Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu


Áo trắng như tuyết, thanh nhã như gió.
Ấn tượng đầu tiên khi Nam Cung Thiển Trang nhìn thấy Bách Lý Ngọc, cho dù chưa nhìn thấy khuôn mặt bên dưới chiếc mặt nạ kia, một thân tao nhã này cũng đủ để khiến người ta xiêu lòng.
Sững sờ, ngẩn người sững sờ theo dõi hắn lướt vùn vụt tới, hô hấp ngừng lại rồi, trong lòng có luồng sắc tâm mãnh liệt, muốn lột trần chiếc mặt nạ trên mặt hắn, xem bên dưới mặt nạ cất giấu dung nhan làm thế gian chao đảo đến mức nào.
Bỗng nhiên, trong đầu xông ra thông tin về Bách Lý Ngọc, đệ tử quan môn (học trò theo nghiệp quan) của Vô Nhai Lão nhân, dung mạo làm người đời kinh sợ, tài năng chấn động thiên hạ, danh tiếng vang xa bốn nước, được gọi là ‘Song công tử’. Một năm trước tiếp nhận mệnh lệnh của sư phụ tới Tuyết Lâm quốc vào triều làm quan, ngắn ngủn trong ba tháng liền ngồi lên ghế Thừa Tướng, được người đời theo đuổi tâng bốc.
Đáng tiếc, không bao lâu sau, một cơn đại hỏa hoạn, thiếu chút nữa khiến hắn mất mạng trong biển lửa, dung mạo đang lúc như tiên như yêu tinh, một đêm biến thành mặt quỷ người người e ngại.
Tính cách biến ảo vô thường, trong lúc cười nói có thể diệt cả nhà người ta, trong quý phủ mỹ Cơ vô số, danh tiếng so sánh với “nàng” còn thối hơn.
Trong lòng tiếc hận, cũng khó trách tính tình lại như thế, không có người nào chịu được đả kích như vậy, thật đáng tiếc cho khuôn mặt ấy!

Nghĩ như vậy, bỗng nhiên nhớ lại cái câu nói kia của Bách Lý Ngọc, đầu óc trong nháy mắt liền trống rỗng, sau đó phản ứng đầu tiên chính là —— Sao lại có thể như vậy ?
Dựa vào tính cách của y, liền biết y không phải là người nhiều chuyện, hơn nữa, Tần Ngọc Trinh đối với mệnh lệnh của Sở Mộ Cẩn chỉ biết một từ “Dạ”, hắn không đáp ứng, Tần Ngọc Trinh tuyệt đối không dám tự tiện chủ trương.
Tâm tư vừa chuyển động, nghĩ muốn hỏi thăm ý kiến của Nam Cung Ngạo Thiên, nhưng căn bản ngay từ đầu, đã luôn không trông mong được vào người này, chân mày không khỏi nhíu chặt.
"Nam Cung tiểu thư tìm Nam Cung Tướng quân à ? Trong lúc Ngọc đang đi vào, ngài ấy đã theo quản gia rời đi rồi!" - Bách Lý Ngọc khóe môi nhếch lên nụ cười tà tứ, ánh mắt như có như không đánh giá Nam Cung Thiển Trang - " Không tin lời của Ngọc sao ? Nam Cung tiểu thư nhìn qua ngón cái tay phải thì biết Ngọc có nói dối hay không !"
Nghe vậy, Nam Cung Thiển Trang xòe bàn tay ra nhìn dấu đỏ nhàn nhạt lưu lại trên ngón cái, khóc không ra nước mắt. Thật vất vả thiếu chút nữa chọc đống cặn bã kia tức chết, lại bị tên này nhảy ra phá huỷ kế hoạch của cô, lập tức lông mày dựng thẳng đứng trừng to mắt với y.
Nhìn chằm chằm vào tờ giấy Tuyên Thành bị chén sứ trắng đè lên ở trên bàn, trong lòng có dự cảm xấu, sắc mặt không mang theo ý tốt hỏi: "Ngươi cứu ta, cũng là bởi nhận ủy thác của người khác ?"
Bách Lý Ngọc con ngươi thâm thúy như biển quỷ dị khó lường, đôi môi đỏ thắm nhếch lên, đầu ngón giữa và ngón trỏ kẹp lên tờ giấy thật mỏng, đung đưa trước mắt Nam Cung Thiển Trang: "Không phải như thế sao ? Mặc dù Ngọc tính tình không tốt, nhưng nhân phẩm vô cùng tốt, cũng không thất tín với người ta !"
Cái đồ rắm thối!

Nam Cung Thiển Trang mắng to dưới đáy lòng, đối với y mà nói nhân phẩm đã nát vụn từ lâu rồi, theo như lời kể cho tới bây giờ cũng chưa từng làm tròn qua cái nhân phẩm, lũ triều thần đều giận mà không dám nói gì, ngay cả hoàng đế đối với y cũng nhường ba phần lễ. Lúc này là hắn quang minh chính đại mượn cớ mà thôi, nhưng cô lại không làm gì được hắn.
Cơn giận vừa nhẹ động, liên lụy đến bộ ngực bị đả thương, trận trận đau nhói đánh tới, bộ ngực của cô đau đến khó chịu, hô hấp liền ngắn gấp.
"Dù thật vậy ta cũng không công nhận, thỏa thuận là chuyện giữa hai bên, đến nhìn ta cũng chưa từng nhìn, làm sao biết có phải điều ước bất bình đẳng hay không, đến lúc đó ta bị đem bán, ta còn cười ngu thay các ngươi kiếm tiền sao, nghĩ cũng thật hay !" - Mặt trầm xuống, trong mắt một mảnh ý lạnh, kế hoạch của cô, không cho phép ai được thay đổi.
Mặc dù, cô biết có thể cùng đính hôn với Sở Mộ Cẩn là bởi vì thân mẫu Thái thị trao đổi điều kiện với Hoàng đế, không thể khinh địch mà tùy tiện hủy bỏ như vậy, nhưng cô vẫn không cho phép có một ti gì ngoài ý muốn!
Bách Lý Ngọc đáy mắt hiện lên vẻ hứng thú, tự ý rót chén nước trà, nhẹ nhàng lắc lắc, nhìn lá trà màu vàng nhạt chìm chìm nổi nổi ở trong chén sứ trắng. Một lúc lâu sau, lên tiếng cười nhẹ, uống một hơi cạn sạch.
"Nam Cung tiểu thư yên tâm, Ngọc sẽ không bán cô, dựa vào danh tiếng vang lừng của cô có cấp lại cho người khác cũng không muốn, cần gì phải tốn công !" - Lắc đầu, xem thường.
"Ngươi. . ." - Nam Cung Thiển Trang tức giận gương mặt đỏ bừng, trong lòng uất nghẹn một luồng hơi thở nặng nề, dồn nén căng tức làm đau đớn bộ ngực, đã rỉ ra lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bách Lý Ngọc hờ hững liếc mắt, con ngươi sáng lóe lên, ngón tay thon dài xoay xoay giấy mỏng, rất nhanh cất vào trong ngực.

Vẫn không tham gia nói câu gì, mí mắt Sở Mộ Cẩn cũng vừa nháy, quan sát hai người bọn họ đang đấu nhau, nhìn Nam Cung Thiển Trang chiến bại quẫn bách, ấm ức lúc trước của hắn tiêu tán, tâm tình thấy rất tốt, bình tĩnh mà suy ngẫm lại, là hắn bị lửa giận làm cho đầu óc choáng váng, mất đi tư duy, mới có thể để cho nàng được như ý, may mà Bách Lý Ngọc chạy tới, nếu không, chuyện từ hôn này thành ra hỏng mất.
Nghĩ đến chỗ này, cảm thấy hơi tức giận với Tần Ngọc Trinh đã tự đề ra chủ trương, ánh mắt lạnh lùng, đáy lòng bốc lên một ngọn lửa tà ác. Thì ra là chủ nghĩa Đại Nam Tử đang tác quái, chịu không được người khác “ngỗ nghịch” làm trái theo ý của hắn.
"Nếu Trinh nhi mời Thừa Tướng làm nhân chứng, vậy thì nhân tiện có mấy người ở đây nên công khai giải thích, đừng khiếm cho Bản vương làm chậm trễ việc Nam Cung tiểu thư lập gia đình!" Ngón tay xoay xoay cái nhẫn trên ngón tay cái, lạnh lùng nói.
Nam Cung Thiển Trang tức giận, biết Sở Mộ Cẩn sẽ không từ bỏ ý đồ, lườm như khoét vào Bách Lý Ngọc một cái, chỉ trách y nhiều chuyện, lao vào giúp cuộc vui, nếu không cô đã sớm có thể trở về phòng nghỉ ngơi, sao còn phải ở lại đối mặt với gã Sở Mộ Cẩn buồn nôn này.
"Thỏa thuận cũng không được tính, hôn ước là do Hoàng thượng ban cho, muốn giải trừ phải xin được thánh chỉ của Hoàng thượng!" - Linh quang chợt lóe, Nam Cung Thiển Trang tìm được một lí do hợp lý, trực giác nói cho cô biết rằng hoàng thượng sẽ không đồng ý.
Đáy mắt Sở Mộ Cẩn toát lên vẻ ác độc, nữ nhân đáng chết này, dễ dàng có thể khơi lên lửa giận trong hắn, tuyệt đối không thể giữ lại nàng ta!
Còn Bách Lý Ngọc lại lười nhác tựa vào trên cột đá, thờ ơ không có vẻ để ý nói: "Nam nhân bình thường còn có tam thê tứ thiếp, huống chi là Hoàng thất, nếu Cần vương một ngày kia có thể quang vinh trèo lên bảo tọa, ngồi nắm giữ hậu cung 3000 người, Nam Cung tiểu thư nếu muốn gả cho Cần vương, sao lòng khoan dung có thể nào nhỏ như vậy, một người thiếp cũng không chịu nổi ?"
Lời vừa dứt thì Sở Mộ Cẩn bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng băng giá gầm nhẹ: "Ngươi nói cái gì ?"
Hắn thấy kinh hoảng không thôi, còn Nam Cung Thiển Trang ở bên cạnh âm thầm nảy sinh buồn bực, kinh ngạc há miệng, cô không cho rằng Tần Ngọc Trinh là cái đồ ngu ngốc, bằng mọi cách gây khó khăn cho “nàng” chỉ vì mưu cầu có được một vị trí thị thiếp.

"Giấy trắng mực đen, nếu Tần tiểu thư thắng, Nam Cung tiểu thư sẽ phải nhận nàng vào vương phủ làm thị thiếp, nếu thua, vậy sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa với Vương Gia !"
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy trông Bách Lý Ngọc có phần hả hê, nhưng chuyện này đâu có liên quan đến y, tỏ vẻ đắc ý vị cái quái gì chứ ? Đưa tay đoạt lấy giấy Tuyên Thành, nhìn hai ba dòng trên đó, cười rực rỡ, đắc ý lắc lắc ở trước mặt Sở Mộ Cẩn: "Vương Gia, ta cũng không phải là kẻ hẹp hòi, chẳng qua là cùng Tần tiểu thư chỉ đùa một chút, nếu nàng ta có tình đối với ngươi, bất kể là thua hay thắng, ta cũng đồng ý cho nàng ta làm thị thiếp của ngươi !"
"Nữ nhân ngu xuẩn !" - Sở Mộ Cẩn khó có thể tin nhìn xong, sắc mặt xanh mét, nếu không phải biết nét chữ của Tần Ngọc Trinh, làm sao hắn tin tưởng chứ ? Tần Ngọc Trinh là người cao ngạo như vậy, thế nào mà lại ủy thân làm thiếp vậy?
Ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn về Bách Lý Ngọc, không nhìn ra sơ hở gì, tức giận phất tay áo rời đi.
Nam Cung Thiển Trang lắc mình tới chặn đường, tay mắt lanh lẹ đoạt lấy tờ thỏa thuận kia, nhanh chóng nhét vào trong ngực, mặt mày hớn hở nói: "Cái này ta muốn giữ lại, thuận tiện hướng hoàng thượng xin chỉ !" - Nói xong liền nghiêng người tránh đường, chỉ vào cửa phía sau nói - "Hay là Vương Gia đi cửa sau đi, chuyện này ầm ĩ, người người tại kinh đô đều biết, rất nhiều dân chúng vây quanh lấp kín ở cửa đến nước chảy không lọt, chờ xem truyện cười, nếu Vương Gia đi ra từ cửa chính, mọi người biết việc thoái hôn không thành, mặt mũi Vương Gia dù giấu bên trong tay áo cũng có thể bị mất hết rồi."
Sở Mộ Cẩn bước đi chao đảo nghiêng ngả, hung hăng trừng cô một cái, nhanh chóng ly khai.
"Nam Cung tiểu thư là một người kỳ diệu !" - Bách Lý Ngọc đáy mắt lóe lên tinh quang, vuốt vuốt ngọc bội trong suốt sáng long lanh đeo ở hông thắt lưng.
"Ta cũng vậy cảm thấy !" - Nam Cung Thiển Trang hớn hở tiếp nhận, da mặt dày như mo cau không đỏ một tí nào.
Bách Lý Ngọc chợt hạ tay xuống, nắm chặt ngọc bội trong tay, như có điều suy nghĩ nhìn cô, lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc, trái lại rất xứng đôi với ta !"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui