Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Ai có thể nói cho nàng biết đây là ai vậy? Vì sao khuôn mặt lại có năm sáu phần tương tự với nàng?

Nếu không phải người kia gầy gò chỉ còn da bọc xương thì nàng còn tưởng
rằng bọn chúng đã bắt mẫu hậu của nàng nhốt vào trong sơn động cho đến
chết.

“Bà… Bà là ai?” Nam Cung Đệ run rẩy hỏi, chẳng lẽ là vì đang ở trong trận pháp nên nàng bị sinh ra ảo giác ư?

Lão phu nhân nhìn thấy dung mạo tươi đẹp kia, thoáng chốc sắc mặt liền thay đổi khôn lường, cuối cùng bà nở nụ cười vui mừng, nhưng mới cười được
vài tiếng đã lại khóc lóc đau buồn.

Nam Cung Đệ đứng ngây như gỗ nhìn lão phu nhân vừa cười vừa khóc, suy đoán xem giữa mình và bà ấy có quan hệ như thế nào.

Bà bị nhốt hơn ba mươi năm, ngoài lớp da mặt thì tất cả đều giống như một
lão phụ bảy tám chục tuổi. Trong đầu nàng mơ hồ nảy ra một ý nghĩ bà ấy
chính là ngoại tổ mẫu của mình nhưng ngay lập tức nàng bèn đập tan ý
nghĩ này. Mẫu hậu nói vì cứu bà nên ngoại tổ mẫu đã rơi xuống vách núi
chết rồi, làm gì có chuyện bị trói ở đây được?

Lẽ nào đã được người trong bộ lạc cứu sống?

“Con nghĩ không sai, lão bà còn chưa chết, làm sao bọn họ có thể để cho ta
chết chứ?” Lão phu nhân thu lại hết cảm xúc đau buồn, mỉm cười chăm chú
nhìn Nam Cung Đệ rồi nói: “Hài tử của Diên Nhi thật xinh đẹp, cái đám
chết giẫm kia vẫn còn chưa hết hy vọng, cho rằng bắt con đến đây thì có
thể chấn hưng lại được cái bộ lạc suy bại này hay sao? Nằm mơ đi!”

Nói xong bà liền cười thảm thiết, giọng nói mang đầy oán hận: “Nơi này đã
chôn vùi không biết bao nhiêu hạnh phúc của nữ tử các đời, kể cả dùng
trăm phương ngàn kế chạy thoát ra ngoài, nghĩ rằng sẽ có thể được sống
cuộc sống của người bình thường nhưng kết quả vẫn bị bắt trở lại, trở
thành một tế phẩm, vật hy sinh của bộ lạc.”

Tế phẩm, vật hy sinh khiến cho đáy lòng Nam Cung Đệ chấn động, chẳng lẽ bọn họ muốn dùng nàng để tế trời?

“Con ngoan, nếu con có thể ra ngoài thì hãy mau chạy đi, dòng tộc chúng ta
đã đứt đoạn rồi, chỉ còn lại mỗi mình con thôi.” Bà dừng lại một chút,
hai con mắt tràn ngập hy vọng nhìn Nam Cung Đệ chờ đợi: “Nếu như không
chạy thoát, thì cứ đến hang động này tìm ta, tiêu diệt hết bọn họ đi!”

Nam Cung Đệ gật đầu, lời bà nói nàng chỉ tin một nửa còn giữ lại một nửa,
không đến đường cùng thì nàng cũng sẽ không để cho tất cả người trong bộ lạc bị tiêu diệt sạch, ít ra thì trong đó vẫn còn có rất nhiều người
lương thiện vô tội.

Huống hồ chỉ với sức lực của một mình nàng thì hoàn toàn không có khả năng hủy diệt hết bộ lạc, sức nàng cũng có hạn chứ!

Ánh mắt lão phu nhân mang đầy ý tứ sâu xa nhìn về phía Nam Cung Đệ, bà cũng không hề để bụng chuyện nàng nửa tin nửa ngờ, bà khẽ vẫy tay một, Nam
Cung Đệ cảm thấy ràng buộc trên người đã bị nới lỏng, nàng vui mừng khôn xiết, vội vàng nói lời cảm tạ lão phu nhân.

“Mặc kệ con là ai,
bà cũng sẽ thực hiện lời hứa ban nãy, cứu con ra ngoài.” Lần này Nam
Cung Đệ có thể nhìn thấy rõ ràng ở giữa ao chỉ có mấy đóa hoa sen chứ
không có bất cứ cái gì khác, mà lão phu nhân lại đang ngồi xếp bằng trên hòn đá nổi lên ở chính giữa ao. Nghĩ đến chuyện bà ở đây có một mình mà không ai đến thăm hỏi, nàng liền nói ra nỗi nghi vấn trong lòng: “Bà
ngoại, người không cần ăn uống sao?”

“Có một lão bà câm điếc cứ
cách năm ngày lại đưa thức ăn đến cho ta. Con thực sự tưởng ta đã thành
tiên rồi sao mà không cần ăn uống?” Cách xưng hô của Nam Cung Đệ khiến
lão phu nhân cực kỳ vui mừng, vẻ mặt hòa nhã đi rất nhiều, thế nhưng đột nhiên sắc mặt lại khẽ thay đổi: “Mau, trốn đi.”

Nam Cung Đệ vận
khí, nghe được một loạt tiếng bước chân, nàng quên mất sơn động này hoàn toàn trống rỗng nên đành hạ quyết tâm nhảy xuống ao, không ngờ nước
trong ao lại rất ấm áp, cực kỳ thoải mái.

Nàng nín thở ẩn náu bên dưới tảng đá, đoàn người dập tắt đuốc rồi tiến vào trong, nhìn thấy lão phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, Đại trưởng lão dẫn đầu hừ lạnh một
tiếng rồi quét mắt dò xét cẩn thận xung quanh sơn động, sau khi xác định không có người nào khác thì mới hỏi lạnh nhạt: “Mạch Tà, mau giao người ra đây.”

Lão phu nhân cất giọng cười cay nghiệt, cười đến mức
chảy cả nước mắt, ánh mắt căm hận bắn về phía Đại trưởng lão rồi châm
chọc: “Tần Thọ, tên cầm thú khi sư diệt tổ nhà ngươi, chẳng phải bản
lĩnh ngươi rất cao ư? Ngay cả một người cũng không trông coi nổi, lại
còn phải đến đây hỏi một lão bà đã bị giam giữ vài chục năm, ngươi không thấy mất mặt sao?”

“Câm miệng!” Đại trưởng lão bị mắng đến mức đỏ mặt tía tai nhưng lại không dám nhìn về phía Mạch Tà.

“Dám làm không dám chịu? Hôm nay ngươi đã có dũng khí đi vào đây thì ta sẽ
vạch trần con người đê tiện của ngươi trước mặt đám đệ tử. Năm đó mẫu
thân ta thương tình ngươi là một tên ăn mày tội nghiệp nên mới có lòng
tốt giữ ngươi lại, không ngờ ngươi lại là cái thứ vong ơn phụ nghĩa lòng lang dạ sói, giả nhân giả nghĩa ngoài mặt thì hết lòng với mẫu thân ta
nhưng sau lưng lại cấu kết với đám thất phu kia bán đứng mẫu thân. Được
đám thất phu ‘ban ơn’, ngươi dùng máu của mẫu thân ta lót đường cho
ngươi để ngồi lên vị trí trưởng lão, vậy mà ngươi vẫn còn mặt mũi hung
hãn trước mặt ta sao? Nếu như đám thất phu kia biết được những chuyện
bẩn thỉu ngươi làm thì ngươi còn có thể bĩnh tĩnh được thế này không?

Dứt lời, bà chỉ vào Lam Vũ rồi cười hung dữ, cất lời mỉa mai: “Ngươi trung
thành với hắn, bái hắn ta làm thầy, mấy đời nhà ngươi đều trung thành
với các thế hệ Thánh nữ. Năm đó hắn bán đứng mẫu thân ta, việc đầu tiên
là tuân lệnh giết tổ phụ của ngươi, sau đó là bức tử tổ mẫu của ngươi,
huyết hải thâm thù như vậy mà ngươi lại nhận giặc làm cha, lương tâm
ngươi để đâu rồi hả?” Sau đó bà lại chỉ vào Bạch Lưu nói: “Ngươi cũng
biết năm đó tổ phụ ngươi là người chuẩn bị được chọn vào chức vị Đại
trưởng lão, nhưng chính vì Tần Thọ xuất hiện, hắn hãm hại tổ phụ ngươi
cùng với mẫu thân ta, liên tiếp đánh đập cho đến chết. Còn tổ mẫu ngươi
nằm trên giường bệnh không lâu đã từ bỏ nhân gian, để lại phụ thân ngươi và phụ thân của Lam Vũ. Vì để tìm ra hung thủ mà bọn họ già rồi vẫn
phải đi xin con cầu tự, nhưng cuối cùng thù lớn không trả được, chết
không nhắm mắt. Bọn họ làm gì có ai muốn nhi tử của mình đối xử cực kỳ
chân thành trung nghĩa với kẻ thù chứ?

Sắc mặt của Lam Vũ và Bạch Lưu hết xám lại trắng, những lời này có căn cứ lại có bằng chứng nên
bọn họ không thể không tin. Trước khi lâm chung phụ thân đã căn dặn hàng ngàn vạn lần rằng phải tự tay đâm chết kẻ thù, không ngờ được kẻ đó lại là sư phụ của chính mình.


Bạch Lưu khó tin nhìn Đại trưởng lão,
lệnh của sư phụ không thể không tuân, nên hắn phải trơ mắt đứng nhìn đệ
đệ ruột của mình bị Đại trưởng lão hạ lệnh chôn sống, lục phủ ngũ tạng
hắn dường như đang vặn xoắn vào nhau, chỉ cần thở nhẹ cũng đau thắt
không thôi.

Đại trưởng lão quay cần cổ thô ráp đỏ hồng lại, nhìn
thấy ánh mắt chứa đầy thất vọng đau đớn xen lẫn với thù hận mãnh liệt
của hai đệ tử, ông hoàn toàn bị đả kích, lui ngược về sau vài bước.

“Các... các ngươi đừng có nghe bà ta nói bậy.” Đại trưởng lão tức giận đến mức
mất lý trí, oán hận trừng mắt về phía Mạch Tà, hận không thể lập tức
giết chết bà ta, tiếc rằng bà ta là người không thể giết được, nếu không sẽ chôn vùi tất cả những ai có mặt ở đây trong sơn động. “Tất cả các
ngươi đều là do phụ thân các ngươi mang đến làm học trò của lão phu, nếu như lão phu thực sự là kẻ thù thì vì sao vẫn còn phải dạy dỗ các
ngươi?”

Ông càng nói thì càng cảm thấy có lý nên lại càng hăng
hái hơn, ưỡn lưng thẳng tắp, không khỏi đắc ý nhìn Mạch Tà bằng nửa con
mắt: “Mạch Tà, nếu năm đó ngươi không làm trái với lời răn dạy thì tổ
phụ của Vũ Nhi cũng không phải bỏ mình, tính ra thì ngươi mới chính là
kẻ thù.”

“Nhổ vào!” Mạch Tà hận không thể xé nát cái bản mặt giả
nhân giả nghĩa kia, cất giọng ngoan độc: “Lam Vũ, phụ thân ngươi có giao cho ngươi một hộp sắt mất chìa khóa không? Nói ngươi đến năm hai mươi
tuổi thì mở ra, ngươi cứ quay về xem xem, sẽ biết được ta có lừa ngươi
hay không.” Dừng lại một chút, bà nhìn thấy Đại trưởng lão đang suy ngẫm gì đó liền nói tiếp: “Đó là huyết thư mà tổ phụ ngươi trước khi lâm
chung để lại.”

Sắc mặt Đại trưởng lão không thay đổi, thế nhưng
trong lòng lại cực kỳ kinh hãi, ánh mắt lóe lên quét qua Lam Vũ đang
trầm tư, rồi lại liếc mắt nhìn Bạch Lưu có vẻ đang đăm chiêu. Ông sợ
Mạch Tà lại nói ra những điều không nên nói, nên không lục soát tìm Nam
Cung Đệ nữa mà phất tay dẫn đám người quay trở ra bên ngoài.

Mãi
đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, Mạch Tà mới dùng xích
sắt trên cổ tay đánh xuống dưới tảng đá đang ngồi, Nam Cung Đệ thò đầu
ra vừa càu nhàu vừa nhổ ra một đống bùn rồi nói: “Phù, dưới đáy ao này
đúng là một chỗ tốt để luyện công.”

“Nha đầu thối, nước ao này là nước thuốc chỉ có Thánh nữ mới có thể ngâm mình tẩy tủy, mặc dù tốt
nhưng cũng có hại, ngâm vài lần thì mới không còn gì đáng ngại.” Mạch Tà cực kỳ yêu mến Nam Cung Đệ, giọng điệu nói chuyện đã thân thiết hơn một chút.

Đương nhiên Nam Cung Đệ cảm nhận được điều đó, bàn tay
đang chắp sau lưng thoáng ẩm ướt, nàng ấp úng nói: “Bà bà, bà dùng lời
nói quá kích động, trở mặt với tên cầm thú kia chính là để chọc giận ông ta không còn mặt mũi nào ở đây nữa, quên mất phải điều tra con sao?”

Mạch Tà chỉ cười mà không nói gì, đánh trống lảng: “Đó cũng là do hắn làm
chuyện trái với lương tâm, Lam Vũ và Bạch Lưu còn nhỏ không phân biệt
được thiện ác, nhưng dù sao tâm địa vẫn tốt, nếu con có thể tránh được
kiếp nạn này thì hãy giúp đỡ bọn họ một chút.”

Nam Cung Đệ gật
đầu, nghe thấy Mạch Tà nói đến kiếp nạn thì nhớ tới ngày đó Quán Phú đã
nói nàng có ba kiếp. Một kiếp là trùng sinh, kiếp thứ hai sau lời tiên
đoán của ông ta không bao lâu thì bị trúng độc suýt bị mất mạng, muôn
vàn nguy hiểm mới tránh được tai họa, vậy thì kiếp thứ ba chính là ở
trong bộ lạc này hay sao?

“Giờ con hãy mau mau chạy ra ngoài, chớ để hắn khôi phục tinh thần rồi lại quay về đây tìm con.” Mạch Tà với
tay ra sờ lên mặt Nam Cung Đệ, nhét một món đồ vào tay Nam Cung Đệ rồi
khẽ nói: “Đi tìm Thường Nhi.”

Nam Cung Đệ nhìn sâu vào mắt Mạch
Tà rồi xoay người nhanh chóng rời đi, quả nhiên mới đi ra khỏi cửa động
không xa đã nhìn thấy Đại trưởng lão với vẻ mặt đầy hung ác nham hiểm
đang lao đến. Nam Cung Đệ nhảy bổ vào bụi cây gai bên cạnh, nhưng vừa
nhảy vào đã bắt gặp hai con mắt đen nhánh, sợ đến mức suýt chút nữa thì
phát ra tiếng động, nàng đã bị người trong bụi gai bịt miệng lại.

“Xuỵt...” Bóng đen giơ tay để lên môi, ra hiệu cho nàng chớ có lên tiếng, nhìn
thấy Nam Cung Đệ bình tĩnh trở lại mới từ từ buông nàng ra. “Á....”
Trước mặt hắn bỗng nhiên tối sầm, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng.

Nam Cung Đệ xoa xoa vặn vặn ngón tay, buông lỏng gân cốt rồi hừ lạnh một tiếng: “Da dày thật đó.”

Khóe miệng bóng đen giật giật, ai kêu đánh hắn bị đau tay rồi lại còn trách da hắn dày, có còn thiên lý hay không chứ?

“Nếu như ta không có lòng tốt bịt miệng ngươi lại, ngươi gây ra động tĩnh
thì đêm nay Đại trưởng lão đã mang ngươi đi tế đá rồi.” Bóng đen tức
giận gõ lên trán Nam Cung Đệ, ôm lấy hốc mắt vẫn còn đau đớn tê dại,
hừ... xuống tay ác độc thật!

Nam Cung Đệ nhận ra người kia đúng
là Mạch Đình Thường, da mặt nàng liền co rút mạnh: “Ngươi không có gì
làm hay sao mà trốn ở đây? Nếu không phải ngươi làm ta giật mình thì sao ta phải đánh ngươi chứ?”

Nhớ đến lời bà bà nói, nàng lấy một
miếng ngọc đen hình dạng giống như chìa khóa từ trong ngực ra đưa cho
Mạch Đình Thường: “Cái này là bà bà bảo ta đưa cho ngươi.”

Mạch
Đình Thường nhìn miếng ngọc đen trong tay, ánh mắt thay đổi thất thường, khoác tay lên vai Nam Cung Đệ: “Yên tâm, lời bà bà nói đương nhiên ta
sẽ lắng nghe, sau này ngươi cứ đi theo ta.”

Nam Cung Đệ nhe răng
xỉ vả: “Đi theo ngươi khác nào ngược đãi bản thân ta? Cung điện khang
trang không cho ta ở mà lại phải ở trong một viện rách nát. Ngươi có quá nhiều tiền mà sao lại keo kiệt như vậy chứ hả?”

“Ngươi không
biết trong cung điện kia Đại trưởng lão đã bố trí người giám sát ngươi
sao?” Mạch Đình Thường bất đắc dĩ chìa tay ra, không phải là ta muốn

ngược đãi ngươi, chẳng qua đó là bảo vệ ngươi thôi.

“Giám sát thì sao? Chỉ cần không có trận pháp gì thì ông ta không trói được ta, hơn
nữa ta lại thích ở trong cung điện có gian tế.” Nam Cung Đệ phản đối,
càng tránh bọn họ thì bọn họ càng thần kinh. Ngược lại ở nơi bị giám sát chặt chẽ, ở ngay dưới mí mắt bọn họ mà không gây ra động tĩnh gì thì
bọn họ mới yên tâm, có thế mới dễ dàng hành sự.

Mạch Đình Thường
suy nghĩ, cho dù nàng ở chỗ khác thì cũng không được sống yên ổn, nên
đành bất đắc dĩ đồng ý cho nàng vào ở trong Điện Thánh Hà, căn dặn một
câu: “Không thể giết Đại trưởng lão, giữ lại ông ta vẫn còn có tác
dụng.”

Nam Cung Đệ im lặng, khóe mắt thoáng nhìn thấy Đại trưởng lão đang nổi giận đùng đùng, nàng liền ngáp một thật to rồi đi ngủ bù.

Ngày hôm sau.

Tứ đại trưởng lão trong bộ lạc tụ tập lại một chỗ bàn bạc xem phải xử lý
Nam Cung Đệ thế nào, mà lúc đó đương sự lại không hề phát hiện ra chuyện đó, nàng đang nằm ngủ trong cung điện say đến quên trời đất.

“Tam trưởng lão, ngài hãy chọn lấy một ngày tốt để chúng ta mở Thánh đàn ra, chuẩn bị tế bái, để tránh cho đêm dài lắm mộng!” Đại trưởng lão thâm
độc nói, nhớ đến trận khiêu khích châm chọc hôm qua của Mạch Tà, ngay cả hai tên đệ tử mà ông ta tâm đắc nhất cũng trở nên xa lạ, tất cả cơn tức giận dời sông lấp biển này của ông ta đều đổ hết lên đầu Nam Cung Đệ.

Dọc đường đi ông đã phải chịu đựng cơn giận, mọi suy nghĩ trong đầu đều
muốn phát tiết hết ra bên ngoài, không thể tha thứ cho nàng ta một giây
phút nào hết.

“Không được, tuy nói là có thể dùng máu để tế đá,
nhưng để đề phòng bất trắc, vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Nhị trưởng lão
nhíu mày, cực kỳ không tán thành vơi sý kiến của Đại trưởng lão, “Thánh
nữ chỉ có một người, lỡ có sai sót gì thì chúng ta đều phải chết, nên
chăm sóc nàng ta chu đáo thì tốt hơn, đừng vì ân oán cá nhân mà gây nên
đại họa.”

Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão nghe thấy vậy liền gật đầu thận trọng, đồng ý với lời của Nhị trưởng lão.

“Lão đại, ngài cũng biết đó, chỉ có mình Nam Cung Đệ là có tác dụng, nếu như Thánh nữ khác hữu dụng thì Mạch Tà năm đó cũng hữu dụng, nên cẩn thận
vẫn hơn.” Tam trưởng lão nhìn thấy Đại trưởng lão đang bất ngờ, đành thở dài nói: “Dù sao nàng ta cũng nằm trong sự kiểm soát của chúng ta, còn
phải sợ nàng ta giở trò bịp bợm gì hay sao? Nếu như quả thật nàng ta có
bản lĩnh giở trò thì mấy hôm nữa có tế đá cũng chẳng làm gì được nàng
ta.”

Đại trưởng lão bị mấy người bọn họ mỗi người nói một câu
kích động đến mức gương mặt sung huyết biến thành màu gan heo, ông tức
giận đập bàn, hừ lạnh nói: “Các ngươi có lý của các ngươi, nếu không
phải vì bộ lạc thì sao lão phu phải cấp bách đến vậy? Giờ lại chế giễu
ta, nói thành ta báo thù riêng, mà kể cả có là thù riêng thì cũng là mối thù của mấy người chúng ta cộng chung lại. Nếu không phải chúng ta đi
tìm rồi đắc tội nàng ta thì làm gì có thù hận gì chứ?”

Nghe thấy
vậy ba người bèn đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy lời này cũng có lý liền
nhao nhao giải thích. Lúc này sắc mặt Đại trưởng lão mới dịu đi chút ít: “Cũng không phải lão phu đang kể công, Nam Cung Đệ đầu óc nhanh nhạy,
giữ lại lâu ngày thì cuối cùng cũng trở thành một tai họa, nếu như nàng
ta phát hiện chúng ta bí mật…”

“Lão đại, mấy người chúng ta đều
không nói thì ai có thể biết được chuyện này? Sau này đừng có nhắc đến
nữa!” Tứ trưởng lão không vui cắt ngang lời Đại trưởng lão, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nửa tháng sau là ngày tốt, đến lúc đó tập hợp mọi người
cùng đến xem lễ tế đá.”

Mấy người cùng gật đầu.

“Tổ tiên
có truyền lại một bí kíp song tu, từ xưa đến nay thể chất của Thánh nữ
đều không giống chúng ta, cứ đưa bí kíp này cho Thánh chủ để người cùng
song tu với Thánh nữ thì đó là chuyện tuyệt vời nhất, dù sao đá Tam Sinh cũng đã chọn nhân duyên cho Thánh chủ.” Tam trưởng lão xen vào đưa ra
sáng kiến.

Đại trưởng lão nhăn mày, nổi lên tâm tư, nhìn lướt qua mọi người rồi giật giật khóe môi nhưng không nói gì. Đến khi mọi người
đều tản đi thì vội vàng kéo Nhị trưởng lão vào trong phòng.

“Nhị
đệ, Thánh chủ không đồng lòng với chúng ta, nghe nói trong bí kíp kia
còn có tác dụng trường sinh bất lão, sao không cất giấu để cho chính
chúng ta sử dụng?” Đại trưởng lão vẫn không vừa lòng với tài nghệ của
bản thân, tuy ông ta đứng đầu trong bốn người nhưng tài nghệ vẫn kém Lão nhị, lúc nào cũng nghe thấy người ta nói muốn tiến cử Lão nhị làm Đại
trưởng lão.

Nhị trưởng lão sửng sốt, đứng bật dậy một cách luống cuống, không thể tin được nói: “Ngài… ngài muốn song tu cùng Thánh nữ?”

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm vào Nhị trưởng lão, không bỏ lỡ mất tia kinh
ngạc chợt lóe lên rồi sau đó biến mất trong mắt ông ta, trong lòng Đại
trưởng lão thầm khinh bỉ nhớ lại ngày thường ông ta vẫn luôn tỏ ra vẻ
đứng đắn, chẳng phải giờ cũng hiện nguyên hình là một kẻ ‘tham dục’ hay
sao?

“Lão nhị, việc này chỉ có hai người chúng ta biết, đừng để
lộ ra ngoài.” Đại trưởng lão sợ Nhị trưởng lão lỡ miệng trước mặt hai
người kia nên vội vàng dặn dò.

“Lão đại, ta cảm thấy thế này không ổn, hay là cứ giao cho Thánh chủ…”

“Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn trường sinh bất lão? Nắm giữ bá tánh thiên hạ
trong tay?” Đại trưởng lão thấy Lão nhị đúng là tên đầu gỗ nên vừa sốt
ruột, vừa giận lại vừa vui, quyết tâm hạ một liều thuốc thật mạnh nữa:
“Mọi chuyện phát sinh sau này, tội tình gì ta gánh chịu hết.”


Nhị trưởng lão đã thực sự động lòng rồi nhưng lại sợ bị phát hiện, kìm nén
đến đỏ cả mặt nhưng cuối cùng cũng không chống đỡ được cám dỗ liền gật
đầu lia lịa.

Đại trưởng lão thỏa mãn đi khỏi, trong lòng liên tục lên kế hoạch để tìm một cơ hội tốt, sau đó… sẽ hung ác nham hiểm mà
loại trừ luôn điểm mấu chốt là Nhị trưởng lão đang ở trong phòng, rồi
cười lạnh vài tiếng.

--

Nam Cung Đệ ngủ một giấc đến tận
mấy ngày, lúc tỉnh lại thì bụng đói réo vang, không hề biết nàng đã bị
người ta tính kế như thế nào. Nàng gọi người mang lên một bàn đầy đồ ăn
ngon, đang chuẩn bị động đũa thì trông thấy A Hận lướt đến như một cơn
gió, ngồi vào chỗ đối diện với nàng.

“Cả người vốn đã nhanh nhẹn
mà lại ăn nhiều thế này, cẩn thận không bước nổi ra khỏi cửa.” A Hận
quang quác nói không ngừng nghỉ, tay chân cũng không nhàn rỗi, hắn bê
một con gà nướng đến để ở trước mặt rồi một mình đánh chén dầu mỡ dính
đầy mồm.

Nam Cung Đệ nhìn khung cửa rộng vài thước, trên đầu
không khỏi chảy đầy vạch đen, ngay cả một con heo nái nặng chừng ba trăm cân chui ra chui vào cũng chẳng khó khăn gì, nàng phải béo thành cái
dạng gì thì mới đến nỗi không thể bước ra được đây?

Trong đầu
nàng không ngừng liên tưởng, ngồi bên cạnh nàng là một thùng cơm cuồng
ăn cuồng uống, ăn liên tục không ngừng nghỉ. Nói không chừng chỉ có A
Hận mới đạt được đến cái trình độ ‘không bước nổi ra cửa’ kia, nàng rùng mình một rồi lắc lắc đầu: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?”

“Đi
trả nợ, ở bên ngoài gần một ngày mới đợi được có người đi ra dẫn ta vào
trong. Lạnh nhạt như vậy làm suýt chút nữa thì ta bày ra bốn năm cái
trận pháp ở ngoài cửa, không cho ta đi vào thì ta cũng khiến bọn họ đừng hòng chui ra được.” Trên miệng A Hận còn ngậm một cục xương, thờ ơ nói: “Dọc đường ta gặp phải một tên nam nhân, hắn nói muốn đi tìm thê tử,
không ngờ lại gặp phải hộ hoa sứ giả của cô nương đó nên đã ra tay đánh
đập tàn nhẫn. Chậc chậc, tên hộ hoa sứ giả đó gầy còm như cái gậy trúc,
ngay cả đứng cũng bị gió thổi bay thì làm sao đánh thắng được tên nam
nhân đang điên loạn kia chứ?”

Nam Cung Đệ trợn tròn mắt nhìn tên
nam nhân biến thái trước mặt vừa vui sướng khi người khác gặp họa vừa
liên tục nhét cua vào miệng nhai nhóp nhép, đầy mồm toàn là thịt cua.

“Ngươi muốn nói Quân Mặc U đánh Thủy Dật một trận?” Nam Cung Đệ hơi đăm chiêu
nhìn A Hận, xét thấy trong lời nói của hắn có vài phần có thể tin được.

Nhớ lại khoảng thời gian lúc ở Bắc Thương, hắn dùng mọi khả năng để bôi nhọ Quân Mặc U, nói không chừng lần này cũng như vậy.

“Chậc chậc, một quyền đánh lên bụng, máu kia nhé... ói ra có mà vài lít, phun như suối văng cả lên mặt Quân Mặc U. Quân Mặc U là người nào chứ, trên
người chỉ dính một ít bụi thôi cũng muốn giết kẻ đã vấy bẩn hắn. Cuối
cùng máu chảy thành sông, ái chà chà, bi thảm lắm, con mẹ nó, đoán chừng tên Thủy Dật mà ngươi nói kia dù có hồi phục lại thì ngươi cũng không
nhận ra.” A Hận kể lại sinh động như thật, lại còn mô tả Quân Mặc U đánh như thế nào, Thủy Dật ói máu ra sao, khiến cho nha hoàn hầu hạ bên cạnh cố nén cười mà run rẩy hai vai.

Nam Cung Đệ ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, tức giận nói: “Ngươi đến đây để mua vui chuốc cười đấy à?”

“Không dễ thế đâu!” A Hận không thể tưởng tượng nổi nhìn vào mắt Nam Cung Đệ,
chép miệng nói: “Ta có lòng tốt nói cho ngươi biết, đến lúc đó ngươi
đừng trách ta không có nghĩa khí, biết cũng không báo với ngươi một
tiếng.”

“Ngươi cứ chít chít một câu là được rồi, nói nhảm nhiều như thế làm gì?”

A Hận nghẹn lời, há mồm: “Chít...” Sau đó giơ tay làm động tác kéo khóa
trên miệng, trở thành một đóa hoa lộng lẫy nhưng yên lặng.

Nam
Cung Đệ không thèm quan tâm đến hắn, ăn được vài miếng lại nhìn thấy A
Hận đang cực kỳ yên lặng, ngược lại nàng thấy không được tự nhiên, bình
thường hắn mở miệng một là y như đốt pháo, nổ đùng đùng suốt ngày không
ngừng nghỉ.

“Ngươi lại làm sao vậy?” Nam Cung Đệ lấy đũa gõ gõ
lên miệng chén rồi nhíu mày hỏi, hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy
nên nàng hơi lo lắng, lẽ nào điều hắn nói là đúng?

“Chẳng phải
ngươi ghét ta nói nhiều sao?” A Hận bỏ chén xuống rồi lau miệng, dù bận
rộn nhưng vẫn ung dung nhìn Nam Cung Đệ, bắt chéo hai chân lại nói: “Ta
không có thù oán gì với Quân Mặc U, thì vì sao suốt ngày cứ phải bôi nhọ hắn?”

“Ta cũng không hề có thù oán gì với rất nhiều người, thế
nhưng rất nhiều người lại đòi giết ta, không phải đố kị thì cũng là giết vì tình! Ngươi nói xem, có phải ngươi có tình cảm đặc biệt gì với Quân
Mặc U hay không?” Nam Cung Đệ nhoẻn miệng cười, chọc tức A Hận rồi đánh
giá hắn từ trên xuống dưới, “Thảo nào mà ngươi không thành thân, hóa ra
là có khẩu vị này, nhưng ngươi cũng không thể vì lý do này mà bôi nhọ
nam nhân của ta, cho dù có làm như vậy thì hắn cũng sẽ không đi theo
ngươi đâu.”

A Hận tức giận đến mức suýt thì nôn ra một ngụm máu
đen, hắn phủi phủi y phục rồi chỉ vào mấy vết máu tụ trên ngực nói: “Lão tử thích nữ nhân.”

“Ai biết đó có phải là do đàn ông gây ra hay
không chứ? Xem bộ dạng ngươi hung tàn thế này, nữ nhân nào mà có sức lực mạnh mẽ vậy chứ?” Nam Cung Đệ thấy A Hận tức giận giậm tay giậm chân, ý cười ngập đầy trong mắt sắp sửa tràn ra ngoài.

A Hận rất muốn
lật bàn, ai oán ôm mặt cất giọng đau thương: “Ta cũng có thê tử đó, đáng tiếc đáng tiếc, ta phải phụ trách Ác Nhân Cốc cho ngươi nên thê tử lại
nghi ngờ một người đứng đắn như ta, bỏ ta ra đi rồi. Nhiều năm trôi qua, e rằng không còn có cơ hội gặp lại để nói lời từ biệt với nàng ấy.”

Nam Cung Đệ trầm ngâm, A Hận đã muốn quay về hiện đại, nếu như thực sự quay lại được thì đúng là sẽ không còn có cơ hội gặp mặt rồi.

“Ngươi
cam lòng bỏ lại mẫu tử bọn họ sao?” Nam Cung Đệ buồn bực, thật sự nhìn
không ra tên A Hận tính khí trẻ con này lại có nhi tử rồi, hắn từ xưa
đến nay lại hoàn toàn không phải người đứng đắn.

“Hai mẫu tử bọn
họ cũng không thừa nhận ta.” A Hận nhướn mày mỉm cười, vẫy vẫy đuôi tóc
nói: “Đối với bọn họ, lão tử rời đi mới chính là một sự giải thoát.”

“Nàng ấy không yêu ngươi.” Nam Cung Đệ đưa ra kết luận, nếu như là yêu thì
cho dù hắn có nghề nghiệp gì thì cũng sẽ quyết không thay lòng.

“Hả?” Nhất thời A Hận chưa phục hồi lại tinh thần.

“Ta nói là thê tử ngươi không yêu ngươi.” Nam Cung Đệ rất có lòng xát muối vào vết thương của hắn.


Vẻ mặt A Hận u ám, thở dài nói: “Chính vì như thế nên ta mới không thích
nhìn thấy các ngươi suốt ngày cứ diễn trò buồn nôn như vậy, nếu không
làm một chút chuyện xấu khiến các ngươi khó chịu thì làm sao ta có thể
trụ lại ở trong cung được chứ?”

Khóe miệng Nam Cung Đệ giật giật, đang suy nghĩ xem có nên nhổ nước miếng vào mặt hắn hay không?

“À, cho ngươi cái này.” A Hận quẳng một bức thư cho Nam Cung Đệ, sau đó
nhấc một vò rượu lên rồi nghênh ngang khệnh khạng rời đi.

Nam
Cung Đệ nhìn ánh mắt người hầu hạ bên cạnh rồi rút bức thư bên trong ra, nhếch môi cười rồi lại gấp lại, tùy tiện cầm bức thư lên nhét vào trong tay áo. Sau cùng nàng vung tay đi khỏi, bức thư đã được gấp ngay ngắn
nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Ánh mắt nha hoàn chợt lóe lên, nhìn
thấy Nam Cung Đệ rời đi rồi mới lén lút nhặt lên, cũng vội vàng tìm cớ
rời đi rồi đi tới phòng Đại trưởng lão.

Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

“Trưởng lão, đây là do nam tử kia đưa cho Nam Cung Đệ.” Nha hoàn kể lại đoạn
đối thoại của Nam Cung Đệ và A Hận không sót một chữ, sau đó giao bức
thư lại cho Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão khen ngợi nói: “Làm tốt lắm.”

Bàn tay đầy nếp nhăn mở bức thư ra, nhìn thấy mấy chữ to viết trên đó, lửa
giận phóng ra từ đáy mắt, đánh một chưởng lên bàn rồi trợn mắt nhìn mấy
chữ kia, càng nhìn càng cảm thấy hắn đang bị châm biếm.

Nha hoàn
kia run rẩy tận tim gan, lén lút nhìn thấy trên bức thư viết ba chữ to:
“Đùa ngươi đó!” Ngay lập tức nàng quay sang nhìn khuôn mặt u ám của Đại
trưởng lão, sợ đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.

Bỗng nhiên Đại
trưởng lão nhìn thấy có ấn ký, ngay lập tức lật ra xem, nhìn thấy chữ
viết trên đó, hai bàn tay theo bản năng lần mò khắp xung quanh tờ giấy.
Bàn tay chạm phải một thứ trắng muốt khiến cho hai mắt Đại trưởng lão
tối sầm xuống, gần như thở không nổi nữa.

… Bên trên có nước mũi, dính nhơ nhớp trên tay?

Còn hiện tại Nam Cung Đệ đang nhốt mình bên trong tẩm điện, vùi đầu vào
chăn, lấy dạ minh châu để bên cạnh rồi lôi bức thư ra. Nàng lấy mảnh
giấy bên trong ra đọc rồi cười lạnh lùng, cuối cùng nghiền nát thành
tro, rắc xuống dưới gầm giường.

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt
đã trôi qua mấy ngày, Nam Cung Đệ bị triệu đến dùng bữa cùng Mạch Đình
Thường và mấy người Đại trưởng lão. Tiệc rượu xong xuôi, Nam Cung Đệ lảo đảo vác cái đầu mơ mơ màng màng đi về tẩm điện.

Nàng ra hiệu cho người hầu lui xuống, lập tức chui lên giường, đạp giầy xuống rồi ngáy o o.

Ngoài điện, bên cạnh song cửa sổ có một bóng người, ghé tai nghe động tĩnh
bên trong, đợi đến lúc nghe được tiếng ngáy nho nhỏ mới rón ra rón rét
lẻn vào từ cửa chính.

Hai bóng đen nấp ở bức bình phong hạ giọng
nói nhỏ: “Ngươi đi trước đi, ta trông ở bên ngoài, tránh cho lỡ có người đến mà không phát hiện được thì lại bị bắt quả tang.”

Bóng đen
cao hơn do dự một lúc, nương theo ánh trăng sáng bạc nhìn lên dung nhan
xinh đẹp rạng rỡ đang nằm trên giường, hắn lại lưỡng lự trong chốc lát
rồi nhìn xung quanh, nói: “Không ổn, trong cung khắp nơi đều có người,
chúng ta có bỏ chạy cũng không biết chắc được mấy người mà Thánh chủ an
bài đang ẩn nấp ở đâu!”

Nghe vậy, bóng đen thấp hơn liền nóng
nảy, nếu không phải vì lo có người mai phục thì ngay từ đầu hắn đã một
mình đơn thương độc mã tới đây, cần gì phải kéo thêm cái đệm lưng là
ngươi theo chứ?

“Không đâu, bình thường Thánh chủ đều không muốn
gặp nàng, ngay ngày đầu tiên người đã chẳng thèm nhìn nàng mà ném luôn
vào biệt viện hoang vắng này, như vậy thì làm gì có chuyện Thánh chủ
phái người đến bảo vệ nàng ta chứ?” Nói xong, hắn liền đẩy tên kia vào
trong, tên cao hơn vội vàng túm lấy bức bình phong, hai người cứ giằng
co một lúc thì tên thấp vung tay lên, giận dữ hét to: “Rốt cuộc là có đi hay không?” Dứt lời, đưa tay bịt miệng lại rồi thò đầu vào trong dò xét cẩn thận, thấy người bên trong không có động tĩnh gì liền thở phào nhẹ
nhõm.

Tên cao hơn lắc đầu: “Ngươi đi trước, ta đứng canh ở bên ngoài.”

Ơ hay! Hăng hái lên rồi à?

Tên thấp hơn không thèm quan tâm, đẩy mạnh tên cao hơn vào trong rồi kéo
bình phong ra che lại, sau đó vì để giữ an toàn nên cũng đóng luôn cánh
cửa ngoài, ghé sát tai lên cửa rồi nghe lén động tĩnh bên trong.

Tên cao hơn do bị đẩy mạnh nên bước chân hơi lảo đảo, nhìn thấy người trên
giường, ánh mắt lóe lên, bước từng bước đến tiếp cận rồi khom lưng xốc
chăn trên người nàng lên, ôm nàng để nằm ngang trên giường, giơ tay kéo
dây lưng trên vạt áo trước, bàn tay mới lần mò lên trên một chút liền
khựng lại, nhắm mắt lại bất thình lình dùng hết sức lực xé đai lưng của
Nam Cung Đệ rồi quăng lên trên cánh cửa.

Nghe thấy động tĩnh bên
trong, tên thấp hơn nuốt nước miếng, cười khẩy một tiếng. Ban đầu còn ra vẻ đứng đắn, chẳng phải là vẫn không qua khỏi ải mỹ nhân sao, hắn đưa
tay chọc một lỗ lên giấy tuyên thành dán ở cửa, nhắm một mắt lại nhìn
lén, nhưng tầm nhìn bị bình phong che khuất, nên tức giận đấm một đấm
xuống đất.

“A…” Một tiếng kêu trong trẻo truyền ra, tên thấp hơn
chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở ngoài cửa, sau đó lại nghe hàng loạt
tiếng rên rỉ nối tiếp nhau cùng với âm thanh ‘kẽo kẹt’ của giường đang
lắc lư, trong lòng hắn liền ngứa ngáy.

Không đụng phải ám vệ, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, chờ bên trong xong việc rồi thì sẽ đến phiên hắn.

Nửa canh giờ sau, tên thấp hơn đợi đến sốt ruột, sắp không nhịn nổi nữa.
Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng gầm nhẹ, tia sáng lóe lên trong cặp
mắt to như hạt đậu tương, đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì nhìn thấy tên
cao hơn khoác áo ngoài, cầm quần trên tay đi ra ngoài.

“Ngươi vào đi, nàng ta vẫn còn ngủ.”

“Được, ngươi đứng trông.” Tên thấp hơn sốt ruột không nhịn nổi, vừa đi vừa cởi y phục, nhưng còn chưa kịp đụng đến giường thì cánh cửa đã bị đá văng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui