Thần Phi Truyện


Phúc Đảm dạy bảo đến mức miệng khô, liếc mắt nhìn Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa nhanh ý hiểu ngay vội rót cho hắn một chung trà để hắn thấm giọng.

Phúc Đảm uống trà nhuận quá giọng sau, hắn cũng không còn hứng thú huấn tiếp chỉ nhàng nhạt bảo: Phúc Dung trong vòng một tháng đem tam tự kinh, hiếu kinh học thuộc rồi chép đầy đủ một lần đưa cho ta kiểm tra, nếu để ta biết con đọc không ra", Phúc Đảm không khỏi hừ lạnh, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

"Dạ đã biết, Phụ thân!" Phúc Dung ngoan ngoãn gật đầu.

"Đến nỗi nàng", Phúc Đảm nhìn sườn mặt của Nguyệt Hoa, đưa tay lên miệng ho khan nói: "Nàng cũng chép một trăm lần nữ tắc đi".

Đồng thời nội tâm bỏ thêm một câu: Buổi tối vẫn trừng phạt như cũ.

Nguyệt Hoa không tin được nhìn Phúc Đảm, nàng chớp hạ đôi mắt lại nghĩ bản thân cùng Phúc Dung giờ này giống nhau, cũng đành ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

"Lê Tức mang Đại hoàng tôn trở về xe ngựa.

"
Lê Tức mở rèm cửa cúi đầu đi vào cung kính mời Phúc Dung đi ra ngoài, Phúc Dung không khỏi ướt đôi mắt nhìn mẫu thân nhà mình.


Nguyệt Hoa có chút không đành lòng, miễn cưỡng phất tay cho Phúc Dung lui về.

Nguyệt Hoa quay đầu lại cười tươi nhìn Phúc Đảm, nàng còn muốn thương lượng một chút cùng với hắn: "Phạt Phúc Dung cũng đã phạt rồi, chàng cũng không còn tức giận nữa, không mấy thần thiếp không cần chép nữ tắc ha.

"
Nàng mơ đẹp, đương nhiên là không thể", Phúc Đảm mỉm cười rồi lại lạnh mặt nói với nàng.

Nguyệt Hoa không khỏi hụt hẫng nhìn hắn, Phúc Đảm chẳng những không thương tiếc còn lạnh lùng ngoắt tay bảo nàng đi lại.

Trong đầu chuông báo động thầm reo, Nguyệt Hoa không khỏi đề phòng nhìn Phúc Đảm: "Chàng muốn làm gì? Không phải đã phạt rồi sao còn bảo thần thiếp đi lại đó làm chi nữa?"
Phúc Đảm nhếch miệng cười không nói một lời nắm tay Nguyệt Hoa kéo lại, đè nàng nằm ở dưới thân mình đưa tay điểm mũi nàng: "Đó là phạt chép sách cho Phúc Dung nhìn thôi, còn bây giờ là phạt cái khác.

"
"Không được thần thiếp muốn khán nghị, cái này là khổ hình thần thiếp không chấp nhận, chàng xảo trá", Nguyệt Hoa vùng vẫy muốn thoát khỏi người Phúc Đảm.

Phúc Đảm mới mặt kệ nàng muốn khán nghị hay không khán nghị, nhanh tay cởi y phục của cả hai, cúi đầu phủ xuống môi Nguyệt Hoa.

Nguyệt Hoa bị hắn hôn đến thở không nổi, thân thể cũng không khỏe bằng hắn, rất nhanh bị hắn công thành đoạt đất, thân thể mơ màng mặc hắn lay động.

Mấy ngày sau, Phúc Dung càng sống trong dầu sôi lửa bỏng, ban đầu cứ nghĩ viết tập rất nhanh sẽ hoàn thành, nhưng không phụ thân cho Lê công công đi theo sau hắn canh giữ hắn làm hắn chép phạt, bài tập hết làm cái này đến cái khác, từ chữ nhỏ thành viết chữ to, viết đến độ tay hắn run rẩy vì đau.

Phúc Dung không ngừng kêu rên, hốc mắt đỏ hoen.

Ô ô, phụ thân thật là xấu, viết hoài vẫn không xong, nếu biết trước viết không xong, ô ô, ta liền!
Phúc Dung nằm trên đống sách không tiếng động rơi nước mắt.

Phúc Yến đôi khi chạy vào trong phòng kêu gọi Phúc Dung, nhưng toàn bị Lê Tức công công bắt lại.

Phúc Yến không cam lòng nhìn cảnh đại ca bị chép phạt, nên đã lén lút bò vào trong xe ngựa, nằm yên chờ Lê Tức đi ra ngoài rồi bò lại gần nói nhỏ với Phúc Dung: "Đại ca huynh không sao chứ?

"Tam đệ", Phúc Dung như được sống lại ngồi bật dậy nhìn xung quanh nhưng lại không thấy Phúc Yến ở đâu.

"Đệ nằm dưới bàn của huynh nè.

"
Phúc Dung cúi đầu xuống nhìn dưới gầm bàn thì thấy Phúc Yến đang nằm ở trong đấy, hắn vui mừng lên tiếng: "Tam đệ bên ngoài không có ai mau bò ra đây.

"
"Không được, Lê công công sẽ trở lại ngay, đệ mang bánh bao cho huynh nè mau ăn đi", Phúc Yến lắc đầu từ chối, cầm ra một bao bánh bao nhân thịt cho Phúc Dung.

Phúc Dung cảm động ngồi xuống bên cạnh hắn, nhận lấy bánh bao ăn ngấu nghiến, mấy ngày bị bắt ăn đồ chay hắn thèm ăn thịt lắm rồi.

"Đệ vào đây có chỗ mẫu thân biết không?", Phúc Dung ăn tới cái thứ hai mới bắt đầu hỏi Phúc Yến.

Phúc Yến gật đầu đáp: "Mẫu thân có biết, bánh bao là mẫu thân đưa cho đệ bảo mang vào cho huynh ăn đó.

"
Phúc Dung lại ưu thương tiếp tục gặm cắn bánh bao.

"Huynh ăn từ từ thôi coi chừng nghẹn", thấy hắn ăn ngấu nghiến Phúc Yến không khỏi lên tiếng nhắc nhở hắn ăn chậm lại, quan tâm hỏi tiếp: "Đệ nghe nói Phụ thân bắt huynh ăn chay để chép sách hả?"
"Ừ, ông bảo như thế mới thanh tịnh, chép sách mới nhanh", Phúc Dung không khỏi cười khổ một tiếng.


Phúc Yến chép miệng cảm thấy đại ca đúng là thật khổ, không phải chỉ là mới làm sai có một lần, sao phụ thân lại phạt đại ca nặng thế, ăn chay không làm sao có sức mà chép sách.

Phúc Dung giải quyết xong ba cái bánh bao, đưa tay lên quẹt miệng sạch sẽ mỉm cười nhìn tam đệ: Đừng lo có một tháng thôi ta còn chịu đựng được, bảo mẫu thân khi rảnh nhớ vào thăm ta, ta ở trong này rất nhàm chán.

"
"Huynh yên tâm đệ sẽ báo lại", Phúc Yến vỗ vai Phúc Dung chắc chắn nói, nhìn ra ngoài cửa lo sợ Lê Tức công công trở lại, hắn đành nói tạm biệt Phúc Dung: "Đệ đi ra ngoài trước có gì tối đệ đến tiếp, huynh ở lại bảo trọng nha, đệ đi tìm mẫu thân cố tìm cách cho huynh ra ngoài sớm.

"
Phúc Dung gật đầu nói: "Ừ, nhớ quay lại đó.

"
Phúc Yến gật đầu bò ra khỏi xe ngựa, phủi bụi trên quần áo rồi chạy đi tìm mẫu thân.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui