Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Bắc Thương.

Quân Mặc U lạnh lùng nhìn bức thư trong tay, siết chặt nắm đấm phát ra tiếng kêu ‘răng rắc’, tức giận nghiền nát lá thư rồi giơ tay lên cho gió thổi bay tan tác, khắp dưới đất hay trên phiến đá đều như được bao phủ bởi
một lớp bột trắng.

“Phụ thân, mẫu thân đâu?” Nam Cung Hi chìa bàn tay nhỏ bé mập mạp lên kéo kéo ống tay áo của Quân Mặc U, thấy hắn ngồi xổm xuống, bàn tay bụ bẫm lại xoa lên gương mặt căng thẳng của hắn:
“Phụ thân phải cười nhiều hơn, mẫu thân muốn Hi Nhi làm cho phụ thân
cười nhiều, nếu không thì không sinh muội muội cho Hi Nhi.” Hai bàn tay
Nam Cung Hi không biết chừng mực lại kéo khóe miệng Quân Mặc U, kéo cong lên thành một nụ cười miễn cưỡng.

Quân Mặc U ngẩn người, nhìn
gương mặt bé nhỏ giống y hệt hắn này lại khẽ thở dài, sao lại không
giống Thiển Thiển chứ? Như vậy thì có phải hắn sẽ xoa dịu được phần nào
nỗi khổ tương tư không!

Hắn xoa xoa cái cằm hoàn mỹ của mình rồi âm thầm gật đầu, có lẽ sinh ra một nha đầu nữa thì sẽ giống Thiển Thiển nhỉ?

“Mẫu thân con còn nói gì nữa?” Quân Mặc U ôm Nam Cung Hi định đi thẳng vào
tẩm điện, nhưng lúc đó lại bị một giọng nói lanh lảnh khiến hắn dừng
bước: “Hoàng thượng, thần nữ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn
phúc.”

Nam Cung Hi nhìn nữ nhân mặc y phục màu xanh lam với váy
lụa mỏng, búi tóc kiểu thiếu nữ, cậu liền bĩu môi, lại là nữ nhân cứ
nằng nặc đòi làm mẹ kế của cậu.

Quân Mặc U không thèm để ý, cứ
thế bước tiếp, nhưng nữ nhân kia lại không cam lòng cố đuổi theo sau,
nhìn thấy đứa bé mập mạp hồng hào trong lòng Quân Mặc U, gương mặt lại
giống hắn y hệt, sự ghen tị tràn ngập trong đáy mắt nàng ta, nhưng sau
đó lại nở nụ cười ngọt ngào: “Thần nữ bái kiến Tiểu hoàng tử.” Dứt lời,
hai tay nàng chồng lên nhau đặt ở thắt lưng, khom người hành lễ.

“Phụ thân, mẫu thân nói khi hành lễ thì phải quỳ lạy, nếu không thì sẽ là
coi rẻ uy nghiêm của hoàng thất, người nói có đúng hay không?” Cặp mắt
to của Nam Cung Hi trong vắt giống như hồ nước sạch, hơi có chút ủy
khuất cứ thế nhìn thẳng vào Quân Mặc U, trong lòng cậu bé cực kỳ chán
ghét nữ nhân này, cậu nhất định không bỏ qua cái lườm nguýt của ả ta. Ả
ta vốn không hề yêu thích cậu, vậy mà lại cứ giả bộ cười tươi như hoa
cúc nở rộ, nhìn mà phát bực.

Nụ cười trên mặt ả ta cứng đờ, nhìn
chằm chằm vào Quân Mặc U, càng thấy không ưa Nam Cung Hi, thậm chí còn
chán ghét. Nhóc con vẫn chưa được Hoàng thượng thừa nhận mà lại còn tự
mình cất nhắc, trở thành một thứ ngáng chân nàng. Nàng thân là nữ nhi
của phủ Tướng quân, Thái hậu nương nương còn phải nịnh bợ nàng, huống
chi chỉ là một đứa con hoang không có danh phận này?

“Không nghe
thấy lời Hoàng tử nói sao?” Ánh mắt lạnh lùng băng giá của Quân Mặc U
nhìn về phía Triệu Linh Nhi, nhưng ngay lập tức dịu dàng trở lại khi
nhìn vẻ mặt của Nam Cung Hi đang nháy mắt ra hiệu với mình. Quân Mặc U
liền mỉm cười, nhóc con này đang muốn giữ vững mặt trận cho mẫu thân nó
đấy nhỉ!

Trái tim Triệu Linh Nhi đập mạnh, thực sự phải quỳ ư?

“Hoàng thượng...” Triệu Linh Nhi oan ức cắn môi, siết chặt khăn tay, xương
ngón tay cũng bắt đầu chuyển sang trắng bệch, thực sự coi khăn gấm là cổ của Nam Cung Hi mà ra sức vặn.

“Trẫm thật không biết nữ nhi của phủ Tướng quân lại có lễ giáo như vậy.”


Triệu Linh Nhi cắn chặt răng, ánh mắt hung ác lườm Nam Cung Hi, nhớ đến ngày
trước bản thân mình đã bị mất mặt với Hoàng thượng rồi, rất khó khăn để
xoay chuyển lại, không ngờ lần này lại bị tên quỷ nhỏ này phá hỏng. Chờ
sau này nàng làm Hoàng hậu rồi sẽ chỉnh chết nó mới thôi!

“Thần
nữ biết sai rồi, thần nữ xin thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng tử.” Triệu
Linh Nhi quỳ ngay ngắn trên mặt đất, dập đầu rồi lập tức đứng dậy, nghĩ
thầm rằng dù sao như vậy cũng đã tốt lắm rồi nhỉ?

Quân Mặc U hơi
nhếch khóe miệng rồi xoay người rời khỏi, nhưng Nam Cung Hi lại ôm chặt
lấy cánh tay hắn lắc lắc: “Phụ thân, mẫu thân đã nói phụ thân cực kỳ uy
phong, nếu không nói gì thì người đang quỳ không dám đứng dậy, người
đang đứng cũng không dám quỳ xuống. Sao đại thẩm này lại tự tiện đứng
dậy chứ?”

Triệu Linh Nhi rất muốn giả vờ ngất xỉu, thầm đoán có phải Nam Cung Hi lại đang đùa cợt nàng hay không?

Nàng lại càng hận người mà Nam Cung Hi gọi là ‘mẫu thân’ kia, cười bế tắc:
“Tiểu hoàng tử, thần nữ không cần phải hành lễ quỳ lạy.”

“Hả?”
Nam Cung Hi kéo dài giọng, ôm lấy dung nhan như ngọc của Quân Mặc U nói: “Phụ thân, đại thẩm nói người không đáng để nhận lễ quỳ lạy của nàng
ta.”

‘Rẹt’ Triệu Linh Nhi căm phẫn vặn chặt cái khăn, vặn mạnh
đến mức nghiến đứt móng tay, xé rách da thịt, từng giọt máu chảy ra từ
bên trong móng, đau đớn vặn vẹo cả mặt.

“Phụ thân, nàng lườm
con.” Con ngươi Nam Cung Hi co rụt lại, ôm chặt lấy cổ Quân Mặc U, chui
vào trong lòng hắn, run lẩy bẩy không dám nhìn Triệu Linh Nhi nữa.

Cơn giận của Quân Mặc U tăng vọt, mặc dù biết thừa là Nam Cung Hi giả vờ
nhưng dáng vẻ này của cậu khiến hắn không thể không đau lòng, yêu thương xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu rồi lạnh lùng nói: “Triệu Linh Nhi, lần
trước giáo huấn ngươi quá nhẹ rồi, sau này ngươi thật sự muốn định cư
luôn ở trong quan tài sao?”

Trong lòng Triệu Linh Nhi vừa kinh
vừa sợ, nhớ đến hôm đó lúc tỉnh lại biết mình đang nằm trong quan tài,
nàng sợ đến mức vỡ gan vỡ mật, ra sức gào thét, may mắn được một bà lão
ngồi trông linh cữu nghe thấy, cho người mở hòm ra thì mới tránh khỏi
họa chôn sống. Đêm nào nàng cũng bị ác mộng làm cho tỉnh lại, cả ngày
cũng không bước ra khỏi khuê phòng. Tận mấy ngày sau tinh thần mới tốt
hơn được một chút lại thấy Thái hậu nương nương sai người đến triệu nàng vào cung, hỏi thuốc phá thai không có tác dụng, không những không bỏ
được đứa bé trong bụng mà ngược lại thân thể bà ta lại càng ngày càng
tốt lên. Nhưng sợ uống thuốc quá nhiều có hại cho thân thể nên không dám uống tiếp, mãi đến khi cái bụng nổi lên mới lo lắng sợ hãi.

Suýt chút nữa thì Thái hậu đè đầu nàng ra hỏi tội, may mà bà ta chỉ có thể ỷ lại một mình nàng, trong cung không có người nào tin cậy để bà ta nhờ
vả. Không ngờ nàng chỉ vừa mới thoát thân được từ trong hang hổ thì đã
lại rơi xuống đầm rồng.

“Thần nữ biết sai, xin Hoàng thượng khai
ân.” Lần này Triệu Linh Nhi không dám làm bộ làm tịch nữa, nàng nghiêm
túc quỳ trên mặt đất, chỉ hy vọng lần này xử phạt nhẹ một chút.

Quân Mặc U không thèm nhìn, bước nhanh rời đi. Nhưng ngược lại Nam Cung Hi
nhăn mặt với Triệu Linh Nhi khiến thần sắc nàng ta biến đổi, cậu lại lập tức mím môi uất ức, vẻ mặt chỉ muốn tố cáo, Triệu Linh Nhi sợ tới mức

vội vàng gom lại hết biểu cảm, nở nụ cười cực kỳ rực rỡ nhìn Nam Cung
Hi.

“Phụ thân, nàng ăn phải mướp đắng hay sao?” Nam Cung Hi lanh
lợi tì cằm lên vai Quân Mặc U, thấy hắn cười mà không nói gì liền cố ý
nói to để Triệu Linh Nhi nghe thấy: “Nương nói ăn mướp đắng thì mặt cũng sẽ giống như quả mướp đắng, mặt nàng ta vừa xanh lại vừa dài, chắc chắn là cực kỳ thích ăn mướp đắng. Nàng ta vốn không làm gì sai, là do Hi
Nhi xảo trá, phụ thân hãy ban một sọt mướp đắng cho nàng ấy, để buổi tối nàng bồi bổ cho tốt.”

Triệu Linh Nhi hận đến mức chỉ muốn rút
gân lột da Nam Cung Hi, nhưng cũng hy vọng Quân Mặc U nghe theo lời cậu
bé nói, cho phép nàng đứng lên.

“Vì sao con phải gây khó dễ cho nàng ta?” Dường như biết được tiếng lòng của Triệu Linh Nhi, Quân Mặc U hỏi Nam Cung Hi.

“Hi Nhi không thích nàng ta, nương nói lúc nương không thích người của
mình, nếu không xử phạt thì trong lòng hắn vừa không thoải mái mà lại
không biết bản thân hắn sai ở đâu, vậy thì cứ tuân theo lễ giáo mà xử
lý, tức là khiến cho hắn không thể nào phản bác lại được mà cam tâm chịu phạt.” Nam Cung Hi cong môi nói, quay đầu lại nhìn sắc mặt Triệu Linh
Nhi hết đen rồi lại xanh, cậu mỉm cười rồi lè lưỡi.

“Ranh mãnh,
rõ ràng là con nhiều mưu mô chước quỷ, vậy mà việc gì cũng đổ lên đầu
mẫu thân con. Làm sao con biết người ta đã cam tâm chịu phạt? Lỡ như
trong lòng oán hận thì sao?” Quân Mặc U cười cười, cảm thấy cậu bé hơi
khôn vặt nên phải dạy bảo thật tốt, nhớ kỹ đừng để lộ tật xấu ra bên
ngoài, tật xấu phải giấu kín ở trong lòng mới tốt.

“Nàng ta dám
nói sao? Người cứ hỏi xem nàng ta có chịu phạt hay không?” Nam Cung Hi
hơi đắc ý, những thứ này đều là thúc thúc A Hận dạy cậu.

Quân Mặc U mím chặt môi nhìn về phía Triệu Linh Nhi.

Triệu Linh Nhi giật mình, kìm nén một bụng tủi thân uất ức. Thế nhưng nàng
lại không dám nói, vội vàng dập dầu nói: “Thần nữ xin chịu phạt.”

Ban đầu Triệu Linh Nhi định nhân dịp Mộ Thừa tướng không có ở đây mới đến
gặp mặt Quân Mặc U nhiều hơn một chút, tiện thể lấy lòng hắn, sau đó
dùng sự tri thư đạt lễ của mình khiến hắn nhìn nàng bằng con mắt khác
xưa, xóa đi sự sỉ nhục lần phạt đứng hôm đó. Không ngờ Mộ Tranh đi khỏi
rồi mà vẫn còn một hòn đá nhỏ cản đường.

Nàng quỳ suốt mấy canh
giờ, cố ý giả vờ ngất xỉu mới bị tống về Cung Ngưng Hòa, mãi đến hai
ngày sau mới tỉnh lại, trong lòng càng ngày càng oán hận Nam Cung Hi,
thành ra nàng không thể không loại trừ trở ngại này.

Triệu Linh
Nhi mặc y phục xong, mải suy nghĩ đến mức xuất thần, thấy Thúy Nga đưa
một bát sứ đến, nàng không hề nghĩ ngợi gì nhiều mà trực tiếp uống cạn
sạch. Nàng đặt bát xuống lại không thấy Thúy Nga đưa khăn tới, lúc này
nàng mới giật mình khôi phục lại, vừa nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của
Thúy Nga, nàng không hiểu lý do nên nhìn theo tầm mắt của Thúy Nga đến
chỗ bát sứ, vẻ mặt ngay lập tức biến sắc, giật lấy chậu đồng nôn khan
liên tục.

Thúy Nga vội vàng chạy ra ngoài, không may lại đụng

phải Tiểu Đào nên cuống quýt nói: “Tiểu Đào, ngươi giúp ta hầu hạ Triệu
tiểu thư với, ta đi lấy canh nóng tới.”

Tiểu Đào nhíu chặt lông
mày, nghe thấy tiếng nôn khan tê tâm liệt phế bên trong, trong lòng sinh nghi nên mới dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Thúy Nga nghĩ nghĩ
rồi bối rối nói: “Không biết Triệu tiểu thư mải suy nghĩ cái gì mà như
người mất hồn, tưởng tháo đậu (1) là nước canh nên uống vào rồi.”

“Nàng ta ăn phân!” Tiểu Đào kinh ngạc hô thất thanh khiến cho thị vệ bên cạnh nhìn tới tấp về bên này. Thúy Nga tức giận giẫm chân, thò đầu ra nhìn
vào bên trong, thấy Triệu Linh Nhi vẫn còn đang nôn mửa nàng liền vỗ vỗ
ngực nói: “Nói nhỏ chút, nàng ta mà nghe thấy được thì sẽ lột da ta, xin tỷ tỷ thương xót mà giúp ta hầu hạ, sau này nhất định ta sẽ báo đáp tỷ
thật tốt.” Nói xong, nàng nắm lấy tay Tiểu Đào rồi một mình chạy ra
ngoài.

(1) Tháo đậu: thành phần chính là bột đậu, là một chất tẩy rửa toàn năng ở thời cổ đại. Có tác dụng như sữa rửa mặt, dưỡng da, xà
phòng giặt, rửa tay..v..v..

Tiểu Đào cười rộ lên lộ ra núm đồng
tiền, nàng đi vào bên trong điện, nhìn thấy Triệu Linh Nhi đang ôm chậu
nôn đến mức mặt mày tái mét, Tiểu Đào kinh ngạc vỗ vỗ sau lưng giúp nàng ta thuận khí: “Tiểu thư bị làm sao vậy? Nôn đến mức này rồi, có cần gọi thái y đến khám hay không?”

Triệu Linh Nhi phất tay: “Không cần, ta không sao cả, đừng để kinh động đến Thái hậu.” Nàng thầm nghĩ cung
nhân này cũng chẳng có ý tốt, gọi thái y tới rồi thì nàng phải ăn nói
thế nào? Nàng cũng không phải là ả đàn bà thô tục chốn thôn quê, giờ
uống nhầm tháo đậu chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?

“Tiểu thư, người bị nôn mửa cũng không phải chuyện nhỏ, nôn nhiều quá lỡ tổn
thương tì vị (2) thì sao chứ? Lần trước có một cung nữ ngu muội, nhìn
trộm thấy mấy vị nương nương với Quý nhân tưởng nhầm tháo đậu là nước
canh thơm nên mới đưa lên miệng uống ừng ực, đến lúc biết được trong đó
có phân chim ưng (3) và não heo thì nôn mửa hết gần nửa ngày, đến tối
thì mất mạng.” Tiểu Đào nói sinh động như thật, cộng thêm biểu cảm khoa
trương, trong đáy mắt có ánh lệ, nhưng không phải vì lo lắng mà là vì cố gắng nén cười nên mới tràn ra.

(2) Tì vị: lá lách và dạ dày.

(3) Phân chim ưng: đúng là phân của con chim ưng, nhưng được dùng để làm vị thuốc. Ngày nay người ta dùng phân bồ câu và phân gà để thay thế, trị
rất nhiều bệnh liên quan đến nhiễm khuẩn.

Triệu Linh Nhi lại
không hề biết cảm xúc của Tiểu Đào, ban đầu nàng còn bực mình vì cho
rằng Tiểu Đào cố ý đùa cợt nàng, nhưng đến khi nhìn thấy ánh nước trong
đáy mắt Tiểu Đào, nàng thầm nghĩ rằng thật sự có một nô tài ngu muội như Tiểu Đào nói, tâm tình hơi bình tĩnh lại một chút. Thế nhưng khi nghe
thấy có phân chim ưng và não heo thì trong bụng lại quặn lên, muốn phun
ra tiếp. Khổ nỗi từ đầu đến giờ nàng vẫn chưa ăn gì cả, nên nôn ra cũng
chẳng có gì khác ngoài dịch vị dạ dày.

Bị dày vò mãi cho đến trưa mới đỡ, nàng cố gắng uống một chút cháo loãng rồi yếu ớt đi đến cung
điện của Thái hậu thỉnh an: “Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.”

Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

An Linh nhíu mày nhìn Triệu Linh Nhi quỳ bên dưới, không biết nàng ta lại định gây ra chuyện gì nữa đây?

“Linh Nhi thân thiết giống như nữ nhi của ai gia, sao lại cứ hờ hững khách
sáo như thế chứ? Còn không mau đứng dậy!” Ánh mắt sắc bén của An Linh
quét về phía Thúy Nga khiến nàng ta cuống quýt đỡ Triệu Linh Nhi dậy.

Triệu Linh Nhi oan ức nhìn vào mắt Thái hậu, lo lắng không yên: “Thần nữ
không có phúc khí này, Thái hậu nương nương ưu ái như vậy thần nữ không
dám nhận.”

Trong lòng An Linh không vui, nhưng nghĩ đến tác dụng
của Triệu Linh Nhi nên ôn hòa kéo tay Triệu Linh Nhi đến ngồi ở bên
cạnh: “Uất ức cho con rồi, nhưng con đừng trách Hoàng thượng. Nữ nhân
kia giả chết làm cho Hoàng thượng bị lỡ mất mấy năm, bây giờ lại lớn
tuổi rồi, nhìn ra tất cả các hoàng thân quốc thích cùng lứa tuổi với hắn đã con đàn cháu đống cả rồi. Khó khăn lắm mới có được một nhi tử nên
đương nhiên Hoàng thượng phải giành cho nó trăm ngàn loại thương yêu

chiều chuộng, che chở như hạt ngọc trong mắt, làm sao có chuyện khiến
cho nó bị tủi thân? Sau này con trở thành người của Hoàng thượng rồi,
cái bụng cũng không được thua kém người ta, lúc đó tất nhiên trái tim
của Hoàng thượng cũng sẽ hướng về phía con thôi.”

Hoa đào tung
bay đầy trong mắt Triệu Linh Nhi, nàng ta ngượng ngùng đỏ mặt cúi thấp
đầu xuống, nhìn chằm chằm mũi chân mình rồi nói: “Hoàng thượng là người
trọng tình trọng nghĩa, Linh Nhi làm gì có bản lĩnh kia chứ?”

“Con biết người ai gia tin tưởng nhất chính là con, một người đẹp như con
thì Hoàng thượng sao có thể không thích cho được?” An Linh cười cười
bưng tách trà bồi bổ cơ thể lên uống hai ngụm nhỏ, thấy Triệu Linh Nhi
đang suy tư, khóe miệng bà thoáng hiện lên một nụ cười lạnh lẽo u ám. Cứ tưởng rằng nàng ta là một thứ tốt đẹp gì, hóa ra lại là kẻ rắp tâm hại
người, không hề trung thành với bà, dám đổi thuốc bỏ thai thành thuốc
giữ thai, hừ…trung thành thật đấy!

“Thái hậu, công chúa Nam
Chiếu … Không, Hoàng thượng còn không đi, Hoàng thượng si tình nàng ta
như vậy, sao lại không đến đó tìm nàng ta? Con sợ…” Trong lòng Triệu
Linh Nhi có chút băn khoăn, sau nhiều lần khó khăn lắm mới lấy được bức
họa của Nam Cung Đệ, căn bản nàng cảm thấy được dung mạo của nàng ta
vượt trội hơn mình nên mặc cảm, thân phận lại càng thua kém nàng ta.
Cuối cùng nàng biết được nàng ta đã chết nên vui mừng phấn khởi rất lâu, tinh thần cũng phấn khích lên không ít. Nhưng không ngờ nàng ta lại
không chết mà ngược lại thân phận lại càng thêm tôn quý, gả đến Bắc
Thương thì Nam Chiếu chính là của hồi môn, còn ai có thể so sánh được
với nàng ta nữa?

“Nam nhân đều có mới nới cũ, tình cảm dù sâu
nặng đến đâu, trải qua vài năm thì cũng phai nhạt dần, huống hồ là Hoàng thượng còn có thân phận tôn quý, làm sao có thể chỉ yêu thương duy nhất một nữ nhân đến cuối đời? Nếu thật là như vậy thì vì sao Hoàng thượng
lại không thèm đi tìm nàng ta về? Trước tiên con cứ đi thu phục đứa nhỏ
kia trước đi, đến lúc đó còn sợ không bước được vào cung sao?” An Linh
chỉ điểm.

Triệu Linh Nhi thấy hơi không vừa ý, nàng rất hận Nam
Cung Hi thì làm sao có thể đi lấy lòng nó được? Huống chi Nam Cung Hi
cũng không muốn gặp nàng, nàng có đến cũng không tránh khỏi vừa phải
chịu tội lại vừa chịu nhục!

“Hiện tại trong mắt Hoàng thượng chỉ
có tên tiểu tử kia, nếu như ngay cả điểm này con cũng không nhẫn nhịn
được thì làm sao làm nên đại sự? Sau này con trở nên tôn quý rồi thì sợ
gì mà không trút giận? Đến lúc đó nó còn phải cầu xin con che chở.” An
Linh mất kiên nhẫn, cứ cho rằng đây là kẻ thông minh, mà không ngờ thực
chất lại là đồ bỏ, sợ đầu sợ đuôi, chẳng có tý chủ kiến nào!

Triệu Linh Nhi vẫn không vượt qua được hố sâu trong lòng kia, nàng đã quen
tâm cao khí ngạo rồi, đột nhiên lại phải vứt hết mặt mũi đi lấy lòng một tên nhóc con, nàng không thể làm được.

“Nếu như nó không vui lại nổi giận lên khiến Hoàng thượng trị tội thì con phải làm sao bây giờ?”
Triệu Linh Nhi thận trọng nhớ lại, đúng là nàng đang sợ bóng sợ gió. Vốn dĩ phụ thân đối xử với nàng rất tốt, nhưng đến lúc nàng tỉnh lại từ bên trong quan tài thì ông lại luôn lạnh nhạt, không còn muốn gặp nàng như
ngày xưa nữa. Nếu như lần này lại làm chuyện vô dụng nữa thì chắc chắn
sẽ trở thành đồ bỏ.

Nhớ lại ngày trước, Tam muội cứ khoe mẽ phô
trương trước mặt nàng khiến nàng nhìn đâu cũng tức giận. Tam muội còn
tuyên bố nếu nàng không làm được việc thì đổi người, kêu nàng đừng cản
trở con đường tiến thân của nàng ta. Nếu như lần này thất bại nữa thì
nàng không sống nổi, bởi vậy mới đặt toàn bộ tiền cược lên Thái hậu, coi bà ta như cọng rơm cứu mạng của nàng!

“Tên tiểu tử kia hơi khôn
vặt, lại không biết trời cao đất rộng, khó có thể ứng phó.” An Linh cũng lo lắng, bà ta trải qua mấy lần đối đầu với kẻ xảo quyệt kia đều bị
thua thảm hại, gờ giữa trán mơ hồ hiện lên vẻ nham hiểm tàn ác, cẩn
trọng nói: “Nó thích tố cáo thì cứ để nó không cất lên lời là được, tùy
con xử lý.”

“Xin Thái hậu chỉ giáo.” Triệu Linh Nhi quỳ xuống nghiêm trang.

“Độc câm, gây ra sốt cao xong sẽ cháy hỏng luôn thanh quản!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận