"Trần Ích!"
"Con vì sao lại bị đưa đến nơi đây? ! Con đã phạm phải chuyện gì? Hả? !"
Mẹ con nói chưa được mấy câu, tiếng chất vấn của Trần Chí Diệu đã vang lên.
Trần Chí Diệu, cha của Trần Ích, chủ tịch một công ty được niêm yết trên thị trường.
Giờ phút này, trên gương mặt cương nghị của ông tràn ngập uy nghiêm, mang theo vẻ giận dữ nồng đậm.
Ánh mắt thâm thúy, lạnh như băng mà sắc bén, còn có một tia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhưng ông có thể dẫn theo luật sư công ty đến nơi đây, thuyết minh vẫn cực kỳ quan tâm đối với Trần Ích.
Dù sao cũng là con mình.
Chẳng sợ ăn hỗn chờ chết, cũng chỉ có thể không ngừng đọc thầm con ruột, con ruột ở trong lòng.
phương thức hạn chế Trần Ích duy nhất, cũng chỉ là quản chế kinh tế, bình thường sẽ không cho nhiều lắm.
Trần Ích ho nhẹ: "Cha, con nếu phạm vào chuyện gì, còn có thể thong dong rời khỏi phòng thẩm vấn, đứng ở trước mặt cha sao?"
"Kính nhờ, có chút thường thức được không?"
Một tiếng "cha" này, kêu tương đương không được tự nhiên.
Tập quen là được rồi.
Trần Chí Diệu bị nghẹn lời.
Luật sư bên cạnh nhanh mở miệng: "Trần đổng, Trần thiếu nói không sai, nếu thực phạm vào chuyện, cảnh sát không có khả năng thả người.
"
"Hiện tại xem ra, hẳn là lầm.
"
Nghe vậy, Trần Chí Diệu thần sắc hơi hoãn, nhưng tức giận vẫn chưa yếu đi bao nhiêu.
"Bị đưa đến nơi đây, chuyện chung quy cũng có chút quan hệ với con!"
"Đã sớm nói với con, bình thường bớt giao du với hồ bằng cẩu hữu này, giờ thì thế nào? Ăn thiệt thòi rồi chứ? !"
Trần Ích không nói lời nào.
Loại thời điểm này, yên tĩnh là tốt nhất.
"Ông có thể câm miệng không? !" Trầm Anh trừng mắt nhìn Trần Chí Diệu nói: "Nếu là lầm, vậy đã không có chuyện gì rồi, lớn tiếng như vậy làm gì?"
"Tôi đã nói Tiểu Ích bình thường quy củ, sao có khả năng đi phạm tội.
"
Trần Chí Diệu giống như có chút sợ Trầm Anh, đối phương mở miệng, ông cũng chỉ có thể hung hăng liếc mắt trừng Trần Ích một cái, không nói thêm nữa.
"Tiểu Ích, đến cùng là ai đưa con tới đây?" Trầm Anh lại hỏi vấn đề này.
Lúc này Chu Nghiệp Bân cũng rời khỏi phòng thẩm vấn đi đến đây giải thích: "Cô Trầm, tôi là Chu Nghiệp Bân đội trưởng điều tra hình sự thị cục.
"
"Trần Ích liên lụy đến một án giết người, có manh mối chỉ hướng anh ta, cho nên mới đưa đến đây hỏi một chút.
"
"Hiện tại hiềm nghi của anh ta cơ bản bài trừ, thực có lỗi đã mang đến phiền phức cho mọi người.
"
Cảnh sát phá án, hỏi người bị hiềm nghi, đây là lưu trình bình thường, ai cũng không nói được gì cả.
Bất quá quan hệ giữa cảnh sát và dân vẫn cần hài hòa một chút.
Việc lớn hóa nhỏ.
Từ chi tiết này cho thấy, Chu Nghiệp Bân làm đội trưởng điều tra hình sự, vẫn có vẻ đủ tư cách.
Đây mới là bộ dáng cảnh sát nên có.
"Án giết người? ! Anh…"
Trầm Anh bị dọa giật mình, vừa định nói cái gì đó.
Xem vẻ mặt, nhắm chừng không phải lời hay gì, cho nên Trần Ích vội giữ bà lại.
"Mẹ, chúng ta nhanh đi đi, không muốn ở lại đây lâu nữa, cảm thấy khó chịu.
"
Nghe Trần Ích nói khó chịu, Trầm Anh lại lo lắng hẳn lên, nhanh dẫn con rời khỏi thị cục.
"Chu đội, anh thực tin hắn trong vòng một ngày có thể tìm được hung thủ à?"
Cảnh viên thanh niên nhịn không được nói.
Chu Nghiệp Bân cười cười: "Đương nhiên không tin, thuận miệng hỏi mà thôi.
"
"Nếu anh ta thật sự đã trở lại, có thể nghe một chút.
"
"Thời điểm vừa rồi ở phòng thẩm vấn, cậu không thấy là anh ta rất giống một hình cảnh phong phú kinh nghiệm sao?"
Cảnh viên thanh niên lặng lẽ một hồi, không có phủ nhận: "Quả thật có chút, kỳ quái mà.
"
Trần Ích sau khi rời khỏi thị cục, tìm lý do trực tiếp lưu lại.
Điều này làm cho Trần Chí Diệu vốn đã từ từ nguôi giận, lửa giận lại nổi lên.
“Muốn chạy đi lêu lổng ở đâu nữa?
Không có chí tiến thủ, tốt nghiệp mấy năm vẫn không có làm công việc gì.
Bảo con đi công ty làm trợ lý tổng giám đốc, làm hai ngày liền kêu mệt, còn có bộ dáng của người trẻ tuổi không? !”
"Ông có thể bớt tranh cãi không?"
Trầm Anh thiên vị, Trần Chí Diệu cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Bên kia, Trần Ích ngựa không dừng vó đi vào bệnh viện uy tín nhất Dương Thành, trực tiếp đi khoa tim mạch.
Toàn thân cao thấp, kiểm tra một lần, ngay cả chân cũng không bỏ qua.
Điều này làm cho bác sĩ chẩn đoán cực kỳ hồ nghi, không xác định tên này có phải tinh thần có vấn đề gì hay không.
Bất quá bệnh nhân kiên trì muốn kiểm tra, hắn đương nhiên sẽ không nói thêm cái gì.
Dù sao cũng có trích phần trăm, cũng không phải bản thân chủ động yêu cầu.
Muốn tra thì tra thôi.
Kết quả là, trải qua mấy giờ kiểm tra bằng máy móc, Trần Ích cầm xấp bệnh án thật dày đi ra khỏi phòng.
"Thân thể tất cả cơ năng bình thường, rất khỏe mạnh.
"
Bác sĩ càng thêm hồ nghi, thiếu chút nữa đề nghị đối phương đi khoa thần kinh một chuyến.
"Cái gì gọi là khỏe mạnh? Cái này gọi là siêu cấp cường tráng!"
Trần Ích vui vẻ, hồ sơ bệnh án cũng không cần, quay đầu là đi, bác sĩ nhìn thấy vậy khóe miệng cũng hơi hơi run rẩy.
Đã lâu rồi không thấy qua bệnh nhân kỳ lạ như vậy.
Đứng ở cửa bệnh viện, Trần Ích hơi hơi ngửa đầu nhìn ánh chiều tà sắp buông xuống, vui vẻ cười lên.
Không có bệnh tim, xem ra là thân thể xuyên qua, vậy ký ức là chuyện gì đây? Dung hợp quỷ dị? Hiện tại xuyên qua đã đến trình độ này rồi sao?
Trừ bỏ thêm một đôi cha mẹ, thêm quan hệ xã hội mới, thêm một ít ký ức, cái khác không có gì thay đổi.
Mặc kệ nó đi, dù sao cũng thoải mái!
Âm nhắc nhở của điện thoại di động vang lên, là group WeChat.
Trần Ích mở khóa điện thoại di động nhìn thoáng qua.
Hồ bằng cẩu hữu như Trần Chí Diệu trước đó nói, chính là đám người nà.
"Trần thiếu, đêm nay hoạt động ở đâu đây? Có một quán bar mới mở không tệ, em út cũng nhiều.
"
Trần Ích ngón tay ấn mở màn hình, gõ một hàng chữ: Thoái ẩn giang hồ, nghênh đón tân sinh.
"? ? ? "
"? ? ? "
"? ? ? "
Trong group nhảy ra dấu chấm hỏi liên tiếp.
Không bao lâu, lại có tin nhắn WeChat phát đến, avatar là một mỹ nhân diện mạo không tệ, dáng người rất tốt.
"Trần thiếu, đêm nay có sắp xếp gì chưa? "
Trần Ích gõ một hàng chữ: Có sắp xếp, thật sự bận, về sau không cần liên hệ.
Lần này hắn không đợi đối phương trả lại dấu chấm hỏi, trực tiếp thuần thục kéo vào danh sách đen (block).
Sau đó, lại kéo xuống phía dưới tìm toàn bộ những cô gái có quan hệ ái muội với mình, toàn bộ kéo vào danh sách đen.
Về phần group kia, hắn không có out.
Thế giới mới, cũng cần có bạn.
"Lão Trần! Mày bị sao vậy? Phát sốt à? ! "
Tin nhắn WeChat sáng lên, tên là Khương Phàm Lỗi.
Khương Phàm Lỗi, là một trong những người bạn có vẻ tốt của hắn, trong nhà cũng có chút tiền, chỉ là không có nhiều như trong nhà của hắn.
Trần Ích gõ bàn phím điện thoại di động: xác thực phát sốt, bất quá nhân họa được phúc, đầu óc thanh tỉnh không ít.
Khương Phàm Lỗi: Có ý gì?
Trần Ích: Tuổi trẻ không có cực hạn, tao phải đi làm sự nghiệp.
Khương Phàm Lỗi phát đến vẻ mặt kinh ngạc: Thật hay giả, Trần đại thiếu gia đổi tính à? Nhà mày có tiền như vậy, còn làm cái sự nghiệp gì nữa!
Trần Ích: Mọi người kiếm tiền tao đi thi, đậu sẽ chiêu đãi mọi người!
Khương Phàm Lỗi: Thứ gì vậy? ! Mày muốn đi thi? Thổi da bò à!
Trần Ích: Được rồi nói chuyện sau, còn có chuyện.
Cất điện thoại di động, Trần Ích duỗi cái lưng mỏi, ánh chiều tà hắt ở trên người, ấm áp như ban đầu, tâm tình vô cùng thích ý.
Rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn hơi hơi thu liễm, trong đầu suy nghĩ chi tiết vụ án.
Đơn thuần chỉ là vận khí tốt, để cho mình trở thành người chịu tội thay, người bị hiềm nghi sao?
Luôn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Camera theo dõi bị phá hư, hiển nhiên là có ý định mưu sát, không có khả năng không có chuẩn bị.
Hung thủ làm sao có thể xác định, hai tay trống trơn đến nhà Lưu Cách, nhất định có thể hoàn thành quá trình giết người chứ?
Hay là nói, chuẩn bị hung khí, nhưng không có dùng tới?
Có một loại khả năng.
Hung thủ biết cây dao gọt hoa quả nọ tồn tại.
Sử dụng cây dao gọt hoa quả nọ gây án, cảnh sát sẽ đưa tầm mắt điều tra đặt ở trên người mình trước tiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...