Sô pha dành cho một người cũng không nhỏ hẹp, thời điểm đầu gối cong lên, gác chân sang hai bên tay vịn bằng da, hai chân mở ra góc độ đủ lớn để bộ vị yếu ớt hoàn toàn lộ rõ. Hai chân nâng lên khiến kẽ mông cũng hơi bị tách ra một chút. Thân thể trắng nõn của Hứa Diệp bởi vì xấu hổ mà ửng hồng. Cậu quẫn bách nghiêng mặt đi, lấy tư thế khuất nhục phơi bày thân thể trước mặt chủ nhân của mình.
Thước bản thong thả xẹt qua thân thể, lưu lại một tia xúc cảm lành lạnh. Khi nó không kiêng nể gì đi đến giữa hai chân, gây xích mích với ngọc hành bán cương kia, Hứa Diệp theo bản năng rụt lui thân mình về phía sau. Chỉ chớp mắt cậu liền biết mình phạm vào sai lầm gì, thanh âm "Chủ nhân......" kia còn chưa thoát ra khỏi miệng, mặt đùi trong dĩ nhiên trúng một roi không nhẹ.
"Nếu em thích động đậy như vậy, ta thành toàn cho em." Khóe mắt Sở Dục hơi rũ xuống, dùng thước bản lạnh lẽo đặt ở phía sau hậu huyệt, trầm giọng nói: "Lấy ngón tay tự khuếch trương cho ta xem."
Nghe vậy, Hứa Diệp không thể tin mở to hai mắt.
"Cho em mười phút, sau mười phút ta sẽ đem món đồ chơi trên bàn kia cắm vào. Nếu trình độ khuếch trương của em chưa đủ......" Nam nhân chậm rãi nhếch môi, lộ ra một nụ cười trêu tức lại mang theo cảm giác áp bách: "Em có thể thử nghĩ một chút liền biết kết quả."
Sở Dục luôn nói là làm, sau khi hạ mệnh lệnh tuyệt đối sẽ không thay đổi, ngoan ngoãn vâng lời mới là đường sống duy nhất. Hứa Diệp quay đầu thoáng nhìn mát xa bổng bằng cao su to bằng cánh tay trẻ con trên bàn, sắc mặt trắng bệch. Kích thước kia dù cho làm tốt khuếch trương, cắm vào cũng sẽ thập phần gian nan, mà dưới tình huống không chuẩn bị tốt...... Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy cả người phát đau.
Từ vài lần trước nam nhân trêu chọc, Hứa Diệp mơ hồ đã biết quá trình khuếch trương là như thế nào. Nhưng mà biết là một chuyện, thực tế thao tác lại là một chuyện khác. Giờ phút này, phải mở rộng hai chân trước mắt nam nhân, lấy ngón tay đùa bỡn hậu huyệt của chính mình, thật sự là khiến cậu xấu hổ không biết làm thế nào cho phải.
Hứa Diệp chân tay luống cuống nhìn chủ nhân của cậu, trong mắt có vài phần ý vị cầu xin. Mà nam nhân lại chỉ vừa ôm cánh tay tựa vào sô pha đối diện cửa sổ sát đất vừa nhìn cậu, ngẩng đầu liếc qua đồng hồ treo trên tường, mặt không chút thay đổi báo giờ: "Em còn chín phút."
Nôn nóng cùng quẫn bách xen lẫn một chỗ, Hứa Diệp không hề có đường lui nhận mệnh nhắm mắt lại, đem ngón tay giữa của tay phải đâm vào hậu huyệt. Trong nháy mắt, đốt ngón tay bị dũng đạo ấm áp căng chặt vây quanh, bởi vì bị dị vật đột nhập nên hậu huyệt theo bản năng chống cự co rút lại, đè ép ngón tay. Ngón tay của chính mình khuấy động trong thân thể, cảm giác xấu hổ ấy không cách nào hình dung được, mặt Hứa Diệp nóng bừng như muốn thiêu đốt, tầm mắt vẫn không dám nhìn đối phương. Cậu chậm rãi rút ngón giữa chưa vào đến tận gốc, muốn thử gia nhập ngón trỏ.
Mặt đùi trong trúng một phát thước bản. Hứa Diệp hốt hoảng ngẩng đầu, tầm mắt mờ mịt nhìn sang bên cạnh chủ nhân của cậu, thấy mấy bình bôi trơn đã sớm được chuẩn bị tốt trên bàn, mới hiểu được anh vì sao cắt ngang hành động của mình.
Trực tràng sẽ không phân bố dịch thể để làm trơn, dưới trạng thái bên trong khô ráo như vậy mà ma sát và va chạm sẽ rất dễ dàng thụ thương. Trong quá trình điều giáo của Sở Dục, sau khi thanh tẩy xong, Hứa Diệp có thói quen làm bôi trơn đơn giản, mức độ để một ngón tay đi vào cũng không khó khăn, nhưng lại không đủ ướt át đến mức có thể hoàn thành toàn bộ công tác khuếch trương. Mà vừa rồi một mực khẩn trương và thẹn thùng khiến cậu căn bản ngay cả trình tự này cũng quên, giờ phút này vội vàng đỏ mặt bổ sung.
Hai căn ngón tay thong thả tạo thành hình vòng cung, trơn dịch hơi lạnh tiến vào cơ thể cực nóng khiến cậu run rẩy. Thở dốc càng thêm nặng nhọc, Hứa Diệp muốn thử thả lỏng phần bụng và bắp đùi buộc chặt của mình, thích ứng với cảm giác niêm màng chống cự: "Ngô......" Ngón tay chuyển động đè ép đến một chỗ nào đó, thân mình cậu run lên, phát ra một tiếng than nhẹ, lại xấu hổ mà gắt gao cắn chặt môi.
Trên sô pha bằng da màu đen, da thịt trắng nõn óng ánh ửng đỏ dưới ánh đèn. Giữa hai chân mở rộng, bị mệnh lệnh cắm ngón tay đùa bỡn chính hậu huyệt của mình. Càng lúc tiếng thở dốc càng nặng nề hơn, lồng ngực phập phồng trong bóng đêm yên tĩnh nhuộm khí tức ái muội, thỉnh thoảng còn có âm thanh giọng mũi hỗn loạn ngắn ngủi cố đè nén.
"Cảm giác dùng ngón tay cắm vào chính bản thân mình, rất thoải mái sao?" Thước bản lạnh lẽo bóng loáng cố ý ma sát đỉnh ngọc hành cương cứng, nam nhân nghiền ngẫm nhìn cậu, nói: "Cứng rắn thành như vậy."
"Chủ nhân......" Khiêu khích tình sắc trắng trợn như vậy khiến Hứa Diệp xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, thanh âm mang theo một tia nức nở, hết sức nhuyễn mị sinh hương. Giờ phút này, tràng bích bị dung nạp ba ngón tay, vì cảm giác xấu hổ mà kịch liệt co rút lại, cả thân thể cậu đều run lên. Lồng ngực phập phồng, đầu v* hồng hồng nộn nộn đã sớm đứng thẳng.
"Còn một phút đồng hồ." Sở Dục dùng thanh âm trầm thấp tuyên cáo hiện thực tàn khốc càng ngày càng tới gần.
Hứa Diệp hốt hoảng gia tăng một ngón tay, thân thể theo bản năng lại kháng cự. Hậu huyệt bài xích dị vật thô to xâm nhập, toàn bộ các cơ dưới bụng đều buộc chặt. Cậu khó chịu thở hổn hển, ngửa cổ ra sau, khóe mắt có dấu vết ẩm ướt: "Chủ nhân...... Ô...ô..."
"Thả lỏng." Tay của nam nhân hướng về phía mặt đùi trong của cậu, nhẹ nhàng nhu ấn xung quanh huyệt khẩu. Một tay còn lại chậm rãi đem bốn căn ngón tay kia rút ra, sau đó thuận lý thành chương tiếp quản toàn bộ lãnh thổ: "Đem chân mở lớn."
"Ngô ân....ư..ư.." Hứa Diệp cảm nhận được ngón tay mang theo trơn dịch tiến vào cơ thể mình, phát ra tiếng trơn dịch khuấy động. Khi ngón tay dần dần căng ra, ấn ấn đến một chỗ nào đó, một cỗ kích thích cường liệt nổ tung xông thẳng lên đại não: "A –" Cậu kêu khóc giật nảy thân mình, muốn bắn ra lại bị người gắt gao nắm chặt phần gốc, đem tất cả dục vọng gắt gao ngăn chặn: "Chủ nhân...... A a...... Cầu ngài, để em bắn......"
"Xuỵt." Sở Dục cúi người ghé vào lỗ tai cậu, nhẹ giọng nói: "Nhìn ta, nô lệ."
Trong mắt Hứa Diệp tràn ngập hơi nước, thê lương nhìn anh: "Chủ nhân...... Thật khó chịu......"
"Ngoan, nhẫn nại một lát. Đêm còn rất dài, chúng ta từ từ đến." Nam nhân trấn an hôn hôn trán cậu, ngón tay dần dần lui ra, ngay sau đó, căn mát xa bổng thô to kia đặt trước huyệt khẩu đã được khuếch trương. Trước khi Hứa Diệp còn chưa kịp phản ứng, đẩy vào trong.
Hứa Diệp hít mạnh một hơi, thân thể liều mạng lui về phía sau. Nhưng mà bộ phận yếu ớt nhất còn bị Sở Dục nắm trong tay, vừa lui một chút đã bị kéo đến phát đau, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Lúc này không dám động nữa, chỉ liên tục lộn xộn cầu xin: "Chủ nhân, rất thô...... Cầu ngài...... Em không cần......"
"Lại lộn xộn lần nữa, ta sẽ đổi cái càng to hơn." Sở Dục trầm giọng cảnh cáo như tối hậu thư, đánh tan cầu xin của Hứa Diệp.
Không có đường để trốn.
Dị vật thong thả tiến vào khiến cơ vòng của Hứa Diệp triệt để chống cự, mỗi một tấc một tấc ma sát tràng bích. Trong mắt cậu tràn đầy hơi nước, vô lực dựa vào sô pha, bắt buộc mình thả lỏng cơ thể, thừa nhận xâm nhập rõ ràng như vậy.
Mặc dù là bị đối đãi thô bạo, nhưng vẫn có khoái cảm. Mỗi lần đụng tới chỗ kia, tình dục tán loạn trong thân thể không thể khống chế khiến cậu mất phương hướng. Tiếng rên rỉ mang theo giọng mũi như tiểu thú nức nở, biểu tình cố nén tình dục phân không rõ là thống khổ hay là khoái hoạt. Khóe mắt ngân ngấn lệ càng ngày càng ẩm ướt, thân thể trắng nõn nhuộm những đạo hồng ngân đỏ sẫm ngang dọc, cậu run rẩy, như một món đồ ngọt tản mát hương vị tình dục mê người.
Giờ phút này cậu vô pháp chú ý tới, trong mắt nam nhân vẫn nhìn cậu kia, vài ánh sáng tối đen dần dần tụ lại một chỗ, như biển cả thâm trầm vô biên.
Thanh âm trầm thấp, hơi khàn khàn vang lên bên tai cậu.
"Nô lệ, ta muốn sử dụng em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...