Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu


Vị trí khu mộ nằm giữa lưng núi, khắp núi cây tùng xanh thẫm thẳng tắp trong mây, xung quanh lâu ngày không được sửa sang, lùm cây bụi cỏ sinh sôi, chỉ có lúc chôn cất lão phu nhân mới mở ra một con đường núi.
Mặt trời chói chang trên cao, gió mát phất vào mặt, bụi cây phát ra tiếng xào xạc, Nam Cung Thiển Trang đưa tay chạm vào phía trên quan tài, dùng sức khẽ đẩy ra một góc, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở thật nhỏ rót vào quan tài, chiết xạ ra một ánh hàn quang lạnh lẽo.
Ẩn núp ở chỗ không xa, dưới đáy mắt như đóng băng của Sở Mộ Cẩn có một loại cảm xúc khác, bất chợt siết chặt quả đấm, tiết lộ tâm tình hồi hộp của hắn, nhìn chòng chọc vào Nam Cung Thiển Trang dùng tay từng tấc từng tấc đẩy nắp quan tài.
Hứa Anh hai tay nắm cùng một chỗ, trong lòng thiếu kiên nhẫn, không ngừng kêu: nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa.
Mà nhìn ánh sáng nhạt thật nhỏ, Nam Cung Thiển Trang ánh mắt nghiêm túc, bàn tay chụp lên trên quan tài, đè chặt, nín thở trầm ngâm suy nghĩ, thoáng chốc, trên mặt lại lộ ra nụ cười cực kỳ mờ nhạt.
Ngón cái nhẹ nhàng quét qua nắp quan, dính chút ít bụi đất, đầu ngón cái ép lên ngón trỏ, nghiền nát vụn li ti. Đã khô hong rồi. Nếu suy đoán theo lời đối thoại mà bọn họ nghe được lúc vừa đến, theo dấu vết chứng tỏ thời gian chạy tới vừa kịp lúc đào mộ, như vậy bùn đất trên quan tài vừa mới được đưa ra ắt hẳn phải ẩm ướt, bùn đất sẽ không khô cứng giống như là đã bị phơi lâu dưới ánh mặt trời chói chang không ít hơn nửa ngày.
Mắt phượng lấp lánh, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng giơ tay vận khí đẩy nắp quan, trong ánh nhìn chăm chú của Sở Mộ Cẩn và Hứa Anh, cổ tay chợt xoay chuyển, vỗ vào cái đinh dài bị lỏng ra, tiếng ‘lạch cạch’ vang lên, nhưng không bước vào trong hòm quan tài gỗ.
Bàn tay trắng nõn nhấc cao, bóng dáng nhanh chóng di chuyển, đem đủ số đinh dài trên nắp quan tài đóng kín lại, một cước đạp quan tài vào trong hố.
"Ai chà chà, thật cũng là giả mà giả cũng như thật, không biết nín thở được bao lâu, vị này ở bên trong thật sự có thể đi theo bà ngoại của ta, giải buồn giúp lão nhân gia bà ấy hay không đây!" - Nam Cung Thiển Trang vỗ bùn đất trên tay, nhìn thấy quan tài bởi vì lời nói của cô mà khẽ chấn động, khóe miệng hiện lên nụ cười cười lạnh. Nếu hôm nay thời tiết âm u, hoặc là cô quá sơ ý, đẩy mở cái nắp quan tài , thân thể của cô chắc chắn phải nghiêng về phía trước, ngực sẽ bị lộ ra ở trước mắt kẻ địch nằm trong quan, hơn nữa còn không kịp phòng bị, chắc chắn là mất mạng rồi.
Sở Mộ Cẩn sắc mặt âm trầm, không biết ở đó có vấn đề gì, Nam Cung Thiển Trang trước là muốn mở quan tài ra, bỗng nhiên dừng lại. Gương mặt lạnh lùng phủ sương giá vẽ ra nét cười nhạt, nhất định là đã phát hiện được cái gì rồi.
Hứa Anh hận không thể cắn nát hai hàm răng trắng, thiếu chút nữa, chỉ còn kém một chút là có thể lấy được mạng của con ranh kia, thời khắc mấu chốt lại bị cô ả tránh thoát!
"Sao ngài lại an bài một tên phế vật vậy ? Con tiện nhân này tinh ranh lắm, thiếu chút nữa là tóm được cô ta rồi, thật đáng hận!" - Hứa Anh tức giận, lồng ngực phập phồng dồn dập, giọng điệu cay cú chỉ trích Sở Mộ Cẩn, trong lòng cũng biết Nam Cung Thiển Trang có sự phòng bị, Nam Cung Thiển Trang không bị tóm, biết là mụ ở phía sau giật giây, sẽ trả thù mụ ta. Nghĩ đến tình trạng bi thảm của những người kia thường ngày đắc tội với cô nàng, rùng mình một cái, ở bên trong ánh mặt trời chói chang mà cơ thể như dầm trong mùa đông khắc nghiệt, sắc mặt trắng bệch, toát ra mồ hôi lạnh.

Gân xanh trên trán Sở Mộ Cẩn giật giật. Phế vật ? Đáy mắt thoáng qua tia khát máu, phất tay phủi rơi cỏ vụn bụi đất dính dính trên vạt áo, lạnh lùng nói: "Hứa phu nhân, nếu không dùng được, ngươi tự ra sân đi !"
Hứa Anh cảm thấy căng thẳng, bà ta xuất hiện không phải là chịu chết sao ? PhủVinh Quốc Công và Nam Cung Thiển Trang đã cạch mặt mụ, hôm nay, mang thi thể của lão phu nhân để bố trí cô nàng, hậu quả không nói rõ được.
"Không. . . Ta không thể xuất hiện được, Vương gia. . . Ngài xuất hiện đi, mang thị vệ bao vây cô ta, nhất định có thể tóm được cô ta, đúng, nhất định phải bắt được cô ta !"- Càng nghĩ trái tim càng rét lạnh. Hứa Anh đã có thể tưởng tượng ra hậu quả sau khi Nam Cung Thiển Trang an nhiên rời đi, mụ sẽ mất đi sự che chở của Sở Mộ Cẩn.
"Hứa phu nhân giỏi tính toán, ngươi có từng nghĩ tới Nam Cung Thiển Trang thả ngươi, nhưng Bổn vương thì sẽ không chưa ?" - Sở Mộ Cẩn vẫy vẫy tay áo rộng thùng thình thêu viền vàng, hai vị thị vệ ở sau lưng kiềm chế chặt Hứa Anh.
"Ngài không thể bắt ta, con của ta ở trong tay Nam Cung Thiển Trang, ta còn có thể giúp ngài bắt được nàng. . . Ai ui, mau buông ta ra, đồ chó nô tài. . ." - Hứa Anh hoàn toàn không ý thức được tình cảnh của mụ lúc này, không ngừng tức giận mắng thị vệ đang kiềm chế mụ, hướng về phía Sở Mộ Cẩn uy hiếp một hồi.
Có lẽ là khoảng thời gian ở trong cung kia, Sở Mộ Cẩn đối với mụ xin gì được nấy, giống như dùng nước ấm nấu ếch (1) vậy, để ụ hoàn toàn không ý thức được sự nguy hiểm.
(1) thả ếch vào nồi từ từ tăng nhiệt độ để ếch không giãy dụa mà chín dần, hình ảnh ẩn dụ cái chết từ từ
Sắc đen trong con ngươi của Sở Mộ Cẩn bắt đầu chuyển động, tâm tình phức tạp nhìn phương hướng Hứa Anh bị bắt đi hồi lâu, khóe miệng lộ ra vẻ chế giễu, lời đồn đãi thật không thể tin, Hứa thị hiền lương thục đức, mỹ danh lưu truyền rộng rãi, lại không biết rằng dưới da mặt hiền hòa thiện nhu của mụ, lại bao phủ lấy một nội tâm xấu xí.
Chậm rãi đi ra khỏi cây đại thụ rậm rạp che cho hắn, thị vệ sau lưng tản ra, vây quanh Nam Cung Thiển Trang.
"Trang nhi, có thể suy nghĩ rõ ràng theo Bổn vương vào cung chưa ?" - Sở Mộ Cẩn nhìn cách đó không xa một mảnh đỏ tươi không chứa tạp chất, đẹp đẽ rực rỡ, giống như ban đầu nàng quấn ở bên cạnh hắn, nụ cười si ngốc xinh đẹp
Lần nữa nhớ lại, rõ ràng chỉ cách xa nhau mấy tháng, lại thật giống như năm tháng đã quá xa xưa, in sâu vào trong đầu một cái nhăn mày, một nụ cười lại dần dần mơ hồ.
Hôm nay, đã là ‘vật còn người mất’.
"Sở Mộ Cẩn, ngươi có lẽ vẫn không nên bỏ qua điều trị, đầu óc có bệnh, không biết xấu hổ, làm trò cười náo loạn, đúng là mất thể diện !" - Nam Cung Thiển Trang nắm thật chặt áo lụa đỏ trong tay, cả người ở vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Cô biết nếu muốn rời đi, nhất định phải cùng hắn chạm mặt đánh nhau một trận, huống chi, cô còn không tìm được di thể của bà ngoại.

"Trang nhi, Bách Lý Ngọc có thể cho nàng cái gì, ta cũng có thể, vì sao chúng ta không thể giống như quá khứ ?" - Sở Mộ Cẩn tiến lên vài bước, cách Nam Cung Thiển Trang gần một bước.
Lời của người áo đen vẫn còn nói bên tai, nhìn cô ơ thờ hững hờ, cười khổ nói: "Cũng không thể hoàn toàn trách ta bỏ lỡ nàng, ban đầu nàng cố ý giấu giếm tính tình chân thật, thanh danh không tốt, ta. . ."
Nam Cung Thiển Trang chau mày, câu nói của Sở Mộ Cẩn khiến cô chán ghét đến cực độ. Tình yêu chẳng qua là để hắn đường hoàng vin cớ cho ham muốn cá nhân, có lẽ bởi vì tính tình của cô khác xa lúc ban đầu, mới có thể bị hấp dẫn, sau là phát hiện ra giá trị của cô dùng được.
"Cần vương, đầu óc ngươi bệnh không nhẹ, thanh danh của ta hiện tại trước sau thối nát như một, danh tiếng thật tốt duy nhất chính là tin ta đã chết, sẽ không gieo họa cho người đời nữa !" - Nam Cung Thiển Trang trào phúng, híp mắt phượng quét qua toàn thân Sở Mộ Cẩn, hai tay ôm ngực, nói: "Đừng so với Bách Lý Ngọc, ngươi ngay cả một cọng tóc của y cũng không bằng !"
Sở Mộ Cẩn bắt đầu lo lắng, đáy mắt kết băng lướt qua tia u ám, bởi vì lời nói khinh miệt của cô mà đáy lòng vọt lên lửa giận: "Nam Cung Thiển Trang, cũng bởi vì ban đầu Bổn vương có mắt không thấy được ngọc, nên nàng mới có thể căm hận ta như thế ? Bách Lý Ngọc có thân phận địa vị, Bổn vương cũng không kém y, cớ gì không bằng được cọng tóc của y ?"
Con mắt cực độ hung ác chăm chú khóa chặt Nam Cung Thiển Trang, trong lúc vô tình liếc đến ấn ký trong cổ áo màu đỏ khẽ mở của cô, sắc mặt lập tức âm u. Đáng chết, nàng đã cho Bách Lý Ngọc đụng vào.
Trong cơn giận dữ, Sở Mộ Cẩn nghiễm nhiên không ý thức được thân phận đã là vợ người khác của Nam Cung Thiển Trang, có ngủ với Bách Lý Ngọc hay không liên quan gì đến hắn?
"Lão nương chê ngươi bẩn !" - Nam Cung Thiển Trang không che giấu chút nào sự chán ghét đối với Sở Mộ Cẩn, nhàn nhạt liếc mắt nhìn người đi mở áo quan dưới cái hố, mỉm cười nói rằng: "Bách Lý Ngọc thật giống như mây trên trời, mà ngươi chính là đống bùn trong ao tù nước đọng, làm sao có thể so sánh được ?"
Sở Mộ Cẩn thân phận cao quý, hễ yêu cầu tất phải được, mà nay, ở trước mặt cô ăn nhiều buồn bực thua thiệt, chỉ có kích thích ham muốn chinh phục của hắn, mặt khác, cô xác thực có tồn tại một chút giá trị.
Đáy mắt thoáng qua chút tăm tối, chính là không biết Bắc Viên Trần nói cho hắn bao nhiêu chuyện rồi!
"Nàng ——" - Sở Mộ Cẩn tức giận, sắc mặt tái xanh. Thực sự là khác nhau một trời một vực sao!?
"Ta thế nào ? Ngươi nói xem đã cho bao nhiêu nữ nhân ngủ miễn phí rồi hả ? Cả ngày mặt thối, nếu còn chưa thỏa mãn dục vọng thì có thể đi quán tiểu quan, lại còn có thể kiếm chút tiền ‘thịt’ đó !" - Nam Cung Thiển Trang không có chút hình tượng nào nắm tay dựng lên ngón út ngoáy lỗ tai, không hề đem Sở Mộ Cẩn đang nổi giận bỏ vào trong mắt.
Lần trước bị hắn đuổi theo phải nhảy sông tự tử, lần này không đòi được chút lợi tức, cô rời đi cũng không an lòng.

Sở Mộ Cẩn sắc mặt một hồi đen thui rồi chuyển thành xanh trắng, ánh mắt như đao bắn về phía Nam Cung Thiển Trang. Nàng lại còn dám coi hắn thành kỹ nữ thanh lâu!
Thấy đáy mắt nàng chợt lóe tinh quang rồi biến mất, Sở Mộ Cẩn trong lòng biết bị cô trêu cợt, cố đè xuống ý niệm muốn cắt đứt cổ cô nàng, không tranh cãi nhiều: "Nam Cung Thiển Trang, ngươi nhiều lần lặp đi lặp lại không vâng lời Bổn vương, thì đừng trách Bổn vương vô tình !" - Nói xong liền sai sử thị vệ bắt lấy Nam Cung Thiển Trang.
Thị vệ rút ra trường kiếm treo ở bên người, Nam Cung Thiển Trang chợt phát giác ra điểm không đúng. Không phải là đeo đại đao sao ? Bỗng nhiên, trong đầu lóe lên một đạo linh quang, những người này là ám vệ giả trang, mục đích chính là muốn làm cô tê liệt, buông lỏng sự đề phòng.
Khép đôi tay ở trong ống tay áo, siết chặt rồi nới lỏng, rồi lại nắm chặt, cắn răng nói: "Khoan đã! Ta có lời muốn nói với ngươi !"
Sở Mộ Cẩn dù gấp vẫn ung dung, bễ nghễ nhìn Nam Cung Thiển Trang, gật đầu ý bảo cô nói.
Nam Cung Thiển Trang đôi mắt đẹp u tối như một cái đầm sâu, phiếm ánh lấp lánh nhìn Sở Mộ Cẩn, nhẹ nhàng cắn môi nói: "Ta đi với ngươi !"
Sở Mộ Cẩn gương mặt chợt đông cứng, không bởi vì cô thỏa hiệp mà mừng rỡ chút nào, mà là đang nghĩ đến cô lại muốn giở trò gì, là đang đợi cứu binh sao ?
"Nam Cung Thiển Trang, nếu như nàng đang chờ Bách Lý Ngọc tới cứu nàng, vậy hãy bỏ đi, chính y cũng tự lo không xong !" - Sở Mộ Cẩn lạnh lùng nói, xem chừng sự kiên nhẫn đối với Nam Cung Thiển Trang đã cạn kiệt, hắn để cô lựa chọn, cô lại không chịu, như vậy thì không nên trách hắn dùng sức mạnh, thân thể nữ nhân bị nam nhân đoạt lấy, còn sợ cô không nghe lệnh sao?
Trong tiềm thức, Sở Mộ Cẩn cho rằng Nam Cung Thiển Trang là cô gái can trường như vậy, nhất định là vì đã cùng Bách Lý Ngọc có quan hệ vợ chồng, mới có thể khăng khăng một mực như thế, nếu hắn cũng đoạt lấy cô, cô nhất định sẽ thuận phục hắn giống như vậy.
Nam Cung Thiển Trang nheo mắt, khó trách Bách Lý Ngọc đi lâu như vậy còn chưa về, thì ra là bị đám thị vệ kia quấn lấy.
"Không, ta không đợi y đến cứu, thật ra thì. . ." - ánh mắt Nam Cung Thiển Trang lóe lên, trộm liếc Sở Mộ Cẩn một cái, chợt chạm đến tầm mắt của hắn, lại cuống quít dời đi, mắt phượng rưng rưng nói: "Ta. . . Bách Lý Ngọc nói muốn cho ta vị trí hoàng hậu, ta mới đồng ý giúp y thoát thân. Hôm đó ngươi ở đại điện cầu hôn ta, nhưng ta đã không còn là thân trong sạch, bị y cưỡng đoạt, nhưng ngươi chỉ cấp ta vị trí trắc phi, mà ta lại vừa gả cho người khác, về sau chánh thất của ngươi sẽ lấn áp ta, người trong phủ cũng khinh thường ta, nếu như ngươi kiên trì, cho ta nhìn thấy được ngươi thật tâm thật ý đối đãi ta, ta nhất định sẽ. . ." - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang che mặt, khóc không thành tiếng.
Kì thực Nam Cung Thiển Trang cầm ống tay áo to lớn lau chùi lệ không ngừng rơi, ánh mắt chua xót không kiềm nén, mắng thầm: con bà nó, quá nhiều bùn đất chui vào trong mắt, không lau ra được.
Sở Mộ Cẩn khuôn mặt có chút biến đổi, nghe cô nói với đầy bụng uất ức, bộ dáng hoa lê đẫm lệ, trong lòng thắt lại đau đớn, cũng âm thầm ảo não, trách hắn ban đầu không hiểu rõ ràng tâm ý của mình.
"Vậy vì sao hiện tại nàng lại nguyện ý đi theo ta ?" – trong lòng Sở Mộ Cẩn chưa hoàn toàn hết nghi ngờ, bộ dạng cô lúc trước giễu cợt hắn, thà chết không theo, còn rõ mồn một trước mắt, lại nhìn thật kỹ Nam Cung Thiển Trang.
"Ta. . . Ta chỉ là thử dò xét ngươi đối với ta có mấy phần thật lòng, nếu ngươi tính giả vờ chào đón, ta nói ra lời khó nghe, ngươi chắc chắn nổi giận, nếu như ngươi không tức giận, bao dung ta, vậy đủ để chứng minh ngươi thật lòng, cho nên. . . Ta nguyện ý đi theo ngươi, nhưng, nếu ngươi đối với lời nói lúc trước canh cánh trong lòng, ta để tùy ngươi xử trí !" - Nam Cung Thiển Trang mắt lau đến khi đỏ bừng, rưng rưng nhìn Sở Mộ Cẩn, khi thấy đáy mắt do dự của hắn, cuộn cuộn lên ống tay áo, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, phía trên có hai vòng máu ứ đọng nhìn thấy mà ghê: "Đây chính là y ngược đãi ta, ta sợ ngươi ngày sau cũng giống y. . ." - Đáy mắt lướt qua nét thất vọng, đảo mắt.

Sở Mộ Cẩn trong lòng thắt lại, vết thương này không giống như được làm giả, không cần để ý tới cái khác, mặc kệ là giả bộ hay là thật, hồi cung thì sẽ biết.
"Trang nhi, nếu như nàng đi theo ta, nữ nhân trong phủ tùy nàng xử trí, sau này chỉ có một mình nàng !" - Sở Mộ Cẩn thâm tình khẩn thiết đi tới gần, muốn kéo tay Nam Cung Thiển Trang, chợt bị Nam Cung Thiển Trang hất ra, nhảy tránh ra, đổi phương vị với hắn, Sở Mộ Cẩn đưa lưng về phía huyệt.
"Sẽ không gạt ta chứ ?" - Nam Cung Thiển Trang con ngươi sương khói mù mịt mang theo vẻ không thể tin, lỡ lời nói: "Ban đầu Bách Lý Ngọc gạt ta giúp y. . . Bây giờ đắc thủ rồi, liền vứt bỏ ta !"
Đáy mắt Sở Mộ Cẩn hiện lên sắc tối, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Hắn lừa nàng cái gì ?" - Nếu có thể moi ra tin tức của Bách Lý Ngọc cũng tốt.
"Ngươi là vì Bách Lý Ngọc mới đối tốt với ta chăng ?" - Nam Cung Thiển Trang ánh mắt trong suốt như nước mang theo sự cảnh giác, đề phòng nhìn Sở Mộ Cẩn.
"Không phải, sao có thể như vậy chứ? Ta muốn biết tại sao y lừa nàng, ghi nhớ ở trong lòng để sau này sẽ không phạm vào sai lầm tương tự !" - con ngươi Sở Mộ Cẩn u ám lúc sáng lúc tối, nhìn ánh mắt đề phòng của cô, có chút ảo não, hắn rốt cuộc quá nóng lòng, không còn có được sự trấn định thường ngày.
"Chính là chuỗi hạt châu rách, Nam Cung Nghị không biết từ nơi nào nhận được tin tức, biết ta rơi uống sông, thừa dịp ta mất tích, cố ý chế tạo thi thể giả lừa gạt Bách Lý Ngọc, để y cầm hạt châu đến đổi, nhưng chính Bách Lý Ngọc cũng không biết hạt châu ở nơi nào, làm sao sẽ nguyện ý chứ ? Dự tính lấy tiền tài mua chuộc Nam Cung Nghị, nhưng hắn không đồng ý, không biết hắn muốn hạt châu kia thì có ích lợi gì !?" – ánh mắt Nam Cung Thiển Trang thoáng qua tia giảo hoạt. Thật xem lão nương dễ bị gạt gẫm lắm sao ? Rõ ràng muốn biết tin tức của Bách Lý Ngọc, rồi lại che che giấu giấu, lão nương cũng muốn xem ngươi giả bộ đến khi nào!
"Nàng vì vậy mà ghi hận Bách Lý Ngọc sao ?" - Con ngươi Sở Mộ Cẩn u tối quỷ quyệt, Nam Cung Nghị yêu cầu viên Xá Lợi bảy màu là vì Sở Mộ Khoảnh ư ?
"Hừ, y giả vờ trong lòng có ta, nhất định giả vờ giả vịt. . . A. . . cái gì kia ?" - Nam Cung Thiển Trang hừ lạnh một tiếng, bất chợt, nghẹn ngào gào lên chỉ vào người áo đen đang phá hòm quan tài ra, thừa dịp Sở Mộ Cẩn xoay người, nhấc một cước hung hăng đá vào trên mông hắn.
Sở Mộ Cẩn cảnh giác nhìn hướng sau lưng, còn chưa xoay người, liền cảm giác cái mông đau đớn, cả người mất trọng lực nhào vào hòm quan tài trong hố bùn.
"Bùm!" - Nam Cung Thiển Trang lấy từ ống tay áo bắn ra lụa đỏ, một hàng ám khí được tung ra, ngăn cản Sở Mộ Cẩn đứng dậy, cổ tay chuyển một cái, xốc nắp quan che lên, phi thân rơi vào trong quan tài, sắc mặt băng giá nhìn đám thị vệ vây quanh cô.
"Các ngươi đều tản ra, nếu không lão nương sẽ để cho Sở Mộ Cẩn chôn theo!" – ánh mắt Nam Cung Thiển Trang hiện đầy sương lạnh, khác một trời một vực với bộ dáng khóc sướt mướt mềm mại lúc trước, bọn thị vệ nhìn hơi có phần sửng sốt, nghĩ tới Nhiếp Chính vương mà cô đang dạp dưới chân nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành phải giật lùi tán ra.
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy sốt ruột, Bách Lý Ngọc lâu như vậy còn chưa tới, cô cũng không kéo dài được lâu, chờ thuốc tê trong ám khí trên bả vai Sở Mộ Cẩn tiêu tán, tu vi của hắn nhất định có thể đánh vỡ quan tài.
Liếc mắt nhìn máu ứ đọng trên cánh tay, âm thầm cắn răng, Bách Lý Ngọc này mặt ngoài lịch sự, thực chất bên trong rất bạo lực, miệng hôn cũng có thể khiến cổ tay cô tím bầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận