Ký xong hợp đồng, đi ra từ trong cao ốc Kim Ưng, vài người cùng làm hạng mục nháy mắt như trúng giải thưởng lớn, hưng phấn tột độ, vứt hết bộ dáng căng thẳng mất tự nhiên vừa rồi, bảy miệng tám lời vây quanh Hứa Diệp hỏi đông hỏi tây.
"Nghe nói Sở Nhị thiếu là người vô cùng kỹ tính, lần này cư nhiên đánh giá cao thiết kế của chúng ta, quả thực rất ngoài ý muốn!"
"Thiết kế bên Vạn Hoa kia khẳng định không tốt bằng chúng ta."
"Chính là, có Kim Ưng đầu tư, cảm giác thực phấn khích."
"Hứa tổng không biết đâu, Chu Vi vừa rồi nói cô ta định hi sinh nhan sắc đi câu dẫn Sở tổng ha ha ha ha......"
"Đi tìm chết đi! Đó là tôi nói đùa!"
"Vậy ánh mắt ai một mực nhìn chằm chằm người ta, còn nói "Thực đẹp trai", không phải cô sao?"
"Chỗ chúng ta có Hứa tổng cũng rất đẹp trai!" Nữ viên chức gọi là Chu Vi chuyển hướng sang cậu: "Đúng rồi, đến cùng Hứa tổng làm sao để thuyết phục anh ta vậy?"
Khóe miệng Hứa Diệp giật một cái, cảm giác đau đau ở chỗ bị cắm vẫn còn sót lại, eo cũng đang mỏi mỏi. Loại phương thức "Thuyết phục" này khiến cậu vừa nghĩ đến mặt liền hồng, vì thế nói sang chuyện khác: "Gần đây mấy người đều vất vả, hợp đồng ký đã xong, buổi tối hôm nay các chúng ta cùng nhau cao hứng một chút đi. Tôi mời khách."
Lời này làm mọi người triệt để nổ tung, phân vân đề nghị xem nên đi đâu ăn uống xa hoa nhất, ăn hảo, ăn hảo, ăn đến mức ví tiền Hứa tổng trống trơn.
Trong lòng Hứa Diệp cũng thực hào hứng, đơn giản cho bọn họ làm ầm ĩ một bữa. Bữa tối uống chút rượu, ăn xong định đi trước, lại bị đám người kia giữ chặt không buông, chỉ có thể cùng bọn họ tiếp tục đi quán bar chúc mừng.
Phó hạng mục – Chu Vi năm nay hai mươi chín tuổi, bước vào Bạch Hạc được ba năm, vẫn luôn ôm tâm ngưỡng mộ đối với vị thiếu gia trẻ tuổi mà tài năng này. Lần này khó có được cơ hội tiếp cận gần như vậy, càng mượn rượu giả say, mềm mềm dựa đầu vào vai Hứa Diệp. Hứa Diệp ngẩn ra, đưa tay đỡ cô, bị cô nàng tự nhiên ôm lấy cánh tay. Tóc dài màu nâu của nữ nhân rũ xuống vai cậu, một hít một thở đều là hương khí ôn nhuyễn.
"Chu Vi?" Cậu nhẹ nhàng lắc lắc nàng. Cô mơ hồ "ân" một tiếng, cả người đều dính sát, dựa vào càng nhiều.
Còn lại mấy người kia đều đã say đến mức ngã trái ngã phải, lấy phong thái ga lăng ngày thường của Hứa thiếu khẳng định sẽ tự mình đưa cô về tận nhà. Nhưng Hứa Diệp cũng uống không ít rượu. Nếu đêm nay cô chủ động xuất kích, không cẩn thận có thể kích ra tình một đêm. Chu Vi ôm tâm tư như vậy, làm sao bằng lòng thể hiện mình còn thanh tỉnh, vừa ôm Hứa Diệp vừa giả say.
Kết quả sau một cuộc điện thoại, cùng cô ngồi trên taxi về nhà lại là thư ký Lily.
"Được rồi đừng giả bộ nữa." Bị gọi ra đưa người về nhà, Lily đen mặt châm chọc nói: "Cô dùng chiêu này trên người Hứa tổng không hiệu quả đâu."
Chu Vi tức giận không nhẹ, xoay mặt nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Không cần cô xen vào việc người khác."
Lily cười lạnh nói: "Trong lòng anh đã sớm có người khác, tôi khuyên cô đừng tính toán nữa."
"Là ai?" Chu Vi trợn tròn mắt.
"Dù sao cũng không phải cô." Lily liếc mắt nhìn Chu Vi một cái, không nói nữa. Lily rất rõ ràng cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Đem một đám cấp dưới không khiến người ta bớt lo đuổi về nhà, từ quán bar đi ra, Hứa Diệp đứng bên lề đường, kéo lại cái áo. Tầm mắt dừng ở chiếc Mercedes-Benz màu đen đối diện, giơ tay lên, cười một cái.
Anh tự mình tới đón cậu.
Cậu mở cửa xe chui vào, Sở Dục ngồi trên ghế sau nghiêng mặt nhìn cậu. Sắc mặt Hứa Diệp ửng đỏ vì uống rượu, mi nhãn đều mang tiếu ý mơ hồ, cậu đưa tay ôm lấy nam nhân, đem đầu anh cọ vào ngực cậu, mơ mơ màng màng nói: "Em uống nhiều quá."
Phản ứng như vậy khiến Sở Dục cảm thấy thú vị, hỏi: "Cho nên?"
"Ân......" Cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, híp mắt nói: "Đêm nay anh sẽ do đại gia em lo."
"Nga?" Môi mỏng của nam nhân nhếch lên một độ cong đẹp mắt: "Như vậy, đại gia ngài định đem ta làm gì bây giờ?"
Hứa Diệp nhếch miệng cười, vươn móng vuốt ra, gẩy gẩy khuy áo đối phương, miệng nói: "Chỉ cần anh ngoan ngoãn, đêm nay đại gia sẽ hảo hảo thương anh." Một bộ dáng bá đạo mười phần.
Sở Dục khẽ cười ra tiếng, nói với tài xế Tiểu Âu bị đoạn đối thoại này làm cho kinh ngạc ngây ra như phỗng: "Lái xe đến bờ sông." Tiểu Âu cũng là người thông minh, tự nhiên biết Nhị Thiếu đang hưng trí, đem xe chạy đến bờ sông không người cạnh sườn núi, sau đó xuống xe tránh đi.
Hứa Diệp lột nửa ngày, mà một viên cúc áo sơmi cũng chưa cởi được. Cậu khó chịu đầy mặt trực tiếp dùng lực kéo xuống, trực tiếp đem áo sơmi xé ra. Sở Dục cũng không đau lòng, ngồi trên ghế sau rộng rãi tùy cậu tác loạn, còn chủ động nằm xuống, một bộ dáng dung túng.
"Anh là của em nga......" Màn đêm không có trăng, ánh mắt Hứa Diệp thoạt nhìn như trân châu đen mỹ lệ lộng lẫy nhất. Cậu cúi người hôn môi nam nhân dưới thân, triền miên mà nhiệt tình. Hôn cho đến khi bản thân sắp thở không nổi mới tách ra, cúi đầu liếm cắn đầu v* trên ngực đối phương, bắt chước vài chuyện Sở Dục từng làm với cậu, từng chút từng chút lưu lại ấn ký của mình trên thân thể rắn chắc. Giống như tiểu cẩu tham ăn, một đường xuống phía dưới, cởi bỏ thắt lưng nam nhân, cởi ra hai tầng quần trong ngoài, hôn đến rừng rậm tươi tốt giữa hai chân đối phương. Sau đó ngẩng đầu, lộ ra thần tình mê mang không biết làm sao.
"Quên nên làm cái gì kế tiếp sao?" Sở Dục vỗ về đầu cậu, thoáng nâng cao hạ thân nói: "Ta sẽ dạy em. Há miệng, ngậm nó."
Hứa Diệp cơ hồ làm theo mệnh lệnh của anh như bản năng, đem khí quan cực đại có vẻ dữ tợn kia nhét vào miệng, cẩn thận lấy lòng, ngậm một hồi mới nhận thấy không đúng lắm, tức giận né tránh nói:"Không phải thế này!"
Nam nhân cười cười ngồi dậy đem cậu mặt đối mặt ôm trên đùi, dùng thắt lưng đem hai tay cậu trói chặt, sau đó tìm kiếm một lọ trơn dịch, bôi vào đầu ngón tay, tiếp nhập vào cái miệng nhỏ mới được chăm sóc giữa trưa kia. Trong óc Hứa Diệp còn sót lại vài tia ý thức, biết được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cậu không an phận vặn vẹo thắt lưng, giãy dụa nói: "Em muốn ở mặt trên......"
"Em hiện tại không phải ở mặt trên sao?" Trong mắt cười của Sở Dục có tầng tầng nguy hiểm.
"Không đúng, ô...ô..." Hứa Diệp như hài tử bị đoạt kẹo, ủy khuất đầy mặt.
"Không đúng chỗ nào?" Sau khi hoàn tất khuếch trương, nam nhân ôm lấy cậu, đem đỉnh tính khí đặt trước cửa động giữa hai mông, sau đó thả lỏng lực đạo một chút, làm cho cả người cậu dựa vào mình, mới để cậu chậm rãi ngồi xuống.
"A a — đau......" Thời điểm cả căn hung khí đi vào, sức nặng thân thể khiến cự vật kia sáp càng sâu. Cơ vòng bị mở ra đến cực hạn, Hứa Diệp thở gấp dựa vào lòng Sở Dục khóc nức nở: "Khó chịu...... Em không cần cái này...... Em muốn ở mặt trên......"
"Ngoan, một lát sẽ tốt." Nam nhân vỗ về lưng cậu, hôn môi cậu, đè nén khoái cảm sôi trào để chờ cậu thích ứng.
Kế tiếp mọi thứ nước chảy thành sông, eo Hứa Diệp bị hai tay hữu lực gắt gao khống chế, lần lượt bị ôm lên rồi lại hạ xuống, bị bắt dùng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới đem côn th*t cực nóng như lửa lại kiên cố như sắt kia hảo hảo yêu thương. Giữa trưa đã làm một lần vô cùng kịch liệt, lúc này toàn thân đều mềm nhũn vô lực. Càng làm càng triệt để tỉnh rượu, khóc lóc cầu xin tha thứ: "Chủ nhân...... Sắp hỏng rồi, ô..ô...... Em từ bỏ, em có thể dùng miệng cho ngài...... Cầu ngài...... A....a.."
Bên trong không gian nhỏ hẹp cũng có thể có rất nhiều cách chơi, Hứa Diệp bị bắt đổi vài loại tư thế thừa nhận thế công mãnh liệt của nam nhân, khi tinh hoa nóng cháy của nam nhân lần nữa bắn vào cơ thể cậu, đồng thời Hứa Diệp cũng cao trào vô lực nằm trên người Sở Dục, lông mi thật dài rũ xuống, như muốn đi vào giấc ngủ. Sở Dục vỗ về gáy cậu, hôn nhẹ nước mắt của cậu, như đại miêu thoả mãn khẽ liếm môi cậu, ngữ khí sủng nịch nói: "Ta là của em."
Dâng lên tận cửa, trêu chọc Sở Nhị thiếu, kết cục chính là nằm trên giường một buổi sáng. Nhớ tới một hồi chấn động mơ mơ hồ hồ trên xe tối hôm qua, Hứa Diệp xấu hổ, quả thực hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào. Giữa trưa vừa mới làm, buổi tối liền chạy đến xe của nhân gia để cầu hoan, này quả thực khiến...... cậu đau đầu.
Đỡ eo xuống lầu, thấy nam nhân ngồi trên sô pha ở phòng khách, cả kinh: "...... Sao ngài lại ở đây?"
Sở Dục buông bản báo cáo vắn tắt trong tay, hỏi lại: "Ta ở trong nhà của chính mình là rất kỳ quái sao?"
"Không phải, em cho rằng ngài đi làm......" Cậu đỏ mặt giải thích: "Ân...... Đêm qua, em quả thật uống quá nhiều......"
"Loại lấy cớ này, là định bội tình bạc nghĩa với ta sao?" Nam nhân mỉm cười nhìn cậu: "Tối hôm qua em còn nói ta là của em bên tai ta."
"......" Hứa Diệp hỗn độn, đến cùng là ngày hôm qua cậu đã làm cái gì?!?
"Lại đây." Nam nhân để cậu nằm ngang trên đùi mình, nhẹ nhàng thay cậu xoa eo: "Thể năng của em kém quá, về sau mỗi tuần lấy ra hai buổi tối để bơi lội. Như vậy thời điểm ta ôm em, song phương đều có thể càng tận hứng."
Hứa Diệp mặt đỏ tai hồng gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...