Dưỡng tâm điện.
Vua Gia Long đang ngồi phê duyệt tấu chương, nghe thấy tiếng bước chân ông ngẩng đầu lên nhìn, Phúc Đảm đứng phía trước hành lễ với ông.
Vua Gia Long gật đầu rồi đưa tấu chương cho Phúc Đảm, bảo: "Thái tử miễn lễ, con đọc cái này trước đi.
"
Phúc Đảm tiếp nhận quyển tấu chương mở ra xem thử, bên trong viết về chuyện phục chức cho Nguyễn Văn Thành, còn nói ông có công lớn trong việc biên soạn Hoàng Việt luật lệ và Quốc triều thục lục không chỉ vì mắc phải một sai lầm nhỏ mà trách tội ông được, phía dưới còn chữ ký của các quan lại ủng hộ ông phục chức.
Phúc Đảm đọc xong xếp quyển tấu chương lại, ngẩng đầu nói với Vua cha: "Con thấy phục chức cho ông ta cũng tốt, dẫu sao ông ta cũng từng có công trong việc lập quốc.
"
"Con nói đúng ý ta, vả lại con trai trưởng hắn ta cũng là người có tài vừa mới thi đỗ hương cống văn chương cũng rất xuất sắc, ta cũng muốn gả công chúa cho.
" Vua Gia Long vuốt râu mỉm cười nhìn Phúc Đảm.
Phúc Đảm cúi đầu kính cẩn nghe ông hết lời khen ngợi Nguyễn Văn Thuyên, hắn biết rõ tâm ý của ông vẫn hướng về phía công thần, dù sao cũng từng cùng ông vào sinh ra tử, xử trí mạnh tay cũng vì lúc đó ông quá tức giận, Phúc Đảm luôn là người tự tin hắn biết chắc ván cờ này hắn thắng định rồi, không nhất thiết phải xử nặng quần thần, mang tiếng ác hắn cũng không thích lắm.
"Sắc trời cũng không còn sớm nữa, con đã dùng thiện chưa, nếu chưa cùng trẫm dùng bữa đi.
" Vua Gia Long phất tay áo ý bảo Phương công công mang ngự thiện lên.
Phúc Đảm cúi đầu đáp: "Vâng!
"Ở đây con không cần kính cẩn, bình thường là được.
Ông không hài lòng nhíu mày nhìn hắn, Phúc Đảm cười khổ nói: "Lễ không thể không làm, Vua cha đừng chấp nhất con nữa.
"
Vua Gia Long thở dài lắc đầu bảo: "Thôi tùy con vậy, cùng ta qua bên kia dùng bữa.
Phúc Đảm đi theo sau lưng ông cùng đến bàn ăn, cung nữ cùng thái giám đã mang thức ăn lên để sẵn chỉ đợi hai người cầm đũa lên dùng.
Buổi tối Phúc Đảm trở lại điện Thanh hoà, vừa bước vào đã nhìn thấy Nguyệt Hoa thảnh thơi nằm bắt chéo chân trên giường quí phi vừa đọc sách vừa cắn hạt dưa, không có một chút hình tượng Nguyên cơ vợ Thái tử, bộ dáng đúng là chẳng ra làm sao, nhìn mà cay đôi mắt.
"Nàng thảnh thơi quá ha, bộ dáng này là sao?" Nhìn hết nổi rồi hắn cũng phải lên tiếng chất vấn nàng.
Nguyệt Hoa giật mình ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn hắn nói: "Chàng về khi nào thế? Sao không có ai lên tiếng nhắc nhở, người đi đâu hết rồi?"
"Còn dám hỏi ngược lại ta, nếu không phải ta cố ý bảo bọn họ im lặng lui ra ngoài thì nàng còn muốn giấu ta đến khi nào nữa, đã nói bao nhiêu lần khi ăn không được đọc sách nàng xem lời ta nói là nước chảy qua tai à!" Phúc Đảm nhìn nàng không biết hối cải còn có ý đồ muốn giấu diếm hắn, tức giận nhịn không được có chút lớn tiếng nói.
"Ây da, hôm nay ai lại chọc giận chàng à, sao hỏa khí thịnh vượng thế không biết.
" Nguyệt Hoa bị hắn lớn tiếng cũng có sợ, đành hạ mình xuống chút nói mấy câu chọc cười hắn, mong làm hắn quên đi chuyện mất mặt này.
Phúc Đảm làm sao không biết mưu tính của nàng, hắn đi guốc trong bụng nàng, mấy trò lừa gạt này hắn sớm đã nếm hết rồi đừng có mơ mà đánh lừa hắn, môi khẽ nhếch đi lại hướng Nguyệt Hoa, không nói một lời đặt nàng nằm sấp trên chân mình, đưa tay đánh mông nàng như đánh mông Phúc Dung.
"Bốp, bốp, bốp!"
Nguyệt Hoa đỏ mặt, không phải vì đau mà nàng đi đỏ mặt, nàng đỏ mặt là vì ngượng, nàng già muốn hai thứ tóc rồi còn bị người đánh mông, để Phúc Dung nhìn thấy chắc nó sẽ cười đến chết mất, cái người này hôm nay ăn nhằm thuốc súng à, sao ra tay tàn độc thế đánh mông đau lắm đó có biết không hả?
"Đánh cho nàng chừa cái tội bảo không nghe lời, còn đi dạy hư mấy đứa nhỏ.
" Phúc Đảm đánh tới cái thứ năm cũng ngừng tay lại, cúi đầu nhìn thử sắc mặt Nguyệt Hoa không khỏi bật cười.
"Hừ, cười cái gì mà cười, chỉ biết trách phạt người ta là giỏi thôi, đánh đủ rồi đi, già không nên nết.
" Nguyệt Hoa thấy hắn ngừng tay lại rồi cũng bò ngồi dậy, nhưng nàng không quên nói vài câu trách móc lại hắn.
Phúc Đảm ngừng lại tiếng cười thầm suy nghĩ: Tính đúng ra mình cũng mới ngoài hai mươi lăm tuổi, chưa tới trung niên đâu phải là già, nhưng sao nàng ấy mở miệng là bảo già này già nọ, đúng là sát phong cảnh, không vui chút nào.
Nguyệt Hoa khoanh hai tay lại ngồi kế bên hắn, bĩu môi khinh bỉ nói: "Đừng nghĩ thần thiếp không biết chàng đang nghĩ gì? Muốn nói xấu thần thiếp hả không có cửa đâu.
"
Phúc Đảm im lặng nhìn nàng ta, sau đó thu hồi ánh mắt lấy hạt dưa lên cắn, không đáp lại lời nói của Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa bất đầu dỗi giật lại bát hạt dưa từ trong tay hắn ra, trừng mắt bảo: "Không cho chàng ăn, đi về Tiền viện của chàng đi.
"
"Nàng muốn ăn đòn nữa đúng không, mới có năm cái còn chê ít à, đưa lại cái bát ngay.
" Phúc Đảm híp mắt nhìn nàng ra lệnh, hai người trừng mắt nhìn nhau, sau một lúc vẫn là Nguyệt Hoa bại trận trước, đưa lại vào tay hắn, dỗi lại một câu: "Ăn đi, muốn ăn bao nhiêu cũng được, chàng hài lòng chưa.
"
"Tất nhiên là ta hài lòng, nhìn nàng ăn khổ qua ta càng vui vẻ hơn.
" Phúc Đảm không từ chối còn gật đầu mỉm cười nói lại với nàng.
Nguyệt Hoa câm miệng, có phu quân nào như hắn ta không vậy trời, nhìn vợ mình ăn khổ qua mà vui mừng cứ như nông dân được mùa, kiểu này mình còn sống với nhau được không, nhưng nàng chỉ nghĩ thôi không dám nói ra khỏi miệng, mấy vấn đề thiếu não này nàng mới lười quan tâm.
Nhìn hắn đắc ý ăn hạt dưa, tâm tình Nguyệt Hoa không chút thoải mái thầm nghĩ cách trả thù hắn, sau đó mỉm cười phúc hắc nghĩ: Hừ! Coi chàng đắc ý được bao lâu, chờ đó ngày mai làm cả bàn bảy món khổ qua cho chàng ăn một lần cho đã tới già, khỏi vênh váo thấy ghét nữa, muốn đấu với thần thiếp hả? Chàng còn non lắm.
__________________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...