Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Vịnh Cửu Long nằm ở
khúc sông cách Vương đô vài chục dặm, đó là hai ngọn núi cao vút, kiến
trúc hùng vĩ được thiên nhiên tạo nên, nó giống như rồng chín đầu đứng
sừng sững, xương sống chính là lưng núi chen giữa hai dòng sông, một
dòng chảy về hướng thành Mẫu Đan của Nam Chiếu, một dòng chảy về Hồng
thành. Chỗ giao nhau với Nam Chiếu có trấn Long Vĩ, bởi vì hình dáng
giống đuôi rồng nên được đặt tên như vậy.

Ban đầu, khi biết được
Nam Cung Đệ gặp nguy hiểm thì Quân Mặc U đã đi theo con đường gần đường
thủy này, cho nên đã rút ngắn được một nửa lộ trình.

Địa thế cũng như kỳ danh, đường đi quanh co khấp khuỷu, đứng ở trên đỉnh núi nhìn
xuống, đập vào mắt chính là con đường ngoằn ngoèo giống như ruột người,
đường núi gập ghềnh, có rất nhiều tảng đá tự nhiên to lớn dựng đứng chắn ngang, rất thích hợp để mai phục.

Kiều Phi đi đường tắt tới, nếu muốn vào Vương đô, cần phải đi qua đường này.

Nam Cung Đệ đạp gió mà đến, nàng đứng ở lưng chừng núi, nhìn hết thảy tình hình đường núi.

Nàng lấy bản đồ mang theo ra, nhìn đoạn đường giống như mê cung ở phía trên, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười nanh ác, nàng huých khuỷu tay vào cánh
tay của Quân Mặc U: "Lần này có thể bộc lộ rõ đại tài của huynh."

Quân Mặc U nghiêng đầu, nhìn nơi mà ngón tay ngọc ngà mịn màng như ngọc của
nàng đang chỉ, hắn búng tay vào trán nàng một cái: "Ta để cho sư phụ
nàng bày trận pháp ở đó, chúng ta đứng ở đây xem cuộc vui là được."

Nam Cung Đệ cảm thán, quả nhiên là thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ là. . . . . .

"Sư phụ trước giờ không ra tay giúp người khác, huynh làm thế nào mà khuyên được ông ấy vậy?" Nam Cung Đệ hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng
thì sư phụ không muốn gặp Quân Mặc U, càng không nói đến chuyện ra tay
tương trợ, quả thực là một chuyện rất lạ.

"Ta có ân với ông ấy mà thôi." Quân Mặc U cười thanh nhã, đáy mắt ẩn chứa ánh sao, không che giấu được ý cười.

Nam Cung Đệ bĩu môi nghi ngờ.

"Sư phụ của nàng đam mê tửu sắc, nợ một khoản lớn, ông ấy bị một đám nữ
nhân chạy đuổi theo đầy đường, tình cờ gặp được Mạc Vấn, hắn ta đã trả
khoản nợ giúp ông ấy." Khuôn mặt như ngọc của Quân Mặc U nở nụ cười
thoải mái, rực rỡ như ánh dương, thực sự có mấy phần giống như thần tiên bước ra từ trong bức họa.

Da mặt Nam Cung Đệ giật giật, nàng vỗ tay Quân Mặc U, quở trách: "Có lẽ là quỷ kế của huynh, làm mất thể diện của ông ấy như vậy, thân là đồ đệ, ta cũng bị liên luỵ rồi." Tưởng
tượng một ông lão râu tóc bạc phơ, có mấy phần phong thái của thần tiên, bị rơi vào tình cảnh một đám nữ nhân đuổi theo ở trên phố xá sầm uất,
trán nàng lập tức chảy giọt mồ hôi lớn, e rằng lần này sư phụ bị mất
mặt, bị gán danh hiệu già không nên nết rồi.

Quả thật lời đồn đại hại người không ít, nó lan truyền về ông ấy một cách vô cùng thần kỳ,
nhưng không ngờ lại nói ông ấy là một ông lão quần áo lụa là, đắm chìm
tửu sắc.

Nam Cung Đệ lặng lẽ nhớ ra, có lẽ lúc đó nàng gọi ông ấy là ‘Hộ Ưu’ chính là bởi vì nó đồng âm với từ “Lừa dối”.

"Mạc Vấn vô ý tiết lộ hành tung của sư phụ nàng thôi." Quân Mặc U vô tội
vuốt mũi, mặc dù đây là lời dặn dò của hắn, nhưng ai khiến lão nhân Hộ
Ưu tính kế hắn, cộng thêm không thức thời, hắn đành không thể làm gì
khác hơn là dùng hạ sách này.

Nam Cung Đệ đổ mồ hôi lạnh thay sư
phụ, trong lúc lơ đãng nàng chợt nhìn thấy một nam tử mặc bộ đồ đen,
được bao bọc bởi chiếc áo choàng rộng, bước chân vội vàng, leo trèo rất
nhanh.

"Tới rồi." Nam Cung Đệ đặt ngón trỏ trên môi, ‘suỵt’ một tiếng, ra hiệu cho Quân Mặc U chớ lên tiếng.

Nhịp tim như đánh trống, Nam Cung Đệ căng thẳng nắm chặt cánh tay của Quân
Mặc U, nhìn bóng đen kia từ từ đến gần, chỉ cách vị trí bày trận pháp có mấy trượng, nàng mở to mắt, chỉ sợ nháy mắt một cái là Kiều Phi sẽ vượt qua trận pháp mà chạy mất.

"Vụt ——"


Trong chốc lát, thấy Kiều Phi đã rơi vào trận pháp, Nam Cung Đệ thở phào nhẹ nhõm, nhìn gã
đang đâm chém loạn xạ ở bên trong, chỉ có cây cổ thụ bị đổ, cho đến khi
Kiều Phi giơ cánh tay gắn móc sắt ra, con ngươi của Nam Cung Đệ hơi tối
lại, đó là cánh tay mà nàng đã chém đứt, nếu lúc trước bắt gã ta lại,
thì sẽ không có nhiều người bị liên lụy như vậy.

Tuyết Lâm hoàn
toàn bị phá hủy, dân chúng bất mãn, gia tăng thu thuế hết lần này đến
lần khác, ép dân chúng Tuyết Lâm đến bờ sụp đổ, bức tử rất nhiều gia
đình, càng giúp Sở Mộ Khoảnh lạm dụng uy quyền, suốt ngày chìm trong
hoang dâm vô đạo. Từ sau khi hắn ta cực kỳ tin tưởng Kiều Phi, trên
người căn bản không mặc y phục, chỉ nằm ở trong ổ mỹ nhân, mọi chuyện
đều giao cho Kiều Phi xử lý.

"Gã ta không thể cầm cự được lâu, để lại mấy người là được, để cho những người khác rút lui." Nhìn bóng dáng của Kiều Phi, trong con ngươi đỏ ngầu của Quân Mặc U hiện lên ánh sáng
màu đỏ, bình thản không có một chút gợn sóng nào, giống như đang nhìn
một người chết.

Nam Cung Đệ nhìn lại, quả nhiên là như thế, cơ
thể vốn linh hoạt của gã dần dần không chống cự nổi, động tác chậm lại,
đột nhiên, nàng nhìn thấy gã nhảy lên đón lấy đầu nhọn của cành cây được gã vót nhọn, để cho nó đâm xuyên vào bụng.

"Bùm ——" Trận pháp bị phá vỡ.

Nam Cung Đệ kinh ngạc nhìn về phía Quân Mặc U, trông thấy sự kinh ngạc
trong mắt hắn, họ không ngờ được rằng Kiều Phi khám phá ra cách phá
trận, chỉ cần dùng máu tưới lên mắt trận thì trận pháp sẽ mở ra.

"Bốp bốp ——" Khóe môi Nam Cung Đệ nhếch lên nở nụ cười lạnh, nàng giơ tay ra vỗ nhẹ hai tiếng, mười mấy người áo đen lập tức bao vây Kiều Phi đang
bị thương nặng.

Tai Kiều Phi rất nhạy bén, nghe thấy tiếng động,
hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Nam Cung Đệ đang đứng ở trên cây thanh
tùng, trong con ngươi u ám lộ vẻ nghi ngờ, đến khi nhìn thấy Quân Mặc U ở bên cạnh, hắn bỗng chốc hiểu ra.

"Quân Mặc U, thì ra là ngươi." Kiều Phi cười khằng khặc, ánh mắt giống như rắn độc đảo quanh trên
người Nam Cung Đệ, ngay sau đó nhìn thấy gương mặt thanh tú kia, hắn
cười càng đáng sợ hơn, làm cho người ta không rét mà run. "Ta thực sự đã đánh giá cao về ngươi, ban đầu ngươi vì Thủy Khanh Y, vì nàng ta mà bỏ
qua tất cả, thậm chí là tính mạng, hôm nay, nàng ta chết mới mấy năm,
ngươi đã tìm một nữ nhân khác, không, hẳn là lúc quen biết Thủy Khanh Y
thì ngươi đã ở cùng với nữ nhân này. Ngươi xoay quanh Thủy Khanh Y mà dỗ ngon ngọt, cuộc đời này chỉ cần một mình nàng ta, ai ngờ bằng mặt không bằng lòng nên lén lút vụng trộm, nuôi một nữ nhân không bằng nàng ta,
nhi tử cũng đã lớn như vậy, nếu như Thủy Khanh Y ở dưới suối vàng biết
được, có lẽ nàng ta chết không nhắm mắt."

Ánh mắt của Kiều Phi dữ tợn, mang theo vẻ điên cuồng, giống như nhìn thấy Thủy Khanh Y không cam lòng đang bò từ dưới đất lên.

"Không phiền ngươi quan tâm, Thủy Khanh Y xinh đẹp, hào phóng, cao quý mà
thánh khiết, khoan hồng độ lượng sẽ không nhỏ mọn như ngươi, ta là người do đích thân Thủy Khanh Y chọn, thay nàng ta chăm sóc Quân Mặc U." Nam
Cung Đệ cười híp mắt tâng bốc bản thân, còn không biết xấu hổ ném ánh
mắt quyến rũ về phía Quân Mặc U: "Phu quân, chàng nói xem có phải hay
không?"

Quân Mặc U không dám nhìn thẳng mà phải quay mặt đi, trái lương tâm mà gật đầu.

Thấy vậy, trên gương mặt tái nhợt của Kiều Phi thoáng hiện lên vẻ tàn ác,
nói với vẻ bí ẩn: "Ngươi thật sự cho rằng Thủy Khanh Y hào phóng như
vậy? Nàng ta sợ sau khi mình chết, Quân Mặc U bị hoa dại làm cho mê mẩn
nên đã chọn một người tầm thường như ngươi, không thể làm lung lay địa
vị của nàng ta trong lòng Quân Mặc U, vừa có thể để cho Quân Mặc U tiết
dục, vừa có thể làm ngươi nhớ tới ân tình của nàng ta, càng không thể
quên được nàng ta."

Sắc mặt của Nam Cung Đệ khác thường, Kiều Phi mừng rỡ trong lòng, cố nén cơn đau của vết thương trên người, hắn tận
lực kéo dài thời gian, tốt nhất là khiến cho ả xấu xí này lục đục nội bộ với Quân Mặc U rồi hắn sẽ chạy trốn dễ dàng.

"Không phải là
ngươi cô đơn quá lâu nên bị kìm nén đến mức ngu luôn rồi chứ?" Nam Cung
Đệ cảm thấy kỳ quặc, nàng quan sát Kiều Phi, thấy gã nghi ngờ, nàng cong môi nói: "Ban đầu là ta tự nguyện hiến thân, tốt hay không tốt đều do

bản thân ta chịu, liên quan gì đến Thủy Khanh Y?"

Nghe giọng điệu của Kiều Phi, trong lòng Nam Cung Đệ cực kỳ khó chịu, nàng kéo tay áo
của Quân Mặc U, bĩu môi nói: "Huynh đi đi, bắt lấy gã."

Kiều Phi
không ngờ rằng không thể châm ngòi ly gián, ngược lại còn chọc giận Nam
Cung Đệ, khiến cho Quân Mặc U đích thân ra tay, hắn không còn cơ hội
sống rồi.

Kiều Phi âm độc nhìn chằm chằm Nam Cung Đệ như muốn
nuốt sống nàng. "Chớ nên hả hê quá sớm, Thủy Khanh Y trở lại, ngươi còn
có thể đứng ở đây sao?" Ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Quân Mặc
U. "Ngươi thực sự cho rằng Thủy Khanh Y chết rồi sao? Nếu như ngươi muốn cả đời này không được gặp nàng ta, vậy thì ra tay giết chết ta đi."

Kiều Phi đang đánh cuộc, đánh cuộc tấm lòng của Quân Mặc U đối với Thủy
Khanh Y, năm đó Thủy Thiên Diên chết đi sống lại, không hẳn là Thủy
Khanh Y không thể?

Nhưng cuối cùng hắn phải thua một trận thảm
hại, trước khi chưa hiểu rõ tình hình của kẻ địch, không suy nghĩ kỹ
càng mà xông đến thì chẳng phải tới để chịu chết sao?

Nam Cung Đệ chế giễu, nàng giơ tay xé rách mặt nạ da người trên mặt, lộ ra gương
mặt vốn yêu mị tựa như tiên, lúm đồng tiền như hoa, nàng nói: "Nhìn thấy ta rồi, ngươi cũng phải chết."

Kiều Phi không thể tin trừng to hai mắt, hắn kích động khạc ra một búng máu, người rã rời bị Quân Mặc U bắt lại.

Quân Mặc U ném gã cho thuộc hạ, bí mật giải về ám thất của hoàng cung. Nam
Cung Đệ kéo Quân Mặc U đi cùng, nàng sai người trói chặt Kiều Phi trên
giá tra tấn rồi chọn một cây roi, thử dùng một chút lực, trở tay quất
một roi lên người Kiều Phi.

"Ưm. . ." Kiều Phi rên lên một tiếng, hắn cảm thấy rõ ràng da thịt mình bị nứt ra, từng cảnh hồi ức đau khổ
hiện lên trong đầu, cả người co rút.

Nam Cung Đệ cau mày, sự nhẫn nại của Kiều Phi rất tốt, tại sao mới quất một roi mà giống như đã bị quất roi đến chết vậy?

"Nếu như ngươi nói rõ chuyện giao dịch với An Linh, ta sẽ để cho ngươi được
chết thoải mái." Nam Cung Đệ đá ghế, nghênh ngang dẫm lên trên, bộ dạng
giống như thủ lĩnh thổ phỉ, nàng vuốt cằm nói: "Thái hậu vì muốn ra khỏi ngục, cũng đã bán đứng ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi phải vì cái gọi là
nhân nghĩa mà phải chịu nỗi đau da thịt?"

Kiều Phi cắn chặt răng, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái, làm cho người ta rợn cả tóc gáy, hắn
khạc ra một ngụm máu: "Dù sao cũng đều phải chết, để cho các ngươi làm
đệm lưng cùng xuống địa ngục cũng tốt."

Nam Cung Đệ cười lạnh, ra hiệu cho Quân Mặc U dùng ngân châm phong bế ngực của Kiều Phi, nàng lấy một chiếc dao găm sắc bén ra, cắt rách áo của gã, đặt mũi đao trên ngực gã, từ từ dùng sức đâm rách ra, nàng đeo bao tay vào rồi lấy ra một con cổ trùng có kích thức giống như con giun.

"Chậc, muốn dùng nó để thu hút bất tử nhân sao?" Trong giọng nói đều là vẻ chế giễu, nàng ném
cổ trùng đẫm máu vào trong bình sứ rồi đậy nắp lại, nàng nhìn Kiều Phi
đã đau đến nỗi bất tỉnh, giơ tay đâm một châm vào thân dưới của hắn.

"A ——" Kiều Phi ngửa đầu kêu đau, mặt như lệ quỷ nhìn chằm chằm Nam Cung
Đệ, hắn cười ngoan độc: "Thủy Khanh Y, ngươi cho rằng bắt được ta là
ngươi có thể sống yên ổn, sống cuộc đời ung dung tự tại sao?"

"Tự tại hay không tự tại thì không biết, nhưng mà hôm nay chắc chắn là ngày chết của ngươi." Nam Cung Đệ sai người đem tất cả dụng cụ tra tấn tới
để dùng từng thứ một, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, vẫn không
thể bức cung, nàng biết không thể dụ gã nói ra được lời nào, nhìn Kiều
Phi thương tích khắp người, không một chỗ hoàn hảo, nàng móc móc lỗ tai, cứ như vậy mà chết đi, chẳng phải là dễ dàng cho gã ta sao?

"Trói gã lại rồi đưa tới trường đua ngựa."

Ngay sau đó nàng xoay người, sai thuộc hạ đưa Thái hậu tới, cùng nhau đi xem ‘Đua ngựa’


——

Trường đua ngựa.

Dưới ngọn núi hoang dã ở phía bắc hoàng cung có một bãi cỏ rộng mênh mông,
nó là khu vực cấm, được cải tạo thành trường đua ngựa hoàng gia, bên
trong nuôi rất nhiều ngựa hoang khó thuần hóa.

Nam Cung Đệ nhìn
mảnh đất rộng lớn, lòng dạ cũng trở nên thoải mái dễ chịu, nàng duỗi
lưng, thấy An Linh trưng ra phong thái của Thái hậu, đang chậm rãi đi
tới, có mười mấy cung nữ đi theo phía sau hầu hạ.

"Thời tiết đẹp, nhưng có vài người nhìn thấy là làm cho tâm tình không tốt." An Linh
lấy lại vẻ ung dung, lộng lẫy như thường ngày, bà giơ tay sờ lên cây
trâm ngọc trai trên đầu, thờ ơ quét mắt nhìn nữ nhân xấu xí ở bên cạnh
Quân Mặc U, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

Nam Cung Đệ cũng không so đo, hi vọng Thái hậu cao quý xinh đẹp có thể tiếp tục giữ vững tâm tình như vậy.

"Thái hậu bất bại, nhanh như vậy mà đã bình phục sức khỏe." Nam Cung Đệ không kém là bao bèn đâm chọt lại.

Sắc mặt An Linh hơi thay đổi, đáy mắt nhanh chóng lộ ra vẻ oán độc, bà nghĩ đến kế hoạch của mình, mặt mũi hơi vặn vẹo cố chịu đựng lửa giận đang
bừng bừng ở trong lòng, xị mặt nói: "Vì Hoàng thượng, ai gia phải khỏe
mạnh." Dứt lời, bà dùng ống tay áo lau khóe mắt, nếu như bỏ sót sắc mặt
âm trầm của bà thì chắc chắn sẽ cho rằng đây chính là bộ dạng của từ
mẫu.

"Thái hậu có lòng." Quân Mặc U ngồi xuống long ỷ, nhìn người đánh xe dắt năm con tuấn mã trên sân, hắn mỉm cười nói: "Thái hậu dưỡng bệnh ở trong cung, đã lâu không nhìn thấy mặt trời, hôm nay thời tiết
đẹp, mời người xem một màn biểu diễn đặc sắc."

"Hoàng thượng có
lòng." An Linh liếc nhìn Nam Cung Đệ với vẻ khiêu khích, chỉ liếc mắt
một cái là phát hiện ra ngay nàng chính là mẫu thân của đứa con hoang
kia, thảo nào được Quân Mặc U che chở.

Nam Cung Đệ nhìn gương mặt giả dối của Thái hậu, nàng lướt thẳng qua bà ta rồi ngồi xuống bên cạnh Quân Mặc U.

Thái hậu thấy Nam Cung Đệ không có tôn ti mà ngồi xuống long ỷ, mặt lập tức
xanh mét, thấy Quân Mặc U không hề trách mắng, bà nắm bàn tay thật chặt, nghiêm nghị quát lớn: "To gan, tại sao ngươi có thể ngồi trên long ỷ?
Đây là tội lớn chém đầu!" Bà không vui nhìn về phía Quân Mặc U: "Hoàng
thượng, có thể sủng ái nữ nhân, nhưng không được phá vỡ quy củ, rối loạn cung đình. Kẻ sinh ra với địa vị thấp hèn đúng là không có giáo dục,
đứa bé cũng sẽ bị dạy hư, đúng lúc ai gia rảnh rỗi, hãy giao đứa bé cho
ai gia nuôi dạy."

"Thái hậu muốn dạy nhi tử của ta học những thứ
dâm loạn, bỉ ổi thấp hèn, sau đó nếu không nghe theo thì sẽ bị thứ bẩn
thỉu làm cho nghẹn chết sao?" Nam Cung Đệ mỉa mai, tựa như thực sự không nhìn thấy gương mặt giận đến xanh mét của Thái hậu, nàng bình tĩnh
thưởng thức thuần ngựa.

"Hoàng thượng. . . Ngươi nhìn xem. . .
Nàng ta muốn ai gia tức chết, mau kéo tiện nhân kia xuống, cho vó ngựa
giẫm chết." An Linh chưa từng chịu sỉ nhục trắng trợn như thế? Bà lập
tức nổi giận, muốn giết chết Nam Cung Đệ, nhưng bà đã đánh giá cao địa
vị của mình.

"Nói sự thật mà thôi." Quân Mặc U lạnh lùng nói, trên mặt đều là vẻ không kiên nhẫn, ra lệnh cho người đỡ Thái hậu ngồi xuống.

Cung nữ mời mấy lần, Thái hậu thản nhiên, cung nữ bèn cắn răng, kéo mạnh An
Linh, vị cung nữ kia dùng sức đặt trên cánh tay bà, ép bà ngồi xuống,
khiến bà không thể động đậy.

An Linh giận đến nghiến răng, trong
lòng biết Quân Mặc U đang cố ý xem thường bà, lửa giận trong lòng không
có chỗ phát tiết, chợt nhìn thấy cung nữ bên cạnh thường xuyên nịnh bợ
mình vừa rồi đã cưỡi lên đầu mình, lúc này muốn xử lý cho hả giận, ai
ngờ cung nữ kia ghé vào lỗ tai bà rồi nói: "Thái hậu, Tiểu Chiêu cô cô
đã dặn nô tỳ, tính tình của ngài dễ bị kích động, nhất định là vị cô
nương kia đã đoán được nên mới bất kính với ngài, chọc giận ngài, khiến
ngài làm cho Hoàng thượng không vui, sao chúng ta không nhịn một chút,
đợi sau khi trở về rồi nghĩ cách đối phó nàng ta." Cung nữ dừng một
chút, nhẹ nhàng nói: "Hậu cung là địa bàn của ngài."

Lòng hư vinh của An Linh vô cùng thỏa mãn, lửa giận trong lòng hơi dịu xuống, oán
độc trừng mắt liếc Nam Cung Đệ rồi vô tư hưởng thụ sự hầu hạ của cung
nữ.

Nam Cung Đệ ra lệnh bắt đầu, người đánh xe đưa năm con ngựa
quay về các hướng khác nhau, họ chia nhau ra ngồi cưỡi để khống chế

hướng đi của đám ngựa, hai thị vệ mang một người dính đầy máu lên, mái
tóc như cỏ khô che khuất gương mặt, làm cho người ta không thấy rõ dung
mạo.

An Linh cau mày tỏ vẻ chán ghét, bà không vui nhìn về phía Quân Mặc U, chuyện này là sao đây?

Bà nhìn thấy thị vệ buộc dây thừng vào cổ, hai cổ tay trái phải và bên
trên hai mắt cá chân, trong lòng bà run lên, đây là. . . Đây là ngũ mã
phanh thây sao?

Cánh môi của bà trắng bệch, trợn tròn hai mắt
nhìn về phía Quân Mặc U, ngón tay run run chỉ vào hắn, quát chói tai:
"Ngươi có ý gì? Gọi ai gia đến xem cảnh dơ bẩn này, là bài học hay là
cảnh cáo?"

"Thái hậu chớ vội, kịch hay ở phía sau." Nam Cung Đệ
che miệng cười ‘khanh khách’, nàng rúc vào trong ngực Quân Mặc U, liếc
nhìn An Linh đang tức giận với ý vị sâu xa. "Chắc hẳn Thái hậu cũng biết người này, gã dám lén xông vào hoàng cung ám sát Hoàng thượng, vì cảnh
tỉnh những kẻ không an phận nên độ trừng phạt sẽ phải mạnh hơn. Nếu
không, bất cứ đám chó mèo nào cũng có ý đồ mưu hại Hoàng thượng."

Cả người An Linh không khống chế được mà run rẩy, trên tay bà liên quan
đến không ít mạng người, nhưng cảnh giết người máu tanh là lần đầu tiên
bà nhìn thấy, nghĩ đến việc đối mặt với cảnh ghê tởm tiếp theo, bà không khỏi cảm thấy dạ dày khó chịu.

Bà ngước mắt, con ngươi chợt co
rút lại, trông thấy thị vệ vén mái tóc dài của người đó ra, làm lộ ra
gương mặt dính máu, không che giấu được vẻ trắng bệch của bệnh trạng và
hơi thở của cái chết, bà run sợ di chuyển thân thể, dựa vào phía sau
theo bản năng, ánh mắt quan sát Quân Mặc U, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh,
suy đoán xem hắn đã biết được bao nhiêu tin tức từ Kiều Phi?

"Hoàng thượng. . ." An Linh đắn đo một chút, không kiềm chế được muốn thử dò
xét, nhưng bị cung nữ giữ chặt. "Thái hậu, chuyện này ngài nên giả vờ
không biết."

Đáy mắt An Linh có sự bất an, bàn tay đặt ở trên đầu gối không ngừng siết chặt, bà như ngồi trên đống lửa, khẽ di chuyển cơ
thể thì lại bị cung nữ nhấn mạnh người xuống, không có cách nào đứng dậy khóc lóc đòi đi ra.

Bà thầm oán hận ở trong lòng, Kiều Phi đang sống rất tốt ở Tuyết Lâm, tại sao hắn đột nhiên đến Bắc Thương?

Lời nói của Nam Cung Đệ, một câu bà cũng không tin, nếu Kiều Phi muốn tới,
tất nhiên sẽ không ám sát Quân Mặc U, một khi Quân Mặc U chết, bà sẽ
chết theo, thiếu một đồng minh thì sẽ bất lợi cho Kiều Phi.

Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

"Tiến hành đi." Cánh môi của Quân Mặc U hơi mở ra, còn chưa khép lại thì
tiếng ngựa hý vang lên, vó ngựa đạp mạnh đến mức làm mặt đất chấn động,
người đánh xe vung roi quất vào mông ngựa, chúng uy phong lẫm liệt chạy
về phía trước, hai cánh tay, hai chân và cổ của Kiều Phi lập tức bị tách rời, nội tạng vẫn còn nguyên tại chỗ, vô cùng tàn nhẫn đẫm máu, sắc mặt của cung nữ đứng bên cạnh trắng bệch, xoay người liên tục nôn ọe.

"Ọe ——" Sắc mặt An Linh tái mét, khom người nôn mửa, khạc nước chua ra đầy
đất, nhìn vẻ mặt tươi cười của Nam Cung Đệ, như thấy ma quỷ hướng về
phía bà để đòi mạng. "Đừng. . . Đừng tới đây!" An Linh quơ quơ đôi tay,
giương nanh múa vuốt muốn ngăn cản Nam Cung Đệ đến gần mình.

"Thái hậu, có phải loại hình phạt này quá tàn nhẫn hay không? Không đẹp chút
nào sao? Lần sau ta sẽ nghĩ kỹ hơn, sẽ ném những nữ nhân dâm đãng, ti
tiện tới chuồng ngựa, thế nào?" Dung nhan thanh tú của Nam Cung Đệ tăng
thêm không ít hào quang mê người bởi vì nụ cười tà mị của nàng.

Cánh môi An Linh run rẩy, bà vô thức nhìn về phía con ngựa vừa phun ra chất
dịch màu trắng, ánh mắt dừng lại ở trên bụng tráng kiện của nó, bà liếm
môi dưới theo bản năng, nuốt khan ngụm nước miếng, cảm thấy thân dưới
căng lên, thoáng chốc hồi tưởng lại cảnh ở thủy lao, trên gương mặt kinh hãi lập tức mất đi huyết sắc.

"Được. . ." Vẻ mặt bà có phần
chột dạ mà đáp lại, trong lòng nghĩ một ngày còn chưa giải Mẫu tử cổ,
Nam Cung Đệ sẽ không dám làm gì bà. Nghĩ vậy, trong nháy mắt bà lấy lại
khí thế, dần dần bình tĩnh lại, nhưng một khắc sau lại phá vỡ tất cả
những suy nghĩ sai lầm của bà.

"Đúng rồi, có chuyện vui quên nói
cho Thái hậu, Thái hậu vẫn ưu phiền không sống được mấy năm nữa, sẽ làm
liên lụy Hoàng thượng, tình cờ mấy ngày trước có một bậc kỳ nhân vào
cung, đã giải trừ được Mẫu tử cổ." Đáy mắt Nam Cung Đệ hiện lên vẻ khát
máu, giải quyết xong Kiều Phi, người tiếp theo, hẳn phải là lão bà bà
này rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận