ta với mẫu thân của ngươi còn nhỏ, thường giả bộ ngủ, trốn bà vú, trèo lên Đài Quan Tinh ngắm sao, đến đêm khuya, càng khuya sương rơi càng nhiều, lạnh đến mức khiến bọn ta run lẩy bẩy, sắc mặt thâm đen, hai người dựa vào nhau núp ở trong góc, vô tình ngủ thiếp đi, tỉnh lại mới phát hiện đã trở về tẩm cung, mà mẫu thân của ngươi bị bệnh, sốt cao, thiếu chút nữa mất mạng." Cũng vào lúc đó, mắt ông sưng đỏ túc trực ở bên giường nhỏ của nàng, nàng mở mắt, kéo tay của ông, cười híp mắt, nói: "Ca ca, Diên Nhi không sao, ngôi sao thật là đẹp, lần sau chúng ta mang chăn gấm đi xem." Từ đó, trú ngụ trong tim của ông.
Nam Cung Thiển Trang cười ra tiếng, mỉa mai nói: "Thánh tình!" Nhỏ như vậy, đã bị mẫu thân bắt cóc rồi.
Thủy Triệt nở nụ cười, châm chọc nói: "Ghen tị thì nói đi, phụ hoàng sẽ không cười nhạo ngươi."
Trong lòng Nam Cung Thiển Trang chua xót, cười cười, nước mắt rơi xuống, dùng ống tay áo thô lỗ lau, mắng thầm: Con bà nó, trở nên tình cảm dạt dào từ bao giờ thế này, đa sầu đa cảm rồi hả?
"Phụ hoàng, ngài nói nhi thần sẽ chết sao? Gần đây thường nằm mơ thấy mình ngủ quên ở trong mộng, không tỉnh lại."
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy tay của nàng đang run rẩy, nàng đang sợ, sợ chết, nàng chết rồi, nam nhân của nàng phải làm thế nào?
"Ngươi chết, phụ hoàng sẽ giết Bách Lý Ngọc, được chứ?"
Nam Cung Thiển Trang lắc đầu, nàng cảm nhận được sát khí dày đặc của Thủy Triệt, ông ta nói thật, có lẽ ông ta đang trách Bách Lý Ngọc đoạt đi trong sạch của nàng, nên không thể tẩy tủy sao?
A. . . Có trời mới biết, người nam nhân kia không đụng đến nàng, không có tên chết tiệt nào ngủ với nàng!
"Chúng ta bắt đầu thôi!" Nam Cung Thiển Trang giơ tay ném vò rượu rỗng xuống Đài Quan Tinh, “Oành”, dưới đài vang lên tiếng kêu rên và tiếng vò rượu vỡ vụn.
"Mẹ nó, tên nào không có mắt, dám đánh lão tử?"
Tiếng gào thét giận dữ thô tục từ dưới đài vang lên.
Nam Cung Thiển Trang sững sờ, đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, bỗng nhiên nổi lên ý muốn đùa giỡn, vận khí bay lên, vọt lên giữa không trung, bay về hướng binh sĩ đang ôm đầu đầy máu tươi, âm trầm nói:
"Tiểu ca, Mị nương cô đơn lạnh lẽo, đi theo ta được không?"
"Quỷ. . . Có quỷ..." Binh sĩ trông thấy một bộ quần áo màu đỏ bay tới, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hai chân nhũn ra, hoảng sợ bỏ chạy như điên.
"Tiểu sinh ca, đừng chạy ~"
"A a a ——" Tiếng thét chói tai kinh khủng cắt ngang chân trời, vang vọng trong thâm cung nội viện, kinh động đến lũ chim đang đậu.
Nam Cung Thiển Trang nhìn bóng dáng binh sĩ biến mất trong chớp mắt, cảm thấy khả năng tiềm tàng của con người là vô hạn, vỗ tay một cái, xoay người, vô tình liếc tới vết ướt trên đất, bĩu môi, quả thật không có kinh nghiệm hù dọa!
"Chơi vui lắm sao?" Đáy mắt Thủy Triệt có ý cười, nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của nàng, giơ tay búng mạnh chóp mũi của Nam Cung Thiển Trang. "Ngày mai trong cung sẽ lan truyền khắp nơi chuyện ma quỷ lộng hành, có lẽ không có người nào dám tới Đài Quan Tinh."
Tim của Nam Cung Thiển Trang đập loạn, sống mũi còn vương một chút ấm áp, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh nam tử dịu dàng như ngọc, cưng chìu thổi mạnh chóp mũi của nàng, thanh nhã nói: Nghịch ngợm!
"Phụ hoàng, bắt đầu từ tối nay đi!" Mí mắt của Nam Cung Thiển Trang khép hờ, che đi tâm tình phức tạp ở trong mắt.
"Trang Nhi, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" Vẻ mặt Thủy Triệt nghiêm túc, nhìn nét đau khổ hiện lên rõ ràng giữa hai hàng lông mày, nốt ruồi son yêu mị cũng mất đi phong thái, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận.
"Phụ hoàng, sống chết có số, ba năm và bây giờ thì có gì khác nhau, đều khó thoát khỏi cái chết, có lẽ trận đánh cược này, nhi thần là một con bạc may mắn!" Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang lộ ra nụ cười khổ, từ khi nào, nàng trở nên già cả như vậy?
"Nha đầu độc ác, vì người nam nhân kia, không cần phụ hoàng nữa hả?" Dung mạo của Thủy Triệt như thần tiên, hiện lên cảm xúc khó hiểu, không hổ là con của Diên Nhi, khóe miệng đắng chát, vì sao không giống ông?
"Phụ hoàng, mạng nhi thần rất kiên cường, ai dám thu nhận nhi thần?" Dứt lời, xoay người đi về phía Cung Càn Thanh.
Thủy Triệt đành chịu, đi theo sau.
Hai người một trước một sau đi vào mật thất của Cung Càn Thanh, trong mật thất khoảng mười mét vuông, có một chiếc giường ngọc ấm áp, dạ minh châu chiếu xuống, tản ra ánh sáng màu xanh, như ánh mắt của nàng.
Thủy Triệt nhấn cơ quan ở bên trên giường ngọc, giường ngọc lật lại, để lộ ra một mặt phát ra khí lạnh, nhìn Nam Cung Thiển Trang, hỏi: "Quyết định xong rồi chứ?"
Nam Cung Thiển Trang gật đầu, xoa xoa cánh tay, không nghĩ tới là giường ngọc có hai công dụng cả nóng và lạnh.
"Nếu như ngươi còn sống, phụ hoàng sẽ tổ chức một buổi lễ sắc phong long trọng cho ngươi, mời quân vương của các quốc gia đến tham dự yến tiệc, làm cho ngươi trở thành nữ tử hạnh phúc nhất thiên hạ." Thủy Triệt cuồng vọng nói.
Khuôn mặt của Nam Cung Thiển Trang đầy hắc tuyến, có cần hư vinh như vậy hay không?
"Có thể nhận được rất nhiều loại bảo vật quý hiếm khác nhau, mỗi loại đều vô giá." Thấy Nam Cung Thiển Trang không chút động lòng, đáy mắt Thủy Triệt thoáng hiện lên một tia sáng.
Quả nhiên, mắt Nam Cung Thiển Trang phát sáng, cắn răng mà nói: "Coi như vì đống bạc này, lão nương phải liều mạng!"
Nam Cung Thiển Trang nghe lời nằm ở trên giường hàn ngọc, khí lạnh thấu xương chui vào trong cơ thể, cả người rùng mình một cái.
Thủy Triệt mở hộp băng ngọc ra, bên trong có hai con lớn bằng ngón tay út, toàn thân của cổ ngọc tằm trong suốt, đáy mắt hiện lên vẻ đau xót, đây là thứ ông tìm cho Diên Nhi, đáng tiếc đã chậm một bước, may mà ông chưa ném đi.
Cắt động mạch chủ ở cánh tay của Nam Cung Thiển Trang, máu phun ra như suối, bắn tung tóe lên người Thủy Triệt, đến khi lấy được một chén máu to, sắc mặt Nam Cung Thiển Trang xanh mét, vừa mới đặt cổ ngọc tằm ở miệng vết thương, hai con lập tức chui vào trong cơ thể của Nam Cung Thiển Trang, rắc thuốc cầm máu lên, lấy Ngưng Huyết Châu bỏ vào trong miệng của Nam Cung Thiển Trang, sau khi hoàn thành xong tất cả, Thủy Triệt chăm chú nhìn mặt Nam Cung Thiển Trang, lẩm bẩm: "Tất cả dựa vào chính ngươi!"
Xoay người định rời đi, bỗng nhiên, cả người Nam Cung Thiển Trang run rẩy ở trên giường, trông vẻ vô cùng đau đớn khó chịu, khuôn mặt thuần khiết phủ thêm một lớp sương mỏng, sắc mặt Thủy Triệt đại biến, cầm cổ tay của Nam Cung Thiển Trang lên bắt mạch, sắc mặt thoáng chốc u ám ——Âm dương đồng tâm cổ!
Nhanh chóng rút ngân châm ra, đâm vào ngực đang đập không ngừng của Nam Cung Thiển Trang.
"Không ——" Ở Bắc Thương xa xôi, Bách Lý Ngọc Mãn từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh, ôm ngực đang đau thắt, hít sâu một cái, đột nhiên, sắc mặt trắng bệch, miệng tràn ra một ngụm máu, nhỏ xuống mặt áo ngủ bằng gấm trắng tinh, như đóa mai vàng nở rộ trong tuyết, đẹp chói mắt.
Mạc Vấn nghe thấy tiếng, đi vào, nhìn sắc mặt của chủ tử không bình thường, vội vàng gọi Mạc Tinh, Mạc Tinh vội vã chạy tới, bắt cổ tay của Bách Lý Ngọc, vẻ mặt cứng đờ, thở dài nói: "Âm Dương đồng tâm cổ đã chết!"
(1) Cam lộ: Là một thứ sương ngọt làm mát dịu lòng người.
(2) Đối ẩm: Ngồi trước mặt nhau, hướng vào nhau mà uống trà, uống rượu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...