Quân Mặc U đi vào
trong thiên nhãn, Thủy Dật nhanh chóng nhảy xuống, hắn không kéo Quân
Mặc U lên mà cùng nhau biến mất ở trong vòng xoáy màu trắng.
Nam Cung Đệ giật mình ngơ ngác nhìn thiên nhãn, nàng tạm thời không thể
quay trở về tương lai được. A Hận theo sát phía sau cùng nhảy xuống,
Mạch Đình Thường hoàn hồn, quỳ bên cạnh thiên nhãn, hắn giơ tay ra muốn
bắt lấy người nhưng cảm thấy có một lực hút nên hắn không dám làm bừa!
"Nam Cung Đệ, mọi người bị thiên nhãn cuốn đi rồi, tiếp theo nên làm gì?"
Mạch Đình Thường hốt hoảng, hắn nhìn Quân An Diêu, gương mặt từ trước
đến nay luôn hòa nhã đã bắt đầu nổi giận. Thấy Nam Cung Đệ tựa như cọc
gỗ mất hồn, hắn kéo tay của nàng lắc một cái, liếc mắt trông thấy Quân
An Diêu định mang Kiều Tâm đi, hắn rút quạt giấy ở bên hông ra, vung về
phía Quân An Diêu. Trong chớp mắt Quân An Diêu không đề phòng, vạt áo
trước ngực bị cắt rách, xuất hiện một vệt máu. "Nam Cung Đệ, nếu ngươi
tiếp tục ngây người, bọn họ mà trốn thoát được, nhìn thấy bộ dạng sống
dở chết dở này của ngươi, ta sẽ đạp ngươi xuống là xong." Nói xong, hắn
vung chân chứa đầy kình khí quét ngang qua Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ né tránh theo bản năng, bả vai nàng đụng vào thạch bích, đau đến mức khiến nàng lấy lại tinh thần. Nàng ngây ngốc nhìn thiên nhãn chuyển
động, khóe môi hơi cong lên. Nàng rất muốn bất chấp tất cả để nhảy
xuống, nhưng nàng không thể, khó khăn lắm mới dẫn dụ được người ra, nhất định không thể thả đi, nếu không người nhà và nhi tử của nàng sẽ gặp
nguy hiểm.
Nàng nhìn thật kỹ, trong lòng có một chút vui mừng, hi vọng Thủy Dật sẽ về đến hiện đại, có hắn và A Hận, cho dù Quân Mặc U có đi cùng thì tạm thời không có gì nguy hiểm, sao không đợi đến khi nàng
dẹp tan tất cả rồi mang theo nhi tử trở về tìm bọn hắn?
Nam Cung Đệ nghĩ vậy, trái tim lơ lửng đã được thả lỏng xuống, nàng lạnh lùng
nhìn Quân An Diêu, cắn răng nói: "Ngươi có biết Quân Mặc U đối xử với
Quân Trần Kiêu giống như con của mình không, thậm chí còn coi cậu ta như Đế Vương mà dạy dỗ, làm sao hắn có thể giết cậu ta chứ? Lần này ngươi
đuổi cùng giết tận hắn, cả đời này ngươi đừng nghĩ đến việc gặp lại nhi
tử của ngươi." Mặc dù đang nói dối, nhưng nàng cũng cảm thấy là mình nói đúng. Quân Trần Kiêu giống như nhi tử của Quân Mặc U, làm sao hắn có
thể dễ dàng tha thứ cho người đã hạ độc thủ với cậu ta? Nhưng vì sao lại muốn Quân Trần Kiêu giả chết? Chẳng lẽ là có chuyện xấu?
Quân An Diêu nheo mắt lại, suy đoán lời nói này của Nam Cung Đệ có phải đang
lừa ông hay không. Nhưng nhớ lại khoảng thời gian ba năm nay, đúng là
Quân Mặc U đã tận tâm với Quân Trần Kiêu, còn giống như là phụ thân của
Quân Trần Kiêu hơn ông.
"Chỉ cần Kiêu Nhi còn sống, gặp hay không thì có gì khác nhau?" Ánh mắt của Quân An Diêu vụt sáng, quan sát vẻ
mặt của Nam Cung Đệ, thấy nụ cười trên mặt nàng càng rạng rỡ nhưng không biểu lộ tới đáy mắt, trong lòng ông run lên: "Ngươi biết Kiêu Nhi ở đâu ư?"
"Ngươi không biết An Linh đã sinh một đứa bé bốn tháng tuổi, phong tình nhân của bà ta làm Vương gia khác họ sao? Vì một tàn hoa bại liễu mà tổn hại huyết mạch tình thân, không biết nên nói ngươi máu lạnh hay là cuồng dại đa tình nữa?" Đáy mắt Nam Cung Đệ tràn đầy vẻ châm
chọc mà không hề giấu giếm, trong lòng nàng cũng cảm thấy phải bái phục
An Linh, một nữ nhân có thể làm dấy lên sóng gió.
Đáy mắt Quân An Diêu hiện lên vẻ lo lắng, có ẩn chứa lửa giận, ông đánh một chưởng gió
từ trong bàn tay ra, Mạch Đình Thường quay sang tiếp được, gầm nhẹ với
Nam Cung Đệ: "Mang nữ nhân kia đi, giao nơi này cho ta!"
Nam Cung Đệ có chút do dự, ngay sau đó nàng nhớ ra đây là địa bàn của Mạch Đình
Thường, không chừng sẽ có cơ quan bẫy rập gì đó, để tránh vướng chân
hắn, nàng kéo Kiều Tâm đi tới trước cầu thang, nghiêng đầu cười lạnh
nói: "Đừng giết chết, ta còn muốn ông ta chính mắt nhìn thấy nhi tử của
ông ta chết như thế nào."
Tay Quân An Diêu dừng lại, bị Mạch Đình Thường nhân cơ hội nên dần dần ông bị rơi vào thế yếu, đáy mắt Quân An
Diêu lộ ra lửa giận hừng hực, như muốn xuyên thủng Nam Cung Đệ!
Sau khi Nam Cung Đệ dẫn người ra ngoài rồi ném vào trong địa lao, trông
thấy ba vị trưởng lão đang chờ ở trước tẩm cung của mình, nàng mệt mỏi
phất tay nói: "Có chuyện gì thì chờ Thánh chủ của các ngươi quay trở về
hẵng nói!" Mấy người này không phải là người của nàng, vì mạng sống nên
họ cũng chỉ là dùng lời nói lấy lệ với nàng, nói ba câu chưa chắc có một câu là thật, đợi Mạch Đình Thường trở về, cũng có thể phân biệt ra được thật giả!
Ba người nhìn nhau, nhìn Nam Cung Đệ rồi muốn nói lại
thôi, đáy mắt nàng có tia máu, dưới mí mắt có quầng thâm, giống như là
thiếu ngủ.
"Thánh nữ phiền muộn vì chuyện gì?" Tam trưởng lão mở
miệng hỏi thăm trước, bọn họ biết trước đó họ luôn muốn Nam Cung Đệ
chết. Nàng mạng lớn không chết, tiếp theo chính là đường chết của bọn
họ. Vốn nghĩ hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, nhưng bị
Nhị trưởng lão kéo đi tạ tội, có lẽ Thánh nữ sẽ ‘đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân’ nên tới tìm kiếm chút vận may!
Nam Cung Đệ nhíu mày
lại, có chút không vui. Trong lòng nàng cảm thấy không muốn gặp đám
người luôn lợi dụng mình: "Đừng gọi ta là Thánh nữ, Mạch Đình Thường đã
nói tất cả với ta, các thế hệ Thánh nữ đều đến lúc cập kê thì sẽ được
tắm thuốc, nó khiến Thánh nữ thay đổi thể chất, nữ nhi được sinh ra đều
kế nhiệm làm Thánh nữ. Còn ta thì lưu lạc bên ngoài, không hề đặt chân
vào bộ lạc, trong người bị hạ cấm chế ức chế cơ thể dậy thì, làm như vậy là muốn ta tự tìm tới cửa, cầu xin các ngươi cái được gọi là ‘Thánh
trì’ để cứu mạng. Không ngờ ‘chó ngáp phải ruồi’ mà giải được cấm chế,
trái lại còn thoát được sự khống chế của các ngươi, cho nên các ngươi
sợ, nhân lúc này để cho Thánh chủ đi ra ngoài tìm ta phải không? Biết rõ thể chất của ta khác với Thánh nữ, nhưng vẫn cứng đầu muốn ta tế
thạch." Dừng một chút, nàng thấy ánh mắt ba người mang theo sự khinh
miệt, xem thường rõ ràng, nàng cười nhạo: "Các ngươi nói xem ta có cần
lấy thù báo thù, túm lấy các ngươi để rót máu vào tảng đá vỡ kia không?"
Nàng cười lạnh trong lòng, thuốc tắm kia cũng chỉ có thể khiến
người ta sinh ra nữ nhi, tiện tay táy máy tay chân thôi. Giống như ở
hiện đại, khi muốn sinh con, uống thuốc thay đổi tính a-xít trong cơ
thể, tăng cường tỷ lệ sinh con.
Mặt ba vị trưởng lão đỏ tới mang
tai, cho tới nay bộ lạc bọn họ có tất cả các đồ vật thần kỳ mà bên ngoài không có, có cảm giác ưu việt khó tả, tự nhận là khác người phàm. Dã
tâm ngày càng lớn, muốn dấy lên cuộc chiến tranh tứ quốc, cuối cùng
khống chế chân long thiên tử có năng lực thống nhất tứ quốc, như vậy
thiên hạ đều ở trong túi bọn họ, sau đó thả mồi, dẫn dắt mọi người truy
tìm xá lợi bảy màu.
Nam Cung Đệ hít một hơi thật sâu, bọn họ tính toán thật hay, làm khuấy đảo bên ngoài trở thành thời loạn lạc, đến khi thiên hạ thống nhất, bọn họ lại điều khiển dễ như trở bàn tay.
"Ta và xá lợi chỉ là ngòi nổ?" Nam Cung Đệ ném phiền muộn trong đáy lòng
đi, kìm nén để ứng phó bọn họ, có lẽ còn có rất nhiều chuyện mà nàng
không biết.
"Thánh. . . Những chuyện này cũng chớ trách bọn ta,
nếu không phải bọn họ có lòng tham không đáy thì cũng sẽ không có nhiều
ân oán thị phi như vậy." Tứ trưởng lão chẹp miệng, không đồng ý với lời
nói của Nam Cung Đệ, trông thấy dáng vẻ không kiên nhẫn chờ đợi của
nàng, trong lòng ông cũng tức giận. "Một cây làm chẳng nên non, nếu
không phải vì bọn họ ngu ngốc, há có thể bị bọn ta lợi dụng? Huống chi,
Thánh nữ vốn là người trong tộc ta, cứu người trong tộc là một phần
trong trách nhiệm, nói bọn ta tính toán mưu hại ngài, thì cũng chưa chắc là người hiểu lí lẽ." Nói xong, đối diện với vẻ mặt cười như không cười của Nam Cung Đệ, ông có chút chột dạ mà mở to mắt.
Nam Cung Đệ
cười giễu cợt rồi nhìn hai vị khác, chân mày của nàng cau lại, hình như
vị Nhị trưởng lão này là người cùng phe, ông ta cũng ra mặt làm người
hòa giải hay sao?
"Thánh nữ, bọn họ nhất thời hồ đồ, ngài chớ
chấp nhặt với bọn họ!" Nhị trưởng lão hắng giọng, có chút xấu hổ nói,
trong lòng tức giận không muốn quan tâm tới sự sống chết của Tứ trưởng
lão.
Nam Cung Đệ cười mà không nói gì, nàng duỗi năm ngón tay ra, nhìn màu đỏ trên móng tay, nàng thờ ơ nói: "Ta thích nhất là không chấp nhặt với người kém hiểu biết." Thấy Tứ trưởng lão nghẹn đỏ mặt, nàng
nói với bộ dạng không cam lòng: "Hôm nay cũng có một ‘chuyện lớn’, coi
như là chức trách của các ngươi, đợi đến khi các ngươi đi làm vật hy
sinh, đợi các ngươi cứu vớt bộ lạc xong, ta nhất định sẽ lập bia trường
sinh ở trên Phổ Đà Phong cho các ngươi."
Tứ trưởng lão khinh thường phỉ nhổ một tiếng ở trong lòng, thầm nghĩ mọi người chết đi rồi thì cần bia trường sinh làm cái gì?
Ông muốn nói lại đôi câu nhưng bị Nhị trưởng lão trừng mắt nên co rụt cổ, ngậm miệng lại.
"Thánh nữ, ta cũng được coi như là người nhà, hai người bọn họ cũng chỉ là
nghe theo Đại trưởng lão mà làm. Có câu nói ‘người chết thì mọi thứ đều
bỏ qua hết’, Đại trưởng lão không còn nữa, ân oán trước kia cũng nên xí
xóa, bọn họ cũng không làm chuyện tội ác tày trời gì, tạm tha cho bọn họ một mạng được không?" Nhị trưởng lão không hiểu rõ về Nam Cung Đệ, ông
nghĩ hẳn là nàng thích mềm không thích cứng.
Nam Cung Đệ miễn
cưỡng nói: "Nói đến chuyện này, cho các ngươi một cơ hội lập công, hãy
quỳ gối ở Thánh điện cầu phúc cho ta, sau đó triệu tập con dân của bộ
lạc nói các ngươi là thần côn, bị giam ở thủy lao ba ngày rồi sẽ xóa hết ân oán, thế nào?"
Khinh người quá đáng!
Tam trưởng lão
và Tứ trưởng lão nắm chặt nắm tay, hiện giờ địa vị của bọn họ ở trước
mặt con dân là người có đức cao vọng trọng, bảo bọn họ nói mình là kẻ
lừa gạt ở trước mặt con dân, còn đau đớn hơn cái chết!
"Bắt được
bọn ta nên ngươi có thể vô tư lự sao? Nếu vu sư có mặt ở đây, làm sao có thể để cho ngươi làm loạn?" Tứ trưởng lão không thể nhịn được nữa, ông
thầm trách Đại trưởng lão cố chấp, không nghe lời bọn họ chờ vu sư tới
xử lý Nam Cung Đệ, kết quả là thất bại!
Nam Cung Đệ ngẩn ra, đáy
mắt toát ra khí lạnh, vẻ tàn khốc toát ra từ đôi mắt phượng giống như
lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng về phía Nhị trưởng lão, trong lòng không
kìm được mà cười lạnh, hay cho câu người nhà!
"Vu sư là người có
đạo pháp cao nhất, hơn xa chúng ta, tất cả chuyện này là do hắn ta chủ
mưu." Nhị trưởng lão thấy Tứ trưởng lão nói ra, rồi thấy Nam Cung Đệ hờ
hững, ông không nhịn được mà cười khổ, "Hiện giờ hắn đang ở Tuyết Lâm,
ta không biết gì nhiều hơn nữa."
Nam Cung Đệ cau mày, thảo nào Kiều Phi chết mà Tuyết Lâm không loạn, thì ra sau lưng còn có người đứng ra bày mưu!
Nguy rồi!
Nếu người nọ thực sự muốn đối phó nàng, tất nhiên nhất cử nhất động của
nàng đều bị hắn ta nắm trong tay, hôm nay mọi người đều ở trong bộ lạc,
chẳng phải bên ngoài đã rối loạn rồi sao?
"Lãnh Vụ, dẫn người đi, ném vào thủy lao." Nam Cung Đệ thấy không hỏi được gì, vì vậy đành để lộ người của mình đang ẩn náu.
Lãnh Vụ và Hồng Tiêu xuất hiện, mỗi người kéo một người đi, chỉ còn lại hai người là Nhị trưởng lão và Nam Cung Đệ.
Im lặng một hồi lâu, Nhị trưởng lão sợ cực hình hai người đang dùng, ông
thiếu kiên nhẫn nói: "Vu sư có thể coi là sư phụ của bọn ta, tất cả bí
thuật đều được truyền cho người được đề cử kế nhiệm vu sư, mặc dù các
trưởng lão có quyền tối cao, nhưng cũng chỉ biết các cấm chế đơn giản."
"Là cấm chế nhằm vào Thánh nữ?"
Sắc mặt Nhị trưởng lão kỳ quái, ông gật đầu, "Đại trưởng lão đã làm rất
nhiều chuyện cho vu sư, là tâm phúc của vu sư, là người có công pháp cao nhất, đáng tiếc lại là người cực kỳ tự phụ. Vào mấy năm trước Mạch Tà
đã bí mật đưa cho Thánh chủ một thứ để mỗi ngày cho một chút xíu vào
nước trà của Đại trưởng lão, tháng ngày tích tụ, công pháp dần dần tiêu
tan nên sau khi bị thương mới không bì kịp chúng ta, nếu không ông ta
cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy."
Nam Cung Đệ lo lắng, vội hỏi: "Công pháp của ông ta giảm đi mà không phát hiện ra?"
"Ông ta biết thì cũng không dám nhiều lời, không tìm được ngọn nguồn, sợ nói ra không chiếm được sự coi trọng của vu sư nên giấu ở trong lòng." Nhị
trưởng lão thấy ánh mắt chất vấn của Nam Cung Đệ, ông vuốt chòm râu dài
nói: "Ta là người của Mạch Tà."
Nam Cung Đệ xoa huyệt thái dương
đang căng lên, trong lòng nặng nề, nàng vốn nghĩ rằng chuyện được giải
quyết như vậy là xong, nhưng không ngờ kẻ đầu sỏ không có ở đây, "Quân
An Diêu và Kiều Tâm làm thế nào mà trà trộn vào?"
"Quân An Diêu là khách quý của vu sư."
Được rồi, Nam Cung Đệ biết chuyện của An Linh cũng có dấu tay của vu sư, có
lẽ việc chống lại nàng cũng là do vu sư nói, nhưng nàng lại cảm thấy
không bình thường, bọn họ muốn nàng tế thạch, vì sao vu sư muốn đẩy nàng vào chỗ chết? Hay là bởi vì Quân An Diêu không có bản lĩnh giết chết
nàng, cho nên mới phải chuẩn bị hai phương án, bảo Đại trưởng lão ra
tay?
"Thật ra thì ngươi mới là con cờ cực kỳ quan trọng, không
phải vạn bất đắc dĩ thì vu sư sẽ không giết ngươi, chỉ sợ là vu sư cũng
không khống chế được cục diện phía sau."
Nam Cung Đệ có một chút
kinh ngạc, nàng nhìn chằm chằm Nhị trưởng lão với vẻ khó hiểu, Nhị
trưởng lão nghiêm túc nói: "Ngươi xem lòng bàn chân của mình đi."
Nam Cung Đệ nghiêm mặt, thấy không phải là Nhị trưởng lão đang trêu nàng
nên vội vàng cởi giầy ra, nắm chặt lấy lòng bàn chân, thấy một sợi tơ
hồng kéo dài từ gót chân đến giữa bàn chân, nàng kinh ngạc hỏi: "Đây là
cái gì?"
"Hàng thuật!"
"Hạ lúc nào?" Da đầu Nam Cung Đệ tê dại, trong lòng hoảng loạn, không biết hàng thuật này có tác dụng gì,
nàng chợt nhớ ra trước kia mẫu thân cũng có vu nữ ẩn náu ở trên núi Vân
Mộ của Tuyết Lâm, nàng vội vàng nói: "Có phải vu nữ cũng có thể giải
hàng thuật này hay không?"
"Từ khi ngươi sinh ra đã bị hạ rồi."
Trái tim Nhị trưởng lão lạnh lẽo, việc đời khó liệu, làm sao vu sư có
thể biết Nam Cung Đệ sẽ có hành động như vậy chứ? Rõ ràng là lợi dụng
Kiều Tâm để nuôi nàng trở thành kẻ vô dụng, nhưng không biết nàng từ nhỏ đã thông minh, biết cách giấu tài, khiến ván cờ trở nên lộn xộn. Có rất nhiều chuyện vu sư cũng không thể nào thao túng, chính vì vậy nên mới
dự đoán phải tiêu diệt nàng sao? "Tạm thời ngươi hãy thử xem. Vu sư biết được chuyện của bộ lạc, chắc hẳn sẽ có hành động, ngươi mau xử lý cho
xong chuyện bên này rồi mau chóng giải hàng thuật."
Trong lòng
Nam Cung Đệ cũng có chút sợ hãi, phất tay cho Nhị trưởng lão đi ra
ngoài. Nàng suy nghĩ một chút, vỗ ót rồi đi giày vào, vội vã ra khỏi
cửa. ‘Bụp’, ở cửa ra nàng vào đụng phải Mạch Đình Thường đang vội vã,
mặt hắn âm trầm đẩy Nam Cung Đệ ra, "Bắt được Quân An Diêu rồi, ngươi đã xử lý Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão rồi à?"
Nam Cung Đệ vốn
cũng không bình tĩnh, nghe giọng chất vấn của Mạch Đình Thường, nàng vặn cổ tay nói: "Chẳng lẽ xử lý bọn họ còn phải thông qua sự cho phép của
ngươi?"
"Ngươi. . . Ngươi đừng không biết điều!" Mạch Đình Thường cũng giận từ trong ra, hắn biết Nam Cung Đệ có tính cố chấp, e rằng nói nhiều mà nàng cũng sẽ không nghe lọt tai, hắn bất đắc dĩ nói: "Hai
người bọn họ còn hữu dụng, có thể cứu Mạch Tà ra."
Thấy Mạch Đình Thường chịu thua, Nam Cung Đệ bĩu môi, nàng lẩm bẩm: "Đâu có, bị nhốt ở thủy lao, tự ngươi xử lý đi, ta muốn đi ôn chuyện với Kiều Tâm." Nói
xong, nàng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Mạch Đình Thường
cảm thấy Nam Cung Đệ có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể nói ra là lạ ở
chỗ nào, nhớ tới ngày thường nàng cũng thần bí nên cũng không để ý, đành xoay người đi tới thủy lao.
——
Địa lao u ám tràn đầy mùi gỉ sắt và nấm mốc, chuột chạy tán loạn bốn phía,
Kiều Tâm lặng lẽ cuộn tròn ở trong góc, trước mặt có một đám chuột chồng thành một đống nhỏ.
Còn ở trong phòng giam sát vách, cả người
Quân An Diêu bị dây thừng buộc chặt, treo ngược lên xà nhà, phía dưới có đặt một cái rương hình vuông, trên mặt rương có lỗ nhỏ, mỗi lỗ nhỏ được cắm mũi giáo sắc nhọn. Nếu Quân An Diêu cựa quậy làm mình rơi xuống, sẽ bị mũi giáo đâm thành con nhím.
Khóe môi Nam Cung Đệ nhếch lên
nở nụ cười lạnh, nàng đảo mắt một vòng mà cảm thấy thủ đoạn của nàng còn nhẹ hơn rất nhiều so với Mạch Đình Thường. Nàng có lòng tốt để Kiều Tâm làm bạn với chuột, còn Mạch Đình Thường khiến cho Quân An Diêu nơm nớp
lo sợ, khó tránh được cái chết thảm.
"Chủ tử, xử lý nữ nhân độc
ác này như thế nào?" Hồng Tiêu nhìn Kiều Tâm tóc tai bù xù, đáy mắt tràn đầy căm hận. Trong cảm nhận của nàng thì người ức hiếp chủ tử, tất cả
đều là kẻ xấu xa phạm phải mười tội nặng nhất, chết không có gì đáng
tiếc.
Mí mắt Nam Cung Đệ nhảy lên, trong lòng có chút ngượng
ngùng, ở trong mắt người đời thì có lẽ nàng cũng là một ‘nữ nhân độc
ác’, nữ nhân không hiền lương nhất.
"Các ngươi nói xem, nên xử lý nữ nhân độc. . . Kiều Tâm. . . như thế nào?" Nam Cung Đệ suy nghĩ một
chút, nàng quyết định buông tay cho thuộc hạ xử lý, Hồng Tiêu chưa từng
thấy thủ đoạn của nàng, Lãnh Vụ đã sớm được nàng chân truyền, sẽ không
nhân từ nương tay.
Hồng Tiêu đi vào từ bên ngoài hàng rào gỗ,
ánh mắt sáng lên: "Bà ta giết chết con chuột kia rồi, chúng ta nhét con
chuột này cho bà ta ăn được không?"
Nam Cung Đệ xấu hổ, thì ra là nàng đã đánh giá thấp Hồng Tiêu, quả nhiên người Ác Nhân Cốc đi ra
ngoài, chưa từng có một người bình thường!
"Bị dịch hạch thì
sao?" Nam Cung Đệ cười khẽ, nàng cảm thấy Hồng Tiêu là ‘tài năng đáng
được bồi dưỡng’, ba năm qua nàng cũng chưa dùng hình phạt tàn nhẫn nào,
nhưng khát máu nhân tử sẽ không theo thời gian trôi qua mà tiêu tán, mà
đã xâm nhập vào cốt tủy rồi!
Hồng Tiêu buồn rầu quay ngón tay, vỗ tay một cái rồi nói: "Chết thì thiêu, sẽ không sợ bị dịch hạch."
"Dễ dàng cho bà ta quá không?"
"Từ từ hành hạ chết bà ta, sẽ không phải là dễ dàng chứ!" Tuy nói như thế
nhưng trong lòng Hồng Tiêu vẫn đang tính toán làm thế nào để hành hạ
Kiều Tâm, nàng lầm bầm: "Nếu không phải là sợ làm hại đến người vô tội,
ta đã lấy Kiều Tâm làm bánh bao thịt, đưa đến Tuyết Lâm cho Sở Mộ Khoảnh ăn, để cho hắn ta mắc phải dịch hạch mà chết, thế là xong hết mọi
chuyện."
Nam Cung Đệ mỉm cười, nào có đơn giản như vậy?
"Nghe lời ngươi, mang con chuột. . . Nhét vào đi." Nam Cung Đệ phất tay, mấy
người áo đen đột nhiên xuất hiện, mở cửa nhà giam ra, nắm tóc Kiều Tâm
kéo về phía sau, Kiều Tâm bị đau há mồm kêu lên, người áo đen nhanh tay
nhét con chuột vào.
"Ưm ưm. . ." Kiều Tâm lắc đầu, trong miệng
toàn mùi khai, lông chuột dính vào miệng, bị sặc đến nỗi muốn hắt hơi,
nhưng bị người áo đen giữ chặt đỉnh đầu và cằm, không thể nào há mồm,
dùng sức mà giãy giụa.
Nam Cung Đệ ra hiệu cho người áo đen điểm
huyệt nấc cụt của Kiều Tâm. Tay người áo đen ấn xuống, Kiều Tâm đau xót
buông lỏng cổ họng, người áo đen vỗ phía sau lưng của bà ta, ‘ừng ực’
một tiếng, con chuột đã bị nuốt xuống, nghẹn ở trong cổ họng làm nó nổi
lên to như cái bánh bao.
"Buông bà ta ra, chớ làm bà ta tắt thở." Nam Cung Đệ hiếm khi được nhìn thấy Kiều Tâm ăn chuột nên có chút rùng
mình, cảm giác ăn một nhúm lông khó chịu như vậy, không, còn đau khổ hơn so với ăn một nhúm lông.
Hồng Tiêu thấy cách này của mình không
thực hiện được, tròng mắt quay tít một vòng, mở miệng nói: "Hay là chúng ta bắt chuột sống, ăn vào bị nghẹn ở cổ họng, con chuột còn sống thì tự nó sẽ bò xuống bụng."
Nam Cung Đệ cảm thấy dạ dày nôn nao, muốn
bảo Hồng Tiêu nghĩ một cách khác mà không buồn nôn như vậy, nhưng nàng
nghĩ tới mấy thủ đoạn tàn nhẫn cực kỳ máu tanh của mình thì cũng được
coi là rất buồn nôn rồi, vì vậy nàng im lặng, gật đầu.
"Ọe ——"
Không hề khác ngoài mong đợi, Kiều Tâm nôn con chuột bị nghẹn ở cổ họng
ra, Nam Cung Đệ nôn khan, vội vàng nói: "Con chuột quá to, bà ta không
nuốt được, chúng ta nướng bà ta lên, thế nào?"
Lãnh Vụ chợt nghĩ
đến cảnh Kiều Phi treo ngược Sở Mộng Ly nướng ở trên lò lửa, nàng không
nói gì, chỉ sai người dựng một cái bếp lò, sau đó lột sạch Kiều Tâm rồi
treo ngược lên, dùng lửa nhỏ để nướng từ từ, đây là cách tra tấn người
khác nhất.
Nướng đến khi trên người Kiều Tâm chảy ra một lớp dầu
bóng loáng, Nam Cung Đệ sai người áo đen cắt trên người Kiều Tâm vô số
vết cắt nhỏ, thoa nước muối tiêu lên, rồi tiếp tục nướng, mùi thịt khét
tỏa ra, mang theo một chút mùi thơm.
Nam Cung Đệ bịt kín miệng
mũi, nhìn đầu lưỡi Kiều Tâm bị rút ra, cả người đau đớn vặn vẹo, muốn
kêu gào nhưng chỉ phát ra tiếng nghẹn ngào, mặt mũi đã hoàn toàn biến
dạng.
"Kéo Quân An Diêu đến đây." Nam Cung Đệ móc ra một chiếc
dao găm, nàng không nói lời thừa thãi mà cắt mấy nhát ở trên cánh tay
của Quân An Diêu, đâm nhanh vào khuỷu tay trái cắt đứt gân, rồi sau đó
cũng cắt đứt như vậy ở bên tay phải, hai chân thì rạch rách da thịt rồi
rút gân chân ra.
"A. . ." Hai mắt Quân An Diêu trợn tròn như muốn rơi ra ngoài, đau đến mức cả người không ngừng co quắp, cong người lại
như con tôm bị nấu chín.
"Ha ha. . . Kẻ ác sẽ có kẻ ác trị, ngươi phải báo thù cho bọn họ sao? Một cái mạng của ta đền ba mạng, đáng lắm. . . đáng lắm. . ." Quân An Diêu điên cuồng cười nói, nhìn Nam Cung Đệ
đang hoang mang, ông khinh thường mà nói: "Ngươi thật sự cho rằng thiên
nhãn có thể khiến cho hắn ta trở về thế giới kia? Chẳng qua đó chỉ là
tin tức vu sư truyền ra ngoài, nơi thiên nhãn thông đến chính là Tuyết
Lâm."
Trong lòng Nam Cung Đệ trở nên rét lạnh, chẳng lẽ vu sư biết nàng và A Hận không phải là người của đại lục này?
"Làm sao các ngươi biết?"
"Lẽ ra Thủy Dật đã phải chết từ lâu rồi, vu sư tính ra hắn ta là kiếp nạn
trong số mệnh của ngươi, nên mới đưa linh hồn của hắn ta đến thế giới
kia. Đáng tiếc cuối cùng trái tim của hắn ta quá rộng lớn, đi nhầm một
bước, đã đưa ngươi tới đây." Đáy mắt Quân An Diêu có sự tuyệt vọng, bởi
vì Nam Cung Đệ và Thủy Dật cùng ăn cùng ở, lây nhiễm linh khí, theo sự
triệu hồi của vu sư nên đã cùng nhau tới Thương Minh đại lục, thậm chí
còn sửa lại số mệnh của Nam Cung Thiển Trang. Vốn dĩ nhân duyên của nàng ta phải là Thủy Dật, nhưng bị Quân Mặc U chen ngang làm phá vỡ thế cục.
Nam Cung Đệ không biết nên khóc hay cười, thì ra nàng bị Thủy Dật làm ‘liên lụy’, nếu không nàng vẫn còn sống thuận buồm xuôi gió ở đô thị, tiêu
diêu tự tại ngắm mỹ nam, nào phải xen vào những âm mưu tính toán này?
Trong lòng nàng biết giờ phút này không phải là lúc để suy nghĩ lung tung,
nghĩ đến việc Quân Mặc U sẽ bị đưa đến Tuyết Lâm, còn Thủy Dật có lẽ
cũng không cứu được, thì vẻ mặt nàng trở nên thê lương, mắt liếc thấy vẻ mờ ám trong đáy mắt Quân An Diêu, nàng bắn hai cây tú hoa châm ra, cắm
thẳng vào con mắt của ông ta.
"A ——" Quân An Diêu lăn lộn trên mặt đất, quên mất trên mặt đất có đầy mũi nhọn, ông bị đâm đầy người, đau đến mức gào khóc.
Nghe tiếng gào như tiếng heo bị chọc tiết, Nam Cung Đệ không nhịn được đá
một phát vào eo Quân An Diêu, ‘rắc rắc’, tiếng xương sườn gãy, rốt cuộc
Quân An Diêu cũng dừng lại không hề lăn lộn nữa.
"Thịt nướng cũng được rồi, cắt ra đưa hết cho Quân An Diêu ăn đi." Nam Cung Đệ dừng một
chút, thấy Kiều Tâm còn chưa tắt thở, nàng đỡ trán nói: "Chắc hẳn bà ta
bị tra tấn đến đói bụng rồi, để bà ta cùng nếm thử một chút."
Kiều Tâm đang thoi thóp, nghe thấy câu nói của Nam Cung Đệ nên ra sức duỗi
chân, giống như lấy lại sức sống, nôn nóng nháy mắt, có lời muốn nói với Nam Cung Đệ, tiếc rằng lưỡi bị chảy xuống cằm, nói không ra lời.
Nam Cung Đệ dừng chân, sai người thả Kiều Tâm xuống, để bà ta ngâm người
vào trong vại muối, muối xát vào trong vết thương, giống như bị sốt rét, cả người Kiều Tâm không ngừng run rẩy. Ngón tay của Kiều Tâm gần như bị thiêu cháy, cố nén cơn đau đục xương khoét tim, thấm nước muối rồi viết mấy câu lên mặt đất một cách khó khăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...