THẦN SỦNG TIẾN HÓA

Còn như vì tình nghĩa mà ở lại cứu người gì đó đều là vớ vẩn, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì ai còn hơi sức đâu mà quan tâm người khác, chỉ cần nhanh chân chạy trốn thật mau là được.

Mẫu Chu từ tốn bò về phía trước, tuy rằng động tác của nó nhìn qua không nhanh, nhưng thật ra tốc độ lao đến lại không hề chậm chút nào.

Giống hệt như lúc người ta chơi trò đập chuột chũi, mỗi một cái chân nhện nâng lên cao rồi lại sắc bén hạ xuống, tạo ra những tàn ảnh màu xám liên tiếp lập loè.

Phía dưới, Ngự thú chật vật tránh né công kích, nhưng cũng có một vài Ngự thú xui xẻo bị đâm xuyên người, hóa thành một phần trong đám xâu hồ lô treo trên cái chân to lớn của con nhện.

......

Bên ngoài rừng rậm Hắc Tẫn, có một cái bóng màu xanh biếc từ nơi xa bay tới.

- Nhanh như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ.

Trên mặt của một vị quan chức đại biểu chính phủ lộ ra ý mừng.

Mà đứng bên cạnh ông ta, vị cao tầng trong quân đội lại lộ ra thần sắc hoàn toàn khác biệt, đầu tiên là hai hàng lông mày nhíu chặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tứ Dực Thúy Ma Đường đang bay tới, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Giơ cánh tay về phía trước vung lên, lạnh giọng quát lớn:

- Toàn quân đề phòng, chuẩn bị chiến đấu!

Mà lúc này, Lưu Sâm Lâm cưỡi trên lưng Tứ Dực Thúy Ma Đường trông thấy từng chiếc họng pháo đen ngòm đang nhắm thẳng vào vị trí của mình thì sợ tới mức trái tim bé nhỏ không ngừng nhảy nhót trong lồng ngực, vội vàng giơ tay lên la lớn:

- Đừng bắn, đều là người một nhà, người một nhà mà!

Dù không bắn nhưng họng pháo lạnh lẽo vẫn chăm chăm nhắm thẳng. Trước ánh mắt của mọi người, Tứ Dực Thúy Ma Đường chầm chậm đáp xuống từ không trung, hai chân Lưu Sâm Lâm đều không nhịn được phải run rẩy, cũng không biết là bị Mẫu Chu dọa hay là bị mấy cái họng pháo kia dọa.

- Trong hang động đó căn bản không phải Mẫu Chu gì, không đúng, con Mẫu Chu kia đang trong giai đoạn tiến hóa, không những thế còn là một con Mẫu Chu thuộc loại hình chiến đấu!

Bởi vì không được bình tĩnh nên Lưu Sâm Lâm nói năng có hơi lộn xộn.


- Đừng gấp gáp, trước tiên hãy uống một ngụm nước rồi từ từ nói.

Vị cao tầng trong quân đội đi tới, đưa cho Lưu Sâm Lâm một chai nước.

Lưu Sâm Lâm cầm lấy chai nước nốc mấy hớp lớn, lúc này mới bình tĩnh trở lại, hơi hơi thả lỏng một chút, sau đó mới kể lại những việc khủng khiếp mình vừa chứng kiến.

Nghe xong những gì Lưu Sâm Lâm kể lại, sắc mặt mọi người ở đây đều biến hóa không giống nhau.

Vị cao tầng quân đội ném một ánh mắt lạnh lùng về phía đại biểu chính phủ:

- Đây là kết quả nghiên cứu của sở nghiên cứu trực thuộc chính phủ các người, một con Mẫu Chu không có bao nhiêu sức chiến đấu đấy sao?

Sắc mặt của đại biểu chính phủ cũng tràn ngập bối rối, không biết nên trả lời thế nào, chuyện này xác thật là sai lầm của bọn họ.

- Nói như vậy tức là chính phủ các người phái chúng tôi tới chính là để chịu chết sao? Tình báo hoàn toàn không chính xác!

