Mùi máu tươi nồng nặc trong tẩm điện, Quách thái y như già thêm vài tuổi, nhìn thấy cảnh
tượng như vậy có hơi không chống đỡ nổi. Nhưng người nằm trên giường kia chính là Hoàng thượng nắm giữ vận mệnh của cả nhà ông, tinh thần không
thể không kiên cường mà gắng gượng chống đỡ.
Nếp nhăn phủ đầy mặt ông, từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống theo nếp nhăn trên khuôn mặt đọng lại trên vạt áo, ướt thành một mảng lớn.
“Không
có cách nào để cầm máu?” Nam Cung Đệ chỉ biết chút y thuật sơ sài, nói
trắng ra là chỉ biết băng bó vết thương, biết chút thăm mạch, chứ không
hơn.
Nhìn thấy trên mặt Quân Mặc U không có một chút sức sống
nào, trong lòng càng căm giận Quách thái y. Nếu như ông ta không giỏi
thì vì sao lại nhận lời? Định biến Quân Mặc U thành chuột bạch sao?
Nàng ngầm tự trách mình quá sơ suất vì đã không điều tra rõ lai lịch của
Quách thái y, chỉ biết y thuật của ông ta cao nhất trong Thái y viện,
danh tiếng cũng tốt nhất, chứ cũng chưa hề tra xem trong đó có bao nhiêu sự thật.
“Cô nương, lần này Hoàng thượng rất khó giải quyết, chỉ có đắp thuốc trị thương cầm máu rồi sau đó băng bó, nhưng mà...” Quách
thái y run rẩy sợ hãi đến trắng cả môi, nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Nam Cung Đệ nên không dám nói.
“Không giải được Mẫu tử cổ?” Đáy mắt
Nam Cung Đệ hiện lên cảm xúc khó hiểu mờ mịt, nàng vì muốn cho hắn thoát khỏi sự kiềm chế của An Linh nhưng lại khiến cho hắn lâm vào nguy cơ
trước mặt mọi người.
Sắc mặt chợt hiện nét tàn nhẫn, nàng lạnh
lùng quát: “Nếu như Hoàng thượng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Quách
thái y cũng biết hậu quả...”
Toàn thân Quách thái y run lên, dường như đã già nua đi rất nhiều, sống lưng vốn thẳng tắp nay đã còng hẳn xuống.
“Vi thần nhất định sẽ dốc toàn lực.” Quách thái y nghĩ đến già trẻ lớn bé
trong nhà, khóe miệng lộ ra ý cười chua xót, ông mê y thuật đến phát
điên, nhìn thấy phương án trước mặt thì trong lòng liền kích động, ông
chưa bao giờ thử qua, đến khi chứng kiến thực tế rồi mới động tâm suy
nghĩ, nào có ngờ được hậu quả lại nghiêm trọng đến mức này?
Ông âm thầm khiển trách bản thân quá mức hưng phấn, quên mất phải hỏi cho rõ ràng nên mới rơi vào tình trạng như thế này.
Đôi mắt đục ngầu già nua cứ thế nhìn hô hấp của Quân Mặc U dần dần yếu ớt,
sắp rơi vào hôn mê, ngay lập tức ông đưa ra quyết định, ông chưa bao giờ trải qua chuyện giải cổ trùng, trước tiên vẫn nên băng bó cẩn thận, bảo vệ tính mạng cho Hoàng thượng là tốt nhất, sau này ông sợ là... Ông
cười cay đắng, lấy thuốc bột xử lý miệng vết thương cho Quân Mặc U.
Nam Cung Đệ định ngăn cản nhưng cũng không biết làm sao, sợ là không giải được Mẫu tử cổ nữa rồi.
Ngay lúc bầu không khí giữa hai người trở nên nặng nề, một bóng dáng lòe
loẹt sặc sỡ xuất hiện ở trong điện, ánh sáng lạnh chợt lóe lên, bàn tay
đang rắc bột thuốc của Quách thái y run lên làm bình sứ rơi xuống đất.
“A Hận?” Nam Cung Đệ nhìn qua người vừa mới đột ngột xuất hiện, trong lòng vui vẻ, chỉ cần có hắn ở đây thì Quân Mặc U sẽ không còn nguy hiểm gì
nữa.
A Hận khẽ gật đầu, coi như đáp lại Nam Cung Đệ, vẻ mặt chăm
chú rút ra mấy cây châm khác nhau đâm vào những huyệt vị khác nhau trên
ngực Quân Mặc U, máu ở cổ tay lập tức ngừng chảy, ngón trỏ và ngón giữa
khép lại, ấn vào đường huyết quản trên ngực rồi di chuyển dọc theo kinh
mạch, chỉ nhìn thấy một điểm lồi lên chỗ đầu ngón tay, rồi cứ thế di
chuyển theo chuyển động của ngón tay A Hận, mãi cho đến chỗ cổ tay, A
Hận lập tức đè lại ở chỗ cách cổ tay khoảng bốn ngón tay để ngăn đường
quay về của cổ trùng, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt miệng vết thương
rồi lấy thuốc mỡ mà Bắc Viên Trần điều chế bôi lên miệng vết thương, cổ
trùng nhảy lên vài cái rồi vui vẻ chui ra.
Quách thái y thấy vậy, bàn tay vẫn đang run cầm cập cầm chén ngọc đặt ở bên dưới để hứng lấy
cổ trùng đang chui ra, rắc thuốc bột lên rồi lấy nắp đậy lại.
“Y
thuật không tốt thì đừng có khoe mẽ, không phải ai cũng có thể biến
thành chuột bạch chỉ vì lòng hiếu kỳ của ngươi, hãy nghĩ đến cái giá
phải trả chính là tính mạng của mấy chục cái miệng trong nhà ngươi.” A
Hận nhìn xung quanh rồi lướt qua Quách thái y, hắn băng bó xong xuôi rồi nói: “Đã một đống tuổi rồi mà tính nết vẫn cứ như một tên lỗ mãng, cần
cù tận tụy mấy chục năm, rất không dễ dàng gì để có được một danh tiếng
tốt, giờ đây cũng đã bị đập tan tành rồi, nói không chừng ngay cả tính
mạng cũng để mất luôn. Ta nói này lão già, ngươi mưu cầu cái gì? Gia
cảnh ngươi bần hàn, ngay cả chức quan thất phẩm nhỏ như hạt vừng ngươi
cũng không thể so sánh được thì không phải là đại phú đại quý. Nếu nói
ngươi mê y học đến điên thì sao ngay cả vọng, văn, vấn, thiết cơ bản
nhất cũng đều không làm được? Khiến cho ông đây phải tới thu thập cục
diện rối rắm này thay ngươi.”
Hắn cứ thế quang quác kể lể trách
mắng không ngừng lên đầu Quách thái y khiến sắc mặt ông ta hết xanh lại
tím, cuối cùng biến thành màu gan heo.
Đầu Nam Cung Đệ đầy hắc
tuyến, nghe thấy trong lời nói của hắn có vài câu rất quen tai, nhưng
tâm tư nàng không để ở đó, nên cũng không truy đến cùng. Nàng chống gậy
đi đến bên giường Quân Mặc U, thấy hắn uống viên thuốc của A Hận, hơi
thở ổn định hẳn lên thì thở phào một cái.
“Không còn gì đáng ngại sao?” Nam Cung Đệ quay đầu hỏi A Hận, thấy y phục của hắn vẫn ‘hợp thời trang’ như cũ, ánh mắt nàng chợt lóe lên, ngược lại cảm thấy được hắn
là một kẻ không giống loài người.
“Có lão tử trấn giữ ở đây rồi
thì kẻ nào dám lấy mạng tiểu tử này?” A Hận chọn một quả táo, ngồi bắt
chéo hai chân lên ghế xích đu, “rộp” một tiếng vừa nhóp nhép nhai táo
vừa nói: “Ngươi nhân lúc hắn còn chưa tỉnh lại thì hãy mau chóng từ
quan, giữ lại chút thể diện cuối cùng, chớ có ở lại trong cung này làm
bại hoại y đức, gây tai vạ cho người khác.”
Nam Cung Đệ cảm thấy
trong lời nói này của hắn mang ý trừng phạt (1), cũng phát hiện ra tính nết tùy tiện của A Hận, mồm mép cực kỳ độc địa, chỉ thấy miệng hắn mấp
máy đóng mở rất nhanh, không ngừng nghỉ không lặp lại, bô lô ba la trách mắng liên hồi, nói đến nỗi Quách thái y lệ nóng đầy mắt, tưởng chừng
như muốn treo cổ chết cho xong.
(1) Nguyên gốc là ‘tru tâm’: ý
nói vạch trần, chỉ trích tư tưởng hoặc mưu đồ của người khác, khiến cho
người đó nhận lấy điều mình không mong muốn nhất, hoặc sự xúc phạm mà
mình sợ nhất.
Nhìn thấy Quách thái y ngay cả đồ đạc cũng quên
không lấy, bước chân lảo đảo gạt lệ mà rời đi, Nam Cung Đệ khẽ thở dài:
“Mồm mép của ngươi không định tích đức sao?”
Quá nham hiểm!
“Lão ta vẫn hời chết đi được.” A Hận lầm bầm, tiện tay ném hạt xuống rồi
phủi phủi tay nói: “Ngươi cũng là người từng trải, vào thời điểm mấu
chốt bị người ta chặn lại, nôn nóng sốt ruột mà chạy tới cứu người, chỉ
cần nói vậy ngươi cũng hiểu được mùi vị ở trong đó. Nếu là mấy chứng
bệnh tạp nham khó xử lý ngược lại lại tốt, không ngờ rằng là một người
khỏe mạnh lại bị tên lang băm gây họa biến thành cái dạng này, suýt chút nữa thì ngươi phải làm quả phụ mà vẫn còn thương hại lão, lão phải bế
nhi tử của lão đến tặng cho ngươi, hay là bế cháu chắt đến cho ngươi??”
Nam Cung Đệ cau mày, không thể nghe nổi nữa, khoát khoát tay, ra hiệu cho hắn im mồm đi.
“Ta biết ngươi thiếu vắng nữ nhân, đợi lát nữa ta sẽ tặng cho ngươi một
phòng đầy cô nương xinh đẹp.” Nam Cung Đệ nghĩ đến chuyện phiền muộn xảy ra ở ngoài cung kia, cũng khiến cho tâm tình trở nên ảm đạm. Suy cho
cùng nguyên nhân cũng vẫn là từ nàng mà ra, chứng kiến gương mặt như hoa như ngọc bị làm hỏng, cực kỳ đáng tiếc mà!
“Có chuyện gì?” A Hận đáng ăn đòn nhíu mày, ra dáng dấp của kẻ bề trên.
“Đúng là có chuyện thật, ngươi diệu thủ hồi xuân, y thuật cao mình thiên hạ
chỉ có một, tiện tay chữa trị gương mặt cho một vị cô nương, tránh cho
lần sau lúc huynh đệ các ngươi đang vui vẻ thì lại bị cắt ngang, như thế thì quả thật hãm hại không nổi rồi. (2)” Nam Cung Đệ bất đắc dĩ buông
tay.
(2) Hãm hại không nổi: cụm từ này được dùng phổ biến trên
mạng, có ý so sánh ẩn dụ. Ví dụ như ở đây Nam Cung Đệ nói A Hận hãm hại
không nổi, tức là ám chỉ rằng A Hận rất lợi hại, hiếm có người thứ hai,
nhưng cũng không hoàn toàn là khen ngợi mà hơi có tính châm biếm cái sự
lợi hại đó.
A Hận tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trợn
mắt hung tợn lườm Nam Cung Đệ, cười nói: “Chữa bệnh thì ta có cách,
nhưng chữa mặt thì... Trừ khi đó là cứu chữa cho khuê nữ nhà mình sau
này, còn những người khác thì lão tử đây lấy đâu ra động lực mà chữa?”
Nam Cung Đệ thấy hắn không đứng đắn nhưng cũng chẳng thèm nổi cáu: “Làm sao mà không chữa được?”
“Ngươi kêu nàng ta chui ngược vào trong bụng mẹ đi, rồi đưa mẹ nàng ta lên
giường lão tử, lão tử sẽ có thể có 50% cơ hội cứu chữa, nhưng lỡ như vẻ
đẹp của mẹ già nhà nàng ta quá tinh tế, gien quá dũng mãnh...” A Hận bĩu môi, nhún vai, tỏ ý không biết phải làm sao.
“Nhổ vào!” Nam Cung Đệ giơ tay đập nát chén trà về phía A Hận, phỉ nhổ: “Cẩn thận gien biến dị của ngươi, khuê nữ nhà ngươi dựa vào đâu mà có vẻ đẹp tinh tế.”
Nghe thấy vậy, A Hận nheo mắt đánh giá Nam Cung Đệ, giống như đang tìm tòi
nghiên cứu, giống như xuyên qua thể xác nàng mà nhìn sâu tận vào trong
linh hồn, đến cả nửa ngày sau mới ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt nghiêm
túc nhưng lại thở ra một câu với giọng điệu đáng đánh đòn: “Đã từng ăn
KFC chưa?”
“...” Nam Cung Đệ rất muốn dùng cây gậy trong tay mình mà tiêu diệt cái kẻ có bản mặt xấu xa kia, vừa khoe mẽ vừa ra vẻ như đó là điều hiển nhiên.
Nén lại cơn giận, Nam Cung Đệ mới phát hiện
ra vừa rồi hắn nói cái gì, ngay lập tức bị dọa tới mức không thể khinh
suất, hắn cũng là đồng hương đến từ Hoa Hạ (tên gọi cũ của Trung Quốc)
hay sao?
“Đó là cái gì?” Nam Cung Đệ nhíu mày hỏi mơ màng.
A Hận nhìn Nam Cung Đệ từ trên xuống dưới rồi nói: “Ánh mắt mơ hồ là một, miệng mở lớn là hai, cơ thể cứng đờ là ba, rồi lại nói câu này nữa thì
lại càng giống hơn rồi.”
Ta khinh!
Nam Cung Đệ tức đến mức muốn chửi mẹ nó, biết bản thân đã lộ chân tướng nhưng vẫn không muốn A
Hận đạt được ý đồ, vẫn hỏi với vẻ khốn đốn như cũ: “Ngươi muốn nói gì?”
Sự dò xét đã vơi bớt trong đáy mắt A Hận, hắn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Đệ nói: “Gien biến dị là có ý gì?”
“Ta cũng không biết, là sư phụ nói cho ta biết.” Nam Cung Đệ bốc phét không chớp mắt.
A Hận vuốt cằm suy nghĩ, nhớ lại hành vi của Nam Cung Đệ thì quả thật
không giống như là tới đây chung một đường với hắn, nếu đúng vậy thì quá là mất mặt rồi.
“Sư phụ của ngươi là ai?” A Hận càng ngày càng
hung hăng, hắn làm mưa làm gió ở thời cổ đại nhưng vẫn nhớ nhung quê nhà ngày xưa, hắn đi du ngoạn khắp nơi chẳng qua là để tìm cách quay về.
Nam Cung Đệ nhìn thấy trong đáy mắt của hắn lóe sáng, trong lòng liền sinh
nghi, cũng hào hứng hẳn lên: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
A Hận buồn cười nhìn Nam Cung Đệ, vốn trong lòng thấy nàng rất khả nghi nên
cũng chẳng kiêng dè gì, cười tít mắt nói: “Chỗ này quá lạc hậu, nào có
mỹ lệ như quê nhà của ta, đi đâu cũng vừa nhanh vừa sảng khoái, ở đây
lúc nào cũng chỉ muốn chết, xương cốt khắp người đều bị xóc nảy rời rạc
ra cả rồi, mỗi khi đi ra khỏi cửa đều cực kỳ nhớ nhung những phương tiện ở quê nhà. Hiện giờ, ta cảm thấy sư phụ kia của ngươi là đồng hương của ta, tìm hắn ta cùng bàn bạc tìm biện pháp quay trở về.”
Tâm tình Nam Cung Đệ xao động, có thể quay về sao? Nghĩ như vậy, trong vô thức cũng hỏi ra ngoài miệng.
“Đúng, ta đã tìm rất lâu rồi mới phát hiện trong bộ lạc Lạc Khắc có thiên
nhãn, dùng xá lợi bảy màu mở thiên nhãn ra là có thể trở về.”
“Trở về?” Nam Cung Đệ trầm tư suy nghĩ, nếu có thể trở về, có phải Thủy Dật sẽ không phải chết hay không?
Nghĩ đến Thủy Dật có khả năng là sư phụ mình, thì ý nghĩ này càng ngày càng
mãnh liệt, càng ăn sâu vào trong tâm tưởng mà không cách nào lay chuyển
được.
“Quay về thì có thể thế nào đây? Thể xác này có thể mang đi sao? Còn nếu như không thể, nói không chừng trở về rồi cũng trở thành
một cô hồn...”
“Choang...” Quân Mặc U mở to đôi mắt đỏ thẫm,
nhưng nghe được trọng tâm trong đề tài của bọn họ, hắn biết thân thế của Nam Cung Đệ, trong lòng dần dần bất an, hắn phát giác ra Nam Cung Đệ
cũng có ý muốn quay trở về nên cảm thấy hoảng hốt, liền gạt chén tách ở
trên đầu giường rơi xuống đất.
A Hận và Nam Cung Đệ đồng thời
quay đầu lại thì phát hiện Quân Mặc U đang vùng vẫy đứng dậy. Nam Cung
Đệ chống gậy đi đến, sau đó ném gậy đi rồi ấn Quân Mặc U ngã xuống
giường, nghiêm mặt dọa nạt: “Huynh làm gì vậy?”
“Đừng đi.” Quân Mặc U mấp máy đôi môi khô nứt trắng bệch, khó khăn lắm mới nhả ra được hai chữ.
Nam Cung Đệ sửng sốt, lập tức hiểu được hắn đang muốn nói đến cái gì, lắc lắc đầu, khẽ cười nói: “Không đâu.”
Dường như Quân Mặc U không tin, siết chặt lấy tay nàng, miệng vết thương vừa
mới được băng bó xong chợt vỡ toang, chất lỏng màu đỏ thấm ướt đẫm băng
gạc trắng tinh.
“Huynh còn ở đây thì làm sao ta cam lòng trở về
được? Huống hồ, ở bên đó cũng không có người mà ta quyến luyến không
rời, chẳng qua là nghĩ rằng nếu Thủy Dật có thể qua đó thì đương nhiên
sẽ rất tốt, ta cũng không cần phải áy náy nữa.” Nam Cung Đệ mặc nguyên y phục nằm xuống bên cạnh hắn, còn ôm eo hắn để trấn an, nhẹ nhàng vỗ rồi lại vỗ lên cánh tay hắn, mang theo sự trấn an.
Quân Mặc U dần
dần ổn định tâm tình, liếc xéo A Hận một cái, cảm thấy hắn ta cực kỳ
không vừa mắt, sau này nhất định phải tách hắn ta ra xa khỏi Thiển
Thiển.
--
An dưỡng mấy ngày, miệng vết thương cũng khép
lại, cơ thể cũng không thấy có chỗ nào không thoải mái, tất cả mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Quân Mặc U cũng không trừng
phạt Quách thái y, ngược lại là Quách thái y lại bị A Hận quở trách đến
mức mất mặt, cảm thấy bản thân thực sự không thích hợp hành nghề y nên
từ quan cáo lão hồi hương.
Còn An Linh bị nhốt trong mật thất
cũng không biết Mẫu tử cổ đã được giải, bà đã bị thương khắp người lại
còn bị Thương Hoán ngược đãi, toàn thân đau buốt khó chịu, cho nên dù có bất thình lình cảm thấy đau nhức thì bà ta cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Mong mỏi chờ đợi Kiều Tâm quay trở lại để cứu bà, đến lúc đó sẽ giải trừ Mẫu tử cổ, rồi sẽ trả thù đám tiện nhân kia một
cách tàn độc.
Không thể không nói chính vì An Linh ôm một mong đợi cực lớn đối với Kiều Tâm, cho nên mới lặng lẽ mà sống qua ngày.
“Lạch cạch...” Cửa sắt mở ra, đáy mắt An Linh đột nhiên phát sáng, thế nhưng
khi thấy trước mặt đều là thị vệ toàn thân mặc khôi giáp thì trong mắt
lại tràn đầy vẻ mất mát.
“Đem người ra ngoài, đưa đến Cung Ngưng Hòa, hầu hạ cho cẩn thận, va chạm sứt mẻ một chút cũng cẩn thận cái đầu của bọn ngươi.”
Lời cảnh cáo này đã khiến cho vẻ u ám trong đáy mắt An Linh từng chút từng
chút bị thiêu cháy hết, trong lòng mừng rỡ, rốt cuộc bà cũng chịu đựng
được đến lúc ra khỏi đây, bà đã nói tên súc sinh kia không dám trực tiếp giết bà. Hiện giờ, thấy toàn thân bà đều là thương tổn, chỉ e chính hắn cũng thương tổn y hệt như vậy, còn không phải đối xử với bà thật thật
tốt nữa sao?
“Ôi chao...” Nghĩ như vậy, An Linh liền rên rỉ đau đớn.
Mấy người thị vệ đưa mắt nhìn nhau, quyết định bước thật nhanh đưa bà ta
đến Cung Ngưng Hòa, nếu như hé ra nửa lời thì bọn họ sẽ thực sự rơi đầu.
Nhưng An Linh lại không phải là một người an phận, ở trong này đã chịu không
ít đau khổ, nếu như không đòi lại thì quả thật có lỗi với lòng dạ độc ác của bà ta!
Trở lại Cung Ngưng Hòa, cáng còn chưa hạ xuống thì An Linh lại trở mình ngã nhào, liên tiếp va đập trên mặt đất, tiếng ‘rắc
rắc’ vang lên, làm gãy xương khuỷu tay.
“Aaa....” Một tiếng hét
thảm thiết vang lên rồi chìm vào trong cung điện trống rỗng. An Linh
hung dữ chỉ vào mấy thị vệ đã từng đánh đập bà tàn nhẫn, nham hiểm độc
ác nói: “Người đâu, kéo mấy kẻ tiện nhân này xuống phanh thây cho ai
gia!”
Mấy thị vệ vừa rồi trở tay không kịp, mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
An Linh nhìn bộ dạng sợ chết thảm hại của bọn họ, trong lòng dâng lên một
trận khoái cảm, đáy mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, giống hệt như đang nhìn
thấy Quân Mặc U và Thương Hoán cùng quỳ gối dưới chân bà cầu xin tha
thứ.
“Kéo xuống!” Thấy người đứng im bất động, An Linh sa sầm nét mặt, âm trầm quát.
Thị vệ trông coi Cung Ngưng Hòa lập tức đi đến, kéo thị vệ đang quỳ dưới
đất xuống, nhưng vừa tới cửa thì buông lỏng tay ra, thị vệ trước đó còn
cầu xin tha thứ nay lại điềm nhiên như không phủi mông mà nhanh nhẹn
đứng lên, cùng nói với nhau: Vất vả rồi!
Xoay người nhìn Cung Ngưng Hòa một cách khinh thường, thị vệ nhổ một ngụm nước miếng rồi nhanh chóng rời đi.
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
--
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã qua hơn nửa tháng, trong cung thái bình
được mấy ngày. Vì An Linh đang dưỡng thương nên cũng không cố tình sinh
sự giày vò gì cả, thế nhưng tính khí vẫn tàn bạo, ‘đánh chết’ không ít
cung nữ.
Mà một nhà ba người ở Cung Trường Nhạc, ngược lại rất
hòa thuận vui vẻ, khiến người ta vui mừng nhất chính là chân của Nam
Cung Đệ đã khỏi hoàn toàn, không cần chống gậy cũng có thể tự mình bước
đi, thế nhưng vẫn chưa nhanh nhẹn hoàn toàn.
“Cảm giác lúc đứng
lên thật tốt, không khí cũng trong lành hơn nhiều.” Đáy mắt và chân mày
Nam Cung Đệ tràn đầy ý cười hạnh phúc, sau giây phút nàng triệt để tuyệt vọng về đôi chân của mình thì kỳ tích lại xuất hiện, giờ còn có thể có
cái gì không vừa lòng nữa đây?
“Không khí ngươi hít thở đều là
hơi thở mà người ta đã bài tiết ra, vậy mà vẫn còn muốn ngửi mùi thơm.” A Hận đứng bên cạnh không nhịn được mà châm chọc.
“Ừm... Ngươi mới ăn bánh bao rau cải?” Nam Cung Đệ mỉm cười nhìn A Hận, không hề buồn bực chút nào.
A Hận kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
“Ngươi bài tiết ra cái mùi này.” Đáy mắt Nam Cung Đệ hiện lên tia giảo hoạt,
chỉ vào miệng A Hận nói: “Quá thối tha, thực tế cho thấy cơ thể cao ráo
cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, cũng có thể thường xuyên ngửi thấy khí
thải.”
A Hận tức đen mặt, khoảng thời gian nửa tháng này hắn đã
tập thành thói quen, vì thế hắn bèn bĩu môi, cực kỳ khinh thường mà quay đầu ra chỗ khác huýt sáo.
Mặt mày Quân Mặc U lộ vẻ không vui,
hắn liếc mắt lườm cái miếng cao da chó đáng ghét kia, quyết định đưa Nam Cung Đệ đi tìm một nơi nào đó yên tĩnh, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã thấy con ngươi của A Hận đảo quanh bốn phía, cà lơ phất phơ đi theo
sau lưng.
Sắc mặt Quân Mặc U tối sầm lại, chỉ vì hắn ta đã chữa
trị tốt cho mình, cộng thêm chữa khỏi cho Khúc Tam Nương, để cho Khúc
Tam Nương dụ dỗ cầm chân Thủy Minh Hách, giảm bớt không ít phiền não cho hắn, nếu không hắn đã sớm đánh đuổi hắn ta ra khỏi đây rồi.
“Ngươi đã ở đây quá lâu rồi, nên cân nhắc mà đi chỗ khác đi.” Quân Mặc U không hề khách khí mà đuổi khách.
Khóe miệng Nam Cung Đệ giật giật, không thể khéo léo hơn một chút sao? Tốt xấu gì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của huynh.
Ngay sau đó, nàng nghĩ đến tác phong giải quyết công việc từ trước đến giờ
của Quân Mặc U, nếu không cần thiết thì sẽ không thất lễ như vậy, có thể thấy được rằng sự khoan nhượng đối với A Hận đã đạt đến cực hạn!
Cũng đúng, nếu như đổi thành người bình thường thì cũng đã có ý muốn giết A
Hận. Hắn đúng là kẻ có mưu đồ gây rối, ngày nào cũng chen vào giữa phu
thê nhà người ta, tận dụng mọi nơi mọi lúc. Phàm là những lúc Quân Mặc U không có ở đây, hắn liền dìm Quân Mặc U thành ra không đáng một đồng,
bôi đen đến mức không thể đen hơn, nói Quân Mặc U tưởng chừng như ngay
cả súc sinh cũng không bằng. Ngay cả không gian tư mật buổi tối đi ngủ
hắn cũng không tha, nói hoa mỹ rằng trong cung có thứ gì đó không sạch
sẽ nên hắn trải chiếu ra nằm ngay trong tẩm điện của hai người đang an
giấc.
Nếu như đuổi hắn ra ngoài, hắn sẽ ôm mấy vò rượu đến lầu
gác chuông, uống một ngụm rượu sẽ gõ “boong boong” ba tiếng chuông, cai
đầu đi lên kiểm tra thì hắn lại dùng nội lực mà xướng lên khúc hát gọi
hồn, gần như tất cả dân chúng trong Vương đô đều nghe thấy, sợ tới mức
tất cả đều trốn trong chăn. Đến ngày thứ hai thì chuông nổ tanh bành, ồn ào đến mức người người đều hoảng sợ.
Trong mấy ngày nay, Nam
Cung Đệ tổng kết ra được tính nết của A Hận thuộc dạng gì: Độc mồm độc
miệng, tâm địa nham hiểm, vô lại, da mặt dày, nhất định là một đóa hoa
lạ, không có sức mạnh nào địch nổi.
Chẳng trách ở hiện đại hắn bị sét đánh, lúc nghe được điều này thì nàng nước mắt ròng ròng nhìn trời
xanh: “Rốt cuộc, trời cao cũng có mắt!”
Nhưng nàng vui mừng không nổi, bởi vì kẻ đầy tớ này bị sét đánh xuyên đến cổ đại lại mang tại họa đến cho nàng.
“Ài, ta còn muốn để cho phu thê các ngươi đoàn tụ thêm vài ngày, không ngờ
ngươi lại trở mặt coi ta như kẻ lòng lang dạ sói rồi.” Nói xong hắn bèn
quay đầu lại thở dài, vẻ mặt thương hại nhìn Nam Cung Đệ: “Chậc chậc,
không ngờ ngươi lại bị người ta ghét bỏ đến thế, ai bảo lòng dạ ta tốt
như vậy cơ, tiện thể dẫn ngươi cùng đi.”
Quân Mặc U tức giận, đưa chân đạp một cước lên mông A Hận.
“Aaá...” A Hận đang định ngông nghênh đi thu dọn hành lý thì không ngờ được mông lại đau xót, hắn mất thăng bằng rơi vào trong hồ sen, tiếng hét thảm
thiết quanh quẩn trong không trung, kéo dài mãi không tiêu tan!
Nam Cung Đệ bịt mắt, không dám nhìn tình trạng bi thảm của A Hận, trong miệng niệm đi niệm lại: Tội lỗi, tội lỗi.
“Chủ tử, Kiều Phi đã đến vịnh Cửu Long rồi.” Đột nhiên Mạc Vấn xuất hiện trước mặt hai người, vội vàng bẩm báo.
“Đi!” Hàn khí lẫm liệt tràn đầy đáy mắt Nam Cung Đệ, Kiều Phi, hôm nay nhất định khiến cho ngươi có đến mà không có về!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...