Thời điểm mấu chốt,
lưỡi đao sắc bén đã cắt đứt đầu lưỡi của Thương Tiệp Ảnh, Mạc Vấn càng
cảm thấy đáng tiếc hơn, trực giác của hắn cho thấy Thương Tiệp Ảnh còn
có rất nhiều điều quan trọng chưa nói ra.
"Mạc Vấn, để cho nàng ta viết ra."
Quân Mặc U dõng dạc ra lệnh, khẩn cấp sai người đi tìm Nam Cung Hi, mặt u ám đi cùng thị vệ tới Cung Trường Nhạc, trông thấy Nam Cung Đệ đang nóng
nảy quát mắng Thủy Minh Hách và Bắc Viên Trần, còn hai người mà hắn
không muốn gặp nhất đã gây ra chuyện thì đang cúi đầu ăn mắng.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Quân Mặc U nhìn hai người sốt ruột đến nỗi đỏ cả hai
mắt, hắn nắm chặt nắm đấm tay, kìm nén trái tim như sắp sửa phun trào
lửa giận.
Nhi tử của hắn bị bọn họ dẫn ra ngoài cũng được, nhưng lại dám làm lạc mất.
Ném cho Nam Cung Đệ một ánh mắt không tán thành, lúc đó hình như nàng đã nói tốt cho hai người bọn họ!?
Dáng vẻ kiêu căng đang tăng cao của Nam Cung Đệ trong nháy mắt bị dập tắt,
nàng ấm ức nhìn hai người đang ngây ngốc như cọc gỗ, trong lòng khó
chịu, nàng không ngờ rằng hai đại nam nhân lại làm mất nhi tử của mình.
"Các ngươi mang Hi Nhi đi đâu, lạc mất ở chỗ nào?" Lòng Quân Mặc U như lửa
đốt, tạm thời gạt chuyện ‘giao lưu’ sang một bên, chờ tìm được nhi tử
trở về rồi nói tiếp.
Bắc Viên Trần liếc nhìn sắc mặt của hai
người kia, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi, lúc ấy đang dạy đứa bé múa
kiếm ở Hàn Sương Đình, đột nhiên có một nhóm người áo đen chạy tới, hơn
nữa bọn chúng đều giống như mình đồng da sắt, đánh thế nào cũng không
chết, bọn họ bị bao vây không thoát thân ra được, nên mới để cho người
áo đen được như ý.
"Những người áo đen kia đánh không chết." Bắc
Viên Trần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hắn bèn bổ sung: "Lưỡi kiếm của ta
có bôi phấn truy tung, có thể tìm được tung tích của bọn chúng."
Trên mặt Quân Mặc U tràn ngập vẻ u ám, đáng chết, biết mà còn không đi tìm,
lại còn đứng thẫn thờ ở đây. "Vì sao lại bỏ rơi ám vệ?"
Bắc Viên
Trần và Thủy Minh Hách có chút ngại ngùng quay mặt đi, còn không phải là vì bọn họ sợ Quân Mặc U sai người giám thị, nên mới cắt đuôi ám vệ sao, nào ngờ bọn họ vừa đi ra ngoài đã gặp chuyện?
"Đi mau." Quân Mặc U thấy bọn họ mãi không nói được câu nào, sắc mặt hắn biến thành màu
đen, lãng phí một khắc thời gian, nhi tử sẽ càng gặp nguy hiểm, mặc dù
hắn biết đối phương bắt nhi tử của hắn đi, chắc chắn là có mục đích, tạm thời sẽ không làm hại nhi tử, nhưng hắn không thể đánh cuộc được.
Cảnh tượng Nam Cung Đệ qua đời ở Nam Chiếu không ngừng quanh quẩn trong đầu
hắn, cả người hắn phát run, mặt trắng bệch đi theo hai người tới Hàn
Sương Đình.
Một cảnh hỗn độn, đồ ăn rơi vãi đầy mặt đất, trên đất có lẫn rất nhiều vết máu, mấy người liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi theo vết máu tới lối rẽ của Cung Trường Khanh, rồi sau đó biến mất không còn dấu vết.
"Bắc Viên Trần, ngươi có biết là ở hướng nào không?"
Quân Mặc U chau mày lại, nhìn ba ngả đường ở trước mắt, đường ở giữa là
đường đi tới Cung Trường Khanh, đường bên trái đi tới Cung Ngưng Hòa,
còn lại đường bên phải là Ngự hoa viên gần Cung Trường Nhạc, đi qua đó
thì đến Cung Hoán Tuyết.
"Đi." Bắc Viên Trần lấy ra một con ong
mật bỏ túi, đi theo đường bên phải, sắc mặt mấy người nặng nề, theo đuổi tâm tư của riêng mình, một đường đi thẳng tới cùng, đi qua Cung Hoán
Tuyết, rồi từ lãnh cung đi vòng thẳng qua Cung Ngưng Hòa, rẽ một vòng
rất lớn. "Quân Mặc U, là Thái hậu ra tay."
Nếu không, vì sao phải đi một vòng lớn như vậy? Rõ ràng là muốn đổ tội cho vị ở Cung Hoán Tuyết kia.
Quân Mặc U hung ác nhìn về phía tấm bảng vàng treo dưới ngói lưu ly, mấy chữ Cung Ngưng Hòa đâm thẳng vào con ngươi màu đỏ của hắn, mặc dù hắn đã
đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với Thái hậu, nhưng nhìn thấy rõ ràng là bà ta bắt nhi tử đi, trong lòng hắn tuôn trào cảm giác mất mát.
"Lúc
trước Thương Tiệp Ảnh nói Thái hậu có một nhóm bất tử nhân, mà đám bất
tử nhân các ngươi gặp phải kia, có lẽ là do Thái hậu sai khiến." Lời nói lạnh lùng của hắn lộ ra một chút thê lương.
Con ngươi đen như
nước sơn của Bắc Viên Trần trở nên ảm đạm, phát ra ánh sáng màu đỏ kỳ
lạ, giống như mất đi linh khí, đen mà không ánh sáng.
"Ngươi định làm thế nào?" Hắn có chút đồng cảm với Quân Mặc U, thân mẫu của hắn ta
coi hắn ta như kẻ thù, đối đầu nhiều năm như vậy, hôm nay còn muốn giết
nhi tử của hắn ta, thật sự muốn hắn ta đoạn tử tuyệt tôn, cô đơn tới già sao?
"Hi Nhi bị lạc mất ở trong tay bọn ta, bọn ta sẽ cứu Hi Nhi ra." Thủy Minh Hách khàn khàn nói, hắn là người hiểu rõ nhất loại đau
khổ trở thành kẻ địch với người thân nhất của mình, hành động của kẻ ác
này nên để hai người bọn họ làm.
"Không cần." Quân Mặc U từ chối không cho thương lượng.
"Ngươi muốn gánh tội danh giết mẫu thân à?" Thủy Minh Hách vượt lên chặn ở
trước mặt Quân Mặc U, mặc dù nam nhân này kém cỏi hơn hắn, nhưng ai bảo Y Nhi thích hắn ta chứ?
"Ta nói muốn giết mẫu thân lúc nào?" Quân
Mặc U chậm rãi xoay người, đi tới Quân Tử Đình, nơi đó được xây cho Nhị
đệ, Quân Trần Kiêu không có việc gì để làm nên hắn đã mời thầy tới Quân
Tử Đình để dạy cậu bé học.
Quân Mặc U đứng xa xa nhìn gương mặt
ngây thơ kia, nó có mấy phần tương tự với hắn, có lẽ khi còn bé hắn cũng giống như vậy, cũng đang gật gù đọc Kinh thi.
Hắn từ từ buông lỏng nắm đấm tay, dậm chân đi tới. "Trần Nhi, bài tập làm đến đâu rồi?"
Quân Trần Kiêu bỗng nhiên nghe được giọng nói của Quân Mặc U, cậu vui mừng
ngẩng đầu, trên gương mặt mềm mại lộ ra sự vui vẻ, đặt sách xuống, đứng
dậy chạy ra, nhưng chạy tới chỗ cách Quân Mặc U mấy bước thì dừng lại.
"Hoàng huynh, sao huynh lại tới đây?"
Quân Mặc U nhìn bên hông của cậu bé, nhàn nhạt cười nói: "Đi ngang qua."
"Trần Nhi còn tưởng rằng hoàng huynh đặc biệt đến gặp Trần Nhi, ai ngờ hoàng
huynh chỉ thuận đường." Dù sao Quân Trần Kiêu cũng là một đứa bé, tâm tư gì cũng hiện lên trên mặt, cậu mất hứng quay đầu ra, chạy thình thịch
vào trong đình, cầm sách lên nghiêm túc học giống như tượng.
Quân Mặc U bất đắc dĩ lắc đầu: "Hoàng huynh đặc biệt tới thăm đệ, cùng đệ đi gặp mẫu hậu."
"Vì sao?" Quân Trần Kiêu kinh ngạc trợn to hai mắt: "Chẳng phải hoàng huynh rất ghét mẫu hậu ư?"
"Mẫu hậu giấu người mà hoàng huynh yêu thương nhất đi rồi, không thể nào tìm ra, cho nên Trần Nhi hãy giúp hoàng huynh tới hỏi mẫu hậu." Ánh mắt của Quân Mặc U phức tạp, hắn cảm thấy rất mẫu thuẫn đối với tình cảm của
Quân Trần Kiêu. Quân Trần Kiêu là nhi tử của hoàng thúc có ân cứu mạng
hắn, vừa là đứa trẻ do Thái hậu, người mà hắn hận nhất sinh ra, thấy ánh mắt tràn đầy hy vong của Thái hậu khi nhìn Quân Trần Kiêu, hắn lại thấy hâm mộ, ghen tỵ.
Quân Trần Kiêu im lặng suy nghĩ một lát rồi
ngước mắt hỏi: "Là hoàng tẩu sao?" Mọi người đều nói rằng hoàng tẩu đã
mất, cho nên hoàng huynh mới đau lòng, chẳng lẽ là do mẫu hậu giấu đi?
"Không phải, là cháu của đệ." Con ngươi sâu thẳm của Quân Mặc U nhìn chăm chú
vào Quân Trần Kiêu, không hề để lọt mất một chút biểu cảm nào của cậu
bé. "Trần Nhi muốn có cháu không? Nó sẽ cùng đệ luyện võ, học bài, chơi
đùa."
Trong đôi mắt to trong suốt của Quân Trần Kiêu có sự mong đợi, cậu gật đầu đồng ý với Quân Mặc U.
Quân Tử Đình cách Cung Ngưng Hòa không xa, Quân Mặc U dặn dò Quân Trần Kiêu một chút rồi đi tới Cung Ngưng Hòa.
Bàn tay của Quân Mặc U nắm chặt lấy cánh tay của Quân Trần Kiêu, kéo cậu
vào điện, ném Quân Trần Kiêu xuống đất một cách khéo léo, trông rất mạnh tay, nhưng mà Quân Trần Kiêu không hề cảm thấy đau đớn một chút nào,
đôi mắt tròn trịa chứa đầy nước, sợ hãi nhìn Thái hậu ngồi trên cao:
"Mẫu hậu. . ."
Thái hậu thấy Quân Mặc U mang trên người đầy sát
khí đi vào, thô lỗ ném Trần Nhi xuống đất, tim bà siết chặt lại, thấy
Trần Nhi sợ hãi gọi mình, bà đột nhiên ngẩng đầu quát lớn: "Quân Mặc U,
ngươi làm cái gì vậy? Nó là đệ đệ của ngươi, mới năm tuổi, ngươi muốn
giết nó sao? Sớm biết ngươi là loại vong ân bội nghĩa, ban đầu ai gia
nên ném ngươi vào hang sói."
Quân Trần Kiêu nhìn vẻ mặt dữ tợn, tức giận của Thái hậu, người cậu run lẩy bẩy, nước mắt trong suốt tràn đầy trong hốc mắt.
"Mẫu hậu, nếu biết người là một phụ nhân cay nghiệt lòng dạ độc ác, thì năm
đó Trẫm nên cùng người chết chung, để tránh cho mạng của nhiều người
phải chết ở trong tay người như vậy." Trái tim của Quân Mặc U đã sớm
chết lặng khi đối mặt với An Linh, sở dĩ trước đây hắn cảm thấy mất mát, có lẽ là bởi vì đã có nhi tử, nên hắn mới thương cảm.
Tim An Linh đập mạnh, hắn có ý gì? Muốn kéo Trần Nhi và bà chết chung sao?
"Bây giờ nói những lời này, chẳng phải là đã muộn?" An Linh lấy can đảm nói
ra, đáy mắt lại có e ngại, bà còn chưa sống đủ, làm sao có thể cứ như
vậy mà chết?
Làm sao mà Quân Mặc U không biết An Linh là người
như thế nào? Hắn châm chọc cười nói: "Người yên tâm, tạm thời Trẫm sẽ
không để cho người phải chết, chỉ cần người giao Hi Nhi ra đây."
Hi Nhi?
An Linh sững sờ, đứa con hoang đó bị làm sao?
"Quân Mặc U, là ngươi có quá nhiều nghiệp chướng, có quá nhiều người muốn
mạng của ngươi, hôm nay, bọn họ không làm gì được ngươi, nên mới ra tay
với đứa con hoang đó, ngươi không đi tìm mà lại tới chỗ của ai gia đòi
người, ngươi coi thường ai gia không làm gì được ngươi sao?" Trong lòng
An Linh không kìm nén được sự hả hê, oán độc nghĩ rằng đứa con hoang đó
chết đi, thì sau này bà không phải ra tay lần nữa.
"Mẫu hậu, nếu như người không nói, Trẫm cũng hết cách với người, Hi Nhi có mệnh hệ
gì, Trần Nhi phải đi cùng Hi Nhi làm bạn." Trên mặt Quân Mặc U hiện lên
vẻ hung ác, tất cả chứng cứ đều hướng về phía Thái hậu, bà ta còn muốn
nguỵ biện hay sao? Hay là còn có ẩn tình khác?
Ánh mắt An Linh
hung ác nhìn chằm chằm Quân Mặc U, bà hận không thể cắn nát hai hàm răng trắng, ban đầu bà nên nghe lời khuyên của hắn ta, đưa súc sinh này vào
doanh trại, bà cũng sẽ không bị ép tới nỗi không còn đường lui.
"Mặc kệ ngươi tin hay không, không phải là ai gia bắt Hi Nhi đi." An Linh
nhìn bàn tay của Quân Mặc U giữ chặt ở cổ Quân Trần Kiêu, bà sợ đến nỗi
sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt trở nên rối bời, luống cuống nhìn
Tiểu Chiêu ở bên cạnh.
"Hoàng thượng, Thái hậu bị bệnh, luôn nằm
nghỉ ngơi ở Cung Ngưng Hòa, không hề bắt cóc tiểu công tử, nếu không
tin, ngài có thể sai người lục soát." Tiểu Chiêu quỳ trên mặt đất, dập
đầu vài cái, nghiêm túc nói: "Hoàng thượng cũng hiểu rõ Thái hậu nương
nương, nương nương với Hoàng thượng không hòa thuận, theo lý, khi tiểu
công tử mất tích, người Hoàng thượng nghi ngờ đầu tiên chính là Thái
hậu, nhưng Thái hậu và Hoàng thượng có quan hệ ràng buộc với nhau, nương nương không thể nào làm chuyện bất lợi cho mình."
Quân Mặc U lạnh lùng cười, còn có chuyện gì mà An Linh không dám làm?
Truyện được edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Hắn im lặng siết chặt bàn tay, gương mặt mềm mại của Quân Trần Kiêu lập tức tái nhợt, An Linh sợ hãi hét to: "Quân Mặc U, ngươi thả nó ra, thả nó
ra, có bản lĩnh thì ngươi ra tay với ai gia, giết ai gia đi."
Quân Mặc U không ngờ An Linh ích kỷ như vậy mà lại chịu bỏ mạng vì Quân Trần Kiêu.
An Linh thấy Quân Mặc U không có ý định buông tay, bà lảo đảo nghiêng ngả
chạy xuống bậc thang, nhưng dẫm phải gấu váy dài nên lăn từ trên xuống,
dừng lại ở dưới chân Quân Mặc U, bộ dạng trở nên nhếch nhác.
Bà
bò dậy, ôm Quân Trần Kiêu đứng lên, dùng sức muốn cậy ngón tay của Quân
Mặc U ra, tiếc rằng tu vi của bà không cao, làm sao địch nổi Quân Mặc U
chứ?
"Thả Trần Nhi ra, ai gia sẽ để cho ngươi lục soát!" An Linh
hoàn toàn không chú ý đến hình tượng, đau lòng ôm Quân Trần Kiêu đang
thở yếu ớt, vuốt ve chiếc cổ in dấu tay của cậu, đáy mắt hiện lên vẻ sắc bén, lẩm bẩm nói nhỏ: "Trần Nhi, đừng sợ, mẫu hậu ở đây, không ai có
thể làm hại con. . ."
Quân Mặc U buông tay ra, trong con ngươi sâu thẳm chợt lóe lên vẻ giễu cợt, hắn lạnh lùng nói: "Lục soát!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...