Thủy Khanh Y khiếp sợ trợn tròn hai mắt, cầu hôn công chúa Điệp Ảnh? Kiều Phi lại đang mưu tính trò quỷ gì?
Người nào cũng biết danh tiếng xấu của Thương Tiệp Ảnh, bởi vì quá được nuông chiều, biến thành người người cười nhạo, bị hai công chúa khác chèn ép làm bia đỡ đạn, cuộc sống ở trong cung rất khó khăn.
Nếu như với mức độ nàng ta được cưng chiều như trước đây, Sở Mộ Khoảnh sẽ cầu hôn Thương Tiệp Ảnh, nhưng đó là trong quá khứ, còn hiện giờ, là vì cái gì?
Thủy Khanh Y rời mắt nhìn về phía Bách Lý Ngọc, thấy vẻ mặt của hắn rất kỳ lạ, nàng mở miệng hỏi: "Huynh biết nguyên nhân của chuyện này sao?"
Bách Lý Ngọc khẽ gật đầu, nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Không phải Kiều Phi xem trọng thân phận của Thương Tiệp Ảnh, cái hắn muốn là mối thù với nàng, có lẽ Thương Tiệp Ảnh hận chúng ta tận xương, như vậy mới có thể dễ dàng khống chế hơn." Hắn nói tiếp: "Người mà mỗi lần Kiều Phi lợi dụng, đều là người có thù oán với chúng ta, đúng là như thế, dễ dàng bị hắn mê hoặc, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn."
Thủy Khanh Y như đang suy nghĩ điều gì, nhìn Bắc Viên Trần: "Ngươi làm thế nào phát hiện ra?" Với tính cách của hắn, đương nhiên sẽ không đặc biệt trở về Tuyết Lâm quốc. Chắc hẳn là phát hiện có điều không ổn, nên mới xuất phát đi trước.
"Khoảng chừng mười ngày nữa sẽ có tin tức truyền tới đây, kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra trong triều đình, nhưng trước đó vài ngày, đột nhiên bị cắt đứt liên lạc, nên ta phát hiện có điều không bình thường, lên đường tới Tuyết Lâm, bí mật điều tra, vốn định chế ngự Kiều Phi, nhưng hắn ta quá giảo hoạt, mỗi lần hắn ta đều chạy thoát được, truy hỏi mấy ngày, đều không có tin tức, ta liền tới Nam Chiếu, thương lượng cùng các ngươi." Bắc Viên Trần lo lắng, nếu ban đầu nghe lời của nàng, thì cũng không đến mức mất đi Tuyết Lâm.
Thủy Khanh Y im lặng, Kiều Phi gian trá giảo hoạt, trốn đông nấp tây tránh nàng, với tính cách của gã thì sẽ không có cách nào bắt được nàng trong một lần hành động duy nhất, có lẽ gã không ngại quấy rầy hơn nửa đời người với nàng, quấy nhiễu làm cho nàng không có ngày yên tĩnh.
"Liên lạc với Phương các chủ của Ám Trang Các, để cho nàng ấy điều tra vị trí của Kiều Phi." Thủy Khanh Y đưa lệnh bài cho Bắc Viên Trần, để cho hắn lập tức trở về giữ vững Tuyết Lâm, thân phận của hắn bất phàm, có Vương phủ Bắc Viên làm chỗ dựa, nhất định có sức ảnh hưởng trên nhiều quyết sách, không thể để mặc cho Kiều Phi và Sở Mộ Khoảnh lớn mạnh.
"Điện U Minh cũng sẽ trợ giúp nàng." Bách Lý Ngọc thản nhiên nói, trong lòng vô cùng khó chịu với Bắc Viên Trần, nếu không phải ánh mắt tha thiết của hắn ta dán chặt lên Thiển Thiển, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Bắc Viên Trần nhận lấy lệnh bài, phát hiện vào lúc mấu chốt, hắn trở nên vô dụng, làm sao có thể tranh được với Bách Lý Ngọc?
"Được." Bắc Viên Trần đồng ý, nếu bên cạnh nàng đã có người chăm sóc, vậy thì hắn sẽ giúp đỡ nàng bảo vệ Tuyết Lâm, "Ngày mai ta sẽ lên đường."
Thủy Khanh Y không giữ lại, nàng có thể cảm nhận được bàn tay vòng trên eo nàng của Bách Lý Ngọc không ngừng siết chặt, mơ hồ có sự uy hiếp, khách sáo nói: "Ở lại dùng bữa chứ?"
Dường như Bắc Viên Trần nhìn ra tâm tư của hai người, gật đầu đồng ý, "Vừa mới đến Nam Chiếu, còn chưa dùng bữa."
Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, người này thật đúng là thuận cọc leo lên (1), không hề do dự chút nào.
(1) Thuận cọc leo lên: thuận theo ý của người khác, đón ý nói hùa theo.
Hai người cũng không tiện từ chối, dặn dò Lãnh Vụ đi truyền lệnh.
"Vẫn là đồ ăn của Nam Chiếu ăn ngon miệng." Hình như Bắc Viên Trần thực sự rất đói, mặc dù không đến nỗi ăn như hổ đói, nhưng cũng không lịch sự như bình thường, ăn vội vàng, nhưng đầy tao nhã.
Thủy Khanh Y thở nhẹ, nhìn mỹ nam ăn cơm rất đẹp mắt, cho dù ăn như thế nào, cũng đều là hai chữ —— Đẹp trai!
Nhưng vừa nghĩ tới Kiều Phi đã nắm được quyền khống chế Tuyết Lâm, vẻ mặt nàng ảm đạm, bên này cũng là một cục diện rối rắm, xử lý như thế nào đây?
Bách Lý Ngọc thấy Thủy Khanh Y nhìn chằm chằm Bắc Viên Trần đến mất hồn, đôi mắt u ám, đặt đũa xuống, mặt không biến sắc giẫm chân của Thủy Khanh Y ở dưới gầm bàn.
"A ——" Đầu ngón chân của Thủy Khanh Y nhói đau, nàng nhăn mặt hỏi "Người nào giẫm chân của lão nương?"
Tiếng kêu của nàng vừa phát ra, đại điện đột nhiên yên tĩnh, trên bàn ăn cơm trở nên lúng túng, trừ Bắc Viên Trần, Bách Lý Ngọc và Thủy Khanh Y ra, không còn người khác, không phải Bách Lý Ngọc thì chính là Bắc Viên Trần.
Thủy Khanh Y ngẩng đầu nhìn hai người, nhìn dấu giày trên chân, không biết là người nào giẫm chân mình, chỉ lúng túng nói: "Ha ha. . . Tự ta giẫm, dùng bữa, dùng bữa thôi." Trong lòng nàng lại đang mắng ‘khốn khiếp’, nếu không phải là nàng chịu oan giúp hung thủ, là Bắc Viên Trần giẫm chân nàng, chẳng phải sau đó Bách Lý Ngọc sẽ trị tội nàng sao?
Bắc Viên Trần như đang suy nghĩ điều gì, nhìn Bách Lý Ngọc, ngay sau đó, ngón chân đau nhói, vẻ mặt hắn cứng đờ cắn thịt, miếng thịt ở trong miệng rơi tõm vào trong chén canh, nước canh bắn tung tóe khắp nơi.
Thủy Khanh Y nói thầm trong lòng: Chẳng lẽ là tên Bách Lý Ngọc này muốn giẫm chân nàng, trừng phạt nàng vì đã giữ Bắc Viên Trần ở lại dùng bữa, nhưng vô tình giẫm phải chân Bắc Viên Trần?
Bắc Viên Trần nhìn Bách Lý Ngọc và Thủy Khanh Y với vẻ khó hiểu, rủ mắt nhìn dấu chân nhỏ xinh xắn trên giày, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thầm than: Đã trở thành hình nhân thế mạng rồi.
Hắn nào biết Bách Lý Ngọc đã cố tình làm thành dấu chân của Thủy Khanh Y, rồi phủ lên trên?
Thủy Khanh Y thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt Bách Lý Ngọc đột nhiên tăng lên, nàng cau chặt chân mày, âm thầm thở dài, cuộc chiến ở dưới cái bàn này bao giờ mới dừng lại?
Một lát sau, Bách Lý Ngọc cắn chặt hàm răng, bộ dạng cố nén lửa giận để không phát ra, tay nắm chặt đôi đũa, Thủy Khanh Y không vui nhìn về phía Bắc Viên Trần, cảnh cáo.
Bắc Viên Trần có chút uất ức, cũng không dễ nhận cái tội danh này như vậy, nàng giẫm chân người ta lại còn cảnh cáo ta? Là không cho phép ta tiết lộ là nàng giẫm chân người ta sao?
Hai người cũng không có ai phát hiện ra khóe miệng của Bách Lý Ngọc hơi cong lên, cong thành nụ cười hình cung cực kì nhạt.
Trải qua chuyện này, cũng không có ai còn hứng dùng bữa, trái lại tâm trạng của Bách Lý Ngọc cực tốt, ăn không ít, trước khi kết thúc bữa ăn, trong lúc Thủy Khanh Y đứng dậy, đầu ngón chân truyền đến một cơn đau đớn, nàng tức giận nghiến răng muốn lật bàn gào thét, nhưng bị Bách Lý Ngọc kịp thời ngăn lại.
"Sao vậy?" Bắc Viên Trần nhìn vẻ mặt khổ sở của Thủy Khanh Y.
"Không sao, bữa ăn này tốn không ít bạc của nàng ấy, trong lòng cảm thấy đau xót." Bách Lý Ngọc giải thích với khuôn mặt lạnh tanh.
Bắc Viên Trần nhìn Thủy Khanh Y với vẻ bán tín bán nghi, thấy nàng hung hăng nhìn mình, nghĩ đến lời đồn đại nàng ấy coi tiền như mạng, nên hắn hoàn toàn tin tưởng.
Thủy Khanh Y nhìn Bắc Viên Trần rời đi, nàng hút ngụm khí lạnh, nhảy bằng một chân, nói: "Kẻ ra tay này cũng quá tàn nhẫn, chắc là bị què rồi." Vẻ mặt của Thủy Khanh Y như đưa đám, bị Bách Lý Ngọc ôm đến bên giường, tháo bao chân, nhìn đầu ngón chân sưng đỏ, nàng không kiềm chế được mắng to: "Khốn khiếp, lão nương thịnh tình chiêu đãi, còn đánh lén sau lưng ta, tại sao huynh lại ngăn cản ta giáo huấn hắn? Thật là đáng ghét, lại làm bộ như không biết gì, giá họa cho huynh."
Đáy mắt Bách Lý Ngọc hiện lên ý cười, ngay sau đó, bị cảm giác đầy tự trách và thương xót thay thế: "Hắn ta là khách, không thể làm hắn ta mất mặt."
Thủy Khanh Y phồng má, nói thao thao bất tuyệt (2): "Huynh đó, chỉ là trái tim quá đen tối, còn cái khác thì rất tốt, nên mới khiến cho người ta dễ ức hiếp."
(2) Thao thao bất tuyệt: liên hồi, hết cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ dứt.
Bách Lý Ngọc cúi đầu, che đi nụ cười lộ ra trên khóe miệng.
Thủy Khanh Y lại không biết rằng, tất cả đều do Bách Lý Ngọc gây nên, còn tưởng rằng hắn đang nhìn chân của hắn, nàng đảo mắt nhìn, thấy dấu chân đen xì phủ kín trên giày Bách Lý Ngọc, lồng ngực lập tức tràn ngập lửa giận: "Thật quá đáng, hắn lại dám giẫm chân huynh để hãm hại ta, chia rẽ tình cảm của hai chúng ta!" Nói xong, càng nghĩ nàng càng cảm thấy có lý, vỗ giường đệm nói: "Hắn cố ý giẫm chân của ta, sau đó giẫm chân huynh thì sợ bị nghi ngờ, nên tự giẫm chân của hắn, sau đó giẫm chân huynh, xem như ta đánh lại để trả thù."
"Ừ, rất đúng." Rất hợp tình hợp lý. . .
Vừa nghe thấy Bách Lý Ngọc phụ họa, Thủy Khanh Y nghiến răng hận Bắc Viên Trần, dặn dò: "Sau này huynh cách xa hắn ta một chút, để tránh bị ức hiếp." Nói xong, trên mặt nàng hiện đầy lo lắng, nàng thầm cảm thấy may mắn vì đã tin tưởng Bách Lý Ngọc, nếu không đã trúng gian kế của Bắc Viên Trần!
Bắc Viên Trần về đến hành cung, không biết rằng hắn đã gánh tội thay người ta, còn bị người ta mang hận, liệt vào một trong những nhân vật nham hiểm bị cách ly.
Trong con ngươi của Bách Lý Ngọc lộ ra ánh sáng chói mắt như thủy tinh, máy móc nghe lời dặn dò của Thủy Khanh Y, ra vẻ như vô tình nhắc nhở: "Nàng cũng phải cẩn thận một chút, lần sau chớ để bị mắc bẫy."
Đau lòng lấy thuốc ra thoa cho Thủy Khanh Y, cảm giác mát rượi khiến cơn đau nhức ở đầu ngón chân của Thủy Khanh Y giảm bớt, cực kỳ sảng khoái.
"Đây là loại thuốc trị thương gì vậy?" Thủy Khanh Y ngạc nhiên hỏi, hiệu quả tốt như vậy.
"Không biết, phát hiện nó ở dưới đáy bàn." Mặt Bách Lý Ngọc không đỏ hơi thở không gấp nói.
Sắc mặt của Thủy Khanh Y thay đổi, lúc nàng kêu đau, rõ ràng là Bách Lý Ngọc đã giải thích rằng nàng đau lòng vì bạc, tại sao Bắc Viên Trần phải để lại thuốc trị thương? Cũng không thể làm rơi trong lúc vô tình, nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
Liếc mắt nhìn lọ thuốc trị thương kia, bên trong có màu xanh lá, giống như thạch, cực kỳ đẹp mắt, hiệu quả của nó tốt như vậy, chắc hẳn là không rẻ?
Nghĩ đến y thuật của Bắc Viên Trần, Thủy Khanh Y cướp lấy thuốc trị thương từ trong tay Bách Lý Ngọc, cất vào trong người.
Sắc mặt của Bách Lý Ngọc lập tức tối sầm, biết là của Bắc Viên Trần nên giấu vào trong ngực? Mặc dù thuốc trị thương là của hắn, nhưng bây giờ đã dán cột mác là của Bắc Viên Trần.
"A ——". Miệng vết thương đau nhói, Thủy Khanh Y nhíu mày nhìn khuôn mặt đen thui của Bách Lý Ngọc, hắn đang dùng sức quấn chặt miếng vải ở chân nàng, nàng đẩy hắn ra, tức giận, nói: "Huynh làm gì thế?"
Bách Lý Ngọc hơi nhếch môi, nhìn Thủy Khanh Y một cái thật sâu, rồi xoay người ngồi trên nhuyễn tháp.
Thủy Khanh Y trợn tròn mắt, lại làm sao vậy?
Nhớ tới một chút u oán chợt lóe lên rồi biến mất ở trong mắt hắn, nàng bất đắc dĩ tự mình băng bó vết thương ở chân, không để ý tới chứng ‘thỉnh thoảng động kinh’ của Bách Lý Ngọc.
Mấy canh giờ sau, Thủy Khanh Y cảm thấy bất thường, thấy Bách Lý Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ánh mắt u oán nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lập tức lo lắng, trầm ngâm suy nghĩ, xác nhận vừa rồi mình không đắc tội hắn mà?
Giữ vững tâm tình tốt đẹp nhận tội, Thủy Khanh Y nhảy đến bên cạnh Bách Lý Ngọc, giơ tay khua mấy cái trước mặt hắn, thấy hắn không chớp mắt, nàng sốt ruột hỏi: "Sao vậy?"
Dường như Bách Lý Ngọc không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích như cũ.
"Có chuyện gì không vui, hay là ta vô ý đắc tội với huynh, huynh cứ nói ra, không nên giấu ở trong lòng, nếu không ta làm sao biết được?" Thủy Khanh Y cố gắng nói nhẹ nhàng, khuyên bảo Bách Lý Ngọc.
Nghe vậy, Bách Lý Ngọc từ từ quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Thủy Khanh Y không chớp mắt, trong con ngươi mơ hồ có vẻ tố cáo, làm Thủy Khanh Y sợ ngây người.
Chẳng lẽ trong lúc vô tình nàng thực sự đã làm chuyện có lỗi với hắn?
Nàng nhớ lại khoảng thời gian ở cùng với Bắc Viên Trần, hoàn toàn không có mập mờ quá phận, chỉ là trò chuyện khách sáo, đột nhiên, trong đầu lóe lên, nhìn mũi giày của hắn dính đầy dấu chân, cười mấy tiếng hì hì, nàng tháo nó ra giúp hắn, nhưng trên bàn chân, không hề có một vết bầm tím nào, trong nháy mắt, nàng kêu than: "Bách Lý Ngọc, huynh và Bắc Viên Trần có quan hệ gì, hắn thương tiếc huynh như vậy, còn xem lão nương là kẻ thù ngáng đường."
Bách Lý Ngọc hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, không nhìn Thủy Khanh Y phát điên.
Thủy Khanh Y đối diện với Bách Lý Ngọc kiêu ngạo, rít một hơi. "Có phải huynh cũng muốn lọ thuốc này hay không?" Nàng tiếc nuối lấy lọ thuốc ra, ném cho Bách Lý Ngọc, xoay người không nhìn hắn: "Cho huynh."
Trán của Bách Lý Ngọc chảy xuống mấy vạch đen, nàng cho rằng hắn tiếc rẻ lọ thuốc rách này hả?
Nhìn bộ dạng không nỡ của nàng, trong lòng Bách Lý Ngọc rất khó chịu, hắn cầm lọ thuốc ném ra ngoài cửa sổ.
"Bạc của ta ——" Thủy Khanh Y đau lòng giơ tay về phía cửa sổ, trơ mắt nhìn lọ thuốc bay theo một đường vòng cung xinh đẹp, biến mất ở trong bầu trời xanh.
Bách Lý Ngọc sững sờ, nàng muốn lấy thuốc trị thương để đem đi đổi bạc sao?
Nhưng đó cũng là của ‘Bắc Viên Trần’ đấy!
"Không phải chỉ là mấy lượng bạc sao, ta cho nàng." Bách Lý Ngọc dứt lời, liền thấy móng vuốt thăm dò vào trong ngực mình, hắn bắt đầu lo lắng, nghĩ đến đồ vật ở bên trong, lòng bàn tay mơ hồ có mồ hôi lạnh.
Quả nhiên, Thủy Khanh Y nhìn vật trong tay mình, ngồi trên nhuyễn tháp không nhúc nhích, cười lạnh đung đưa cái chìa khóa trong tay, bắt đầu hỏi tội: "Cho phụ hoàng rồi, hử?"
Bách Lý Ngọc chột dạ nắm chặt lòng bàn tay, hơi nhếch môi.
"Lừa ta sinh con, hử?" Thủy Khanh Y nói một câu, giọng điệu càng hạ thấp xuống, sắc mặt càng ngày càng nhăn lại, giống như dạ xoa!
Trái tim của Bách Lý Ngọc run lên, nghĩ đến việc bị vạch trần. . .
"Ta không lừa nàng." Bách Lý Ngọc chăm chú nhìn Thủy Khanh Y, thấy nàng có dấu hiệu nổi giận, vội vàng nói: "Lúc trước ta nói rằng đã cho phụ hoàng một ít. . ."
"Ý của huynh là ta hiểu lầm huynh, đáng đời bị lừa mà chẳng hay biết gì?" Mắt Thủy Khanh Y lộ vẻ hung dữ, được lắm, nhiều lần lừa dối nàng, lão nương không phát uy, thật sự cho rằng dễ bắt nạt?
"Ta. . ." Trong lòng Bách Lý Ngọc biết lần này tình thế nghiêm trọng, giải thích không có hiệu lực nên ngậm miệng.
Thấy hắn chột dạ không dám nguỵ biện, khí thế của Thủy Khanh Y càng lớn, điển hình của việc bắt nạt kẻ yếu, cất chiếc chìa khóa vào trong ngực, nói: "Tại sao lần trước huynh đồng ý với ta?"
Không cho nói dối gạt người. . .
"Hừ, không nói là hết chuyện sao?" Thủy Khanh Y cắn răng vang kèn kẹt. "Cút ra ngoài." Ngón trỏ chỉ thẳng vào cửa phòng.
Bách Lý Ngọc bất động, oan ức nhìn Thủy Khanh Y.
"Giả bộ đáng thương cũng vô ích." Thủy Khanh Y kiên quyết, nghĩ đến việc mình vì chiếc chìa khóa này, mấy ngày không ăn cơm không ngủ, lửa giận như sóng biển tràn tới: "Không đi cũng được, lột sạch quỳ xuống đất, hoặc là đứng ở Linh Lung Các sám hối với ta, thề không bao giờ lừa ta nữa."
Trong lòng nàng biết hai loại trừng phạt này có chút nặng, nhưng nàng cho rằng phải cho hắn biết tay, mới có thể nhớ lâu!
"Nương tử. . . Vi phu biết sai rồi. . ." Bách Lý Ngọc ‘đáng thương’ cầu xin Thủy Khanh Y tha thứ, thấy nàng không hề động lòng, hắn nói tiếp: "Bày tỏ tình cảm thay cho lời xin lỗi thì thế nào?"
Thủy Khanh Y nhìn dáng vẻ lạnh lùng này của Bách Lý Ngọc, nghĩ đến việc hắn tỏ tình với nàng. . . Thật không dám tưởng tượng, cũng cảm thấy mới mẻ, vuốt cằm nói: "Cũng có thể."
Dứt lời, nàng liền bị ôm ngang người, cơ thể mất trọng lực, hốt hoảng ôm cổ Bách Lý Ngọc: "Huynh làm gì thế?"
"Bày tỏ tình cảm!" Mắt của Bách Lý Ngọc tràn ngập vẻ dịu dàng, cười nói.
Ở trong mắt Thủy Khanh Y lại là con sói xám lớn xấu bụng lộ răng nanh, nhìn chiếc giường gần ngay trước mắt, rốt cuộc hiểu rõ ‘bày tỏ tình cảm’ của hắn là cái gì rồi.
Trong lòng không ngừng kêu than, khốn khiếp, nàng có thể nuốt lời hay không?
. . . . . .
Trong Điện Tử Uyển, yên tĩnh như chết, chỉ có ánh sáng vàng của ngọn đèn dầu trên bàn ở nội điện lay động, còn hai người trên giường, mỗi người chiếm một bên, một người tinh thần sảng khoái, hết sức thỏa mãn, còn một người sắc mặt xanh xao, đề cao phòng ngự.
Không khí cực kỳ quỷ dị.
Thủy Khanh Y nhìn vết đỏ cũ trên người vẫn chưa tan hết, người lại thêm vết đỏ mới, luôn miệng mắng, vì sao nàng luôn là người bị thương?
Chẳng lẽ nàng cá muối cũng không thể lật mình ư? (3)
(3) Cá muối lật mình, cá muối tức đã chết rồi thì không thể lật mình.Ý chỉ ở tình thế xấu chuyển thành tốt đẹp.
Rõ ràng là nàng chiếm thế thượng phong, hắn làm ra vẻ đáng thương cầu xin tha thứ, vì sao lại biến thành nàng không ngừng cầu xin tha thứ chứ?
Bà nó, lão nương phải làm nam nhân!
Tất cả ân oán đều giải quyết ở trên giường cho lão tử!
Nhìn cả người bị Bách Lý Ngọc giày vò đến mức không khống chế được run lên, nàng run rẩy giơ tay chỉ vào Bách Lý Ngọc, hơi thở mong manh nói: "Lão nương bị huynh làm cho sắp chết rồi."
Khốn khiếp, làm đến bất tỉnh, thật mất thể diện!
Bách Lý Ngọc cũng phát hiện điều bất thường, thấy nàng hít vào nhiều, thở ra thì ít, đi tới muốn ôm nàng nằm xuống, nhưng thấy Thủy Khanh Y níu chặt lấy chăn, phòng bị nhìn hắn, nói: "Huynh. . . Huynh đi đi. . . Lão nương không ... Không muốn làm."
Cấm dục quá lâu, khai trai (4), giống như làm hòa thượng nửa đời, đột nhiên hoàn tục nhìn thấy thịt, ăn điên cuồng một bữa.
(4) Khai trai: kết thúc thời gian ăn chay, bắt đầu chuyển sang ăn thịt.
Bách Lý Ngọc không rảnh bận tâm đến lời nói của nàng, dịu dàng dụ dỗ: "Thiển Thiển, ta sẽ không đụng vào nàng, nàng nằm xuống trước đi."
Làm sao Thủy Khanh Y có thể nghe lời hắn, quá nhiều tiền án rồi, không có uy tín.
"Huynh đi đi. . . Ta tự ngủ." Thủy Khanh Y cũng cảm thấy thể lực của mình không tốt, cả người mệt mỏi rã rời, cảm giác như nửa chân giẫm vào trong hố bùn.
Bách Lý Ngọc lo lắng, không để ý tới lời của Thủy Khanh Y, mạnh mẽ ôm nàng nằm xuống, lấy một viên dưỡng tâm đan ra đút cho nàng, thấy hơi thở của nàng dần dần ổn định, hắn thở dài một hơi.
Hắn không ngừng tự trách, nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, không thể tự kiềm chế, muốn một lần lại muốn lần nữa, cho đến khi nàng bị bất tỉnh, mới kiềm chế lại!
Hắn thầm nghĩ, gia tăng mật độ, giảm bớt số lần, nàng ấy chịu nổi chứ?
Nếu như lời nói trong lòng này bị Thủy Khanh Y biết được, nhất định nàng sẽ tức giận giậm chân, tìm một nữ nhân cho hắn làm, ra sức mà làm, làm đến chết đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...