Ta nói: “Uhm! Vậy cũng không phải lắm, nó đuổi theo ta vì muốn lấy thân báo đáp cho ta!”
Khóe miệng của anh chàng kia thoáng co rút: “Đối với ngươi? Lấy thân báo đáp?”
Ta ưỡn cao ngực nói: “Chẳng lẽ ngươi không tin vào mị lực của ta?”
Anh chàng kia nheo mắt cười: “Không tin.”
Người này đầu tóc thì dài mà kiến thức lại thấp kém, có mắt như mù, ta không
trách hắn. Ta quan sát y phục của mình, phủi phủi tay nói: “Thôi thôi,
ta không so đo với loại người như ngươi. Nơi này là Cửu Trùng Thiên, con người ta thích nhàn hạ, không muốn bị cưỡng ép gò bó, huống hồ ở nơi
này quá cao khiến lồng ngực ta có chút ngột ngạt hụt hơi có lẽ là do
thiếu dưỡng khí. Ngươi ồn ào đủ rồi thì đưa ta về hạ giới đi.”
Nói thật, ta chưa từng nghĩ đến một ngày mượn được người Tiên tộc đưa mình
lên Cửu Trùng Thiên của Tiên giới. Lúc trước khi ngâm chân ở sông Vong
Xuyên chỉ có thể nhìn từ xa xa thấy được một hai người Tiên tộc bay lướt qua, chưa từng đến thiên cung này, nên không biết được chỗ ở của những
tiên gia trong Tiên tộc mà phụ tôn luôn miệng nhắc đến như thế nào, nếu
được ở đó nói không chừng ta có thể tiện tay báo thù cho mẫu thân.
Nghĩ như thế, ta thật khâm phục bản thân mình. Không ngờ ta lại một mình vào thăm dò doanh trại của kẻ địch, quả thật ta rất có dũng khí mà. Nhưng
dù sao cũng là lần đầu tiên đến đây nên có chút do dự lúng túng là
chuyện khó tránh khỏi. Sau đó ta lại tỉ mỉ cân nhắc, chuyện báo thù cho
mẫu thân là một chuyện rất quan trọng, đúng là nên suy nghĩ cho thật kỹ
lưỡng. Ta vẫn nên rời khỏi đây trước rồi sau đó hãy suy tính cho cặn kẽ.
Nào ngờ, bất luận như thế nào anh chàng kia cũng chẳng nể mặt ta, hắn chẳng buồn tiễn ta ra khỏi Thiên giới mà lại còn trầm mặt nhìn ta: “Ngươi
không xem trọng Diễm Thải Cung này của bản quân? Ngươi cho là Diễm Thải
Cung này có thể để mặc cho người khác muốn đến thì đến muốn về thì về?”
Không ổn, thật sự không ổn. Nam nhân dễ thay đổi sắc mặt như thế, chỉ sợ không phải là nam nhân tốt.
Ta nói: “Ta không nghĩ vậy, chỉ muốn quay về nhà mà thôi. Rõ ràng ngươi mang ta lên đây mà.”
Anh chàng kia nhếch khóe môi, hỏi ta: “Nếu bản quân bắt ngươi đến đây, còn có thể thả cho ngươi về sao?”
Ta buồn rầu muốn chết, trừng mắt nhìn hắn: “Sao ta biết được.” Ta rất hy vọng hắn có thể thả ta.
Anh chàng kia lại bình tĩnh nói: “Đương nhiên sẽ không.”
Ta có chút căm phẫn, ta cảm thấy anh chàng này đang trêu cợt ta, rướng cổ lên hỏi: “Chẳng lẽ ngươi coi trọng ta?”
Anh chàng kia ngẩn người, khóe môi như có như không khẽ nhếch lên: “Ngươi tên gì?”
“…..” Ta giữ im lặng để kháng nghị.
“Không nói, vậy từ đây về sao bản quân gọi ngươi là hạt châu giả”
“Ông đây tên là Lưu Cẩm.” Im lặng kháng nghị không có hiệu quả, ta quyết định bạo phát.
“Ai là ông của ai?”
Ta chán nản trả lời: “Ngươi là ông của ta” Người đứng dưới mái hiên của
người khác thì không thể không cúi đầu, phụ tôn người chớ giận, chớ
giận.
Sau đó anh chàng kia miễn cưỡng gọi vọng ra bên ngoài, bảo một tiên tì đến
căn dặn: “Thu xếp một chỗ cho Lưu Cẩm, kể từ hôm nay nàng ta là tiên
đồng của bản quân, chuyên hầu hạ cho bản quân.”
Ta vô cùng tức giận: “Ai là đồng tử của ngươi!” Ta nghĩ lúc mình ở Ma giới uy phong lẫm lẫm cỡ nào cũng chưa từng có phong thái cao ngạo thu nhận
một đồng tử như vậy, nay trơ mắt nhìn tên này cư nhiên dám bảo ta là thư đồng của hắn, đúng là sỉ nhục rất lớn!
Hắn ngồi trước bàn, tiện tay lật một quyển sách, thản nhiên nói: “Lúc ở
nhân gian, mấy lần ngươi dám đối nghịch với bản quân, bản quân còn chưa
so đo tính toán với ngươi, ngược lại ta còn ban ân cho ngươi là đồng tử
của ta, được vinh hạnh ở lại thiên cung tu hành, như thế nào, uất ức cho ngươi?”
Ta khẽ cắn môi: “Đúng là có chút uất ức”
“Hử?”
Ta vội thấp giọng bảo: “Ý của ta là ngươi có chút uất ức.”
Thôi thôi, ta đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của hắn, hắn cũng có thể xem là đối thủ hiếm có của Ma giới chúng ta, sợ là ngay cả Lan Hưu cũng đánh
không lại hắn, ta lại càng rơi vào cảnh nguy hiểm. Ma tộc chúng là là
những kẻ biết khó mà lui, có thể nói ta là một tấm gương sáng trong số
bọn họ.
Trước kia lúc còn ở Ma giới, phụ tôn luôn nhắc đi nhắc lại bên tai ta, tiên
ma không thể cùng tồn tại, tiên ma không thể cùng tồn tại, người của
Tiên tộc đều âm hiểm, giả dối, quỷ kế đa đoan, cứ nhắc đi nhắc lại như
thế như ta vẫn chưa từng để tâm. Hiện giờ xem ra, gừng càng già càng
cay, phụ tôn thật sự là người có khả năng dự đoán.
Cuối cùng, tiên tỳ cũng nghe theo lời căn dặn của tên kia, dẫn ta đi sắp xếp mọi thứ, ta thật sự đã trở thành một đồng tử thấp kém trong Diễm Thải
Cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...