"Ngươi nói mấy ngày nay Trần Thị cũng không ra khỏi phòng, có biết nguyên nhân không", Phạm Thị ngồi ở trên cao nhìn xuống người thị nữ bên sân Trần Thị.
Thị nữ cúi thấp đầu đáp: "Dạ, nô tì quét sân bên ngoài cũng không biết nguyên nhân bên trong, nhưng nô tỳ thiết nghĩ Trần Thị đã có..." Nàng ta cố ý nói mập mờ cho Phạm Thị nghe.
Phạm Thị cười nửa miệng nói: "Đúng là thật xảo, hết nguyên cơ có thai bây giờ lại tới Trần Thị, không biết có phải là vô tình hay không nữa, nữ nhân trong phủ này đồng loạt đều mang thai, không có uẩn khúc trong đó ta không tin."
Phỉ Thúy cũng bước lên nói: "Chủ tử có phải là do ông hoàng sắp xếp..."
Phạm Thị dơ bàn tay lên xem móng tay của mình đáp lại: "Chắc vậy rồi, ai không biết ngài ấy chỉ sủng một mình Nguyên cơ, không phải nàng ta trong bụng có hài tử làm sao chúng ta có thể ra tay gây áp lực được, ngài ấy đúng là thâm sâu thật chỉ cần con trai trưởng ra đời, còn mấy chuyện khác ứng phó với hoàng thượng là được rồi."
Phỉ Thúy khom lưng cười nói: "Chưa chắc nguyên cơ sẽ sinh ra được con trai trưởng nha!"
Phạm Thị hờ hững đáp: "Nếu nàng ta không sinh được ngươi nghĩ mấy nữ nhân trong phủ sẽ sinh ra được chắc! Ngươi không nhìn thấy kết cục của Ngô Thị hay sao còn dám nói.
Ta trước kia rất ganh tị với Ngô Thị nhưng mấy ngày nay ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy trong này không đơn giản như vậy, không có ông hoàng nhúng tay vào làm sao Ngô Thị lại mất con được."
Phạm Thị nhìn Phỉ Thúy hỏi: "Ngươi còn nhớ những lúc thị tẩm xong, ngài ấy thường sai người mang canh bổ đến không, lúc nguyên cơ mang thai ngài ấy lại không cho người mang đến, ta thiết nghĩ trong này có miêu nị, ta chỉ thắt mắc không biết ả ta cho ngài ấy ăn cái gì mà ngài ấy lại lo nghĩ cho ả ta đến như vậy?"
Phạm Thị tức giận tại sao ngài ấy lại đối xử với nàng như vậy, không lẽ trong lòng ngài ấy chỉ có một mình Nguyên cơ, nàng không cam lòng nàng đã nhẫn nhục chịu đựng đủ rồi, là ngài ấy bức nàng phải đi đến bước đường này.
Phỉ Thúy cúi đầu nhớ lại hình như có việc này, lúc đó nàng còn thắt mắc hỏi Lê Tức đâu, hắn ta chỉ đơn giản đáp: "Ông hoàng căn dặn thân thể của Phạm chủ tử đã kiện thể hơn trước rất nhiều, nên bắt đầu từ hôm nay khỏi cần mang canh bổ đến nữa", Phỉ Thúy còn tin lời hắn ta nói chủ tử khỏe mạnh lắm đâu, không ngờ thì ra trong canh bổ có vấn đề.
Phạm Thị suy đoán không sai trong chuyện này thật sự có liên quan đến Phúc Đảm, nhưng không phải Phúc Đảm nhẫn tâm hại chết con mình, mà là hắn không ngờ đã cho Ngô Thị uống thuốc tránh thai rồi mà nàng ta vẫn có thai được.
Lúc hay tin hắn cũng rất bất ngờ, nhưng khi hỏi Cố thái y ông chỉ nói chuyện này còn tùy thuộc vào mỗi người, thuốc của hắn đưa cho mấy phủ thiếp không phải thuốc tuyệt dục, thuốc hắn đưa chỉ là thuốc tránh thai bình thường, mà thuốc này làm cho nữ nhân tạm thời không thể mang thai, khi bỏ thuốc các nàng ấy vẫn có thể sinh nở bình thường, riêng Ngô Thị có vẻ khỏe mạnh hơn những người khác, dễ dàng sinh nở nên dù nàng ta đã uống thuốc đối với nàng ta cũng không có tác dụng gì nhiều.
Do trước đó đã uống thuốc tránh thai, nên khi Ngô Thị mang thai hài tử không được khỏe mạnh cho lắm, cơ thể ốm yếu dễ dàng chết non, hắn cũng cảm thấy rất có lỗi với Ngô Thị nên đặc biệt sủng nàng ta thêm một chút, có gì tốt trước tiên sai người mang qua chỗ Nguyệt Hoa rồi mới tới nàng ta, như vậy xem như bù đắp cho Ngô Thị.
Lại nói đến Phạm Thị, nàng giống như nghĩ đến cái gì cười tươi nói: "Nhưng mà không sao, cứ cho nàng ta sinh đi, tốt nhất là sinh ra con trai càng tốt."
Phỉ Thúy khó hiểu hỏi lại: "Chủ tử..."
Phạm Thị kéo cao cổ áo nói: "Sinh được chưa chắc nuôi lớn được không phải sao, còn về Trần Thị..." Nàng ta nhìn xuống thị nữ bên dưới nói: "Ngươi đem chuyện nàng ta mang thai nói cho cả phủ biết, nhớ kỹ phải đồn được đến tai người bên chính viện, ta muốn xem ả ta còn dửng dưng được hay không, dù sao ả ta cũng gần sinh rồi chúng ta cứ thêm một chút muối cho canh nó mặn."
Thị nữ cúi đầu đáp: "Dạ, nô tì đã biết ạ!"
Phạm Thị cười vui vẻ vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình nói: "Con ngoan mẫu thân sẽ vạch sẵn đường cho con, con chỉ cần ngoan ngoãn chờ ngày ra ngoài gặp mặt mẫu thân là được rồi."
Phỉ Thúy đứng một bên không khỏi rùng mình.
__________________________
Mấy ngày sao trong phủ đều đồn Trần Thị bên đông Lê xuân viện mang thai, Nguyệt Hoa lúc này bụng đã quá lớn không thể đi ra ngoài dạo được nữa, nàng chỉ có thể ở trong phòng yên tĩnh xem sách.
Trước kia nghe người ta nói phụ nữ mang thai chỉ cần thường xuyên trò chuyện, đọc sách hay nghe nhạc cho hài tử trong bụng nghe thì sau này sinh ra đứa nhỏ sẽ rất thông minh, Nguyệt Hoa không biết có đúng hay không nhưng nàng cũng muốn thử, con mình thông minh ai không muốn.
Tiểu Quỳnh từ bên ngoài trở về, không biết ai chọc giận nàng ta, nàng ta mặt mày tối sầm đi trở vào phòng, Nguyệt Hoa khó hiểu đặt sách xuống hỏi: "Tiểu Quỳnh hôm nay làm sao thế, sắc mặt tối đen như vậy là thế nào, trong người không được khỏe à!"
Tiểu Quỳnh cắn môi dưới lắc đầu, Nguyệt Hoa càng thêm lo lắng, Tiểu Quỳnh theo nàng từ bé nàng xem nàng ta như muội muội ruột thịt mà đối đãi, thấy sắc mặt nàng ta như thế này bảo nàng không lo làm sao được, Nguyệt Hoa trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là bị làm sao, đừng có mà giấu ta, thân thể không khoẻ thì đi gọi thái y đến bắt mạch, sắc mặt như vậy là cho ai xem."
Tiểu Quỳnh ủy khuất nức nở nói: "Dạ, Tiểu Quỳnh không có bị gì hết, Tiểu Quỳnh chỉ cảm thấy bực mình chút thôi."
Nguyệt Hoa phì cười ngoắt tay bảo nàng ta đi lại hỏi: "Ai không có mắt chọc giận Tiểu Quỳnh cô nương thế, nói cho Nguyên cơ nghe ta đem người đó ra ngoài đánh hai mươi trượng, để người đó sáng mắt ra."
Thúy Liễu đứng bên cạnh nghe xong cũng phì cười, Tiểu Quỳnh ngược lại không cảm thấy vui, nàng buồn bực nói: "Nguyên cơ bây giờ còn rảnh rỗi đùa giỡn nô tì nữa, nô tì rất bực bội....!Nô tì ầy..."
Nguyệt Hoa thấy nàng ta nghiêm túc như vậy cũng lấy làm kỳ, nàng hơi tò mò hỏi: "Được rồi không đùa nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, rốt cuộc ngươi bực mình chuyện gì, này nói trước không được giấu ta, phải nói thật, các ngươi biết tính tình của ta không được giấu diếm."
Tiểu Quỳnh cụp mắt cúi đầu ủ rũ nói: "Tiểu Quỳnh sẽ nói nhưng Nguyên cơ không được kích động nha, đừng để tiểu chủ tử trong bụng bị ảnh hưởng, người hứa trước đi rồi nô tì sẽ nói ."
Nguyệt Hoa hào phóng gật đầu hứa hẹn: "Được ta hứa sẽ không kích động, ngươi nói đi."
Tiểu Quỳnh nhỏ giọng nói: "Nô tì lúc nãy đi ra ngoài lấy thuốc vô tình nghe bọn thị nữ quét sân nói Trần chủ tử bên Đông Lê Xuân viện hình như có...."
Nàng nói tới đây thì im lặng, Nguyệt Hoa nhướn mày ra hiệu nói tiếp, Tiểu Quỳnh cười khổ đáp: "Trần chủ tử hình như có thai rồi thì phải, nô tì nghe xong rất tức giận chửi mấy nàng ta rồi, nguyên cơ đừng kích động nha."
Nguyệt Hoa im lặng trầm mặt một chút, cả phòng đều rơi vào trầm mặt, không ai dám lên tiếng sợ sẽ ảnh hưởng đến Nguyệt Hoa.
Tưởng chừng nàng sẽ bực tức nhảy dựng lên, không ngờ được rằng nàng chỉ: "Ân", một tiếng xem như đã biết.
Tiểu Quỳnh nóng nảy nói: "Nguyên cơ có khó chịu trong người cứ nói ra, nô tì tình nguyện bị nguyên cơ trách mắng còn hơn nhìn thấy người im lặng như thế này", Tiểu Quỳnh luống cuống cứ như sắp khóc đến nơi.
Nguyệt Hoa nhìn nàng ta luống cuống như vậy tự nhiên bật cười, nàng cười ha hả làm Tiểu Quỳnh cứng đờ, ngơ ngác nhìn Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa cười đủ rồi ôm bụng thở dài nói: "Ta tưởng chuyện gì hóa ra chỉ là chuyện này, làm ta giật cả mình, các ngươi khéo lo xa, ta đây cũng không vì ba chuyện nhỏ nhặt này mà bực tức trong lòng đâu."
Nàng biết Tiểu Quỳnh không hiểu lý do, chỉ đơn giản đáp: "Dù sao mấy nàng ấy đều nhập phủ đã ba năm, lúc này ta đang mang thai các nàng ấy dễ gì bỏ qua cơ hội tốt này, vả lại ta cũng bị hoàng thượng cùng hoàng hậu nhắc nhở rất nhiều lần, nếu không phóng khoáng một chút thì sẽ bị cho là đố phụ, cái danh hiệu này ai thích thì lấy đi chứ ta đây không thích đâu."
Tiểu Quỳnh hét lớn nói: "Như vậy người đã biết trước rồi à!".
Nàng ta hoang mang nhìn Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa bĩu môi khinh thường nhìn Tiểu Quỳnh đáp: "Tất nhiên, ta đâu có ngốc như muội đâu, Tiểu Quỳnh ta dạy muội một chuyện, sau này phải bình tĩnh suy nghĩ cặn kẽ trước khi làm, chúng ta bây giờ luôn bị người nhìn ngó mọi hành động đều có người nhìn, muội tốt nhất bình tĩnh một chút, muội không phát hiện bản thân đang bị người ta tính kế à!! Người nào muốn đồn tin tức này đến tai chúng ta?".
Nguyệt Hoa nhìn về phía Tiểu Quỳnh ý bảo nàng ta đáp lời mình.
Tiểu Quỳnh biết tính cách Nguyệt Hoa nên cũng đưa tay lên cằm suy nghĩ nói: "Có phải là Trần Thị."
Nguyệt Hoa cười lắc đầu :"nàng ta sợ trốn an thai còn không kịp làm sao dám tung tin đồn, người làm chuyện này ít nhất thông minh hơn muội, biết dùng cách khiến ta cùng Trần Thị trở mặt thành thù, nếu thành công không chừng ta bị động thai sinh non, còn Trần Thị sẽ bị giận chó đánh mèo, cái thai cũng khó giữ nổi, một mũi tên trúng hai con nhạn, thâm độc như vậy lần đầu ta thấy".
"Nguyên cơ nói như vậy, người bảo chúng ta phải làm sao bây giờ ?".
Thúy Liễu đứng một bên nghe nãy giờ cũng cảm thấy người phía sau đúng là thật thâm độc, nàng lo lắng bước lên hỏi.
Nguyệt Hoa cười ranh mãnh nói: "Tương kế tựu kế, các ngươi đi mời Cố Thái Y đến đây đi nói là ta động thai khí, nàng ta muốn đắc ý cứ cho nàng ta đắc ý một thời gian, tốt nhất bộc lộ luôn bản tính thật cho ta thấy, núp trong bóng tối cũng quá lâu rồi đi" , Nguyệt Hoa nói xong đi lại chỗ hồ cá, nàng mỉm cười chậm rãi cho thức ăn vào bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...