Giọng nói của Lưu Sâm Lâm trầm thấp, đáy lòng như rỉ máu, đây là một sự tổn thất vô cùng lớn, không biết có bao nhiêu cấp dưới có thể sống sót trốn ra được, chỉ riêng tiền an ủi và tổn thất gây ra thôi cũng đã là con số thiên văn rồi.

Hiện tại chỉ có một mình hắn chạy thoát, không biết có bao nhiêu cấp dưới bị kẹt lại vĩnh viễn bên trong hang động tối tăm đó.

- Đã trở về, có người trở về.

Một binh lính chỉ vào rừng rậm nói, có mấy bóng người từ trong đó vọt ra nhanh như gió.

- Nhện vương đâu?

Vị cao tầng quân đội dời tầm mắt ra phía sau bọn họ, không nhìn thấy bóng dáng nhện vương đâu.

- Không biết, hình như là đuổi theo những người khác rồi, sau khi trốn thoát chúng tôi đều chia nhau ra chạy.


Một người cất tiếng đáp, trong lòng vẫn còn sợ hãi, trong giọng nói mang theo một chút may mắn, sau đó mới nhận ra loại giọng điệu này của mình không được tốt mới im lặng không nói thêm.

- Những người kia cũng không đi về hướng bên này của chúng tôi sao?

- Không có.

Toàn trường lại chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều đã vận sức chờ đợi chuẩn bị phát động một cuộc chiến mãnh liệt. Kết quả lại nói cho bọn họ rằng nhện vương không hề đi về phía bọn họ, cũng không biết nên nói là may mắn hay tiếc nuối nữa.

- Nếu như sớm biết được con Nhện vương này đang trong lúc tấn chức cấp Lĩnh chủ……

Vị cao tầng quân đội nói đến đây thì im lặng, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu biết trước thì tuyệt đối sẽ không chỉ phái ra bấy nhiêu người như vậy.

Dù sao thì Ngự thú cấp Lĩnh chủ cũng tuyệt đối có thể tăng lên rất nhiều thực lực cho quân khu Trường An!

- Những việc còn lại cũng không cần chúng ta lo lắng, Lĩnh chủ Hắc Tẫn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó. Một núi không thể chứa hai hổ, trừ phi là một con đực và một con cái. Trong khi chúng nó thậm chí còn không cùng một chủng loại, nếu là quái vật cấp thủ lĩnh thì cũng thôi, nhưng kết cục cuối cùng của con Nhện vương xem như nửa quái vật cấp Lĩnh chủ này, chắc chắn hơn phân nửa là sẽ trở thành đồ ăn cho Lĩnh chủ Hắc Tẫn.

Trong giọng nói có chút tiếc nuối.

Nếu có thể mang về quân khu bồi dưỡng thật tốt thì nhất định sẽ là một phần chiến lực không tồi.

Nhưng mà tiến hóa của nhện vương lại bị cắt ngang, có thể nói tiến hóa đã thất bại, không còn giá trị nữa.

……

Oành!

Cọc gỗ trước mặt vỡ ra thành từng mảng lớn, nửa bộ phận thân thể trên của Đại Tử bám lấy mặt đất thật chặt, nửa đoạn thân thể sau thì không khác gì một chuôi dao nhọn đảo qua.


Cọc gỗ trước mặt lồi lõm gồ ghề, bề ngoài phủ kín đủ loại vết tích.

Cao Bằng cổ vũ một phen.

- Làm tốt lắm, đây là phần thưởng của mày!

Dứt lời, hắn đút cho Đại Tử mấy con trùng bánh mì.

Nhẹ nhàng vuốt đầu Đại Tử, Cao Bằng suy nghĩ mông lung, từ quái vật cấp bậc Bình thường tăng lên cấp Tinh anh cũng không khó.

Chỉ cần bản thân quái vật không phải thuộc loại thiên phú quá yếu, sau khi khắc khổ huấn luyện đều có thể tăng lên cấp bậc tinh anh.

Từ cấp 1-10 là cấp bình thường, từ cấp 11-20 chính là cấp tinh anh.

Tổng huấn luyện viên Trần tùy ý tuần tra quanh sân huấn luyện, nơi nào ông ta đi qua thì những học sinh lười biếng nơi đó đều nhanh chóng vực dậy tinh thần.

Kỳ thật những học sinh này có phải lười biếng hay không đều không thể nào thoát khỏi đôi mắt sắc bén đó được. Trong khi huấn luyện yêu cầu Ngự sử và Ngự thú cần phải huấn luyện cùng nhau, như vậy mới có thể điều động tính tích cực và huấn luyện Ngự thú được hiệu quả.

Có vài người còn không đổ một chút mồ hôi nào, chỉ trong lúc huấn luyện viên đi ngang qua mới chịu chạy quanh huấn luyện Ngự thú, khiến mấy con Ngự thú đều ngây ra.

Chúng nó căn bản không kịp phản ứng lại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chủ nhân đang làm gì?

Vừa rồi không phải ngươi cho phép ta chơi đùa sao!

- Ngao ô —— gâu!

Hoàng Kim Husky nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm chàng trai đứng trước mắt này, người con trai này lại đi cáo trạng nó!

Mỗi một lần nó không nghe theo mệnh lệnh của người con trai này khi thì hắn lập tức sẽ chạy đi tìm những con sói ác ôn kia tới khi dễ nó!


Nghĩ đến liền khó thở, rốt cuộc Hoàng Kim Husky không nhịn được sủa lên một tiếng:

- Gâu!

- Mịa nó. Cái đồ trứng thối nhà ngươi! Có gì từ từ nói, đừng cắn lung tung!

Lại nói, lúc tổng huấn luyện viên Trần đi ngang qua Cao Bằng thì ánh mắt không khỏi lướt qua một tia khen ngợi.

Bởi vì trong toàn bộ sân huấn luyện, người khắc khổ giống như tiểu tử này không nhiều lắm.

Oành!

Lại là một cú quất đuôi liên hoàn.

Âm thanh một tiếng nổ đùng này vừa vang lên dường như không khác gì tiếng pháo nổ.

Hai hàng chân sắc bén bên rìa của Đại Tử nhanh chóng xoay tròn bổ loạn, lúc này bỗng đâm ra một cái vừa nhanh vừa mạnh, cọc gỗ to bằng miệng chén trước mặt trực tiếp bị đánh gãy.

Nếu nhìn bên mép chỗ đứt gãy chỉ có thể trông thấy những góc cạnh so le gồ ghề.

Trong quá trình Đại Tử quất đánh hai hàng chân sắc bén xoay tròn thật nhanh. Tựa như một cái cưa điện đang xoay tròn.

Vốn dĩ Cao Bằng nhìn thấy hai hàng chân sắc bén kia nên mới nảy sinh ra linh cảm. Từng cái chân sắc bén hai bên tựa như rìa lưỡi cưa của một chiếc cưa điện.

- Tiếp tục huấn luyện!

Trên sân huấn luyện, Cao Bằng nghiêm túc ra lệnh cho Đại Tử.

Đại Tử ngẩng đầu nhìn lại chủ nhân rồi tiếp tục vùi đầu khổ luyện, Cao Bằng cũng không có lười biếng ngồi nghỉ một bên xem nó huấn luyện, mà luôn theo sát bên cạnh nó.

Ví dụ như, nếu Đại Tử chạy nhanh thì Cao Bằng cũng chạy theo bên cạnh mà chỉ huy.

Đồng cam cộng khổ, như vậy Ngự thú huấn luyện ra mới có thể càng phục tùng mệnh lệnh hơn.

Rốt cuộc, sau ba giờ chiều, dù bên ngoài trông Đại Tử không có biến hóa lớn gì, nhưng Cao Bằng nhận thấy rất rõ ràng rằng cấp bậc của nó rốt cuộc cũng từ cấp 10 tăng lên 11!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui