Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

“Ngươi không định làm gì đó sao?” Đôi mắt phượng của Khúc Tam Nương giăng đầy sương lạnh, lửa giận trong lòng như muốn dời sông lấp biển, hắn đã đến rồi mà chỉ ngồi
yên nhìn nàng bái đường. Thật sự hắn không có một chút tình nghĩa gì với nàng sao?

Mạch Đình Thường đặt ly rượu xuống, thản nhiên nhìn
vào mắt Khúc Tam Nương, ra vẻ bất đắc dĩ rồi ôn tồn nói: “Tam Nương,
đừng làm loạn!”

“Làm loạn?” Khúc Tam Nương siết chặt nắm đấm bên
trong tay áo, hóa ra ở trong mắt hắn tất cả điều nàng làm đều là làm
loạn, nàng hít sâu một hơi rồi hất cằm cười nói: “Tốt xấu gì cũng là
bằng hữu, hiện giờ ngươi có thể tới đây uống ly rượu mừng, trong lòng
Tam Nương rất ‘vui sướng’, nếu như được Mạch công tử chúc mừng một câu
thì càng không gì tốt hơn.”

Mây mù bắt đầu tuôn ra trong con mắt
đen thẫm của Mạch Đình Thường, hắn nhìn chằm chằm Khúc Tam Nương một hồi lâu rồi mới thở dài: “Thật sao?” Thấy Khúc Tam Nương gật đầu, Mạch Đình Thường đột nhiên túm chặt lấy ngọc bội ở trong tay rồi cười nhạt nói:
“Nếu đó là suy nghĩ trong lòng nàng thì đương nhiên Đình sẽ toại nguyện
cho nàng.” Hắn dừng lại một chút rồi nhìn Thủy Minh Hách nói: “Đình…
Chúc mừng hai vị hỉ kết lương duyên, bạch đầu giai lão.”

“Ầm…”
Trong phút chốc đầu óc Khúc Tam Nương trống rỗng, sắc mặt trắng bệch,
đau khổ chỉ vào Mạch Đình Thường, mãi một hồi lâu cũng không nói nên
lời.

Tựa như Mạch Đình Thường không nhìn thấy sự khó chịu chật
vật của Khúc Tam Nương, uất ức mà giơ tay đặt ngọc bội trong tay mình
vào tay Khúc Tam Nương: “Nàng tìm được phu quân rồi, ngọc bội này Đình
không cần nữa.” Dứt lời, hắn lập tức xoay người rời đi.

“Bốp…”
Ngay giây phút Khúc Tam Nương hoàn hồn lại, nàng đã giơ tay ném ngọc bội xuống đất, ngọc bội lập tức vỡ tan tành, nàng hùng hổ hăm dọa: “Mạch
Đình Thường, ngươi thực sự không nhận ra dụng ý của ta sao? Nếu như
ngươi không có tình ý gì với ta thì vì sao vẫn còn đến đây tham dự hôn
lễ? Hay là tình cảm của ngươi đối với ta chỉ là vì diện mạo của ta tương tự với Thủy Khanh Y?”

Nam Cung Đệ cả kinh, liên quan gì đến nàng chứ?

“Tam Nương, ngươi thật sự không nhận ra sao?” Mạch Đình Thường xoay người lại, trong đáy mắt đều là lãnh ý.

“Phải, là ta không nhận ra, nếu như ta nhìn thấu thì đã không cố chấp mà tình
nguyện chạm trổ ngọc bội đính ước đưa cho ngươi, công bố với mọi người
rằng ngươi là vị hôn phu của ta, thấy ngươi đeo ở bên mình ta lại tự
mình đa tình mà tưởng rằng ngươi đã âm thầm thừa nhận rồi. Hóa ra tất cả đều là do ta tự lừa mình dối người thôi, trong lòng ngươi tưởng rằng
chính vì trên đá Tam Sinh đã tuyển chọn thê tử thay ngươi, sở dĩ ngươi
bằng lòng cùng ta dây dưa không rõ chính là vì khuôn mặt này!” Khúc Tam
Nương đánh mất vẻ bình tĩnh của ngày thường, phát tiết hết tất cả những
uất ức chôn giấu sâu trong tim.

Mọi người đối mặt với loại tình huống này đều cảm thấy rối như tơ vò, nhưng không ai rời đi.

Nam Cung Đệ nhìn vào mắt hai người, mím chặt môi, dù có là một nữ tử lạnh
lùng ngông nghênh thì rốt cuộc cũng không thoát khỏi được chữ tình, vì
yêu mà tổn thương, không luyến tiếc gì mà buông bỏ tự tôn của mình.

Mạch Đình Thường liếc mắt nhìn Nam Cung Đệ đang trầm tư, vẻ mặt lạnh hẳn đi, cất giọng lạnh lùng: “Đừng có cố tình gây sự.”

Khúc Tam Nương cười thê lương, dốc hết lòng dạ mà nói, ném cả thể diện xuống đất xong chỉ nhận được một câu ‘cố tình gây sự’, nhìn bóng lưng hắn
chậm chạp rời đi, trong đáy mắt nàng hiện lên nỗi tuyệt vọng.

“Mạch Đình Thường, nếu như ngươi rời đi, ta và ngươi sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt!” Sắc mặt của Khúc Tam Nương lạnh lùng dứt khoát, bóng dáng mảnh khảnh
không hề lộ ra vẻ nhu nhược mà hoàn toàn là kiên cường ngông nghênh,
không chịu khuất phục.

Bước chân của Mạch Đình Thường tạm ngừng lại trong giây lát, nhưng không quay đầu lại mà cứ thế tiếp tục đi về phía trước.

“Aaa…” Một tiếng thét chói tai vang lên trong đám người.

Mạch Đình Thường âm thầm siết chặt nắm tay, cuối cùng cũng không thể nào
nhẫn tâm đành xoay người lại, điều hắn đang chứng kiến khiến cho đôi
đồng tử của hắn đột nhiên co rút mãnh liệt.

Tay Khúc Tam Nương
đang nắm chặt một cây trâm vàng thấm đẫm vết máu, còn trên khuôn mặt

trắng nõn của nàng xuất hiện một vết thương dữ tợn, kéo từ gò má bên
trái đến tận mang tai bên phải, thoáng chốc máu tươi chảy đầy mặt, từng
giọt từng giọt nhỏ xuống bộ hỉ phục màu đỏ như lửa.

Nam Cung Đệ
nhìn Mạch Đình Thường đứng đực ra tại chỗ, sau đó lại nhìn Khúc Tam
Nương đang chầm chậm rời đi, nàng liền đứng dậy, cầm cây gậy bên cạnh
rồi đi đến chỗ Mạch Đình Thường, “Cần gì phải như vậy?”

Mạch Đình Thường lắc lắc đầu cười chua xót: “Ta và nàng ấy không có khả năng, cớ
gì phải gieo hy vọng cho nàng ấy? Thủy Minh Hách rất tốt, hắn ta có thể
mang lại hạnh phúc cho Tam Nương.”

“Nếu như không phải người
trong lòng mình, thì cho dù đó có là nam nhân tốt thì cũng sẽ không hạnh phúc.” Về mặt tình cảm thì chính Nam Cung Đệ cũng là một kẻ ngốc, hai
người bọn họ đều từng vấp ngã mà đến với nhau rồi dần dần hiểu ra, nên
không có điều tâm đắc gì mà khuyên giải an ủi hắn, chẳng qua chỉ cảm
thán hai người đều có tình ý với nhau thì vì sao lại cứ hành hạ lẫn
nhau? “Đừng để đến lúc thật sự mất đi rồi mới hối hận.”

Nói xong
nàng đi đến chỗ Quân Mặc U, tựa vào trong lòng hắn, cảm nhận được nhịp
tim mạnh mẽ của hắn, nàng lẩm bẩm nói: “Nếu bản thân còn chưa trải qua
mất mát, con người đạt được hạnh phúc một cách quá dễ dàng thì cả người
hay vật đều cũng sẽ không biết quý trọng, cũng may mà chúng ta tỉnh ngộ
không quá muộn, đời người chỉ được vài cái mười năm, không biết trong đó có bao nhiêu năm bị bỏ phí?”

Quân Mặc U im lặng không nói gì,
trong chuyện tình cảm không có ai sai ai đúng, cũng không phải là yêu
mến lẫn nhau mới có thể ở cùng một chỗ.

Chuyện tình của người
khác hắn chẳng muốn xen vào, hắn chỉ để ý đến lời của Khúc Tam Nương,
khuôn mặt của nàng ta tương tự với Thiển Thiển, mà nàng ta nói Mạch Đình Thường ở bên cạnh nàng ta cũng chỉ vì khuôn mặt đó, tức là người kia
đang muốn ám chỉ đến Thiển Thiển. Chẳng lẽ Thiển Thiển là thê tử được
chỉ định trên đá Tam Sinh của Mạch Đình Thường?

--

Phủ quận chúa

Bên trong viện, tân lang đang ngồi xếp bằng ở trên giường cùng với một đứa bé, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Phụ thân nói người là người xấu, giấu Hi Nhi đi, không cho gặp mẫu thân.”
Nam Cung Hi phồng má, tủi thân trừng mắt lườm Thủy Minh Hách, cậu lén
lút để cho thị vệ mang theo, chuồn ra ngoài tìm Thủy Minh Hách tính sổ!

Thủy Minh Hách cảm thấy mông đít như bị chích một cái, hắn mà lại bị một cọng lông nhỏ thế này hỏi tội hay sao?

“Sau đó thì sao?”

“Nương nói có thể dùng tiền để giải quyết sự việc thì hãy cứ dùng, còn nếu
không thể dùng tiền thì hãy dùng bạo lực, đánh cho đối phương đem tiền
đến giải quyết.” Nam Cung Hi nói liền một mạch mà không thèm ngừng lại
hít thở, trong mắt có sự đắc ý, vì để nói được câu này một cách trôi
chảy thì cậu đã phải tốn không ít công phu, cũng chưa hề trao đổi với
“bạn bè” của cậu.

Trán Thủy Minh Hách trượt xuống mấy vạch đen,
không thèm tranh luận với cái tên hùng hài tử này nữa, hắn nhắm mắt định ngủ một chút, nhưng tâm tư lại đặt lên người tân nương tử của hắn.

Nam Cung Hi thấy Thủy Minh Hách không đếm xỉa tới mình nên cậu cũng thấy
hơi nhàm chán, mẫu thân nói cái này gọi là đấu định lực, người nào ngồi
không yên trước là thua, cho nên phải ngồi bất động.

Cậu đưa tay
lấy hạt dưa trên mâm lại ăn, ‘lách cách’ cắn nát, ăn nhân rồi phun vỏ
hạt dưa từ trong miệng lên người Thủy Minh Hách. Không ngờ lực phun hơi
mạnh nên phun thẳng lên mặt hắn, lại còn kéo theo vài giọt nước miếng
nhỏ.

Thủy Minh Hách lập tức nhảy dựng lên, đưa tay quẹt lên mặt,
vỏ hạt dưa vẫn còn hòa quyện với nước miếng, hắn gầm lên: “Thằng ranh
con!”


“Đồ trẻ con ngu ngốc!” Người bạn nhỏ Nam Cung Hi không cam lòng chịu yếu thế, vận dụng hết những câu mắng chửi nương dạy.

Thủy Minh Hách tức giận đến mức trợn tròn hai mắt, ngoạc miệng nói: “Đồ vừa lùn vừa béo!”

“Đồ xấu xa bại hoại!”

Những lời này có thể khiến Thủy Minh Hách tức đến xù lông, hai người cứ ngươi tới ta đi một hồi đến mức cổ họng người bạn nhỏ Nam Cung Hi bốc khói,
chỉ dùng khẩu hình miệng tùy tiện bập môi hai cái, chính cậu cũng không
biết chính mình đang nói cái gì, quan trọng là nương không hề dạy cậu
nhiều như vậy, nếu không sẽ không bị sặc thế này.

Thủy Minh Hách hơi đắc ý, nhưng hắn còn chưa kịp cười thì đã nghe thấy người bạn nhỏ quăng đến một câu: “Ấu trĩ!”

“…” Nụ cười đông cứng ngay trên mặt Thủy Minh Hách, trong lòng hắn lại đẫm
lệ, hắn sai rồi, hắn không nên đấu võ mồm cùng cái cọng lông nhỏ này.
Đang định tìm lại uy nghiêm kẻ bề trên của bản thân để răn dạy cậu hai
câu thì đã nhìn thấy cọng lông nhỏ kia tới vỗ mông hắn một cái rồi rời
đi.

Mà bên ngoài sảnh chính lại không lập lờ như bên trong viện,
giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều tràn đầy hoan hỉ, thế nhưng bầu không
khí lại cực kỳ áp lực, tất cả nha hoàn phục vụ đều cẩn thận dè dặt đứng
đợi ở một bên, đi đi lại lại cũng chỉ dám dùng đầu ngón chân, chỉ sợ gây ra một chút tiếng động thôi cũng sẽ gánh lấy tai họa.

Trong
phòng, con ngươi của Khúc Tam Nương vốn linh hoạt như sóng nước, nay đã
mất đi hào quang của ngày xưa, trở nên yên lặng như vũng nước đọng.

Cho dù bị ái tình làm cho thương tổn đau thấu tim gan, thế nhưng nàng không rơi một giọt lệ, ánh mắt vô hồn nhìn vào gương đồng trước mặt, trong đó là một gương mặt với vết sẹo xuyên suốt, giống y hệt một con rết khát
máu cứ quanh quẩn trên mặt, cực kỳ kinh sợ.

“Trên mặt không thể
dính nước, nếu không sẽ để lại sẹo.” Bắc Viên Trần rửa sạch sẽ miệng vết thương cho Khúc Tam Nương, vẩy thuốc bột lên, kê đơn thuốc rồi đưa cho
nha hoàn hầu hạ bên cạnh.

“Không dính nước thì sẽ không để lại
sẹo sao?” Khẩu khí bình tĩnh không dao động của Khúc Tam Nương thoáng lộ ra vẻ mỉa mai, tự tay nàng hạ thủ thì làm sao nàng không biết miệng vết thương nông sâu thế nào? Dù cho có tốt thì cũng vẫn sẽ có một vết sẹo
hồng nhạt kéo ngang trên mặt.

Ha ha… Hủy rồi cũng tốt, hủy rồi sẽ chặt đứt tất cả ý niệm của nàng, tình cảm mười năm cũng theo gương mặt
này mà đặt một dấu chấm hết.

Tay Bắc Viên Trần chợt dừng lại,
đánh giá nữ tử tâm như nước đọng này một chút rồi khẽ thở dài, nàng cũng là người chung đường với hắn, khổ sở vì tình.

“Trong lòng hắn có ngươi thì cho dù ngươi có mang gương mặt của quỷ thì hắn cũng cho rằng
đẹp như tiên tử. Ngươi có thể xuống tay thì nhất định cũng là người
không quan tâm đến vẻ bề ngoài, có sẹo hay không sẹo thì liên quan gì?”
Đối với chuyện tình ái thì Bắc Viên Trần rất cởi mở, yêu không nhất định là phải có được, chỉ cần nàng ấy vui vẻ hạnh phúc thì hắn cũng sẽ vui
vẻ hạnh phúc.

Lại một lần nữa Bắc Viên Trần tùy cơ ứng biến, đào
góc tường, có điều đây là vì nói cho Quân Mặc U, ngoài hắn ra vẫn còn có người khác ham muốn nàng, lại không dám bạc đãi nàng.

Hôn lễ lần này, nàng chẳng qua là được ăn cả ngã về không, dồn ép hắn cũng là để cho chính mình thấy rõ được sự thật.

“Vậy mà trên đời này lại có người dựa vào dung mạo để xử sự, nếu như ta
không có dung mạo tương tự với Thủy Khanh Y thì hắn sao có thể nhìn ta
nhiều hơn một lần? Mấy năm gần đây chẳng qua là do ta tự lừa mình thôi,
hiện giờ cũng nên tỉnh mộng rồi, không nên mơ ước xa vời những thứ không thuộc về mình nữa.” Khúc Tam Nương cười đau khổ, ôm trái tim đau đớn
đến vô cảm, tựa như bên trong dần dần chìm vào khoảng không, như có thứ
gì đó đang bị cuốn trôi mất.

“Việc gì mà phải làm khó chính
mình?” Bắc Viên Trần nhìn khuôn mặt che lụa mỏng của nàng, khẽ thở dài,
vết sẹo trên mặt nàng chỉ có thể dựa vào chính nàng mà thôi.

“Khi nào vết thương trong lòng lành lại thì ta sẽ để cho vết thương trên mặt tốt lên.” Dường như Khúc Tam Nương nhìn ra được tâm tư của Bắc Viên
Trần, nàng mỉm cười: “Nghe nói y thuật của Bắc Viên Thế tử là độc nhất

vô nhị, có một phương thuốc bí mật, âm thầm tẩy sạch hết tất cả những ưu phiền, thích hợp nhất với những người bị tình ái làm tổn thương.”

Bắc Viên Trần sửng sốt, phương thuốc bí mật kia hắn đã nghiên cứu chế tạo
thành công, nhưng chưa bao giờ thử, không biết có di chứng gì không, nên không dám thử nghiệm lung tung.

“Ta thử thuốc miễn phí cho ngươi mà vẫn không được sao?” Khúc Tam Nương bình tĩnh quật cường nhìn Bắc Viên Trần.

“Ngươi nói cho ta biết bí mật của đá Tam Sinh, ta sẽ cho ngươi nước Vong Tình.”

Khúc Tam Nương trầm mặc một lát, ánh mắt êm ái nhìn ra bên ngoài cửa sổ,
nghe tiếng gió thổi xào xạc qua nhánh cây, cất giọng chầm chậm nhẹ
nhàng: “Bọn ta là một bộ lạc ngăn cách với thế giới, năng lực của người
trong đó có hơi khác với các ngươi, bọn họ tự xưng là Thượng đế, là
những vị thần được tuyển chọn ra để bảo vệ Thương Minh đại lục, coi
thường thế giới bên ngoài thậm chí cả người của bốn nước, ở trong mắt
bọn họ, các ngươi chính là loài người thấp hèn!”

Bắc Viên Trần
nhíu mày, sắc mặt có vẻ không chịu đựng nổi, nghe Khúc Tam Nương dùng
giọng điệu châm biếm khinh miệt để kể chuyện, nhưng trong đó lại xen lẫn vẻ chán ghét và căm thù nên không ngắt lời nàng.

“Thực ra chỉ là luyện võ công tâm pháp khác với các ngươi thôi, vậy mà lại cứ coi bản
thân mình là tiên nhân, đúng là dã nhân, ngu đần dốt nát! Thế nhưng ngay cả một đám người dốt nát như vậy cũng được người của bốn nước đuổi theo tâng bốc, khiến bọn họ đắc ý vênh váo, quên mất rằng mình chỉ là kẻ
phàm phu tục tử mà đắm mình bên trong hào quang của các vị thần, tất cả
của cải lầu các đều đặt tên rất thần thánh. Nhưng thế thì sao chứ? Che
giấu được nội tâm bẩn thỉu của bọn hắn sao? Có thể là năm đó, Thánh nữ
đã nhìn thấu được dã tâm của bọn hắn, nên mới chạy trốn khỏi bộ lạc. Vì
để tìm kiếm sức mạnh của Thánh nữ có thể khiến cho bọn họ thống trị được bốn nước, nên không tiếc bất cứ giá nào. Nhưng đã trải qua nhiều năm
như vậy mà vẫn không có đầu mối, cho đến tận mười năm trước, Đại Trưởng
lão đã nhìn thấy dị tượng ở hồ Tịnh Nguyệt, nói là đã được thần linh chỉ thị, nên cùng nhau bế quan, mấy ngày sau mở thần đài ra, lấy máu nhỏ
lên đá, giúp cho đá Tam Sinh được khai quang, dần dần hiện ra dung nhan
của Thủy Khanh Y, nói rằng đó là thê tử định mệnh của Thánh chủ đời
sau.”

Trên khuôn mặt bình tĩnh không dao động của Khúc Tam
Nương lộ ra vẻ chế nhạo, ai chẳng biết các thế hệ Thánh nữ đều là tiền
nhiệm của Thánh nữ đời sau, mà dung mạo các nàng lại không khác nhau là
mấy, nên cái gọi là đá Tam Sinh kia chẳng qua là trên mặt có khắc hình
của Thánh nữ, dùng máu tưới lên mặt chỉ làm cho hiện ra rõ ràng hơn mà
thôi.

Thê tử định mệnh cái quái gì, tất cả đều là rắm chó hết!

Chỉ có tên Mạch Đình Thường kia bị các Trưởng lão đầu độc sâu sắc nên mới
có thể tin tưởng không hề nghi ngờ gì chuyện này. Trước kia nàng đã
loáng thoáng đề cập đến nhưng mỗi lần đều bị hắn lấy lý do mạo phạm thần linh để quát tháo nàng bắt ngừng lại.

Nhổ vào!

Sao nàng lại nhìn trúng tên nam nhân ngu xuẩn như vậy nhỉ? Đều là một đám não tàn!

Bắc Viên Trần không thấy được phẫn uất của Khúc Tam Nương, tâm tư của hắn
đang đắm chìm vào bộ lạc trong lời nói của nàng. Lẽ nào đây chính là bộ
lạc Lạc Khắc mà Y Nhi vẫn đang đi tìm?

Nếu đúng là như thế thì
chẳng phải rất nguy hiểm sao? Bị người trong bộ lạc phát hiện, dựa vào
tư tưởng thâm căn cố đế của bọn họ với ý định tìm kiếm Thánh nữ mà không thèm kiêng nể ai, thì bọn họ chắc chắn sẽ mang Y Nhi về.

“Y Nhi
đã thành thân, kể ra cũng không thể tuân theo định mệnh đó được rồi?”
Trong lòng Bắc Viên Trần dâng lên một dự cảm không tốt, hy vọng sự việc
không xảy ra như điều hắn suy nghĩ.

Khúc Tam Nương cười nhạo:
“Bọn họ đã phát điên rồi, chỉ cần có tung tích của Thủy Khanh Y, dù
thành thân sinh con rồi thì đã sao, miễn là chưa chết, thì nhất định
phải rửa tội cùng Thánh chủ, rồi sinh hạ Thánh nữ hoặc Thánh tử đời kế
tiếp.”

“Y Nhi đã chết rồi.” Bắc Viên Trần trầm giọng nói.

“Đừng tưởng đánh lừa được người trong bộ lạc của bọn ta, sợi dây sinh mạng
của Thánh nữ đều có mối liên hệ nào đó với bộ lạc, nếu như nàng ta đã
chết thì người Thủ hộ sinh ra vì nàng ấy cũng sẽ chết theo.” Lãnh ý tràn ngập trong con ngươi của Khúc Tam Nương, đây chỉ là bọn họ hạ một khế
ước nguyền rủa mà thôi. Người đã được chọn làm người Thủ hộ cho Thánh nữ thì đời đời kiếp kiếp về sau đều là người Thủ hộ Thánh nữ, bởi vì để
kiểm soát Thánh nữ được tốt hơn.

Nếu không phải vì thế hệ sau
không được như trước đây, thì bọn họ đã sớm phá hủy khế ước, tuyển chọn
Thánh nữ khác của riêng bọn họ.

“Các ngươi…”

“Lo nghĩ vớ

vẩn, nếu như bọn ta thực sự muốn mang Thủy Khanh Y đi thì từ ba năm
trước Mạch Đình Thường đã dẫn nàng ta đi rồi.” Đó đúng là thê tử của hắn mà!

Bắc Viên Trần thở phào nhẹ nhõm, nếu như nàng ấy bị mang đi thì nam nhân kia lại lên cơn điên mất.

“Đừng vui mừng quá sớm, ta cảm giác được Trưởng lão đã phái tộc nhân khác đi
rồi, hơn nữa người Thủ hộ kia cũng ở đây, đến một mức độ nào đó thì
người Thủ hộ có thể cảm ứng được Thánh nữ.” Khóe miệng Khúc Tam Nương nở nụ cười âm hiểm, xem ra bọn hắn bị dồn ép đến mức nôn nóng rồi, nên mới bất chấp nguy hiểm mà bộc lộ thân phận, cử đi nhiều người như vậy.

“…” Đùa giỡn ta phải không?

“Các ngươi cứ giấu nàng ta ở trong cung, đừng có chạy loạn, thì sẽ rất an
toàn.” Khúc Tam Nương nghĩ đến nữ tử kia, nữ tử có dung nhan tương tự
với nàng, trong lòng liền mâu thuẫn. Nói hận nàng ta nhưng trong lòng
lại thấy tội nghiệp, nàng ta có thân phận như vậy, thành thân sinh con
rồi cũng không thể thay đổi vận mệnh bị bắt phải tái giá, trừ phi bọn họ có đủ sức mạnh để chống lại bộ lạc Lạc Khắc. Nhưng mà, có thể ư?

“Đa tạ!”

Bắc Viên Trần muốn nói hết sự tình cho Nam Cung Đệ, rời đi nhanh như một
cơn gió, đi đến cửa cung thì va phải ẩn vệ của Tuyết Lâm.

“Thế tử, Trang phi và Tiểu Thái tử bị Sở Mộ Khoảnh bắt được, muốn dùng để ba ngày sau tế trời.”

Đáy mắt Bắc Viên Trần hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, biết rõ rành rành là
Kiều Phi dùng thủ đoạn để dụ hắn đi nhưng không thể không đi.

“Đi!” Nghĩ đi nghĩ lại, kéo dài vài ngày cũng không có trở ngại gì.

Bắc Viên Trần đưa phương thuốc giải cổ cho ẩn vệ, để hắn ta vào cung giao
cho Nam Cung Đệ, nhân thể truyền lời bảo nàng ở yên trong cung đừng ra
ngoài, rồi cứ thế rời khỏi. Nhưng hắn không biết chính vì hắn rời đi mà
không nói rõ đầu đuôi sự việc với Nam Cung Đệ, khiến nàng lâm vào nguy
cơ, đến khi gặp lại lần nữa đã là vật còn người mất.

Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

--

Nam Cung Đệ nhẹ nhàng vuốt ve phương thuốc trong tay, suy nghĩ về ý tứ
trong câu nói kia của Bắc Viên Trần, ngay lập tức liền lắc đầu không để ý đến nữa. Chân nàng còn chưa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể đi được vài bước đường thì làm sao có thể xuất cung?

Sai người truyền thái y tới, Nam Cung Đệ đưa phương thuốc cho thái y, để ông ta lấy cổ cho Quân Mặc U.

Thái y là Viện sử của Thái y viện, đã tới sáu mươi tuổi mà thân thể xương
cốt vẫn cường tráng, tinh thần hăng hái, trong đáy mắt vẩn đục vẫn lấp
lánh vẻ tinh khôn, biểu hiện rõ ràng của hào quang trí tuệ.

“Tuyệt, tuyệt, phương thuốc này rất tuyệt.” Quách thái y liên tục ca ngợi, ánh
mắt nhìn Nam Cung Đệ tựa như nhìn khuê nữ ruột thịt nhà mình, hỏi thân
thiện: “Có thể đồng ý để cho lão phu gặp mặt thần y này hay không?”

“Thái y, thật không đúng lúc, hắn có việc gấp phải đến nước khác, chờ khi nào hắn quay lại Bắc Thương thì ta nhất định sẽ để cho hắn cùng bàn luận
nghiên cứu với ngài.” Nam Cung Đệ cười cười rồi để cho Quách thái y làm
chính sự.

Quách thái y bắt mạch cho Quân Mặc U, nhìn mắt rồi xem
đầu lưỡi, cuối cùng sắc một chén thuốc dựa theo phương thuốc của Bắc
Viên Trần đưa cho Quân Mặc U uống. Quân Mặc U cảm thấy cổ trùng vốn đang yên lặng trong ngực giờ không ngừng xao động, nhìn da thịt trước ngực
mình bất thình lình nhảy lên, ánh mắt trở lên âm u lạnh lẽo.

Quách thái y rất thận trọng đâm kim vào ngực Quân Mặc U khiến cho cổ trùng
xung quanh chạy tán loạn, ngay lập tức lại cắt một đường trên cổ tay
Quân Mặc U, dùng thuốc mỡ có mùi kỳ lạ bôi lên, rồi đè miệng vết thương
đang chảy máu lại. Ngay sau đó cổ trùng nhanh chóng hướng về phía ngực
với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, đi qua mạch máu bả vai đến
chỗ cổ tay, trong giây phút chuẩn bị đi ra ngoài thì cổ trùng đột nhiên
nhảy lên vài cái rồi lại đi ngược trở vào trong.

“Xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Đệ chứng kiến biến cố này, tâm trạng liền hoảng loạn.

Quách thái y trước giờ chưa từng giải cổ trùng, chỉ làm trình tự theo phương
thuốc, chứng kiến cổ trùng đi đến cổ tay rồi lại quay về, nghĩ đi nghĩ
lại, “Có phải tại lão phu đè lên miệng vết thương, bọn chúng không thể
nào đi ra nên mới quay trở về hay không?”

Dứt lời ông bèn rút tay ra, máu tươi không còn gì ngăn chặn nên phun trào ra tựa như một dòng
suối nhỏ, thấm đẫm lên chăn gấm, trông giống như một bức họa thủy mặc,
diêm dúa lòe loẹt đến lóa mắt.

“Hỏng bét, cổ trùng chạy ngược về
ngực rồi, máu trên cổ tay cũng không cầm được nữa rồi.” Quách thái y
hoảng loạn, vội vàng đè miệng vết thương xuống. Thế nhưng máu tươi vẫn
liên tục tràn ra, mà Quân Mặc U với gương mặt trắng bệch lại bắt đầu co
giật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận