Trịnh ma ma bước lên một bước cúi thấp đầu hỏi ý Nguyệt Hoa: "Nguyên cơ người xem! "
Nguyệt Hoa không đợi bà nói hết câu nàng đã ra lệnh trước: "Không cần ma ma lên tiếng nhắc nhở, ta đã có cách giải quyết, ma ma mang người đến nhà Như Hương cho người bảo vệ người nhà của nàng ta đến nơi an toàn, nhớ cho bọn họ thêm chút lạng bạc, còn về Phần Phạm Thị! "
Nguyệt Hoa trầm ngâm một chút rồi lên tiếng: "Phạm Thị bình thường có bệnh nhẹ trong người bây giờ lại thêm mắc chứng bệnh điên không thể nuôi dưỡng được Tam hoàng tôn, tạm thời mang Tam hoàng tôn qua chỗ Ngô Thị nuôi dưỡng đi, năm trước Ngô Thị vừa sinh ngũ hoàng tôn, bây giờ đem tam hoàng tôn đưa qua đó cho nàng ta như vậy cũng tốt.
"
Nguyệt Hoa thoáng ngừng lại, sau đó nhìn Trịnh ma ma căn dặn thêm: "Cho thêm vài người đến canh giữ cấm tuyệt đối cho Phạm Thị ra ngoài, nàng ta có chống đối cứ bảo lại là ta căn dặn các ngươi đi làm như vậy, để ta xem thử nàng ta còn có gì muốn nói".
Trịnh ma ma lại nói: "Nguyên cơ Phạm chủ tử miệng lưỡi sắc sảo nếu lại đem ông hoàng ra, nô tì e! Sẽ khó xử cho người ạ".
Nguyệt Hoa mỉm cười: "Ngươi không cần lo xa, ta sẽ tự đi nói lại với ông hoàng, ngươi cứ làm theo ý ta là được.
"
Trịnh ma ma nhìn thấy Nguyệt Hoa tự tin nói như vậy, bà cũng không nói nhiều cúi người ra ngoài làm việc, Nguyệt Hoa nhìn chậu cá lắc đầu khinh bỉ: "Hổ không ra tay cứ tưởng mèo quào, lần này ta triệt sạch mọi đường lui của ngươi xem ngươi lộng hành được nữa không, hừ.
"
Trịnh ma ma vừa vào Tây Lê Xuân Viện đã cho người bao vây toàn bộ nơi này, bà đi thẳng vào bên trong lại cho người ôm tam hoàng tôn đi.
Phạm Thị đang uống thuốc vừa thấy Trịnh ma ma xông vào nàng giật mình quát lớn: "Các ngươi thật to gan dám xông vào chỗ của ta muốn bị trượng đánh có đúng không?"
Trịnh ma ma mỉm cười đáp: "Phạm chủ tử nói như thế chúng nô tì không nhận nổi, nô tì chỉ làm theo lời căn dặn của Nguyên Cơ thôi", bà quay đầu nói với bà vú: "Các ngươi đứng sững sờ ra đó làm gì, còn không mau dẫn Tam hoàng tôn đi.
"
Phạm Thị nhìn thấy Phúc Yến bị người mang đi, bất chấp tất cả nàng lao người qua ôm lấy Phúc Yến: "Buông con ta ra, các ngươi muốn bắt nó đi đâu, mau trả con ta lại đây cho ta".
Trịnh ma ma vừa nhìn thấy Phạm Thị dằn co cùng mấy bà vú, nàng ta còn đẩy ngã các cung nữ xung quanh điên cuồng muốn ôm Tam hoàng tôn lại, Tam hoàng tôn bị nàng làm đau khóc thét lên, bà nhìn không nổi nữa đã vung tay ra một cái tát thật mạnh tát vào mặt Phạm Thị "Chát.
"
Bà vú nhân cơ hội đó ôm Tam hoàng tôn chạy đi mất, Phạm Thị không tin được nhìn Trịnh ma ma, nàng sờ nửa bên mặt bị tát của mình sững sờ nói: "Ngươi dám đánh ta.
"
Trịnh ma ma hít sâu một hơi đáp: "Đánh người thì đã sao, Nguyên cơ còn căn dặn Phạm chủ tử mắc bệnh điên cần phải giam giữ chặt chẽ, người không thể ra khỏi bên ngoài được nữa.
"
Phạm Thị rơi nước mắt cắn răng nói: "Ta sẽ đi báo cho ông hoàng biết! các ngươi to gan lớn mật đến dường nào, dám leo lên đầu chủ tử.
Còn có Nguyên cơ, ta sẽ làm cho ông hoàng nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta, ngông cuồng, hống hách đến cỡ nào, để xem đến lúc đó nàng ta còn có thể bảo vệ được các ngươi nữa được hay không?"
Trịnh ma ma nghe đến Phạm Thị hâm dọa mình bà không sợ, ngược lại còn cười mỉa mai nàng ta: "Phạm chủ tử nô tì nghĩ người thật sự là bị điên thật rồi, người nghĩ xem bản thân tại sao lại bị nhốt ở chỗ này cùng với việc tam hoàng tôn bị đưa đi là chuyện như thế nào.
A, cũng đúng người làm quá nhiều việc xấu làm sao còn nhớ rõ mình đã làm ra tội ác tày trời nào, không bằng để nô tì nhắc cho người nhớ, chắc người còn nhớ Như Hương chứ?
Phạm Thị vừa nghe được tên Như Hương không tưởng được mà trừng lớn hai mắt mình, rõ ràng nàng đã căn dặn Như Hương sau khi làm xong việc thì đập đầu tự vẫn, không được để lại một chút vết tích gì rồi cơ mà, tại sao bọn họ lại biết.
Trịnh ma ma trông thấy sắc mặt này của Phạm Thị tự nhiên rất muốn cười, bà đi lại gần kề sát tai Phạm Thị lên tiếng: "Như Hương đã khai hết đầu đuôi câu chuyện cho Nguyên cơ biết rồi, Phạm chủ tử nô tì mong ngài ở yên trong đây đừng làm lớn chuyện thêm nữa, coi chừng người nhà của người sẽ gặp tai họa đấy, người biết ông hoàng nóng tính cỡ nào mà.
"
Bà cúi đầu chào Phạm Thị một cái rồi quay người bỏ đi, trước khi đi còn căn dặn hộ vệ: "Nhớ canh giữ cho kỹ đừng để Phạm chủ tử ra ngoài có biết không, có chuyện gì bất trắc coi chừng cái mạng của các ngươi.
"
Phạm Thị ngồi liệt trên mặt đất, khuôn mặt nàng lúc này toàn là nước mắt, nàng hét lớn một tiếng sau đó ôm ngực mình ho khù khụ, cuối cùng nàng nôn ra máu ngất xỉu.
Phúc Đảm được Nguyệt Hoa kể lại chuyện lúc sáng hắn rất tức giận, đập vỡ tách trà, Nguyệt Hoa không ngăn cản mặc hắn trút giận, sau khi biết được Nguyệt Hoa đã cho người đi xử trí Phạm Thị hắn cũng gật đầu nguôi giận.
"Nàng làm như vậy rất tốt, dù sao Phạm Thị cũng không sống được bao lâu nể tình Phúc Yến ta cho nàng ta chết tốt một chút, chờ nàng ta không còn nữa mang đi an táng theo lệ là được", Nguyệt Hoa chỉ mỉm cười không nói.
Ngô Thị vừa cho Phúc Thự ăn xong đang định dùng bữa tối , mấy bà vú đi vào báo lại việc mang tam hoàng tôn qua đây cho nàng nuôi dưỡng, Ngô Thị tuy không hiểu nguyên do, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, nhận lấy Tam hoàng tôn bắt đầu nuôi dưỡng.
Xuân Nhi ngắm nhìn tam hoàng tôn cười tươi nói: "Chủ tử nhìn xem tam hoàng tôn đáng yêu chưa nè.
Ngô Thị gật đầu đồng ý: "Trẻ con lúc này là đáng yêu nhất, ngươi xem cái miệng nho nhỏ thật đáng yêu làm sao, nhưng đáng tiếc mẫu thân của hắn! "
Xuân Nhi nghiêng đầu khó hiểu: "Chủ tử người nói mẫu thân hắn tức là Phạm chủ tử hả?"
Ngô Thị gật đầu: "Ừ.
"
Nàng rất muốn gặp Phạm Thị, xem nàng ta bây giờ ra sao, nhưng lệnh cấm đã ban nàng không thể đi qua đó gặp Phạm Thị được.
Phỉ Thúy đứng một bên nhìn chủ tớ hai người mà mỉm cười tự giễu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...