Editor: linglink
Xe tù đi đến chợ, dân chúng xách giỏ đựng trứng gà thối, rau quả thối, ném mạnh về phía thị vệ đang áp tải đại sư Từ An.
Thị vệ tức giận mà không dám nói gì, nếu bọn họ chống lại, dùng vũ lực để trấn áp dân chúng, e rằng tình thế sẽ hoàn toàn ngược lại, dân chúng bạo động, sẽ đạp chết bọn họ.
"Đại sư Từ An, chúng đệ tử sẽ không để ngài phải chịu oan khuất mà chết."
Dứt lời, dân chúng bị mê hoặc, cục diện thoáng chốc mất kiểm soát, tất cả người dân đều vứt giỏ xuống, xông lên đánh thị vệ, trong miệng không ngừng chửi bới, kêu oan cho Từ An.
Từ An vẫn luôn nhắm mắt niệm kinh ở trong cũi, thanh thản giống như không phải là đang diễu phố chém đầu, mà là đang giảng đạo cho dân chúng.
"A di đà phật, mọi chuyện đều có nhân quả, có sinh có tử, có luân hồi, lão nạp chỉ quay trở lại điểm xuất phát." Đại sư Từ An chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm.
Dân chúng đang phẫn nộ nào chịu lắng nghe lời của ông? Nghe lọt tai thì cũng không hiểu lời nói phô trương cao thâm của ông, còn thị vệ phải chịu đựng lửa giận của dân chúng, thực sự muốn mắng con mụ nó khốn kiếp, rối rít mắng lão hòa thượng già ở trong bụng, lão không lên tiếng thì chết được à?
"Đại sư, chúng đệ tử sẽ không để cho hôn quân hôn dung vô đạo giết ngài, tam Vương về kinh, chung quy cũng sẽ có một người là quân chủ trung hiếu nhân nghĩa, ủng hộ bọn họ lật đổ hôn quân."
Mọi người nhao nhao hô khẩu hiệu muốn lật đổ Thủy Triệt, tiến hành thanh quân trắc, Thủy Khanh Y và Bách Lý Ngọc đi tới chợ, nhìn thấy cảnh tượng tiếng người huyên náo, tất cả đều đang mắng chửi Hoàng thất, ủng hộ tam Vương, đáy mắt lạnh lẽo, nàng gật đầu với Bách Lý Ngọc, hai người phi thân lên trên xe tù, dân chúng nhìn một cặp thần tiên bay vọt tới, nhất thời á khẩu, kinh ngạc nhìn, chẳng lẽ thần tiên đến cứu đại sư?
Thủy Khanh Y quan sát bốn phía, lặng lẽ nhìn Từ An đang khẽ run rẩy ở trong xe tù, nàng phất tay nói: "Đại sư Từ An đức cao vọng trọng, tạo phúc cho không ít dân chúng, Bổn cung cũng là đệ tử của đại sư, đại sư một lòng hướng Phật, có tấm lòng từ bi, tất nhiên sẽ không làm chuyện tà thuyết mê hoặc người khác." Nàng nhìn mọi người một chút, vẻ mặt phẫn nộ của họ đã dần dần trở nên ôn hòa, nàng nói: "Đại sư Từ An đã từng tiên đoán đương kim Hoàng thượng trung hiếu nhân nghĩa, lòng mang thiên hạ, còn các ngươi lại nhớ đến trận chém giết mười lăm năm trước, sợ hãi tâm tư của Hoàng thượng, mà không suy nghĩ kỹ lại, các đại thần bị chém năm đó, các ngươi tự hỏi lòng mình xem, có phải đều là gian thần tham nhũng hay không? Trải qua cuộc sống thái bình thịnh thế, các ngươi không biết cảm ơn, lại nối giáo cho giặc, chính cái người mà các ngươi một lòng muốn giúp này, lão ta đã lừa gạt Hoàng thượng, thậm chí là con mắt của mọi người, nói Thái hậu nương nương mệnh xung thiên sát, nếu tiếp tục cúng bái hành lễ, Nam Chiếu sẽ có tin dữ, Hoàng thượng vì muôn dân Nam Chiếu, vứt bỏ nhân hiếu, lại trở thành cái cớ để các ngươi muốn lật đổ người, các ngươi không cảm thấy nực cười sao?"
Mọi người im lặng, hồi tưởng lại mười lăm năm trước, những chèn ép của đại thần mà bọn họ phải chịu, phải sống nghèo khổ vất vả, cho đến khi quan mới tới nhậm chức, cuộc sống mới càng ngày càng khá hơn, nhưng cách làm tàn bạo của Hoàng thượng, làm cho bọn họ vô cùng sợ hãi, hôm nay, qua lời nói của tiên nữ này, bọn họ lại cảm thấy là sai lầm của chính mình.
Trong lúc do dự, trong đám đông có người gây rối: "Đừng nghe nàng ta nói bừa, nàng ta là công chúa Trường Nhạc, yêu nghiệt, nàng ta là yêu nghiệt, sẽ phá hủy Nam Chiếu, đừng nghe nàng ta tà thuyết mê hoặc lòng người."
Trong đáy mắt dân chúng có sự đấu tranh, những gì Hoàng thượng đã làm cũng đã đặt ở trước mắt, nhưng đại sư Từ An cũng có danh tiếng như vậy, nhất thời bọn họ không biết tin ai, cứ đứng đờ người ra như vậy.
"Lão ta là kẻ giả mạo, đại sư Từ An đã sớm bị gian tặc này hãm hại." Bách Lý Ngọc xoay người, cầm dao găm rạch một đường ở trên tai của Từ An, dùng bàn tay đã được đeo bao tay kéo da mặt của Từ An xuống, trên mặt lão ta lập tức be bét máu, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu, Bách Lý Ngọc ra tay tàn nhẫn, khiến cho mọi người thét chói tai, có vài người nhát gan đã bất tỉnh.
"Cắt lưỡi."
Mạc Vấn đứng ở bên cạnh, hắn đi tới lột chiếc cằm của Từ An ra, cạy miệng của lão ta, dùng kìm sắt kéo đầu lưỡi ra, chém một dao, máu bay theo gió bắn tung tóe lên đám người, mọi người sợ đến nỗi ngã hàng loạt, thậm chí còn có người ngồi xổm xuống nôn mửa.
Kẻ trà trộn ở trong đám người, sắc mặt trắng bệch, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ, gã nhắm mắt nói: "Bọn họ đang thủ tiêu nhân chứng, đại sư Từ An là giả, bên trong chắc chắn lộ ra diện mạo thật."
Dân chúng đã sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, nào có nghe thấy lời kích động.
Thủy Khanh Y ra dấu bằng tay, tất cả những người kích động đều bị điểm huyệt câm rồi được dẫn đi, thấy mọi người dần dần trở nên hòa hoãn, Thủy Khanh Y vỗ tay nói: "Giờ tý hỏa táng đại sư Từ An, các ngươi đều là đệ tử của ông ấy, vậy thì cùng tiễn ông ấy một đoạn đường."
Dứt lời, nàng kéo tay Bách Lý Ngọc, đi tới Thái Bạch Lâu.
Nhìn tấm biển vàng lấp lánh, Thủy Khanh Y mím môi cười một tiếng, đã lâu không tới, có chút nhớ bánh mứt táo ở đây.
"Vẫn là đồ ăn bên ngoài cung ngon hơn." Thủy Khanh Y nghênh ngang nằm ở trên nhuyễn tháp, hưởng thụ bánh Bách Lý Ngọc bón cho, tâm tình rất tốt, nàng nhét một miếng nhỏ vào trong miệng Bách Lý Ngọc, thấy hắn không đứng đắn liếm ngón tay nàng, nhiệt độ ẩm ướt làm cho cả người nàng run lên, tức giận đánh ngực hắn, nàng nói: "Đừng động vào lửa." Nàng còn chưa được ba tháng, tiếp tục làm hòa thượng đi nhé!
Đáy mắt Bách Lý Ngọc tràn ngập cưng chiều, nhẹ nhàng thổi chóp mũi của nàng: "Nàng nhớ đấy"
Tay Thủy Khanh Y dừng lại, nghĩ đến hàm ý trong lời nói của mình, nàng liền mất khẩu vị. "Làm sao huynh biết Từ An là kẻ giả mạo?"
Bách Lý Ngọc cười lạnh: "Có thể bị tiền tài quyền thế mua chuộc, không xứng là đệ tử Phật gia."
Thủy Khanh Y ngẩn ra, ngay sau đó hiểu được lời của hắn, nàng chỉ ngón trỏ vào Bách Lý Ngọc, mặt cười xấu xa: "Huynh lừa gạt mọi người hả?"
"Có sao?" Bách Lý Ngọc nhíu mày hỏi ngược lại.
Hàm răng của Thủy Khanh Y cắn ‘cộp cộp’, nàng nghiêng đầu, không ăn bánh ngọt Bách Lý Ngọc bón cho.
Thấy nàng giận dỗi, Bách Lý Ngọc mỉm cười, hắn lau vụn bánh trên ngón tay, thản nhiên lấy dã sử ra xem.
Thủy Khanh Y liếc một cái, không khỏi tức giận, hừ nhẹ một tiếng, nàng ra khỏi nhã gian (1), đi trên đường đụng phải Thủy Minh Hách đã lâu không gặp, gương mặt hắn vẫn tuấn mỹ yêu nghiệt, nhưng tiều tụy đi không ít.
(1) Nhã gian: chỉ căn phòng nhỏ riêng biệt ở trong các nhà hàng.
"Thủy Minh Hách. . ." Sau khi gọi xong, nàng có chút hối hận, ảo não muốn cắn đứt đầu lưỡi.
Thủy Minh Hách nghe thấy tiếng gọi, ngước mắt lên thì nhìn thấy nữ nhân mặc áo đỏ chói mắt, mượt mà đẫy đà hơn so với trước khi hắn đi, tự nhiên vẻ thục nữ cũng tăng thêm.
"Ta cũng thích chữ Thủy, sau khi từ bỏ nó thì bản thân cũng chưa quen, thích gọi thế nào thì gọi." Trong đôi mắt đào hoa u ám của Thủy Minh Hách lấp lánh ánh sáng,. . . Hắn ta có tốt với ngươi không?"
Thủy Khanh Y khẽ gật đầu: "Khoảng thời gian này ngươi đã đi đâu? Ngay cả Thái hậu qua đời mà ngươi cũng nhất quyết không vào cung, là quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta hả?" Nói xong lời cuối cùng thì nàng có hơi cáu, giơ tay đấm vào ngực Thủy Minh Hách: "Hại ta cả ngày nhớ tới chuyện giành ăn cùng ngươi, không có ngươi, ta cũng không còn khẩu vị gì cả." Trên mặt nàng có chút hoài niệm, mọi người nói mất đi mới biết quý trọng, sau khi Thủy Minh Hách rời đi, nàng mới phát hiện, hẳn là trong lòng nàng đã coi hắn như người thân.
Nụ cười trên mặt Thủy Minh Hách trở nên chân thành hơn, không còn là nụ cười giả tạo, khóe miệng hắn có chút chua xót: "Ta chỉ đi giải sầu, đi xem nơi nào có mỹ nhân."
Thủy Minh Hách biết được mình không phải là huynh muội ruột thịt với nàng, trong lòng hắn vui mừng, rồi lại chua xót, trong khoảng thời gian này, hắn muốn làm rõ tình cảm đối với nàng là loại tình cảm gì, mặc dù không bị thân phận huyết mạch trói buộc, nhưng hắn biết, đời này, rốt cuộc hai người không có duyên, nàng đã có người nàng muốn yêu, người nàng muốn ở bên cả đời, hắn chỉ có thể chôn sâu tình cảm này ở đáy lòng, trở thành bí mật của riêng mình hắn.
Có những lúc hắn oán hận ông trời quá tàn nhẫn, ngay cả thân phận huynh trưởng của hắn cũng cướp đi mất, khiến cho hắn không biết lấy cớ gì để tiếp tục đến gần nàng?
Vĩnh viễn chỉ có thể lấy thân phận của một người ngoài, trông theo nàng từ phía xa, không thể vượt qua Lôi Trì một bước (2).
(2) Không thể vượt qua Lôi Trì một bước: chỉ một phạm vi nhất định không thể vượt qua.
Thủy Khanh Y hiểu nỗi khổ của hắn, gọi phụ hoàng hơn mười năm, lại không phải là phụ hoàng của hắn, làm sao hắn có thể tiếp nhận?
Năm đó nàng biết được mình không phải là nữ nhi của phủ tướng quân, trong lòng nàng vui mừng, nhưng cũng hơi buồn, nếu như Thủy Triệt và Thái hậu đối xử không tốt với Thủy Minh Hách, thì hắn cũng có thể dễ dàng quên được, có lẽ với hắn thì đó là sự giải thoát.
Thái hậu thích gây chuyện, quấy nhiễu, nhưng bà ấy đối xử thật tâm với Thủy Minh Hách, có lẽ là trong lòng thức tỉnh lòng yêu thương tôn tử, mặc dù Thủy Triệt thờ ơ với hắn, ngoại trừ tình thương của phụ thân, thì ông cũng đã làm hết những điều mà một người phụ thân nên làm, cho nên, chắc hẳn trong lòng Thủy Minh Hách cũng không dễ chịu?
"Đừng tưởng rằng ta không biết ý đồ đó của ngươi, dù sao ngươi vẫn là biểu ca của ta, đừng tưởng rằng thoát khỏi thân phận ca ca ruột thịt là không cần phải cho ta tiền bạc." Thủy Khanh Y thấy con ngươi của Thủy Minh Hách u ám, lẩm bẩm nói hắn hẹp hòi: "Lại mang mấy mỹ nhân đến? Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn về phủ Tuyên Vương, nên đã sắp xếp cho Liêu Vương vào ở đó, hắn ta lại có thể hưởng thụ không ít mỹ nhân trân quý của ngươi."
Nghe vậy, Thủy Minh Hách hết ngẩn ngơ, lập tức tỉnh táo lại, đè nén lửa giận, hắn gầm nhẹ: "Ngươi tặng hết cho hắn ta?"
Thủy Khanh Y thấy trong đáy mắt Thủy Minh Hách nổi lên hai quả cầu lửa nhỏ, nàng rụt cổ lại, ngượng ngùng nói: "Không, chỉ là một cái sân."
Thủy Minh Hách giận đến mức hai mắt cháy rực, nữ nhân bước vào sân nhà hắn thì chính là người của hắn, nữ nhân này. . . Nữ nhân này lại dẫn người đến nhà hắn, trắng trợn ngủ cùng nữ nhân của hắn, làm cho hắn đội không biết bao nhiêu cái nón xanh (3).
(3) Đội nón xanh: bị cắm sừng (người đàn ông có vợ ngoại tình).
"Ngươi, lập tức, lập tức, đuổi hắn ta đi, nếu không, nhất định phải lấy máu của hắn ta để tế nỗi nhục của Bổn vương." Thủy Minh Hách cảm thấy hắn sắp phát điên, nữ nhân đáng chết này có bản lĩnh làm hắn phát bực, nếu như là người khác, nhất định phải vặn cổ của nàng ta làm quả cầu để đá.
Thủy Khanh Y không ngờ Thủy Minh Hách phản ứng mạnh như vậy, nàng chợt nhớ ra nam nhân cổ đại rất xem trọng trinh tiết của nữ nhân thuộc về mình, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn đã từng ngủ cùng? Chẳng lẽ. . .
"Nữ nhân ở chỗ của ngươi, ngươi đều. . . đã từng sủng hạnh?" Thủy Khanh Y nuốt khan ngụm nước miếng, nhiều nữ nhân như vậy, cứ thế mà. . . Khụ khụ. . . để cho hắn chà đạp?
Thủy Minh Hách bị ánh mắt phát ra ánh sáng của nàng làm cho sợ hãi, huyệt thái dương nảy thình thịch, hắn cố kìm nén lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi rồi nói: "Ngươi cho rằng nữ tử bình thường nào cũng có thể lấy được sự ưu ái của Bổn vương?" Thủy Minh Hách có chút chột dạ, hắn ra vẻ cao thượng, liếc Thủy Khanh Y, hai tay ôm ngực nói: "Chỉ có mấy thị thiếp mà thôi."
Muội ngươi! (4)
(4) Muội ngươi: theo nghĩa xấu là dùng để mắng chửi; mắng “mẹ ngươi”, “cha ngươi” thì hơi nặng nề nên chuyển thành “muội ngươi”.
Không ngủ thì kích động như vậy làm gì?
Hại nàng kích động vô ích, nàng bĩu môi cười nhạo: "Ngươi chưa chạm vào cơ thể của họ, tại sao lại tức giận giống như là bị người ta bạo dâm hả?"
Thủy Minh Hách đổ mồ hôi như thác, mặc dù hắn không biết ‘bạo dâm’ có nghĩa là gì, nhưng chắc chắn không phải là điều tốt.
"Bổn vương cũng không động đến cơ thể của ngươi, ngươi tức giận như thế làm gì? Chẳng lẽ ngươi bị Bổn vương. . . Bạo dâm?" Trong lòng Thủy Minh Hách cho rằng đây là câu mắng người, cảm thấy mới lạ, nên dùng để đáp lại.
"Phụt ——" Trong nháy mắt mặt Thủy Khanh Y đỏ lên, suýt chút nữa thì nàng bị nước miếng của mình làm sặc chết, may mà bọn họ không biết ý nghĩa là gì, nếu không nàng sẽ ngại chết mất.
Thủy Khanh Y lúng túng nhìn Thủy Minh Hách, trong lòng nước mắt đã rơi thành sông, khốn kiếp, hắn không biết ý nghĩa nhưng vẫn học theo, nếu như hắn mắng người khác, trong lúc vô tình trùng hợp người nọ biết thì phải làm sao?
Ông trời lại một lần nữa chứng minh Thủy Khanh Y chính là người có tướng xui xẻo, cánh cửa sau lưng đã được mở ra từ lâu, xung quanh người Bách Lý Ngọc phát ra khí lạnh, giống như muốn đông không khí thành băng.
"Gặp lại người cũ, sao không đi vào nói chuyện tử tế?" Câu nói lạnh lùng của Bách Lý Ngọc không có bất kỳ ngữ điệu nào, nhưng trái tim Thủy Khanh Y lại run lên, nàng thầm rủa một tiếng tự gây nghiệt, tên này lại biết là câu đó có nghĩa là gì.
Thủy Khanh Y chỉ hận ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: Ông trời ơi, ngài mau giáng một tia sét xuống đánh chết ta đi!
Nàng cố gắng nháy mắt ra hiệu cho Thủy Minh Hách, ngươi mau lấy cớ có chuyện rồi đi đi.
Thủy Minh Hách làm như không thấy, dẫn đầu đi vào nhã gian, khẽ cười: "Nên hàn huyên tử tế một chút."
Bách Lý Ngọc hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào nhã gian.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Thủy Khanh Y vỗ ngực liên tục, khóc không ra nước mắt cùng đi vào, thấy hai người Bách Lý Ngọc và Thủy Minh Hách tách ra ngồi ở hai bên, bước chân hơi chậm lại, nàng ngồi vào giữa, tạo thành hình tam giác.
"Phiên Vương vào kinh, Thái hậu đã an táng, bọn họ không có một chút động tĩnh nào, ngươi định làm gì?" Thủy Minh Hách thật sự có chuyện cần nói.
Ngón tay Bách Lý Ngọc nhấp nước trà, viết một chữ xuống mặt bàn, lạnh lùng nói: "Ta muốn họ chỉ có đến mà không có về."
Thủy Khanh Y rủ mí mắt xuống, trong lòng có một suy nghĩ, nàng nói: "Thủy Minh Hách, ta cần ngươi đến Quốc tự trước giờ tý."
Hai người đồng thời nhìn về phía Thủy Khanh Y, chờ câu nói phía sau của nàng.
Nhưng Thủy Khanh Y không nói gì nữa, nàng bưng sữa dê lên khẽ nhấp một hớp, mùi hôi nồng đậm của sữa làm cho nàng buồn nôn, nhưng vì đứa con, nàng không thể không uống.
Nàng nín thở, cau mày nuốt một hơi xuống, bưng nước ấm uống ‘ừng ực ừng ực’, ngay sau đó, nàng cầm một miếng mứt táo cho vào trong miệng, thoáng thở phào một hơi.
Thủy Minh Hách nhìn một loạt động tác của nàng, trong mắt có suy tư, đồ ăn nàng không thích, thì sẽ không chạm vào nửa miếng, vì sao rõ ràng là ghét sữa dê có mùi hôi, lại ép bản thân uống vào?
"Nàng đang mang thai." Dường như Bách Lý Ngọc nhìn thấu suy nghĩ của Thủy Minh Hách, hắn mỉm cười nói: "Sữa dê tốt cho đứa bé."
Hắn cũng không biết rốt cuộc là có tác dụng gì, tất cả đều do nàng ấy tự mình dặn dò, thấy nàng uống khổ sở, hắn cũng không muốn nàng uống, nhưng nàng quá quật cường, không thể lay chuyển được.
Toàn thân Thủy Minh Hách chấn động, trong lòng đau nhói giống như bị kim châm, thu lại đau đớn trong đáy mắt, không bận tâm đến sự khiêu khích của Bách Lý Ngọc, hắn cười gian: "Không phải là bị sảy thai rồi ư?"
"Nói bậy bạ gì thế?" Thủy Khanh Y hơi cáu, trước đây nàng không tin tưởng vào những lời nói may mắn hay xui xẻo này, nhưng từ khi lời đồn đại lan ra, sau đó nàng mang thai, biết được thật sự là có dấu hiệu sảy thai, trong lòng nàng hoảng sợ, nàng cho rằng là do lời nói của mình, nên mới trở thành sự thật.
"Cho ta làm nghĩa phụ chơi coi." Thủy Minh Hách nhún vai, con ngươi như hắc diệu thạch nhìn chằm chằm cái bụng phẳng lì kia, trong lòng hắn co rút đau đớn, không ngừng nghĩ tới dáng vẻ của nàng khi bọn họ gặp nhau ở hậu viện của phủ tướng quân Tuyết Lâm quốc trước đây, ngay cả trong mơ cũng luôn lặp đi lặp lại cảnh tượng đó, trong lòng hắn đang hối hận sao? Hối hận khi đó không bất chấp tất cả bắt nàng tới Nam Chiếu?
Trải qua lần điều tra này, hắn biết lần đó là do Bách Lý Ngọc dùng mưu kế, nếu hắn ta không âm thầm hạ độc thủ, hắn sẽ không rời khỏi Tuyết Lâm, phải chăng hắn và nàng sẽ có tương lai? Thậm chí đứa bé trong bụng của nàng, có phải sẽ là Tiểu Hách Hách?
"Được, ngươi có gia sản phong phú, tặng chút gì đó làm quà ra mắt chứ?" Hai mắt của Thủy Khanh Y phát ra ánh sáng, nàng như một tên trộm nhìn về phía Thủy Minh Hách, giống như hắn chính là một khối vàng.
Thủy Minh Hách liếc nhìn Bách Lý Ngọc, đá lông nheo nói: "Tên có một chữ Hách, một phần ba tài sản của phủ Tuyên Vương, họ Thủy tên có một chữ Hách, cho hai phần ba tài sản của phủ Tuyên Vương, tên do Bổn vương đặt hoặc là mang họ Đào, phủ Tuyên Vương thuộc về ngươi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...