Sắc mặt Sở Nam Kình tối tăm khó coi, nhưng vẫn không ngăn cản Du quý phi hoạnh họe Nam Cung Thiển Trang.
Nam Cung Thiển Trang tự nhiên nhìn thấu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Sở Nam Kình, lão muốn biết Ám Trang Các có quan hệ với cô hay không, chuyện Dạ Vương mua sát thủ ám sát có phải là do cô tung hỏa mù, mê hoặc lão xuống tay với Dạ Vương hay không. Còn có một điểm rất quan trọng là rốt cuộc mình chiếm vị trí như thế nào ở trong lòng của Bách Lý Ngọc, Cần vương cưới lầm người, công chúa Mộng Ly gả lầm người, có phải là do cô ở trong bóng tối đưa đẩy hay không, có mục đích thế nào ?
"Quý phi nương nương đã nói chỉ là tin đồn miệng mà thôi. Hôm qua hoàng thượng chủ trì hôn lễ của thần và Hữu Tướng, chắc chắn biết nguyên do. Thần từ nhỏ được định hôn ước với Cần vương, si ngốc nhớ nhung một lòng vì hắn, nhưng si tình trao sai chỗ, thương tâm hết sức, lại gặp được Bách Lý Ngọc, ở tại thiên triều này, y là người duy nhất đối tốt với thần, thần không có mắt nhìn người, vì cảm động mà gả cho y, ai biết ở thời điểm bái đường lại xuất hiện kẻ gây chuyện, y bị thần vạch trần chuyện đang nuôi nữ nhân mất nết ở bên ngoài, thẹn quá thành giận hạ độc trong rượu hợp cẩn, thật may là thần trong lúc nổi nóng đã đập vỡ ly rượu, nếu không sợ rằng hôm nay chính là ngày làm ma rồi. Về phần Du quý phi nương nương nói phong thái đêm qua, là chuyện gì xảy ra thì xin thứ cho thần phụ ngu độn không biết !" - Nam Cung Thiển Trang biểu lộ thái độ đúng mực không kiêu ngạo không tự ti, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp tươi là sự đan xen giữa tức giận cùng oán hận, khi nói xong lời cuối cùng mơ hồ còn hơi hơi cắn răng nghiến lợi.
Sở Nam Kình rũ mắt suy nghĩ sâu xa, tỏ ra uy hiếp hết sức quan sát Nam Cung Thiển Trang, phân tích trong lời nói của cô có mấy phần thật giả.
"Trẫm nghe Kiều công tử nói chuyện diễn ra ở Hắc Phong Lâu của ngươi, Thiển Trang, ngươi có lời gì để nói không ?" – Một hồi lâu, Sở Nam Kình mới xoay xoay cái nhẫn ngón cái, âm trầm nói.
"Hoàng thượng ! Phu nhân của Hữu Tướng tâm địa ác độc, ngài không nên nhẹ nhàng tha thứ !" – Vừa bị Nam Cung Thiển Trang bắt bẻ làm mất thể diện, Du quý phi vừa nghe xong, kiều mị nũng nịu đi lên quấn lấy, lay lay cánh tay Sở Nam Kình làm nũng.
Nam Cung Thiển Trang khẽ run lên đến mức không thể nhìn thấy, tuổi tác cũng nhiều cả một bó dày cộm rồi mà còn công khai trước mặt mọi người gắng sức tỏ ra quấn quít không đứng đắn, rõ là. . . Thật không đủ sức chịu nổi mà, lại nhìn đến ánh mắt đầy ý lạnh của cẩu hoàng đế đang nhu hòa hơn, cả người Nam Cung Thiển Trang nổi da gà chi chít, thì ra là khẩu vị của cẩu hoàng đế thích cái dạng này!
"Hôm qua thần gây gổ với Bách Lý Ngọc, bèn rời khỏi Tướng phủ, ra ngoài đi dạo, trong lúc vô tình nghe được tin Kiều công tử đưa thê tử mới cưới đến Hắc Phong Lâu bán tống bán tháo, trong lòng thần thấy kinh ngạc, lúc ấy đang suy nghĩ, Kiều công tử ấy vậy mà có gan, ngang nhiên đem công chúa đương triều bán ở một nơi hạ tiện cấp thấp, không để hoàng thượng vào trong mắt, còn đặt quý phi cô cô của hắn ở chỗ nào chứ, tò mò đi đến xem, vừa hay nhìn thấy gia tỷ (chị gái) lúc đó bị trói ở trên đài bán vãi, thần vội mua lại, quản sự giao cho thần, nhưng nàng lại muốn giết thần, thần cũng chỉ là tự vệ mà thôi !" - Nam Cung Thiển Trang chớp chớp mắt vô tội, nhún vai buông tay nói: "Chẳng lẽ ta chơi chết đồ chơi của mình cũng là phạm tội ?"
Du quý phi hận vô cùng, tức giận ngực phập phồng thở dồn dập, lộ ra hai đống lớn da thịt trắng như tuyết, thấy vậy ánh mắt Sở Nam Kình đột nhiên tối sầm lại.
"Nguỵ biện ! Ngươi đã nói là cứu tỷ tỷ của ngươi, thế vì sao ác độc hại nàng như vậy ?" - Du quý phi thấy cô lấy mềm chống mạnh ‘bốn lạng bạt nghìn cân’, phủi bỏ sạch trơn không còn một mống, ngược lại còn lôi phủ Thượng Thư xuống nước, hận đến độ muốn bóp chết Nam Cung Thiển Trang, xiết chặt mấy cái vuốt (chỉ sảo) vàng kim ở ngón tay, ở ghế phượng hiện ra rõ ràng mấy vạch cào xước.
"Quý phi nương nương, là do thần thuật chuyện không rõ ràng, hay là cá nhân người lý giải có vấn đề vậy ? Thần đã nói rồi, là phòng vệ chính đáng, thêm vào đó Kiều công tử cũng nói là không thể mang người đi, chỉ có thể để ở bên trong, thần biết gia tỷ là người thanh cao kiêu ngạo, tất nhiên sẽ không cam nguyện chịu nhục, cho nên vì hiểu rõ tâm nguyện của nàng, thần không thể làm gì khác hơn là đóng vai người xấu để giải thoát cho nàng ta !" - ánh sáng chói rọi trong mắt Nam Cung Thiển Trang vỡ tan ra, lây dính một chút chút ý cười nhìn về phía sắc mặt chợt vặn vẹo của Sở Mộng Ly nói: "Chỉ là sáng nay vào cung nghe được một chút lời đồn đại về Cần vương và công chúa Mộng Ly, cùng xâu chuỗi với chuyện đêm qua, chẳng lẽ đều là thật sao ?"
"Ngươi. . ." - Bị Nam Cung Thiển Trang châm chọc, Du quý phi mặt đỏ tới mang tai, đang muốn giận dữ mắng mỏ thì bị tiếng phẫn nộ quát thét cắt đứt.
"Nam Cung Thiển Trang ! Bản cung xưa nay không thù không oán với ngươi, vì sao ngươi ác độc đem Bản cung và Nam Cung Tiểu trao đổi với nhau ? Có phải là ngươi thấy Bản cung thường ngày có tình cảm với Hữu Tướng nên mới ghi hận ta, cùng liên thủ với Nam Cung Tiểu hãm hại Bản cung, rồi cuối cùng giết người diệt khẩu, chết rồi thì không còn ai đối chứng đúng không ?" - Sở Mộng Ly nghĩ đến lời nói của phụ hoàng trước kia, tuyệt vọng vô cùng vô cực, vội quẳng sạch lễ nghi dè dặt sang một bên, hình tượng trở nên đáng ghét, mắc chứng thần kinh cuồng loạn la thét chói tai!
Nam Cung Thiển Trang biểu cảm hết thuốc cứu được nữa, lắc đầu, thở dài, nói: "Đã nói tất cả chẳng quan hệ tới ta, nếu thật muốn truy cứu trách nhiệm, cũng là Kiều công tử, ta lại muốn hỏi một chút, gia tỷ đắc tội gì mà hắn in xuống chữ Nô trên gương mặt của nàng, vì sao cắt lưỡi bán vào Hắc Phong Lâu, cho dù là ta giết, hoàng thượng và Du quý phi cũng không có lý do định tội, tin tưởng các vị đều biết rõ quy củ của Hắc Phong Lâu đi !" - Dừng một chút, Nam Cung Thiển Trang sắc mặt trầm xuống, đáy mắt chứa đầy lạnh lẽo, như hai thanh băng tiễn bắn về phía Sở Mộng Ly, lạnh lùng nói: "Về phần vì sao các người gả lầm người, ta nghĩ nên hỏi chính các người đi. Công chúa gả đi ta không thể nào nhúng tay với người nâng kiệu, mà cỗ kiệu lại không đi nhầm, vậy thì chỉ có thể là hai người các người đổi kiệu lúc ở trên đường, mà có phải người không bằng lòng chuyện bị người khác đánh cho bất tỉnh, như vậy cũng sẽ không cam tâm tình nguyện bái đường, huống chi, từ đầu đến cuối công chúa vẫn tỉnh táo ngồi ở trong kiệu, nếu như không phải là người nguyện ý, ai có thể bức bách người xuống kiệu đổi vị hôn phu đây ?"
Vẻ mặt Sở Mộng Ly đại biến, sắc mặt quét một cái liền trắng bệch, kinh hoàng luống cuống nhìn về phía trên cao, cầu cứu.
"Hay là nói, công chúa mưu đồ bí mật cái gì vậy ?" - Nam Cung Thiển Trang lập tức nghiêm mặt, từng bước từng bước mà ép sát .
"Đủ rồi !" - Vẫn đang trầm mặc, Sở Mộ Cẩn lạnh lùng quát, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang, nói: "Ngươi không cần phải làm thế này với Mộng Ly, chuyện này như thế nào, sâu trong tâm đều hiểu rõ ràng, nếu như ngươi nghĩ muốn trả mối thù ban đầu ta có mắt không tròng, vậy cứ nhằm về phía ta là được, không cần liên luỵ đến người vô tội !"
Nam Cung Thiển Trang chợt bấu chặt ngón tay, tầm mắt lạnh lẽo trầm nặng nhìn về phía Sở Mộ Cẩn, khóe môi nhếch lên cười châm chọc, cô trả thù hắn ư ?
"Sở Mộ Cẩn ! Ta không biết ngươi lấy tự tin ở đâu ra, Vì sao ta phải trả thù ngươi có mắt không tròng ? Còn nữa, cái gì gọi là liên luỵ người vô tội ? Đừng nên đề cao nói mình quá vĩ đại, một đống cặn bã giả bộ làm người tốt rồi kêu gọi người không xầu là không nên chen ngang vào chuyện cặn bã, quả thật chính là chuyện đáng cười hết sức. Coi như chuyện là do ta làm thì thế nào ? Nếu như trong lòng bọn họ không có ma quỷ thì sẽ trúng kế chắc ?" - Nam Cung Thiển Trang khinh bỉ, cười như không cười nhìn Du quý phi có phần không ngồi yên, nhếch môi cười nói: "Huống chi, không phải là do ta làm !"
Trong lòng Sở Mộ Cẩn thấy đau xót, tựa như có một cái lưới tinh mịn bọc lại trái tim, không ngừng thít chặt, thít chặt, xiết đến nỗi bản thân hắn không cách nào hô hấp nổi, tựa như cắt vỡ huyết nhục, máu tươi từ vô số kẽ hở nhỏ thấm ra, ủi phẳng lục phủ ngũ tạng của hắn, đau triệt nội tâm.
Chưa bao giờ từng phát giác được, thì ra là một câu nói, một vẻ mặt, mà có thể đả thương hoàn toàn như thế này đây, như vậy, phải chăng lúc ban đầu nàng cũng chịu đựng nỗi đau mà hiện tại hắn đang cảm nhận được ư ?
Hối hận nhắm mắt lại, tâm tình rắc rối phức tạp ở đáy lòng cuồn cuộn lên, chỉ trách hắn tỉnh ngộ quá muộn. . . Không. . . Đột nhiên bừng tỉnh, hai con mắt Sở Mộ Cẩn thoáng qua ánh sáng nóng bỏng.
"Ngươi đã không muốn gả cho Hữu Tướng, vậy hãy gả cho Bổn vương, Mộng Ly công chúa gả cho Hữu Tướng, vừa hay có thể chặn lại miệng mồm khoa trương của mọi người !"
"Chuyện liên quan gì tới ta chứ ?" - Nam Cung Thiển Trang trong mắt gợn sóng, không thể được.
"Nam Cung Thiển Trang ! Ngươi đừng không biết phân biệt !" - Du quý phi nghe được đề nghị của Sở Mộ Cẩn, lửa giận trong lòng dịu lại, mặc dù chưa hài lòng vì không chỉnh chết được cô, nhưng vì Mộng Ly cũng không thể không thỏa hiệp.
Thầm kinh ngạc trước thái độ biến chuyển của Du quý phi, tuyệt đối là vì giữ lại cô sẽ có ích, thế thì người nào sẽ được lợi đây ? Nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên sáng rõ.
Nam Cung Thiển Trang cười lạnh."Đêm qua, ta và Bách Lý Ngọc đã hành lễ Chu Công rồi, ngươi không quan tâm sao ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...