Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Khắp đại điện chìm trong im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dài.

Nam Cung Đệ xoay xoay vòng ngọc trên cổ tay, lặng lẽ suy nghĩ. Sau lần mà
Quân An Triều không biết vô tình hay cố ý gián tiếp khiến nàng trúng
độc, ông ta đã mai danh ẩn tích, Lãnh Ngôn ở bên cạnh nàng cũng có may
mắn được gặp qua.

Nếu nói ông ta giết Kiều Tâm thì ngược lại còn
có khả năng. Lấy oán hận của ông ta với Kiều Tâm thì không thể có chuyện sẽ cứu bà ta, lẽ nào là nhìn nhầm?

“Có nhìn kỹ không?” Nam Cung
Đệ đưa tay đặt lên tay vịn, vòng ngọc chạm vào phát ra một âm thanh nặng nề, y như một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng mọi người!

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, lặng im không tiếng động.

Lãnh Ngôn, Lãnh Vụ đã từng gặp Quân An Triều, Mạc Vấn ở bên cạnh Quân Mặc U cũng nhận ra.

“Mạc Vấn, ngươi nói xem!” Con ngươi tĩnh mịch như nước của Nam Cung Đệ nhìn
thẳng về phía Mạc Vấn, tự nhiên có một bầu không khí uy nghiêm đè nén
khiến Mạc Vấn không chịu đựng được phải lùi bước.

“Chủ mẫu, thân
hình thì tương tự, nhưng bọn thuộc hạ không nhìn rõ được khuôn mặt.”
Trong lòng Mạc Vấn cũng không nắm chắc, cho nên không dám thừa nhận
chính xác đó là Quân An Triều, tránh cho có người cố tình giả mạo khiến
cho bọn họ xích mích nội bộ.

Nam Cung Đệ vuốt ve hai chân theo
bản năng, cân nhắc một lúc sau mới nói: “Trước mắt việc này cứ gác lại,
ông ta đã cứu Kiều Tâm rồi thì sau này chắc chắn sẽ lại xuất hiện, các
ngươi chú ý một chút là được.” Vẻ mặt chăm chú nhìn mấy người bị thương, nàng nhíu mày hỏi: “Lãnh Ngôn, vị này là ai?” Nàng đã biết Lãnh Ngôn
không chỉ có vẻ mặt lạnh lùng, mà trong lòng cũng lạnh, ngoài bạn bè
thân thiết mà bảo hắn ôm ấp nữ nhân khác thì thật sự khiến người khác
quá bất ngờ rồi.

“Chủ tử, nàng là Lam Diễm, một trong Thất đại
Trưởng lão.” Lãnh Ngôn không ngờ chủ tử lại không nhận ra Lam Diễm,
trong lòng có hơi thất vọng, bọn hắn bán mạng cho chủ tử, chủ tử cũng
đối đãi với bọn hắn cực kỳ ưu ái, trong lòng cũng hạ quyết tâm thề chết
nguyện trung thành, nhưng về chuyện này của Lam Diễm thì hắn lại có chút thất vọng.

“Lãnh Ngôn, Lam Diễm luôn luôn ở Đông Lăng, chủ tử
chưa từng gặp mặt.” Dường như Hồng Tiêu nhìn ra tâm tư của Lãnh Ngôn,
nàng kéo kéo khuỷu tay của hắn, mang theo ý cảnh cáo hắn đừng có hai
lòng.

Lãnh Ngôn cũng dần dần lấy lại bình tĩnh, trong lòng vẫn có chút khó chịu, lạnh lùng nói: “Thuộc hạ mang Lam Diễm đi trị thương.”
Dứt lời, không chờ Nam Cung Đệ mở miệng thì hắn đã xoay người đi ra
ngoài.

Nam Cung Đệ nhìn bóng lưng của Lãnh Ngôn, nhíu mày lại,
vài năm không có nàng ở bên cạnh lá gan đã lớn lên không ít, muốn tạo
phản hả?

“Chủ tử, trong lòng Lãnh Ngôn lo lắng cho an nguy của
Lam Diễm nên mới thất lễ, vẫn mong chủ tử đừng trách tội.” Hồng Tiêu và
Tử Tâm đồng thời quỳ trên mặt đất, cầu tình thay cho Lãnh Ngôn.

Nam Cung Đệ không vì thế mà bị lay động, lạnh mặt nói: “Các ngươi là người
của ta, bị thương hay bất kể cái gì ta cũng đều đau lòng không thôi,
nhưng đây không phải là các ngươi lấy cớ nổi nóng mà quên mất phép tắc.
Lần này nể tình là lần đầu hắn vi phạm, chờ sau khi thương thế của Lam
Diễm tốt lên thì để cho hắn tự mình đến Ác Nhân Cốc mà lĩnh tội!” Không
có phép tắc thì sao đi vào nề nếp, nếu như mọi người đều như vậy thì
cuối cùng cũng sẽ có một ngày đám thuộc hạ này sẽ trèo lên đầu nàng mà
ngồi.

Hai người thấy chuyện này đã không thể cứu vãn, đành khẽ
thở dài, ngầm trách cứ Lãnh Ngôn không tốt. Lam Diễm vẫn ẩn náu tại Đông Lăng để xử lý việc quân cơ, nên vẫn chưa xuất đầu lộ diện trước mặt chủ tử, cũng chưa bao giờ tới để đưa tin tức, chủ tử không nhận ra cũng là
bình thường, hắn chẳng có lý do gì mà oán hận chủ tử cả.

Huống hồ bọn họ là thuộc hạ, đối với chủ tử chỉ được phép: Vâng mệnh nghe theo!

Làm gì có chuyện chất vấn ngược lại?

“Nếu các ngươi không thật lòng muốn phục vụ cho ta, bản chủ sẽ cho các ngươi một cơ hội, giao lại lệnh bài rồi rời khỏi Ác Nhân Cốc. Nếu như lần sau còn dĩ hạ phạm thượng, bản chủ quyết không nương tay!” Trên mặt Nam
Cung Đệ tràn đầy khí chất lạnh lùng và nghiêm trang, muốn đối phó với
bên ngoài thì trước tiên phải yên ổn bên trong. Bốn phía xung quanh nàng đều là địch, từng bước từng bước đều khó khăn, nên tuyệt đối không thể
tha thứ cho việc nội bộ có người kéo nàng lùi về phía sau, nếu không thì thật sự sẽ không thể nào vùng lên.

Toàn thân Tử Tâm, Hồng Tiêu
chấn động, chuông báo động trong lòng kêu vang dội, chủ tử đối đãi với
bọn họ luôn luôn ôn hòa vậy mà nay lại sử dụng tôn xưng là ‘Bản chủ’,
xem ra chủ tử đã rất tức giận.

“Thuộc hạ thề chết nguyện trung thành với chủ tử, tuyệt đối không hai lòng!”


Nam Cung Đệ nhìn thấy vẻ dứt khoát trong mắt bọn họ, trong lòng hơi xúc
động, gật đầu nói: “Các ngươi lui xuống đi.” Sắc mặt của nàng thoáng
chốc dịu hẳn xuống, xoay bánh xe lăn đi vào trong nội điện thì nhìn thấy Quân Mặc U đã ngồi dậy, ngoại bào khoác hờ ở trên vai, tư thế muốn
xuống giường.

“Huynh cứ nằm xuống, đã nói rồi, bên ngoài hết thảy đã có ta lo.” Nam Cung Đệ trầm mặt xuống tỏ vẻ không vui, vừa phân bua
vừa ấn Quân Mặc U nằm xuống giường, nhẹ nhàng đắp kín chăn gấm cho hắn
rồi nắm tay hắn nói: “Bọn họ cũng không thể xác nhận ông lão kia có đúng là phụ hoàng hay không, huynh đừng bận tâm.”

Ánh mắt Quân Mặc U ảm đạm, hắn cũng hy vọng là không phải, còn nếu phải… thì ông ấy có mục đích gì?

Nhớ lại lúc Thương Tiệp Ảnh chết đi viết một chữ Quân, hắn không thể ngăn
mình thôi không liên tưởng đến phụ hoàng, nếu thực sự là ông ấy thao
túng phía sau, chẳng lẽ hắn lại phải giết phụ thân một lần nữa?

Buồn phiền che kín tâm can, thử hỏi hắn làm thế nào mà nằm xuống được?

“Nếu là phụ hoàng, không cần huynh phải ra tay, ta cũng cần phải giải quyết
ông ta.” Làm sao Nam Cung Đệ lại không biết trong lòng Quân Mặc U đang
suy nghĩ điều gì chứ? Làm sao nàng có thể tàn nhẫn để mặc cho hắn ra
tay, để hắn bị gắn tội danh giết phụ thân chứ trên lưng?

Cho dù
sau này hắn chợt bừng tỉnh lại, hắn vẫn không thể nào dứt bỏ được máu mủ tình thân đối với phụ hoàng, nếu như hắn phải thù hận căm ghét chính
mình, thì chẳng thà để cho hắn oán hận nàng.

“Thiển Thiển…” Quân
Mặc U không thích Nam Cung Đệ như vậy, nàng kiên cường quyết đoán thế
này khiến hắn rất đau lòng. Hắn thích nàng ỷ lại hắn, mà không phải là
chuyện gì cũng giấu trong đáy lòng, cứ như hắn không ở trong tim nàng.

Cảm giác đó chẳng hề tốt đẹp gì, trong ngực âm ỉ đau đớn.

Nam Cung Đệ vừa mở miệng định nói thì bên ngoài có Tiểu Lý Tử gõ cửa cầu
kiến, liếc mắt thấy thần sắc Quân Mặc U đang từ từ chuyển biến tốt đẹp,
nàng liền xoay bánh xe lăn đi ra phía sau bình phong, thấy Tiểu Lý Tử
cũng không hề bước vào mà chỉ đưa tờ giấy đến tay nàng.

Nàng hơi
ngẩn ra, cầm lấy rồi mở ra đọc nhanh như gió. Xem xong nội dung thì tâm
tình cũng chuyển biến tốt đẹp, vẻ mặt mang theo nụ cười như tẩm gió
xuân.

“Đừng suy nghĩ lung tung, dù sao cũng cứ để ta thay huynh
làm một chuyện đi được không? Từ trước tới nay toàn bộ mọi việc đều là
một tay huynh xử lý, hiện tại lại chẳng dễ dàng gì mới có một cơ hội tốt thì sao ta lại bỏ qua chứ? Nếu huynh vẫn muốn thể hiện thì lo gì, sau
này cơ hội còn nhiều, đừng quên huynh vẫn là hai chân của ta!” Nam Cung
Đệ đẩy xe lăn đến bên giường, biết thừa cái chủ nghĩa đại nam tử bên
trong hắn lại đang nổi loạn, nên hai tay nàng nắm chặt da mặt hai bên má hắn, kéo lên làm mặt quỷ, trêu chọc cho hắn tiêu tan bớt.

Quân
Mặc U bất đắc dĩ thở dài, gật đầu nói: “Sau này vẫn phải ‘trao đổi tin
tức’ với ta.” Dừng lại một chút, hắn nhìn tờ giấy trong tay nàng rồi
cười nói: “Trên đó viết gì mà khiến cho nàng xua tan mây đen vậy?”

“Được được được, phu quân đại nhân của ta!” Nam Cung Đệ không định nói cho
Quân Mặc U biết, cố tình chuyển hướng đề tài, ánh sáng trong đôi mắt
phượng chợt dao động, hơi thở thoang thoảng hương lan: “Tất nhiên là
chuyện tốt rồi, lần này là do vi thê ra tay, à há, không có chuyện gì mà không giải quyết được.”

Những lời này đã chiếm được cảm tình của Quân Mặc U, hắn cười trang nhã rồi đưa tay kéo Nam Cung Đệ lên giường,
ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng nói: “Vậy thì giúp vi phu nghỉ ngơi
đi.”

“Đừng có làm loạn, đã tìm được Hi Nhi rồi, Thủy Minh Hách
muốn để hai chúng ta yên tâm nên nhất định sẽ mang Hi Nhi quay về mà
không tổn hao một sợi lông tóc nào.” Nam Cung Đệ khẽ cựa mình, chọn một
vị trí thoải mái tựa vào lòng Quân Mặc U, khẳng định: “Ta tin tưởng
hắn.”

“Nếu như hắn ta phụ sự tín nhiệm của nàng, thì không cần
phải nán lại Bắc Thương nữa.” Quân Mặc U nhắc đến Thủy Minh Hách xong,
trong lòng cảm thấy hơi chua chua, nhi tử của hắn phải lấy họ của nam
nhân này làm nhũ danh, nghĩ đến thôi cũng đã đủ tức giận rồi.

Nam Cung Đệ cười mà không nói gì, ngón tay trắng như ngọc nhéo hai má của
Quân Mặc U, đối diện với đôi mắt giờ đây đã không còn đen như mực nữa,
nhẹ nhàng hôn lên. Ngay giây phút nàng không kịp phòng vệ đã bị Quân Mặc U cắn lên cổ, cười lăn cười bò.

Màn lụa hạ xuống dưới ánh trăng lưỡi liềm, che khuất cảnh xuân bên trong.



Hai người dẫn lửa thiêu thân, nhưng vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, tuy

rằng trong lòng đã thanh thản hơn không ít nhưng vẫn chưa được nhìn thấy nhi tử thì vẫn không thể nào an tâm.

Muốn đi theo để tìm kiếm, nhưng tình hình của bọn họ hơi đặc thù nên chỉ có thể ngồi trong điện chờ đợi tin tức.

Nam Cung Đệ nhìn Quân Mặc U đã chìm vào giấc ngủ, nàng xoay người nhẹ nhàng chống vào mép giường ngồi dậy. Nàng vén chăn lên, mông khẽ dịch đến bên cạnh giường, hai chân đặt lên trên bục nhỏ phía dưới, nhìn về phía xe
lăn cách nàng khoảng nửa thước, hơi chau mày.

Hai tay túm chặt
lấy mép giường, đốt ngón tay bị tì đến trắng bệch, nàng định tự mình
đứng dậy. Nhưng nàng không hề hay biết hai chân mình lại mềm nhũn, lập
tức ngã ngồi ở trên giường.

Nam Cung Đệ không dám gây ra tiếng
động quá lớn, sợ đánh thức Quân Mặc U. Mấy năm gần đây hắn chưa bao giờ
được nghỉ ngơi một cách tử tế, tinh thần bị kéo căng đến cùng cực, cuối
cùng cũng sẽ có một ngày không còn kéo được nữa sẽ bị đứt đoạn.

Trong lòng hắn phải chịu đựng quá nhiều chuyện, chuyện mẫu hậu, phụ hoàng,
chuyện nhi tử v..v… chọc thủng tim gan hắn. Nàng phải dùng thủ đoạn,
trêu đùa khiến hắn dời đi lực chú ý rồi để cho Tử Tâm bí mật dùng hương
an thần, nếu không thì hắn cũng sẽ phát hiện ra chứ nào có tâm tư mà ngủ say?

Nàng xoa đôi chân đơ như khúc gỗ, thở dài một tiếng rồi
khom người chống một tay lên mặt đất, cẩn thận di chuyển cơ thể từng li
từng tí xuống dưới ngồi ở lên bục nhỏ, rồi cứ thế chuyển tiếp xuống đất, hai tay chống xuống đất, khẽ nâng mông di chuyển về phía sau, từ từ đến gần xe lăn. Thế nhưng để ngồi được lên xe lăn cũng rất phiền phức, nhất định hai chân phải có lực để đứng lên, rồi sau đó mới ngồi lên xe được.

Chân nàng có đứng lên thì cũng nhũn như sợi bông, làm sao có thể chống đỡ được cả cơ thể nàng để đứng lên ngồi vào xe lăn chứ?

Trong lòng nàng đau xót, vành mắt hơi nóng lên, giận dữ mà ra sức đánh đấm
hai chân, giống y như đang đánh người khác. Căn bản là nàng hoàn toàn
không cảm thấy đau, nàng vén quần lên, không cần đoán cũng biết trên đùi đã có vài vệt xanh tím. Nếu không nhìn thấy những dấu vết này thì nàng
sẽ lại tự lừa dối chính mình rằng nàng vừa mới đánh vào người khác.

Sương mù giăng đầy trong mắt nàng, nhìn người trên giường đang ngủ say, nàng
cắn chặt môi, nắm thật chặt thảm lông trải trên mặt đất rồi hạ quyết
tâm.

Nàng nhích mông từng chút từng chút về phía sau, đưa tay kéo xe lăn dịch chuyển theo cùng nàng. Đại khái là thử hoạt động gân cốt
một lần, khiến cho hai chân đau đến mức như kim châm muối xát, ban đầu
sắc mặt còn đỏ ửng, nháy mắt đã chuyển sang trắng bệch, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh rồi chảy xuống má, nhỏ từng giọt lên vạt áo.

Kiên
cường nhịn đau, nàng chậm rãi di chuyển từng chút từng chút một, giống
hệt như đang đón nhận một hình phạt tàn khốc. Khoảng cách chỉ ngắn ngủn
khoảng hơn mười thước nhưng lại gian khổ như chạy bộ cả ngàn thước.

“Rầm.” Đôi tay mềm nhũn không chống đỡ nổi thân thể liền ngã xuống đất, gây ra một tiếng động nặng nề, kinh động tới Tử Tâm đang canh giữ ở ngoài
điện.

Tử Tâm biết chủ tử đang nghỉ ngơi, nên nghe thấy tiếng động lại hơi do dự. Nghĩ đến thân thể chủ tử không tiện đành cắn răng đi
vào, nhìn thấy rồi lại khiến cho lòng nàng xót xa.

Chủ tử đang
nằm sát bò xuống tấm thảm mà Đại chủ tử trải ra nhằm tránh cho chủ tử té ngã, hai khuỷu tay gấp khúc, cánh tay sải trên mặt đất, ra sức kéo đôi
chân vô lực di chuyển hướng về phía cửa, vạt áo phía trên sống lưng đã
thấm đẫm mồ hôi lạnh, dính chặt vào tấm lưng nhỏ gầy. Nhưng chủ tử vẫn
cứ tiếp tục cắn răng gắng gượng.

Tử Tâm đưa hai tay lên che
miệng, nước mắt vô tình đong đầy trong khóe mắt. Ngay cả trong lúc gian
nan nhất chủ tử cũng không hề buông bỏ tôn nghiêm mà bò sát đất như vậy, chỉ vì không muốn quấy rầy Đại chủ tử nghỉ ngơi nên không gọi nàng vào, chậm rãi bò từng chút một ra bên ngoài điện.

Chủ tử yêu Đại chủ
tử còn hơn tất cả những gì chủ tử có. Năm đó khi sinh tiểu chủ tử ra,
bên cạnh vốn không có người, mà ngay sát cạnh bọn họ lại có một gia đình làm thợ săn, chỉ cần chủ tử hô lên một tiếng thôi thì các nàng ở ngay
sát vách đang đi thăm hỏi nương tử nhà thợ săn chắc chắn sẽ vào hỗ trợ.
Nhưng vì chủ tử không muốn để cho người khác chứng kiến trò cười của
mình, không muốn đối mặt với sự thật là mình không đi được, nên đành túm lấy mảnh vải rồi cắn chặt trong miệng, một chút tiếng động cũng không
phát ra ngoài. Lúc các nàng quay lại phát hiện ra thì chủ tử đã đau đến
mức suýt chút nữa ngất đi.

“Chủ tử…” Tử Tâm nắm chặt nắm đấm,
giọng nói khàn khàn mà gọi to, nhìn chủ tử giống như nhu nhược tùy tiện
nhưng lại có tôn nghiêm và thanh cao của riêng mình. Chủ tử vì Đại chủ
tử mà làm được đến bước này thì các nàng sẽ không còn dám nghi ngờ gì về tình cảm mà chủ tử đối với Đại chủ tử nữa.

Nam Cung Đệ nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ngươi đã đến rồi thì hãy đỡ ta ngồi dậy.”

Tử Tâm không dám chậm chạm, khẽ nhón chân chạy vào đỡ Nam Cung Đệ đứng dậy thật cẩn thận, hai tay kéo dưới nách Nam Cung Đệ rồi đỡ nàng ngồi lên
xe lăn.

“Ta còn tưởng rằng có thể được, không ngờ hai tay mới

dùng lực mà chân đã phát tác.” Nam Cung Đệ lau mồ hôi lạnh trên trán rồi cười cười giải thích.

Tử Tâm quay đầu đi chỗ khác, khịt khịt
mũi, nghẹn ngào kìm nén nước mắt, nhanh nhẹn đẩy Nam Cung Đệ ra ngoài,
vừa khóc vừa cười nói: “Đâu có, chân cảm thấy đau chứng tỏ sẽ rất mau
khỏi.”

Nam Cung Đệ mím môi không nói, nàng cũng hy vọng như vậy.

Cả hai người đều mang nặng tâm tư, cho nên ai cũng không phát hiện ra sau
khi bọn họ rời đi, người nằm trên giường vốn nên phải ngủ say đã mở to
đôi mắt giăng đầy tơ máu. Ngay từ lúc nàng ngã xuống thì hắn đã tỉnh
rồi.

Vài năm nay hắn đều rất khó ngủ, cho dù dùng chút hương an
thần nhưng chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm hắn tỉnh lại.
Nhìn thấy những gì vừa xảy ra, trái tim hắn như bị hàng ngàn vạn kim
thép chọc thủng, kích động muốn nhảy xuống bế nàng lên, nhưng hắn không
thể. Cho dù nàng không nói thì sự kiêu ngạo của nàng cũng không cho phép nàng tỏ ra yếu đuối, bộc lộ vẻ nhếch nhác thảm hại trước mặt hắn.

Trong khoảng thời gian này, nàng cố gắng hết sức để tỏ ra thập toàn thập mỹ
trước mặt hắn. Hàng ngày nàng đều đợi sau khi hắn thượng triều sớm mới
gọi thuộc hạ vào rửa mặt chải đầu. Chỉ cần hắn còn ở đây thì nàng sẽ còn nằm trên giường giả vờ ngủ, hoặc là sẽ có đủ loại lý do, tất cả chỉ vì
giữ gìn vẻ hoàn mỹ trước mặt hắn. Như thế thì thử hỏi làm sao mà hắn
không đau đớn xót xa chứ?

Chớp mắt vài cái, nỗi chua xót đã căng
đầy trong khóe mắt, Quân Mặc U cảm thấy mình thật bất lực, đưa tay lần
tìm hộp gỗ trên đầu giường, trong mắt chợt lóe lên ánh hào quang.

“Chủ tử, thương thế của Lãnh Vụ và Lam Diễm đã ổn định, không còn gì trở
ngại nữa, người vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, đợi Tuyên Vương mang tiểu chủ tử quay về.” Bên ngoài điện, Tử Tâm bê một chén trà nóng đưa cho
Nam Cung Đệ, sau đó lấy túi nước ấm làm từ bao tử heo chườm nóng chân
cho nàng, xoa dịu cảm giác đau đớn.

Nam Cung Đệ thổi tan hơi
nóng, khẽ uống một ngụm rồi buông chén trà xuống: “Dù sao thì cũng nên
đến thăm một chút, không thì trong lòng các ngươi lại cho rằng ta là một chủ tử không tim không phổi, nếu có dị nghị thì ta lại không nỡ từ bỏ
mấy trợ thủ đắc lực như các ngươi.”

Tử Tâm cười cười mà không nói gì, nhưng trong lòng lại đang thầm oán giận Lãnh Ngôn, khi đó rõ ràng
hắn đã làm tổn thương chủ tử, ngay cả bọn họ cũng đều cảm thấy được
không ổn, huống hồ là chính chủ tử?

Mà Lãnh Ngôn đang đứng ở cửa
suy nghĩ xem phải tạ tội thế nào thì nghe thấy câu nói đó, hắn chợt cảm
thấy khó xử mà đứng im ở cửa, do dự không biết có nên đi vào hay không.

Với bản lãnh hiện tại thì Nam Cung Đệ và Tử Tâm đang ở bên trong cũng đã
phát hiện ra hắn, cả hai người đều không mở lời khiến cho Lãnh Ngôn càng không được tự nhiên hơn. Cuối cùng hắn quyết định lạnh lùng nghiêm mặt, bất chấp khó khăn mà bước vào.

“Bộp.” Hắn trực tiếp quỳ xuống đất, mím chặt môi, bình tĩnh nhìn Nam Cung Đệ.

“Ngươi định làm gì vậy?” Nam Cung Đệ chau mày, hắn vừa tới đã chẳng nói chẳng rằng cứ thế quỳ xuống, muốn làm cái gì đây?

“Chủ tử, Lãnh Ngôn dĩ hạ phạm thượng, xin chủ tử trách phạt.” Đợi Lam Diễm
băng bó thương tích xong, tình trạng đã ổn định lại, thì hắn nghe thấy
Mạc Vấn hỏi muốn đi hay muốn ở lại nên tâm tình chấn động. Hắn cẩn thận
hỏi kỹ lại nguyên do, sau khi nghe xong thì hắn mới phát hiện lúc đó
mình đã quá kích động. Ngay sau đó, hắn lo sợ bất an mà đi tới đây, nghe thấy câu nói oán trách kia của chủ tử thì hắn biết sự việc này đã trở
nên quá lớn, chủ tử đã ghi nhớ vào trong lòng rồi.

“Chủ tử, Lãnh Ngôn… Lam Diễm… Thuộc hạ…” Lãnh Ngôn thấy Nam Cung Đệ không nói gì, kìm nén đến mức đỏ cả mặt, một hồi lâu cũng không thở ra nổi một câu nào ra hồn.

“Phì…” Tử Tâm cười ra tiếng, không ngờ rằng Lãnh Ngôn lạnh tim lạnh mặt mà lại có lúc… ừm… đáng yêu như vậy.

“Chủ tử, chuyện của Lãnh Ngôn cũng như Đào Hồng đối với Mộ Tranh, hắn xấu hổ không dám mở miệng, hắn vừa ý với nha đầu Lam Diễm kia rồi.” Tử Tâm
không hề kiêng dè mà chọc ghẹo Lãnh Ngôn làm thay đổi bầu không khí.

Mặt Lãnh Ngôn đỏ bừng, ‘xấu hổ không dám mở miệng’ là dùng để chỉ nữ nhân,
sao nàng ta lại dùng trên người đại nam nhân như hắn chứ??

Nam
Cung Đệ ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ta không nhúng tay vào hôn sự của các ngươi, nếu ngươi và Lam Diễm yêu thích lẫn nhau, cứ hỏi ý kiến
của nàng ấy, nếu nàng ấy đồng ý thì hãy bày ra mấy bàn, tổ chức một hôn
lễ.”

Lãnh Ngôn dập đầu mấy cái rồi gượng gạo nói: “Tạ ơn chủ tử đã thành toàn.” Dứt lời, hắn bèn xoay người bước nhanh rời đi.

Nam Cung Đệ hừ nhẹ, nàng còn chưa hề nổi giận mà trái lại trong lòng hắn đã thắt vào một nút thắt, nếu như tính tình của Lãnh Ngôn cũng giống Mộ
Tranh thì tốt biết bao nhiêu?

Cũng chẳng có nhiều thời gian để
cho nàng ngồi đó cảm thán, Hồng Tiêu gấp rút chạy tới, đưa một ống trúc
cho Nam Cung Đệ: “Chủ tử, đây là Vạn cổ vương đoạt lại từ trong tay Kiều Tâm.”

Nam Cung Đệ khẽ chớp mắt, cầm lấy ống trúc nhỏ bé, trên
gương mặt lạnh lùng thoáng hiện lên nét cười. Có nó rồi, có phải nên
giải Mẫu tử cổ rồi không? Tất cả chỉ còn trông chờ vào mỗi Bắc Viên Trần nữa thôi!



Bên trong mật thất, Thái hậu đang thoi thóp
nằm trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, khắp người trần truồng, chỉ có một tấm áo lông cừu rách nát phủ lên. Một cơn gió lạnh thấu xương thổi xuyên
qua từ chỗ trống nhỏ trên mái nhà khiến cho bà rùng mình một cái.

“Ưm…” An Linh khẽ chuyển động thân thể, muốn lấy áo mặc vào nhưng lại nhìn
thấy rách tung tóe, hoàn toàn không thể chống lại cái lạnh. Hận ý tập

trung lại dày đặc trong mắt, muốn chửi ầm lên nhưng cổ họng bà lại đau
đớn giống như dùng dao cùn cắt vào thịt, chỉ thử nuốt nước bọt một cái
mà đã cảm thấy có mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng.

Trong nháy mắt bà đã đoán được là xảy ra chuyện gì, bà nhớ lại mình đã nuốt
phải ‘gốc rễ sinh mạng’ của nam nhân, lập tức lên cơn buồn nôn, nôn khan một tiếng, vết thương trong cổ họng lại bị rách miệng khiến cho bà nôn
ra một búng máu.

Đau đớn rên rỉ rồi mở to mắt, bà nhìn lên song
cửa sổ màu trắng bạc trên mái nhà, bàng hoàng ngơ ngác. Bà có chết cũng
không thể tưởng tượng được mình lại bị Quân Mặc U tống vào đại lao, có
nằm mơ cũng không ngờ được cai ngục lại gan to bằng trời dám trèo lên
trên người bà, ngay cả Lưu Kiến trước kia luôn dỗ ngon dỗ ngọt bà giờ
đây cũng tràn đầy oán hận, cứ như trong mắt hắn thì bản thân bà chẳng
qua chỉ là một món hàng dơ bẩn.

“Aaa…” Nửa người bên dưới đau đớn như kim châm muối xát, một nửa đoạn kẹt lại bên trong bị ma ma thô lỗ
móc ra, dùng móng tay sắc nhọn cứ thế móc rời cả một miếng thịt bên
trong bà ra.

“Lạch cạch…” Cửa sắt được mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh đi vào, trên tay ôm một đứa bé khoảng hai, ba tuổi đang nằm sấp trên vai nàng ta nên nhìn
không rõ mặt mũi.

Người đó đóng cửa lại, nhìn người đang nằm trên mặt đất, y phục đắp trên người bị trượt xuống đất, để lộ ra thân thể
đầy vết máu bầm xanh tím, trong đáy mắt lóe lên vẻ châm chọc.

“Không ngờ rằng ngươi lại có ngày này, lại bị chính nhi tử mà ngươi luôn không để vào mắt, luôn hận không thể tiêu diệt hạ độc thủ.”

Giọng nói
lạnh lùng châm biếm khiến cho An Linh thay đổi sắc mặt, nhưng hiện giờ
bà chính là miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho người ta đến xâu xé, làm
gì còn năng lực phản kích nữa chứ? Bà chỉ còn có thể trừng mắt, nhìn
thẳng vào khuôn mặt tầm thường tê liệt này.

“Thương… Hoán, ngươi… là…” An Linh cố hết sức để nói chuyện, nhưng hơi thở từ cổ họng đi ra
khiến bà ta đau đớn từng trận, cuối cùng không thể nào mở miệng được.

“Nếu như ta không hãm hại ngươi thì hiện giờ ngươi vẫn còn là Hoàng thái hậu cao cao tại thượng, làm sao phải chịu dày vò như thế này?” Thương Hoán
nhẹ nhàng vuốt lưng đứa bé trong lòng, giống như trấn an rồi nhìn thần
sắc không thể tin được của An Linh, vẻ mặt dữ tợn cười nói: “Muốn hỏi vì sao ta phải hãm hại ngươi ư? Bắt đầu từ lúc ngươi nổi lên tâm tư muốn
diệt trừ nhi tử của ta thì chúng ta đã định là không chết không ngừng
lại!”

Thương Hoán ra vẻ như không phát hiện ra, giẫm qua giẫm lại lên chân An Linh. “Răng rắc.” Tiếng xương cốt trong bàn chân An Linh vỡ vụn.

“Á…” Tiếng kêu the thé thảm thiết vang xa tận chân trời,
toàn thân An Linh run rẩy cuộn tròn lại thành một khối. Nỗi đau đớn trên chân truyền theo dây thần kinh đến não bộ, cảm giác càng ngày càng trầm trọng, bà hận không thể ngay lập tức chết đi, thế nhưng… bà không nỡ
chết đi…

Cho dù thân bại danh liệt, nghèo túng đến đâu chăng
nữa, bà cũng không muốn chết, mà vẫn còn muốn sống sót rời khỏi đây, sau đó trả thù Quân Mặc U một cách tàn nhẫn, khiến cho hắn nếm thử mùi vị
từ trên cao rơi xuống địa ngục.

Thương Hoán từ trên cao nhìn
xuống bộ mặt vặn vẹo của An Linh, trong lòng có một cảm giác sảng khoái
sau khi báo được thù. “Nếu không phải cái mạng đê tiện của ngươi nối
liền với Quân Mặc U, ta thật sự muốn trói ngươi lại cùng với hai nam
nhân ti tiện kia rồi treo ở cửa thành, để cho mọi người cùng xem xem
‘hiền danh’ ở bên ngoài của Thái hậu có bao nhiêu dâm tiện, khiến cho
ngươi phải chết đuối trong nước miếng của bách tính.”

“Là ngươi…” An Linh oán hận trừng mắt nhìn Thương Hoán, từ trong khoang miệng nặn ra được hai chữ.

“Cũng không phải là ta chỉ làm những thứ này, ngươi cho rằng giết Thương Tiệp Ảnh rồi thì sẽ không còn ai biết ngươi hợp tác cùng với Thương Chất?”
Thương Hoán nở nụ cười nham hiểm. Tuy rằng khi đó nàng không được sủng
ái, nhưng dù gì nàng vẫn có một chút địa vị, có giá trị lợi dụng đối với Thương Chất. Càng về sau Thương Tiệp Ảnh càng mất chỗ dựa, nàng liền
trở thành đối tượng lợi dụng của Thương Chất. Hợp tác chuyện gì với An
Linh, ông ta đều nói cho nàng biết, ngay cả bất tử nhân nàng cũng biết
bí quyết ‘mượn dùng’. Chính vì như thế nàng mới có thể đổ tội cho An
Linh.

“Ưm ưm…” An Linh chẳng quan tâm đến đau đớn dưới chân và
trên người, liều mạng bò tới định bóp chết Thương Hoán. Nhưng bà quá
không biết tự lượng sức, ngay cả đi lại cũng khiến toàn thân nhũn ra thì làm sao có thể địch nổi Thương Hoán vốn tập võ?

“Oành” một
tiếng, An Linh bị Thương Hoán nhẹ nhàng dùng một cước đá văng ra, đập
lên vách tường rồi yếu ớt ngã nhào trên mặt đất, phun ra một búng máu.

“An Linh, ngươi cứ chờ xem, sự trả thù của ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi,
chẳng phải ngươi muốn giết nhi tử của ta rồi cho đứa con hoang của ngươi kế vị sao? Đêm qua sau khi ngươi phóng đãng xong cũng không uống canh
tránh thai, đợi một tháng sau ta sẽ cho thái y đến bắt mạch cho ngươi,
nếu mang thai rồi thì ngươi hãy dẫn đứa con hoang đó cùng đi chết đi!”
Đáy mắt Thương Hoán hiện lên sát khí dày đặc, nàng biết người của Quân
Mặc U đã chiếm được Vạn cổ vương, đến lúc đó có lẽ cũng đã giải trừ được Mẫu tử cổ, nàng nhất định phải khiến An Linh sống không bằng chết, báo
thù mối huyết hận cho nhi tử của nàng!

Toàn thân An Linh run cầm
cập, đau đớn làm cho thần trí mơ hồ, nhưng lời Thương Hoán nói giống như một cái gai sắc nhọn đâm vào trong đầu óc bà, khiến bà sợ đến mức hồn
phiêu phách tán. Mặc dù bà đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn có kinh
nguyệt, nếu tính ngày thì lúc đó là ngày rất dễ thụ thai.

Thương
Hoán thấy bà ta như vậy thì điên cuồng cười lớn, mục đích nàng tới đây
chính là để đe dọa bà ta, khiến bà ta ngày nào cũng lo sợ bất an, sợ hãi mà sống qua ngày.

Nàng xoay người mở cửa sắt ra thì nhìn thấy
vài người áo đen cầm kiếm đứng trước cửa, đối diện là một nam tử mặc một bộ áo bào màu đen, trong miệng ngậm một ngọn cỏ khô, tà mị nói: “Ô hay, khiến cho ta tìm kiếm một trận vất vả, hóa ra là giấu nhi tử của ta đi
để vào đây ‘ôn lại kỷ niệm’ hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận