Hai tiểu hoàng tôn lần lượt được ban tên, con của Phạm Thị được ban tên là Nguyễn Phúc Yến, còn con của Trần Thị là Nguyễn Phúc Dục, Nguyệt Hoa cảm thấy hai cái tên này đều là cái tên hay.
Phúc Đảm có chút không vui, ngay từ đầu hắn không thích tên Nguyễn Phúc Dung của đại hoàng tôn chút nào, nhưng do vua cha ban cho hắn không dám có ý kiến, hắn chợt nghĩ nếu sau này hắn lên ngôi vua việc đầu tiên sửa sang lại tên tông tịch, biết như vậy là bất hiếu nhưng hắn không thể ngừng suy nghĩ này được, đặc biệt khi nhìn mặt Phúc Dung.
Riêng về phần Phúc Dung từ sau cái ngày hắn chọc giận mẫu thân bỏ đi, hắn đã dần ngoan ra hiểu chuyện và nghe lời mẫu thân hơn, mỗi lần Nguyệt Hoa ôm hắn, Phúc Dung đều ngoan ngoãn không làm nũng cũng không đòi hỏi đồ chơi nữa, còn học theo câu Nguyệt Hoa dạy, cố gắng nói được cho nàng vui, chỉ cần mẫu thân vui là được thất bại cũng không hề gì.
Bây giờ Phúc Dung đang tựa lưng vào người mẫu thân, hai tay vỗ vỗ trong miệng ngâm nga không biết ngâm cái gì, Nguyệt Hoa cúi đầu nhìn hắn chỉ thấy hắn a nói gì đó trả lời nàng.
Nguyệt Hoa thở dài bộ học nói khó đến vậy sao ta, trước kia khi nàng mới xuyên qua nàng cũng học nói lại từ đầu, đâu có cảm thấy khó khăn gì đâu, sao Phúc Dung học mãi mà không nói được vậy nè, không lẽ nàng đã dạy sai cách.
Trong khi Nguyệt Hoa mãi mê suy nghĩ tìm cách dạy dỗ Phúc Dung học nói, bên ngoài cửa Phúc Đảm đã trở về, khi hắn vừa bước vào Phúc Dung đã chỉ tay về phía hắn kêu lên: "Aa, c.
.
ha! cha.
"
Nguyệt Hoa cùng Phúc Đảm đều giật mình, cả hai không tin tưởng vào tai mình đang nghe, Phúc Dung nói cha có đúng là thật không vậy, hay là họ đang mơ.
Phúc Đảm chấp tay sau lưng không đồng ý ôm Phúc Dung, Phúc Dung có vẻ không được vui khi cha mình làm như vậy, hắn run người lên bảo: "Aa.
.
c.
.
haaa.
.
cha.
"
Phúc Đảm cùng Nguyệt Hoa nhìn nhau cười, thật sự là Phúc Dung đang nói từ cha với Phúc Đảm.
Phúc Đảm đưa tay ra ôm hắn thảy lên cao, Phúc Dung vui vẻ cười ha hả, hắn thích là được cha mình thảy lên cao như thế nào, nhìn cảnh vật thật là thú vị.
Nguyệt Hoa vui mừng không bao lâu lại tự nhiên thấy buồn bực, nàng dạy Phúc Dung hơn nữa tháng trời cái từ mẹ mà hắn học mãi không nói được, nàng vừa mới chuyển sang cái từ cha chưa được mấy ngày hắn đã nói thông suốt, không lẽ nói nàng ở trong lòng Phúc Dung không bằng cha hắn hay sao.
Buồn bực lại nhìn thấy cái cảnh cha con hai người thân thiết với nhau, tự nhiên Nguyệt Hoa cảm thấy ghen tị, càng nghĩ càng tủi, nàng đúng là số khổ mang nặng đẻ đau mà đổi lại chỉ là cái mông của Phúc Dung đang đưa về phía nàng, bây giờ trong mắt Phúc Dung làm gì còn biết có người mẹ này, trong đầu chỉ toàn là cha hắn tức đến độ nàng muốn thổ huyết.
Phúc Đảm cảm nhận được ánh mắt ghen tị của Nguyệt Hoa, trong lòng càng cảm thấy vui vẻ, hắn kênh mặt lên nhìn nàng nói: "Nàng ganh tị.
"
Nguyệt Hoa tất nhiên là chối rồi, nàng mỉm cười nói: "Thần thiếp làm sao dám ganh tị", nàng trừng mắt nhìn Phúc Dung: "Phải không Phúc Dung.
"
Phúc Dung không hiểu tại sao mẫu thân lại trừng mắt nhìn mình, hắn nghiêng đầu hỏi: "A.
aa?!"
Nguyệt Hoa làm sao hiểu Phúc Dung đang nói cái gì, nàng buồn bực quay đầu đi, trong đầu mặc niệm câu không nhìn tâm không phiền lòng thanh tịnh.
Phúc Đảm nhìn thấy Nguyệt Hoa như vậy không phúc hậu bật cười ha hả nhìn nàng, đợi đến khi hắn cười đủ rồi ôm Phúc Dung đi lại chỗ Nguyệt Hoa ngồi xuống: "Xem nàng đi cứ như con nít chưa trưởng thành vậy, con còn nhỏ dại cũng đi oán trách, không sợ người khác cười chê nàng hay sao.
"
Nguyệt Hoa bình tĩnh dỗi lại hắn: "Ai dám cười chê thần thiếp, chàng đang nói chàng đó hả, theo thần thiếp thấy chàng là người vui nhất ở đây còn gì?"
Phúc Đảm lại thành thật nói làm nàng muốn thổ huyết thêm lần nữa: "Đúng vậy, ta cười nãy giờ sắp nội thương luôn rồi, nàng còn giận dỗi như vậy nữa chắc ta phải truyền thái y thật quá.
"
Nguyệt Hoa hết chịu đựng nổi rồi nàng ôm Phúc Dung đặt qua một bên, kéo tay áo lên đè hắn xuống bắt đầu hành hung, nàng cù vài cái vào người hắn nói: "Dám cười thần thiếp hả, hôm nay thần thiếp cho chàng cười đã đời luôn, chết nè.
"
Phúc Đảm bị nàng cù cho nhịn không khỏi cười ha hả, không yếu thế ôm lấy Nguyệt Hoa đè xuống phản công, hai người đùa giỡn náo động, Phúc Dung ngồi một bên bị cho ra ngoài, hắn buồn bực la lên: "Áa.
.
aaaa.
"
Lê Tức cúi đầu nãy giờ nhịn không được thầm nghĩ, hai vị chủ tử nhà hắn thật đúng là trẻ con quá đi, hài tử cũng sinh rồi mà cứ như con nít, đùa giỡn với nhau suốt ngày không biết nhàm chán, tội nghiệp tiểu hoàng tôn bị Phụ thân cùng mẫu thân bỏ mặc mà không hay biết, đúng là đáng thương oa nhi.
Trịnh ma ma cũng cùng suy nghĩ với Lê Tức, bà không thể ngăn cản hai vị chủ tử được đành phải tiến lên một bước ôm lấy tiểu hoàng tôn đang ngồi buồn bực đi trở về phòng, còn nhanh nhẹn vẫy tay cho bọn cung nữ lui ra bên ngoài hết, tránh để cho hai vị chủ tử đùa giỡn quá mức xấu hổ.
Lê Tức cũng không ngu dại gì mà đứng ở trong đây một mình mà chịu trận, hắn cũng lui ra bên ngoài canh gác, tính thời gian khi nào bên trong nghỉ ngơi rồi mang thức ăn lên, đúng là làm nô tài như bọn họ đầu năm nay thật là mệt mỏi, phải chăm sóc chủ tử rồi còn phải giúp chủ tử giữ thể diện, có ai làm được như bọn họ hay không, càng nghĩ càng thương tâm mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...