- Con Cương Thiết Tê Ngưu này của bạn hình như còn chưa thành niên phải không?
Cao Bằng đánh giá Cương Thiết Tê Ngưu vài lần, con quái vật khổng lồ này có lẽ vẫn còn trong thời kỳ trưởng thành. Cương Thiết Tê Ngưu thành niên thì hình thể tuyệt đối sẽ không chỉ lớn có bấy nhiêu.
Cương Thiết Tê Ngưu đã thành niên được mọi người ca tụng là một trong những Ngự thú mạnh nhất dưới cấp thủ lĩnh.
Da của Cương Thiết Tê Ngưu vừa cứng vừa dày, rắn chắc không thua gì sắt thép. Với hình thể khổng lồ đó thì có thể tông tan xương nát thịt tất cả kẻ địch trước mặt nó, lại thêm cái sừng tê giác khủng bố trên đỉnh đầu không khác gì một thanh lợi kiếm cực kỳ sắc bén kia, nó tuyệt đối không phải chỉ là một món đồ trang sức.
- Ừm, Liên Tử đã một tuổi rồi, sau tai biến thì tuổi tác của những quái vật thành niên này không dễ tính toán chút nào. Nhưng mà, cũng giống hệt như những con Cương Thiết Tê Ngưu khác, hiện giờ nó cũng gần như tương đương với một đứa trẻ loài người 12 tuổi rồi.
Một bên nói, một bên Mục Thiết Anh vuốt ve làn da của Cương Thiết Tê Ngưu.
- Một tuổi sao!
Cao Bằng gật đầu.
Sau khi nghe thấy hai người nói chuyện, Đại Tử vội vàng chạy đến rồi dựng đứng cơ thể bổ nhào lên vai Cao Bằng. Lúc này, trong đầu hắn không ngừng vang lên giọng nói của Đại Tử:
- Ta ba tuổi! Ta ba tuổi!
Cao Bằng nghe Đại Tử nói như vậy thì trên mặt lộ ra ý cười, đưa tay vỗ vỗ đầu nó rồi nói rằng:
- Tao biết mày ba tuổi rồi.
Đại Tử nằm bò trên vai chủ nhân, tò mò nhìn con tê giác to lớn ở bên cạnh, cái vóc dáng khổng lồ của Cương Thiết Tê Ngưu vẫn khiến cho nó sợ hãi một chút. Cao Bằng có thể cảm nhận được cảm xúc kinh hoảng truyền đến từ Đại Tử.
Cao Bằng nhẹ nhàng vuốt sợi râu trên đầu của Đại Tử, đây là cách hữu hiệu để giúp nó thả lỏng cảm xúc.
Nhìn về phía Cương Thiết Tê Ngưu, đại gia hỏa này có thể nói là thuộc loại công kích, cũng có thể nói thuộc loại phòng ngự, chủ yếu nhất vẫn phải xem Mục Thiết Anh huấn luyện nó như thế nào, hoặc là cũng có thể bao gồm cả hai.
- Bạn dự định sẽ huấn luyện nó thành loại hình nào?
Cao Bằng hỏi.
- Loại phòng ngự đi.
Mục Thiết Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt chiếc sừng nhọn của Cương Thiết Tê Ngưu.
- Tính tình Liên Tử luôn rất nhút nhát, trước kia đi qua đường, có lần em ấy còn phải nhường đường cho quái vật có hình thể nhỏ hơn mình gấp mấy chục lần.
Lá gan nhỏ đến vậy sao, Cao Bằng không nhịn được đánh giá con Cương Thiết Tê Ngưu từ đầu đến chân một lượt, quả nhiên có là trâu cũng không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Bị Cao Bằng đánh giá một cách không kiêng nể gì như vậy, Cương Thiết Tê Ngưu ngượng ngùng quay đi, đầu hơi rủ xuống, nhẹ nhàng cọ cọ vào Mục Thiết Anh.
- Tình huống của tôi đã nói rõ rồi, nếu bạn học Cao cảm thấy không thích hợp thì thôi vậy.
Mục Thiết Anh nghiêm túc nói với Cao Bằng.
Cao Bằng trầm ngâm rồi tiếp tục hỏi:
- Tính tình của nó ôn hòa nhưng nếu như bị chọc giận thì sao? Bạn có từng thử nghiệm qua tình trạng sau khi nó bị chọc giận chưa? Nó có thể trở nên hung hăng rồi tấn công người khác không?
Mục Thiết Anh sửng sốt, suy tư một lát rồi tỏ vẻ áy náy cười đáp:
- Xin lỗi, bởi vì tôi và người nhà đều khá cưng chiều em ấy, cho nên không bao giờ để em ấy phải chịu bất kỳ tổn thương lớn nào, vì vậy cũng không rõ ràng lắm sau khi em ấy nổi giận có trở nên hung dữ hay không. Nhưng hiện tại em ấy cũng tương đối đủ tư cách đảm nhiệm vai trò phòng thủ, có lẽ do nguyên nhân không nhạy cảm với đau đớn nên em ấy luôn có sức nhẫn nại lớn đối với các cơn đau.
Mục Thiết Anh càng nói càng không có tự tin. Bất kỳ người nào lần đầu tiên nhìn thấy Ngự thú của nàng đều phải kinh ngạc tán thán, thán phục sự mạnh mẽ của Cương Thiết Tê Ngưu. Nhưng chỉ có nàng mới biết Liên Tử nhà mình thật sự không hề thích hợp trở thành Ngự thú chiến đấu. Nếu vậy thì, có lẽ sẽ không công bằng đối với bạn học Cao, Mục Thiết Anh thở dài một tiếng rồi ảo não bỏ đi.
Đứng bên cạnh nàng, Liên Tử dường như cảm nhận được cảm xúc chủ nhân không tốt nên nhẹ giọng nức nở, muốn an ủi chủ nhân nhưng lại không biết phải an ủi từ đâu, chỉ có thể dùng cái đầu cọ cọ nàng.
Mục Thiết Anh bị bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu này của Liên Tử chọc cười, đẩy đầu nó ra rồi dịu dàng ra lệnh:
- Sang một bên chơi đi.
- Làm đồng đội? Không có vấn đề gì, tôi cũng cảm thấy giao lưu với những kẻ học giả vờ quá mệt mỏi.
Ở phía sau, Cao Bằng đột nhiên mở miệng.
- A?
Dường như đáp án này nằm ngoài dự đoán làm Mục Thiết Anh sửng sốt, quay đầu nhìn về phía hắn. Cao Bằng nhún nhún vai, bổ sung:
- Tính tình ôn hòa cũng không sao, ngày sau có thể huấn luyện mà.
Thế nhưng Ngự thú có thiên phú thì không dễ dàng tìm được, những lời này Cao Bằng chỉ tự nói thầm trong lòng.
Ở đây có không ít Ngự thú, nhưng mà 99% đều thuộc phẩm chất phổ thông.
Có thể đạt đến phẩm chất tinh nhuệ cũng chỉ mấy chục con như vậy, mà Ngự thú phẩm chất hoàn mỹ thì chỉ có hai con. Một con trong đó là Lôi Quang Hùng của bạn học Trần Hán Kiều trong lớp, còn một nữa thì chính là con Cương Thiết Tê Ngưu trước mắt này.
Muốn kiểm tra đo lường ra phẩm chất của một con Ngự thú không hề dễ dàng, yêu cầu đầu tiên là cần thiết phải có hàng loạt Ngự thú cùng chủng loại, sau đó căn cứ vào hình mẫu đồng dạng tiến hành so sánh số liệu. Làm sao có thể dễ dàng được như Cao Bằng, chỉ cần trực tiếp quét mắt qua một cái là biết ngay lập tức.
Cho nên, trên cơ bản không có cách nào xác định được phẩm chất của phần lớn Ngự thú chủng loại mới. Lúc trước, khi A Ngốc ra đời thì Trần hội trưởng hẳn là cũng chỉ coi nó như một con Ngự thú bình thường có phẩm chất tinh nhuệ mà thôi.
Đừng nhìn những Ngự thú mà những Dục Thú sư đó tiếp xúc đều thuộc hàng quý hiếm hoặc mang phẩm chất cao. Kỳ thật những Ngự thú này cũng không thường thấy, chỉ bởi vì thân phận bọn họ đặc thù nên mới có thể dễ dàng tiếp xúc với những chúng.
- Con Ngự thú này của bạn có thiên phú rất tốt, hãy chăm chỉ huấn luyện thật tốt, đừng mai một thiên phú của nó.
Cao Bằng nhìn Cương Thiết Tê Ngưu rồi chầm chậm đi đến.
Thấy có người xa lạ tiếp cận, Liên Tử bất an ngoảnh đầu sang chỗ khác.
Cao Bằng dừng chân, duy trì cách Liên Tử hai bước. Đầu tiên Liên Tử cũng hơi lo lắng, sau đó mở mắt nhỏ nhìn Cao Bằng, ánh mắt có tò mò xen lẫn thẹn thùng.
- Này, bé bự.
Cao Bằng chào hỏi với Liên Tử.
- À. Ồm ~
Liên Tử ngượng ngùng lui về phía sau hai bước, tiếng kêu của nó có vẻ hơi chói tai, giống như em bé đang làm nũng. Nó liếc mắt nhìn Cao Bằng một cái, sau đó bỗng nhiên xoay người chạy trốn.
Cao Bằng: “......”
- Tính tình này chính xác quá mức nhát gan, bạn cần phải huấn luyện thật tốt một chút. Tôi biết lúc huấn luyện khẳng định bạn không nỡ khiến nó phải chịu quá nhiều khổ sở, dù sao cũng trông nom nó từ bé đến lớn. Nhưng nếu như bạn thật sự muốn trở thành Ngự sử chiến đấu thì cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ sẽ hại nó, cũng là hại chính mình mà thôi.
Cao Bằng lắc đầu nói, rốt cuộc không phải Ngự thú của hắn. Hắn không có tư cách nhúng tay vào chuyện của người khác, bản thân cũng đã hết trách nhiệm đề ra một phần kiến nghị rồi.
......
Sau khi tan học, Cao Bằng chạy ngay ra chợ mua một ít dược liệu, mỗi một phần dược liệu đều mua ở những cửa hàng khác nhau, khoảng chừng đi một vòng lớn mới về đến nhà.
Về nhà, đầu tiên Cao Bằng lựa chọn dược liệu dư thừa để qua một bên sau đó mới phân loại dược liệu còn lại.
Hiện tại Đại Tử đã có thể tiến hóa lên phẩm chất hoàn mỹ, khoảng cách tấn chức phẩm chất tinh nhuệ lần trước đã gần hai tuần.
Tăng lên phẩm chất hoàn mỹ đại biểu cấp bậc thủ lĩnh đối với nó sẽ không có bình cảnh, chỉ cần làm từng bước huấn luyện là được.
Có vài dược liệu yêu cầu cần phải xử lý cẩn thận, đặc biệt là một ít dược liệu có chứa kịch độc, chỉ cần hơi vô ý một chút sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Đi vào phòng ngủ, Cao Bằng thay một bộ quần áo phòng độc màu trắng. Đại Tử thấy chủ nhân ăn mặc rất lạ lùng thì dường như cảm thấy chơi rất vui, xoay hai vòng rồi nhào lên người chủ nhân. Cao Bằng vội vàng ngăn lại:
- Dừng lại, mày đúng là con khỉ quậy phá, có muốn tiến hóa nữa hay không?
Phân biệt xử lý từng gốc dược liệu xong, Cao Bằng cho tất cả chúng vào nồi rồi nấu với lửa lớn suốt hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, khi mở nắp vung ra, một luồng khói màu đen bay lên lập tức bị máy khử mùi hút đi.
Cao Bằng nhíu mày, cảm thấy độc tính của khói đen cũng không phải quá mạnh mẽ, rất nhanh đã tiêu tán trong không khí. Nếu sau này phối chế phương thuốc chứa độc tính mạnh hơn thì không thể tùy tiện như vậy. Xem ra cần thiết phải có phòng thí nghiệm chuyên môn, nhưng xây dựng một cái phòng thí nghiệm như vậy lại quá tốn kém. Vấn đề này nhất thời làm hắn có chút đau đầu.
Nước trong nồi đã bốc hơi sạch sẽ, chỉ còn đọng lại dưới đáy nồi nửa lớp cao màu đen.
Nấu phần dược liệu này xong khẳng định không thể tiếp tục dùng cái nồi này được nữa. Đặt nồi thuốc cao xuống đất, Cao Bằng nhẹ nhàng gõ đũa lên mép nồi rồi gọi:
- Ăn cơm, ăn cơm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...