Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Bóng dáng màu xanh bắt mắt bị ném trên mặt đất, một tiếng ‘bịch’ nặng nề vang lên, thổi bay cả bụi đất.
Nam Cung Đệ kinh ngạc nhìn bóng dáng màu xanh ấy bị bụi đất màu vàng bao phủ, trong nháy mắt trái tim chùng xuống, thì ra hắn bị rơi vào tay Sở Mộ Khoảnh. Hắn bị thị vệ nhấc tới, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt mệt mỏi, bệnh tình càng nghiêm trọng, nhiều bụi đất tắc trong hơi thở như vậy, sẽ khó chịu đến mức nào?
Bỗng nhiên, cả người Thủy Dật co quắp, miệng bị nhét vải rách trào ra một đường máu, chảy xuống theo khóe miệng. Đồng tử của Nam Cung Đệ chợt co rút lại, tức giận nói: "Thả hắn ra, ta sẽ đi cùng các ngươi." Dứt lời, nàng quay đầu lại nhìn Quân Mặc U ở phía sau, trong đôi mắt phượng chứa đầy vẻ phức tạp, nàng nắm chặt tay Quân Mặc U, cầu mong sự thông cảm của hắn.
Thủy Dật dùng mạng của hắn đổi lấy mạng cho nàng, cho dù như thế nào thì nàng cũng nợ Thủy Dật một mạng. Nàng không thể nào trơ mắt nhìn Thủy Dật chết ở trước mặt nàng, như vậy cả đời nàng cũng sẽ áy náy bứt rứt, chỉ hy vọng nam nhân bên cạnh là người hiểu và thông cảm cho nàng nhất.
Quân Mặc U im lặng một hồi lâu, nhìn đáy mắt kiên nghị của Nam Cung Đệ, trong lòng hắn chua chát. Hắn có thể hiểu được nàng, chính bởi vì hiểu nên mới có thể cảm thấy bị tổn thương. Cho dù như thế nào, rốt cuộc hắn không phải là duy nhất ở trong lòng nàng, trái tim của nàng quá lớn quá đầy, chứa quá nhiều thứ, hắn chỉ chiếm một vị trí trong đó mà thôi.
"Ta ở lại, nàng đi đi." Quân Mặc U liếc nhìn Sở Mộ Khoảnh, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Nam Cung Đệ ra, để nàng ở Tuyết Lâm, dù sao thì hắn cũng không yên tâm. Món nợ với Thủy Dật, để hắn trả thì cũng giống nhau.

Nam Cung Đệ lắc đầu, thật thà mà nói: "Huynh đi thì mới có cơ hội cứu ta ra ngoài, nếu như huynh bị bắt, Sở Mộ Khoảnh sẽ không tha cho ta." Sở Mộ Khoảnh hận nàng, hận nàng tận xương, nếu không phải là như thế, thì tại sao vu sư lại trợ giúp Sở Mộ Khoảnh đối phó nàng chứ?
Quân Mặc U nhìn chằm chằm vào Thủy Dật đang bất tỉnh, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ hung ác, tay nắm dây cương nổi đầy gân xanh, hắn vung ống tay áo lên, phi thân rời đi.
"Mau bắt hắn lại!" Sắc mặt Sở Mộ Khoảnh tối sầm, chỉ huy thiết kỵ đi bắt Quân Mặc U, nhưng trông thấy bóng dáng màu trắng trên không trung kia trong nháy mắt đã không thấy tung tích, hắn tức giận đẩy Trần Linh Nhi xuống ngựa, mắng thiết kỵ.
Nam Cung Đệ khẽ cau mày, rốt cuộc là nàng đã làm liên lụy tới Quân Mặc U. Trông thấy Sở Mộ Khoảnh dữ tợn giận dữ mắng mỏ thiết kỵ, trong lòng nàng cảm thấy kỳ lạ, hình như hắn không giấu được tâm tình, quá dễ tức giận, chuyện này có liên quan tới vu sư sao?
——
Sở Mộ Khoảnh cũng không gây khó khăn cho nàng, không trói lại cũng không dùng vũ lực, thậm chí còn chiêu đãi ăn uống không gò bó tự do của nàng. Bọn họ hiểu với bản lĩnh mà Quân Mặc U đã thể hiện ra, nếu nàng muốn chạy trốn thì chỉ là chuyện trong nháy mắt, nên cũng không làm điều thừa thãi, chỉ coi chừng Thủy Dật nghiêm ngặt hơn; bọn họ biết Thủy Dật mới con át chủ bài khống chế nàng tốt nhất.
Chết tiệt! Quả thực lão bất tử kia tính chuẩn, Thủy Dật chính là kiếp nạn trong đời nàng!
Ánh mắt Nam Cung Đệ vô tư đánh giá vu sư ở trong điện, hắn đội chiếc mũ màu đen che kín cả đầu, chỉ lộ ra gương mặt, nhưng quay lưng lại với nàng nên không nhìn thấy rõ diện mạo của hắn, nàng chỉ ngờ ngợ nghe được tiếng hắn nói chuyện với Sở Mộ Khoảnh và thái giám bên cạnh.
Nam Cung Đệ giơ tay che miệng ngáp dài, lau hết hơi nước trên khóe mắt, mở mắt nhìn thấy thái giám đang đứng ở trước mặt nàng, gương mặt phấn trắng mang theo vẻ tức giận, ánh mắt đỏ ngầu nhìn nàng chằm chằm: "Hoàng thượng khoan dung nhân ái, không coi ngươi là tù nhân nhốt đến chết trong nhà lao, trái lại để cho ngươi gặp vu sư, đây là ân điển to lớn, vậy mà ngươi. . . Lại dám thất lễ với vu sư! Ta, ta sẽ nói Hoàng thượng trừng trị ngươi, để ngươi biết được sự lợi hại!"
Hắn hếch mũi lên trời ‘hừ’ một tiếng, chống nạnh uốn éo đi tới trước mặt vu sư, ngón tay hoa lan chỉ cầm theo khăn lụa, cười giống như một đóa hoa cúc héo, nghiêng người như muốn dính sát vào người vu sư: "Vu sư, nha đầu chết tiệt không coi ai ra gì, à không không, vu sư là thần tiên, sao thứ tục nhân này có thể nhìn trộm diện mạo của vu sư chứ? Nàng ta không biết phân biệt, để tránh nàng ta quấy rầy không gian yên tĩnh của vu sư, ta tạm thời kéo nàng ta ra ngoài, thỉnh Hoàng thượng trị tội nàng ta."

Nam Cung Đệ nhìn bộ dạng ‘lẳng lơ’ của thái giám, rồi nhìn vu sư tựa như nam tử như có thể sánh với thần tiên kia, giống như thái giám đang õng ẹo làm dáng cầu xin giao phối!
Từ đầu tới cuối vu sư chưa từng nhìn về phía Nam Cung Đệ, dường như nhìn ra suy nghĩ xấu xa của nàng, vu sư chậm rãi nghiêng đầu liếc nàng một cái, nói giọng khàn khàn: "Không sao, để nàng ta ở lại."
Dư công công kinh ngạc há to miệng, lần trước có một tiểu cung nữ bất kính với hắn ta, nhưng hắn ta đã cầu xin Hoàng thượng chém chết rồi, tại sao bây giờ lại bảo vệ nha đầu chết tiệt?
Dư công công không cam lòng liếc xéo Nam Cung Đệ một cái, dậm chân hậm hực cảnh cáo: "Nha đầu chết tiệt kia, phải kính trọng vu sư đại nhân, nếu còn dám khinh thường, cẩn thận ta rút da của ngươi!" Dứt lời, hắn vẫn vung khăn uốn éo cái mông mà rời đi.
Nam Cung Đệ che mặt, thật sự không biết tại sao trong cung này có thể có loại đặc sắc hiếm có kia, quả thật có thể so sánh với ma ma lầu xanh!
"Không nhìn ra ngươi có năng lực lớn như vậy, phá hủy được bộ lạc. Ngươi có biết điều đó đồng nghĩa với việc cắt đứt đường sống của ngươi không!" Vu sư xoay người nhìn Nam Cung Đệ với ánh mắt nham hiểm, lúc nhìn thấy gương mặt của nàng, thì khuôn mặt bình tĩnh dần dần trở nên méo mó, đáy mắt phát ra tia lửa. Nam Cung Đệ giật mình, tâm tình của hắn thay đổi nhanh như vậy, nhìn nàng giống như là người có thù sâu tựa biển, chẳng lẽ là mẫu hậu của nàng hoặc là lão bà bà có thù oán với hắn?
Nam Cung Đệ không đáp, nhìn sắc mặt đáng sợ của vu sư, nàng nghĩ tới những lời đánh giá của mọi người về hắn, nàng mỉa mai: "Đức cao vọng trọng ư?"

Vu sư như bị giẫm lên chân, nói với giọng âm trầm: "Đức cao vọng trọng? Ngươi cũng cảm thấy bổn tọa đức cao vọng trọng là rất châm chọc?"
Nam Cung Đệ không nói gì, thật sự vu sư này rất kỳ lạ, lời hắn nói ra cùng với vẻ mặt trào phúng kia giống như là một người hoàn toàn khác, còn tính cách hôm nay của hắn là bắt chước người khác.
Vu sư chưa thỏa mãn sự hiếu kỳ của Nam Cung Đệ, nàng thuận theo đề tài kia mà nói tiếp, chỉ là để cho nàng vào gặp Thủy Dật.
Nam Cung Đệ không hiểu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui