"Cảm tạ đại ca, đệ đi tìm phụ thân đây, huynh cứ tiếp tục đào đất đi", Phúc Dục suy nghĩ cặn kẽ rồi quyết định đi gặp phụ thân, vội vàng nói tiếng cảm tạ rồi chạy đi mất.
"Ê, đi chậm thôi, có tin vui nhớ báo ta biết nhé!" Phúc Dung nhìn theo bóng hắn nói, khi thấy không còn bóng dáng hắn nữa, Phúc Dung mới thở dài, tiếp tục đào đất của mình, trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Thằng nhóc mập mà chạy nhanh giữ, cũng mong mẫu thân hắn sớm được thả ra."
Phúc Dung đảo một vòng đào được rất nhiều giun đất, mỉm cười thích ý đi trở về gặp mẫu thân nhà mình.
Mới từ ngoài cửa bước vào, Phúc Dung đã lớn tiếng nói: "Mẫu thân! Con trai về rồi nè, còn bắt rất nhiều giun đất, bên ngoài trời đẹp không bằng chúng ta ta vườn câu cá đi."
Nguyệt Hoa giật mình quay đầu lại nói: "Ai dạy con cái thói chưa vào cửa mà la hét um xùm thế hả?"
"Mẫu thân, đừng nghiêm khắc với con như vậy chứ, khó lắm mới có dịp nghỉ ngơi, người đi câu cá với con đi", Phúc Dung bị Nguyệt Hoa nói có chút buồn rầu, bèn tiến lên làm nũng.
"Buông tay ra, hở một chút là làm nũng, muốn đi câu thì đi", Nguyệt Hoa điểm tay chỉ trán hắn, nhưng nàng vẫn mỉm cười đi cùng.
Nhưng đi được một đoạn nàng mới chợt nhớ: "Ấy mà khoan...!Phúc Yến đâu, không đi cùng con à?"
"Đệ ấy ở bên tiền viện rồi ạ!" Phúc Dung ngẩng đầu lên nói.
Nhắc đến Tiền viện, Nguyệt Hoa bỗng chốc thấy khó chịu, thân thể chợt cứng đờ.
Cảm nhận được sự khác thường của Nguyệt Hoa, Phúc Dung nhanh trí nói: "Mẫu thân sao thế, muội muội lại không ngoan à!
"Ừ, chắc nghe được ra ngoài chơi, muội muội bên trong vui vẻ, quậy phá mẫu thân", Nguyệt Hoa gượng gạo cười nói, sau đó nàng lái sang chuyện lúc nãy: "Muốn câu cá thì đi nhanh lên, đứng đây trì hoãn đến bao giờ mới đến nơi."
Phúc Dung lè lưỡi với nàng, cúi người nắm tay mẫu thân rồi chạy nhanh phía trước, không dám nói tiếp.
Đến nơi Nguyệt Hoa cùng Phúc Dung mỗi người đều cầm một cần câu, thả mồi bắt đầu ngồi chờ cá cắn câu.
Phúc Dung suy nghĩ không biết có nên nói chuyện lúc nãy gặp Phúc Dục cho mẫu thân biết không, hắn đắn đo một lúc cũng quyết định nói thật: "Mẫu thân Phúc Dục bên kia không mấy vui vẻ, lúc nãy con nhìn thấy đệ ấy khóc, người có cách nào giúp đệ ấy không?"
"Chưa điều tra xong, mẫu thân con cũng hết cách, từ từ rồi tính đi", Nguyệt Hoa nhìn thẳng phía mặt hồ đáp lại hắn, sau đó liếc mắt nói tiếp: "Các con còn nhỏ tốt nhất đừng xen vào, lo học hành chăm chỉ đi, mấy chuyện này cứ để người lớn giải quyết."
Phúc Dung bĩu môi thầm nghĩ: Lại nữa, mẫu thân lúc nào cũng xem hắn là đứa trẻ, chán ghét mẫu thân nhất.
"Bớt suy nghĩ lo câu cá đi, ngồi ở đó mà nói xấu mẫu thân ngươi, ngứa da rồi đúng không?" Nguyệt Hoa trừng mắt nói.
"Dạ mẫu thân đại nhân", Phúc Dung tuy có chút không phục nhưng không thể cãi lại lời mẫu thân nhà mình được, hắn chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh trở lại tiếp tục tập trung câu cá.
Đến lúc trời ngã vàng, mẹ con hai người mới câu được chừng mười con cá lớn, còn mấy con cá nhỏ Nguyệt Hoa bảo bỏ lại xuống hồ, chờ khi nó lớn rồi lại câu.
Nguyệt Hoa mang thai không thể ăn thịt cá nhiều nên sai nhà bếp làm ít món cá cho Phúc Dung, riêng nàng một bát cháo cá hạt sen là được.
Đang dùng bữa Trịnh ma ma dẫn theo một cung nữ lạ mặt bước vào, Nguyệt Hoa nhìn lên cái rồi lấy khăn tay lau miệng, Phúc Dung cũng thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn.
Nguyệt Hoa lấy tay đè đầu hắn xuống rồi nói: "Không được tò mò, lo ăn hết phần của con đi."
Phúc Dung bị mẫu thân đè có chút khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, lỗ tai vẫn giương thẳng nghe ngóng.
Nguyệt Hoa biết nhưng vẫn âm thầm cho phép Phúc Dung ngồi đây nghe, dẫu sao cũng là chuyện hậu viện cho Phúc Dung nghe vào cũng không có gì to tát, biết đâu biết được một chút thủ đoạn để sau này lớn lên đừng để nữ nhân lừa.
"Trịnh ma ma, người phía sau là ai?" Nguyệt Hoa mỉm cười hỏi bà.
Trịnh ma ma cúi đầu nói: "Nguyên cơ, nô tì điều tra mấy ngày nay mới phát hiện ra ả cung nữ này, ả tên là Thanh Tâm là cung nữ bên người Trần Thị, từng tiếp xúc qua thuốc của Nguyễn Thị ạ!"
"Hử, Thanh Tâm đúng không, tên nghe rất đẹp, ngươi biết gì về thuốc của Nguyễn Thị", Nguyệt Hoa vẫn bình tĩnh,.
mỉm cười từ tốn hỏi.
Thanh Tâm lại cảm thấy hoảng sợ, nàng vội quỳ xuống nói: "Nguyên cơ nô tì không biết, rõ ràng chủ tử chỉ kêu nô tì mang thuốc qua đó, chính tay nô tì vào kho lấy, số thuốc đó thật sự không có vấn đề, chủ tử nô tì bị oan, xin nguyên cơ minh xét."
"Minh xét, vậy ta hỏi ngươi lúc đó sao ngươi lại không đi ra nói thẳng mà để đến lúc này mới nói, có thấy muộn quá không?" Nguyệt Hoa nghiêm giọng lại nói với Thanh Tâm, rõ ràng ngay từ đầu nàng ta chịu ra mặt thì Trần Thị sẽ không gặp chuyện này, giờ còn bảo nàng minh với chả xét nghe thật là buồn cười.
Thanh Tâm cúi đầu khóc lóc, nhỏ giọng nói: "Lúc đó sự việc đến quá nhanh, nô tì không kịp ra mặt giúp chủ tử, là lỗi của nô tì là nô tì ngu dốt, Nguyên cơ người giúp chủ tử nô tì đi."
Nguyệt Hoa phiền chán nói: "Nín đi, khóc nói nghe được cái gì, ngươi trả lời cho ta biết lúc đi giao thuốc ngươi có từng chạm qua ai, hay để ai chạm vào số thuốc đó không."
Thanh Tâm lau nước mắt nhớ lại, sau một lúc nàng mới ngẩng đầu lên chắc chắn nói: "Có ạ, là con ả nô tì bên phòng giặt giũ, nó từng đụng phải nô tì, còn giật lấy số thuốc trên tay nô tì nữa, nhưng ả trả lại liền cho nô tì, nô tì cũng có xem kỹ thấy không thiếu bao thuốc nào nên mới bỏ qua cho ả ta, chắc chắn ả ta có trá."
"Trịnh ma ma đi qua phòng giặt giũ tìm vài người đến cho nàng ta nhận diện, nhanh đi", Nguyệt Hoa nghe xong nhíu mày ra lệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...