Hỏa Tịch không nói, chuyển người định dựa vào ta, ta rối rắm, vội vàng nhắm chặt hai mắt, ngửa về sau, kêu to: “Ngươi đừng lại đây! Ngươi lại đây
ta sẽ tuyệt giao với ngươi!”
Nhưng mà, cùng với mùi hương thơm mát nhàn nhạt, tay hắn nhẹ nhàng xoa mặt
ta, nghe hắn cười nói: “Lưu Cẩm, vừa tỉnh lại đã có thể thấy ngươi, bản
quân rất vui. Đừng sợ, bản quân sẽ không bắt nạt ngươi.”
“Thật chứ?” Ta nghi ngờ mở to mắt.
Không nghĩ đến vừa mở mắt đã thấy ghê rợn. Ý cười dối trá trên mặt thằng nhãi này bỗng trở nên vô cùng dữ tợn, cái tay đang xoa mặt ta đột nhiên
chuyển thành cấu véo, cấu đến mức ta lập tức rơi nước mắt, hắn vẫn chưa
bỏ qua, tay kia cũng nắm mặt bên kia, ngắt nhéo!
Ta đột nhiên cảm thấy hai bên mặt có thể bị thằng nhãi này xé rách!
Hắn nghiến răng nghiến lợi cười: “Tay đánh bản quân, chân đá bản quân, răng cắn bản quân, tay nhéo bản quân, Lưu Cẩm thật có bản lĩnh!”
Ta vừa khóc vừa gào, hai tay quơ loạn trước ngực hắn, mắng: “Hỏa Tịch,
ngươi quả là phát rồ mất tính người, thế mà dám lấy oán trả ơn người đã
cứu mạng ngươi!”
“Không phải nàng còn cầm lược nhỏ giúp bản quân sửa sang dung nhan người chết
sao, không phải còn tát bản quân sao, vì sao bản quân không thể lấy oán
trả ơn nàng!” Hắn tiếp tục kéo da mặt ta sang hai bên không chút nương
tay.
Ta đau đến mức nói chuyện cũng không lưu loát, ậm ờ nói: “Ta tát ngươi là vì ngươi cắn ta trước!”
Ta nước mắt đầy mặt xoay người, phản chiếu khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo của
Hỏa Tịch. Hắn hung tợn cười nói: “Ai bảo nàng dùng tay bẩn cạy răng bản quân, ta cắn chết nàng!”
Hai quân đối chọi một trận, ta thua vô cùng thê thảm.
Ta một mình cuộn người nằm một góc giường, nét mặt khổ qua buồn bã. Nét mặt khổ qua sưng lên mỗi bên một cục lớn.
Hỏa Tịch cười híp mắt, ngoắc ngón tay: “Lưu Cẩm, lại đây ~~ bản quân cam đoan không nhéo nàng nữa.”
Ta ngập ngừng nói: “Ta mà tin ngươi thì ta là con ngươi!”
“Chậc”, tay Hỏa Tịch sờ dưới gối đầu, lấy ra một tờ giấy, chậm rãi đọc lên,
“Một cái tát, một cây cỏ Ngưng Lộ, một Băng Phách Ma giới. Một mạng. Thì ra bản quân nợ nàng nhiều như vậy. Nàng không lại đây, làm sao bản quân đền đáp được?”
Ta dừng một chút, u oán nhìn tờ giấy nợ, ngoan cố hào khí ngút trời nói:
“Ngươi không trả thì không trả! Dù sao trước giờ ta luôn từ bi, làm ơn
há dễ trông người trả ơn!”
Nói xong, ta bò xuống giường, đi về phía cửa.
“Tốt lắm, ta cứu ngươi một mạng, bị vị hôn thê đồ bỏ đi của ngươi đánh không nói, bị nhốt ở Cùng Châu suýt chết oan chết uổng không tính, mạo hiểm
tìm Băng Phách không nói, tất cả đều không tính, ngươi vừa tỉnh lại đã
vừa đánh vừa mắng … Ta nói cho ngươi, ta không ở Diễm Thải cung của
ngươi nữa, ta phải ra khỏi Cửu Trọng Thiên, từ nay về sau không gặp
ngươi nữa!”
Thối, làm ơn không cần báo đáp, ông đây thiệt lớn.
Nhưng mặt mũi quan trọng hơn.
Ta chỉ có thể tự an ủi như vậy.
Hiện tại, thằng nhãi này tỉnh, ta cũng nên dọn dẹp quay về Ma giới. Cửu
Trọng Thiên của Tiên giới, ta không có hứng thú trở lại nữa, đương nhiên càng không có đủ can đảm.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, phía trước liền đụng phải một bức tường thịt.
Hỏa Tịch cao lớn đứng trước mặt ta, mắt phương sâu thẳm, hỏi: “Lưu Cẩm, nàng định đi đâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...