Tôi tràn đầy sức sống trở về nhà, còn chưa đến tám giờ tối. Bác Trương ôm con mèo già, ngồi trong phòng khách xem TV, thấy tôi trở về, nói: “Hôm nay bác làm món giò heo đậu nành, hương vị ngon lắm, cháu không ở nhà, bác và Tiểu Diệp đều ăn no.”
Thành tâm nghĩ đến tôi? Mà coi tôi như không khí.
“Bác đã nhiều tuổi như vậy, cần chú ý dưỡng sinh ạ, giò heo chứa nhiều cholesterol, mà bác lại ăn vào buổi tối, ngày mai đến trường cháu chạy tám nghìn mét đi ạ.” Tôi cười hì hì nói.
Bác ấy vừa nghe đã biết tôi không nói tốt, rõ ràng không để ý tới tôi, hát rầm rì theo kinh kịch: “Tân Tứ quân* ngay tại Sa Gia Banh, cây đại thụ này có bóng mát tốt…”
(*Tân Tứ quân: lực lượng vũ trang cách mạng do Đảng Cộng Sản Trung Quốc lãnh đạo trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật.)
Tôi lấy nước khoáng trong tủ lạnh ra uống, uống vài ngụm to, vừa nãy ăn thịt nướng, hơi mặn.
Tôi lau miệng chuẩn bị lên lầu, bước đi rất cẩn thận, cố gắng đi nhẹ nhàng nhất có thể, để tránh kinh động đến vị thiếu hiệp trên lầu, ai biết anh ta muốn chèn ép tôi thế nào?
Cửa phòng anh ta đóng, có ánh sáng vàng le lói ra ngoài, anh ta đang học tập ở trong. Tôi muốn mở cửa phòng mình, anh ta vẫn không có động tĩnh gì.
Đột nhiên bác Trương thùng thùng đi tới, nói với tôi ở dưới cầu thang: “Hôm nay trả tiền điện nước, chúng ta ba một ba mươi mốt, Tiểu Diệp trả giúp cháu, cháu nhớ trả lại cho nó.”
Tôi vừa nghe đã đau lòng, tiền tiêu vặt trong hầu bao của tôi không còn bao nhiêu, thế mà còn bị thúc giục trả tiền chi tiêu; càng đau lòng là, tổng cộng ba người, Diệp Hải dựa vào cái gì mà trả giúp tôi? Bác ấy là chủ nhà, nửa ngày cũng không chờ được à?
Diệp Hải mở cửa ra, thấy tôi anh ta rất cao hứng: “Em đã trở về?”
Tôi đau đầu nhất là cái này.
Đàn ông tan làm, phụ nữ Nhật Bản đều nói như vậy, làm tròn bổn phận của người vợ bé nhỏ hiền đảm. Anh ta vẫn chưa làm đủ, dép đi trong nhà của tôi đâu?
Tôi không trả lời, chỉ nói với anh ta: “Bao nhiêu tiền vậy? Tôi trả lại cho anh.”
“Không nhiều. Quên đi.”
Tôi nói: “Không nhiều cũng phải tính rõ ràng, tôi cũng không muốn nợ
Bác Trương ở bên dưới nói: “Tổng cộng 276, mỗi người 92.”
Tôi đưa cho anh ta một trăm tệ: “Trả lại tôi tám tệ.”
Anh ta tìm cả buổi, tìm ra mười tệ đưa cho tôi: “Không có tiền lẻ.”
Tôi tìm hai tệ trả cho anh ta.
Lúc tôi lật túi áo, thấy sắc mặt anh ta ngày càng khó coi.
Lại ngẩng đầu, Diệp Hải nói: “Này, anh…”
Tôi chậm rì rì nói: “Tôi mệt quá rồi, tôi muốn đi ngủ.”
Anh ta quay đầu, về phòng của mình, cửa phòng vang lên tiếng đập uỳnh uỳnh dứt khoát.
Tôi đánh răng tắm rửa, lên giường ngủ sớm. Đầu dính trên gối, vừa nhắm mắt lại, miệng liền mở ra, gần như muốn cười rộ lên.
Trong buổi phát biểu của Mạc Lượng, tôi b điểm danh rõ ràng, nhưng tôi cũng không nghe thấy vấn đề gì, lảo đảo đứng lên, tôi nói: “Thưa thầy, em không biết ạ.”
Cách khá xa, cũng không thấy ý cười kiềm chế trong mắt anh: “Vậy sau này phải chăm chỉ học tập.”
Sau đó anh hỏi người khác: “Ai có thể nói cho tôi tên bốn đại dương?”
Các bạn còn lại đều trả lời.
Tôi tức chết mất, quay đầu hỏi cậu bạn Tây Tạng: “Cậu có ngốc không thế? Có cái này mà cũng không nói cho tớ?”
“Không phải tớ cũng không nghe à?”
Mắt tôi chứa lệ nhìn thầy chủ nhiệm quay đầy nhìn tôi, sinh viên năm hai à, khoa địa chất học à, tên bốn đại dương mà cũng không biết sao.
Sau buổi phát biểu, tôi đi đi lại lại ngoài phòng nghiên cứu của anh, tôi phát hiện mấy câu của Lâm Hoa Âm không được một câu hữu dụng, còn chưa đợi đến lúc tôi cảnh tỉnh cho Mạc Lượng, tôi đã bị công án.
Phải làm sao bây giờ? Lời kịch tôi đã chuẩn bị tốt không nói được, mà đã gặp lại, anh ấy chắc chắn còn ấn tượng với tôi? Tôi càng nghĩ càng sợ hãi: anh ấy thích con gái thông minh xinh đẹp, anh ấy sẽ không thích cô gái ngốc nghếch ngay cả tên bốn đại dương cũng không trả lời được
Tôi thấy lãnh đạo, giảng viên chậm rãi đi ra từ phòng nghiên cứu, mấy người đi trước đều là lãnh đạo của những bộ phận nào đó, bắt tay với Mạc Lượng, nói lời tạm biệt, ngồi lên chiếc xe đen của mình ra khỏi cổng trường; tiếp đó là mấy vị lãnh đạo của trường, cũng bắt tay Mạc Lượng, nói lời tạm biệt, ngồi lên chiếc xe đen của mình trở về phòng làm việc; sau đó là lãnh đạo và giảng viên khoa chúng tôi, bắt tay với Mạc Lượng, nói lời tạm biệt, ngồi lên chiếc xe đen của mình không biết chạy đi đâu.
Tôi chờ đến lúc Mạc Lượng bắt tay nói lời tạm biệt bảo vệ cổng, sau đó ngồi trên chiếc xe đen của mình cũng đi, ai biết anh ấy đi về phía tôi, tôi lùi mấy bước về vườn hoa ở phía sau, Mạc Lượng nói: “Là An Phi à? Em ở đây cứ như con mèo làm gì thế?”
Chạng vạng ngày hè mang mùi thơm ngào ngạt, hoa phù dung trong trường nở rộ, ánh tịch dương chảy ra từ khe hở của tán lá, anh đi đến bên cạnh tôi, gạt lá cây che trước mặt tôi, chúng tôi đều cười rộ lên.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, đẹp thật, trong ánh mắt đen láy đều là trí tuệ.
Anh xoa xoa tóc tôi: “Đói không? Anh tìm một chỗ ăn cơm nhé.”
Sau đó tôi và anh ngồi lên chiếc xe đen của anh rời đi.
Vì trong túi tôi không có tiền, hơn nữa còn ăn kiêng, nên đã lâu tôi không ăn uống tử tế, tôi cảm thấy miếng thịt bò mỡ thịt đan xen kiểu Nhật Bản này cũng hại người y như chàng trai trước mắt. Sao anh lại rót chứ?
“Em không uống rượu.”
“Oh?” Anh nhìn tôi, sau đó lấy cái chén đi, “Vậy anh rót ít thôi.”
“Em nếm một chút cũng được.”
Mạc Lượng cười rộ lên: “Ừ, đừng uống nhiều là được.”
Sau khi ăn no, trong miệng toàn mùi thịt nướng thơm thơm và mùi rượu thanh thanh, tôi nói: “Đã lâu không gặp.”
“Sau này sẽ gặp thường xuyên.”
“Không biết sau này xưng hô với anh thế nào.”
“Trong trường học vẫn là thầy giáo, ngoài trường học em gọi là gì cũng được. Phi Phi, nếm thử miếng bạch tuộc này đi.”
Trong lòng tôi rất là vui mừng, sao anh ấy gọi “Phi Phi” lại dễ nghe như vậy nhỉ? Tại sao bố mẹ gọi tôi hai mươi năm nay mà tôi cũng không đến mức độ này nhỉ?
Anh gắp miếng bạch tuộc vào bát tôi, trong lòng tôi vừa hạnh phúc vừa khó xử, thật ra, tôi không ăn cá.
Người tới giải vây không ngờ lại là chủ nhiệm khoa, thầy kéo cửa nhà hàng Nhật Bản ra thấy chúng tôi, nói với Mạc Lượng: “Vừa rồi nói cùng nhau ăn cơm, sao cậu lại chạy?”
Anh ấy chỉ tôi: “Đã lâu không gặp, đưa em gái tôi ra ngoài một chút.”
Thầy chủ nhiệm sẽ không nhớ tôi là cô sinh viên hôm nay ngay cả tên bốn đại dương cũng không trả lời được chứ?
Tôi vẫn học lớp dưới, chủ nhiệm không có nhiều ấn tượng với tôi, rốt cuộc cũng là nhà khoa học, thuận miệng nói một câu cũng muôn đời không thủng: “Chả trách thành tích tốt.”
Sau đó họ bắt đầu nói chuyện dự án nghiên cứu khoa học, tôi thật cẩn thận bỏ cái chân nhỏ của bạch tuộc ra khỏi đĩa, uống chút rượu rồi nhìn Mạc Lượng nói chuyện.
Anh có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt của phần tử trí thức trẻ, sâu đen không đáy, chân thành mà lại thâm sâu; bởi vì uống rượu, nên mặt anh hơi đỏ lên, nói nhanh hơn buổi chiều, thái độ sôi nổi lại tích cực: “Tôi phải nhanh một chút, thiết bị cũng gần đủ, có bốn thiết bị sắp được chuyển từ Nhật Bản tới…
Chủ nhiệm nói: “Kinh phí được nhà nước trực tiếp tài trợ, lớn hơn số tiền Bộ phê duyệt, hiệu trưởng nói ngày mai đưa cậu gặp…”
Tôi nghe thấy cái tên thường xuyên nghe được trên TV.
Trong lòng tôi tán thưởng, thật là lợi hại, thật là mũi nhọn.
Tôi lật người trên giường, hướng mặt về phía vách tường, trên đó có một cái lỗ nhỏ, tôi lấy tay ấn ấn vào đó, thật nông, đương nhiên sẽ không xuyên qua được. Xuyên qua được thì thế nào chứ? Tôi cũng không nhìn Diệp Hải ngủ ở cách vách đâu.
Có đẹp hơn nữa cũng vô dụng.
Tôi tự nói với mình, người này vốn là tiểu nhân của tôi, trên vả vai tôi chỗ bị mảnh thủy tinh đâm vào vẫn còn vết sẹo hồng đó; nếu bảo tôi vẫn còn chút lòng háo sắc với anh ta, tôi chỉ có thể nói, có mấy cô gái không háo sắc nào? Tôi còn chưa tính là nghiêm trọng nhất đâu; thật sự hại đến tôi là tối hôm đó, thật ra đối với ai, dùng tư thế cơ thể nào cũng được, thật sự đã làm, hôn một cái, cũng không phải vấn đề rất nghiêm trọng, ánh mắt người này nhìn tôi còn mang ý uy hiếp, trời biết ngày đó tôi lo sợ thế nào, tôi phải giải quyết triệt để cái chuyện này với được.
Trước đây tôi thích xem “Vườn sao băng”, ngoài anh Tây Môn mặc quần áo cứ như nông xí (nông dân xí nghiệp), tôi ghét nhất đàn chị họ Tĩnh, chị ấy biết Hoa Trạch Loại thích mình, mà lại không thích Hoa Trạch Loại, suốt ngày nói toàn lời hay, muốn mà còn làm bộ, cái gì mà “Chị chỉ cảm thấy em không phải người giống như chị”.
Chị hai ạ, chị có muốn không, nói một câu cho rõ ra x>
Tôi còn nhỏ đã thích thiện ác rõ ràng, con gái không thể như vậy.
Lòng tôi vừa định ra một chủ ý.
Tôi ngủ rất say, không mơ thấy Mạc Lượng.
Ngày hôm sau tôi thức dậy cũng sớm như bác Trương, bác ấy dậy sớm liền đưa con mèo ra khỏi cửa, tôi nấu cháo, lấy ô liu ra ăn cùng, luộc bốn quả trứng gà, bóc vỏ, chúng nằm vểnh cái mông trắng bóc trên đĩa, trông vô cùng đáng yêu.
Diệp Hải rửa mặt xong thấy vậy, có chút kinh ngạc.
“Tôi làm đấy, mời anh ăn.”
Anh ta ngồi xuống ăn cháo và trứng gà, ăn mấy miếng to, sau đó nói với tôi: “Cảm ơn em nhé, rất thơm ngon.”
Tôi nhìn ra bên ngoài, trên bầu trời xanh có mấy đám mây trắng nhỏ, thời tiết thật sự rất đẹp.
“Hôm qua, anh muốn nói gì với tôi
“Anh lấy được ba bộ đồ lặn.” Diệp Hải nói, “Cũng đừng nói anh gia nhập tổ lặn sẽ tăng thêm gánh nặng cho mọi người.”
“Nói cái gì vậy?” Tôi nói, “Là chuyện đã định rồi, anh có đồ lặn hay không cũng cho anh tham gia.”
“Thật ra, chuyện đó không phải tất cả.” Anh ta buông bát, nhìn tôi nói, “Còn có chuyện khác.”
“Chuyện gì vậy?”
“Sắp chiếu phim “Sắc giới”, chúng ta đi xem nhé.”
May mắn tôi không ăn cháo, nếu không sẽ phun vào mặt anh ta mất.
“Anh không biết phim đó có nhiều cảnh nóng à?”
“Rạp chiếu phim đều cắt hết rồi. Dù thế nào cũng là phim bom tấn mà.”
“Vậy thì được,” tôi nói, “Nếu tôi có thời gian sẽ đi ngay.”
Anh ta ăn no, chuẩn bị đi, xốc túi sách lên hỏi tôi: “Em có đến trường không? Anh lai em
“Lát nữa tôi đi. Tôi tự đi.” Tôi nói, “Diệp Hải này, tôi có mấy câu muốn nói với anh.”
Anh ta quay đầu nhìn tôi, không lên tiếng.
“Anh vốn nói với tôi, anh đến đây là muốn tìm bạn gái, đúng không?”
“Ừ.”
“Có tin tức gì chưa?”
“… Không có.”
“Tối hôm đó hai ta không phải thật chứ?”
“…”
Thật ra tôi nói tới đây rất khó duy trì trấn định, loại truyện này dù là người lão luyện trong tình trường nói ra cũng phải tính toán kế hoạch một phen, biến thành tôi nói, lại càng khó khăn. Nhưng tôi chủ ý đã định, nói muộn không bằng nói sớm, tôi nhất thời hồ đồ làm ra sai lầm nhỏ, sớm tu sửa mới là đúng. Tôi không phải là người dây dưa.
“Tối hôm đó là tôi không đúng. Tôi nói lời xin lỗi anh trước. Anh có người trong lòng của anh, nói thật với anh, tôi cũng có người trong lòng, hai ta, còn phải phân rõ giới hạn, miễn để sau này anh gây phiền toái cho tôi, hay tôi gây phiền toái cho anh.”
Lúc tôi nói với anh ta, anh ta vẫn không ngừng động tác, đeo giày, ra khỏi nhà, lấy chìa khóa xe, lên xe, luôn đưa lưng về phía tôi, nhưng tôi vẫn nói chuyện với anh ta, mà không thấy vẻ mặt anh ta.
Anh ta như không nghe thấy gì, ngồi lên xe muốn đi, tôi nhanh chóng túm lấy chỗ ngồi sau.
“Này, sao anh lại không lịch sự thế hả? Tôi nói chuyện với anh anh có nghe thấy không?”
Chân trái của anh ta chống xuống đất, rốt cuộc không định đi nữa, đứng lại, mười giây sau mới quay đầu.
Không ngờ trên mặt lại mang nụ cười: “Em nghĩ anh là người thế nào? Anh cũng không đến mức ngốc như vậy. Tối hôm nào thế? Có chuyện gì? Anh đều quên rồi. Sáng hôm qua anh còn trêu chọc em mà.”
Tôi nhìn anh ta, mặc chiếc T – shirt màu hồng, bộ dáng rất vui vẻ.
“Không phải em bị anh dọa đấy chứ? Anh vừa tới trường không lâu, cũng không quen nhiều bạn, chỉ có em là nói chuyện nhiều hơn một chút, anh cũng không thể tìm một cậu bạn cùng đi xem “Sắc giới” được.”
“…”
“Chuyện đó em không phải nghĩ làm gì. Cắt.”
“Vậy thì tốt. Anh đi đi.”
Tôi thống khoái nói.
Tôi buông lỏng tay, xe đạp của Diệp Hải “vèo vèo” lướt đi.
Tôi vừa xoay người, bầu trời xán lạn bỗng đoàng đoàng vài tiếng sấm, tôi còn chưa kịp chạy vào nhà, hạt mưa đã rơi xuống.
Mưa to cả ngày vẫn chưa ngừng.
Vẫn mưa mãi đến tối.
Lúc tôi học bài, nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa, không lâu sau, Diệp Hải ướt sũng như chuột lột đứng trước cửa phòng tôi, vẫn tươi cười, trong tay là hai tấm vé: “Bảy rưỡi tối thứ sáu nhé. Buổi sáng đã nói rồi, cùng đi xem “Sắc giới”.”
Tôi quay lưng về phía anh ta, hầm hừ với mình: những gì buổi sáng nói không phải đều là vô ích chứ?
Mã não thủy thảo, rối loạn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...