Núi Vân Mộ mây mù giăng kín quanh năm, hơn nửa đỉnh núi ẩn mình trong làn sương trắng, cả rừng mậu tùng thẳng tắp xanh biếc dày đặc như ẩn như hiện, quả là một chốn bồng lai tiên cảnh.
Tâm trạng ngày xưa và hiện tại không giống nhau, nên cùng một cảnh tượng nhưng lọt vào trong mắt nàng lại mang một phong thái khác, Nam Cung Đệ mãn nguyện rúc vào trong lòng Quân Mặc U, lọn tóc đen dài nhảy múa trong gió theo từng nhịp vó ngựa.
Thuận tay cầm một nhánh tóc đen mượt như tơ vương trên gò má vén ra phía sau tai, nàng nheo cặp mắt phượng lại rồi hưởng thụ nói: “Quá lâu rồi chưa lúc nào được thư giãn thoải mái như bây giờ, trộm được thời gian nửa ngày nhàn rỗi không lo không nghĩ điều gì, tâm tình vui vẻ lên không ít rồi.”
Đáy mắt Quân Mặc U toát lên ý cười, mười ngón tay của hai người đan xen lại, điều khiển ngựa chậm chạp đi về phía trước. “Sau khi khắp nơi yên bình rồi, chúng ta làm nhàn vân dã hạc (1) được không?”
(1) Nhàn vân dã hạc: chỉ người rời xa thế tục, sinh hoạt nhàn rỗi, không ràng buộc bởi bất kỳ điều gì, cũng như mây trôi, chim trời, tất cả đều tự do tự tại.
Sống lưng Nam Cung Đệ cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu nhìn gương mặt Quân Mặc U mang đậm ý cười, trong lòng nàng như bị bóp chặt, trợn mắt nhìn hắn: “Huynh không cần giang sơn nữa hả?”
“Ta yêu mỹ nhân hơn!” Quân Mặc U bất ngờ khẽ cắn lên cánh môi Nam Cung Đệ, sâu sắc nói: “Nếu là ngày xưa thì khác, vừa có giang sơn vừa ôm mỹ nhân, hưởng thụ đủ phúc của đời người. Nhưng hiện giờ ngược lại, ta chỉ muốn cùng mỹ nhân đi khắp non sông tươi đẹp làm một ung dung tự tại bất cần đời, thân phận Thái thượng hoàng cũng không tệ lắm.”
Nam Cung Đệ trợn mắt lườm Quân Mặc U một cái, thầm nghĩ Hi Nhi mới có ba tuổi, khắp nơi yên bình hết khoảng ba năm, lúc đó Hi Nhi mới được có sáu tuổi… Hắn thật sự dám nghĩ vậy sao!
Bỗng nhiên, một tia sáng chợt lóe trong mắt Nam Cung Đệ, nàng giơ ngón trỏ nâng cằm Quân Mặc U lên, hài hước nói: “Một khi đã như vậy... mỹ nhân, có thể nhập vào hậu cung của Trẫm không?”
Trong lòng Nam Cung Đệ tính toán rất nhanh, thế này thì bản thân mình coi hắn giống như nữ nhân trong hậu cung, nếu hắn tặng Bắc Thương cho nhi tử, thì lúc đó hắn sẽ là một ‘người nhàn rỗi’ rồi, như vậy nàng có thể ở lại Nam Chiếu phụng dưỡng phụ hoàng mẫu hậu, ‘nạp’ hắn vào hậu cung!
Ánh mắt Quân Mặc U cũng chợt lóe sáng, khẽ thở dài, nhã nhặn nói: “Cứ vậy đi, phụ xướng phu tùy.”
Một tràng cười khanh khách như tiếng chuông bạc vang vọng trong sơn cốc, hai người phải mất hơn một nửa canh giờ đi quanh quẩn dưới chân núi mới lên được am miếu. Am miếu hoang vắng không có hơi người, mạng nhện đã giăng đầy dưới mái hiên, tiểu ni cô ngày trước hay lau dọn trước cửa nay cũng chẳng biết đi đâu, gian nhà chính đã khóa chặt.
“Chúng ta vào trong xem thử?” Nam Cung Đệ vuốt ve quai hàm, nhìn am miếu bỏ hoang khiến cho trái tim dần dần trĩu nặng. Không biết vu nữ đã bỏ đi đâu, muốn tìm bà ấy chẳng khác nào mò kim đáy bể, nói không chừng đến khi tìm được người rồi thì nàng cũng đã tắt thở từ lâu, chẳng thà trực tiếp hạ thủ tên vu sư rồi tra hỏi còn nhanh hơn. Mặc dù cả hai cách đều không đáng tin, nhưng Nam Cung Đệ lại nghiêng về cách thứ hai hơn, chờ người đánh đến cửa thì thà mình ra tay trước, đánh bất ngờ để chiếm được lợi thế.
Quân Mặc U gật đầu, hai người đi đến sương phòng ngày trước Nam Cung Đệ từng ở. Nam Cung Đệ mở ra cơ quan quen thuộc rồi nắm tay Quân Mặc U cùng bước vào ám thất, bên trong vẫn có những ngọn đèn sáng như ánh sao vĩnh viễn không tắt, rải rác chiếu sáng trong gian phòng tràn ngập bóng tối.
Đột nhiên Nam Cung Đệ dừng bước, quay đầu lại lao mạnh vào trong lòng Quân Mặc U. Hắn bối rối đỡ lấy nàng, ngước mắt lên thì thấy được ngay chính giữa đệm cói ở phía trước có một người mặc tăng phục màu xám ngồi xếp bằng, vững chãi như bàn thạch, dường như đã ngồi rất nhiều năm rồi. Hai bàn tay tạo thành hình chữ thập khô héo vàng như nghệ, tản ra mùi mục nát, nghiễm nhiên là đã qua đời rồi.
Quân Mặc U ôm lấy Nam Cung Đệ cùng nhau tiến sát lại, nhìn dung nhan của lão ni, đây rõ ràng là vu nữ đã trở thành thây khô bên trong ám thất, trên mặt đất để lại hai chữ to màu vàng óng: “Chớ động.”
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều có niềm đăm chiêu riêng, lão ni để lại hai chữ này đương nhiên là đã lường trước được Nam Cung Đệ sẽ lại quay về, mà bên cạnh bà để một chồng tài liệu, trên tấm tư liệu cuối cùng viết một hàng chữ, Nam Cung Đệ sáng tỏ cười chua sót: “Bà đã sớm dự đoán được ta sẽ tới tìm bà, cho nên trước lúc quy tiên đã chuẩn bị kỹ càng.”
Quân Mặc U gật đầu, Đại sư là một người rất tinh thông, hắn nhìn xuống hàng chữ kia rồi nhíu mày: “Bà ấy đã ghi chép tất cả những gì bà ấy biết vào trong tài liệu này, tuy không có thứ chúng ta muốn tìm, nhưng Đại sư cũng đã tận lực rồi.”
Nam Cung Đệ ôm tư liệu vào trong ngực, quỳ xuống dập đầu ba cái với lão ni rồi kéo tay Quân Mặc U rời đi mà không nhìn lại, cất giọng khàn khàn: “Cả đời bà ấy đều trung thành với mẫu thân, có lẽ là chưa kịp đợi đến lúc mẫu thân tỉnh lại, mà ta lại rời Tuyết Lâm đi nên bà ấy đã chuẩn bị tốt để quy tiên, ngay cả ra đi rồi mà vẫn còn muốn chăm sóc mẫu thân.” Nếu bà ấy biết được mẫu thân đã không sao rồi thì sẽ thế nào chứ?
“Sẽ luôn có biện pháp.” Quân Mặc U nắm chặt tay Nam Cung Đệ, đáy lòng chợt lạnh lẽo, âm thầm đưa ra quyết định.
Quay về đến Nghi Mông Lâu, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Mạc Ngôn đã lo lắng bước vọt vào, quay về phía hai người nói: “Chủ tử, có một nhóm Cấm vệ quân đang lục soát thành, nói có mật thám đang ẩn nấp, đang đi về phía chúng ta.”
Mặt Nam Cung Đệ sa sầm, thầm than không ổn rồi, có lẽ là đến vì Quân Mặc U, chắc là tên vu sư kia biết được có người rơi từ thiên nhãn xuống nên phải lục soát thành. Nhưng cũng có thể là đến vì nàng, lúc nàng rời khỏi Đông Lăng đã bị người khác theo dõi.
“Có còn tin tức nào khác không?” Nam Cung Đệ nhìn vào mắt Quân Mặc U, trực giác cho thấy có lẽ việc này đã được mưu tính từ lâu, nàng sửng sốt nói: “Có lẽ từ sớm bọn họ đã vứt bỏ Kiều Tâm đi rồi, mấy câu nói kia giống như là cố ý tiết lộ cho Kiều Tâm, mà người trong