Được Mi Nga chăm sóc hồi lâu,nàng vốn không yếu nên đã phục hồi gần như là hoàn toàn.Cảm thấy đói! Nàng sai Mi Nga lấy thức ăn,đúng lúc vừa ra cửa,đột ngột cửa mở ra,nhìn là khuôn mặt của Phủ phu nhân a... Khuôn mặt trái xoan,tóc hạt dẻ cong tự nhiên,mắt màu nâu nhìn có vẻ mông lung,hiện đang mặc một cái váy màu xanh lá dài đến chân a,nhìn chung có vẻ khả ái một chút! Nhưng tiếc thay,ẩn sau khuôn mặt đẹp tựa mẫn nhi này lại là độc xà...Đúng lúc lắm! Ta chờ ngươi lâu rồi
"Thanh nhi,ta là đem thức ăn đến cho ngươi,kẻo ngươi đói mà chết,ta cũng là không muốn bị Tô Túc Nhị mắng a"-cái giọng này,a nàng ghét nhất!! Vừa yểu điệu thục nữ,vừa thâm độc...xem ra vị phu nhân này,là khó chơi,khó chơi đây!...Lại một tầng kí ức tiếp tục xuất ra,người này,nhìn vào,ai cũng nghĩ rằng rất tốt,đối xử với nàng cũng không tệ nhưng......chỉ có nàng biết,mỗi lần thức ăn đến,lại là một loại độc đưa ra,...phế vật này,không phải thông minh vậy chứ! Đoán ra được,vậy đây không phải là thiên tài ẩn dật sao?Như thế nào lại đói đến ngất mà chết? Có người trung gian,nhức đầu quá,này là ai động vào chứ?
"Cảm tạ phu nhân,này là tiểu thư ta đói gần chết,có người giúp đỡ,thật tốt quá!"-mà Mi Nga này lại ngu muội,cho rằng Phủ phu nhân đối với nàng là thật lòng,gần như là ái mộ người phụ nữ này.
Cười như hữu như vô,nàng lấy thức ăn từ tay của Mi Nga sau khi Phủ phu nhân rời đi, ngửi một cái,đúng ngay là có độc,loại này là Vô Vị Độc-đúng như tên,nó không có vị nhưng lại có mùi,là sát thủ nhiều năm,nàng có thể nhận ra loại độc này,nếu dùng luôn một lần,hiệu quả không được tốt lắm,vì thế,dùng từng chút từng chút góp vào,công dụng tăng gấp bội,nếu dùng một lần,1 ngày sau mất thì khi góp từng chút lại,đủ điều kiện,qua 5 phút,sẽ mất!Người này,cũng là quá thâm độc đi! Nàng tiện tay vứt hộp cơm đi,toàn là độc thì ăn làm gì?Về phần Mi Nga,sau khi thấy nàng ném hộp đi thì lại hoảng hốt,hướng này vừa nói vừa nhặt lại hộp cơm
"Tiểu thư,thức ăn của người,sao lại vứt đi?"
"Toàn là độc tố,ta ăn được lợi gì?"-nàng nhìn Mi Nga cười nhếch mép
"Có thể nào?Nương đối với nàng tốt như vậy,làm sao có độc?"-Mi Nga trợn tròn mắt nhìn nàng
"Nếu ngươi không tin,có thể ăn"-nàng chính là như vậy,mặc dù người ta có tốt thế nào,chính mình dựa vào cũng sớm tới con đường chết.Mà Mi Nga này còn ái mộ người kia,nực cười!
Thế nhưng Mi Nga lại cho rằng nàng xúc phạm chính ái nhân trong lòng,lập tức trở mặt mà nói
"Tiểu thư,người cũng thật là ác độc,ta cảm thấy ngươi tốt nên xin chăm sóc ngươi,ấy thế mà ngươi lại vu oan Phủ phu nhân...ta đây không theo người nữa,về sau,ta theo Phủ phu nhân,cũng ta và ngươi,chính là không có quan hệ!"
Mi Nga ơi Mi Nga à! Nàng vừa chỉ nói một câu,lại làm cho Mi Nga phản bội,như thế này...người này,không từ nàng mà chính nàng sẽ từ! Cố chấp đi,một ngày,ta sẽ cho ngươi biết bộ mặt thật của người mà ngươi ái mộ,lúc đấy,cho dù có cầu xin ta,ta cũng sẽ không cho ngươi theo,đồ phản nhân!
"Tùy ngươi"-nghĩ là như thế nhưng nàng vẫn giả vờ như không có gì,tống được người này đi,lại có một nha hoàn đi vào,lại là ai?
"Tiểu ......thư...ta là vì muốn...muốn bảo vệ nàng...a!"-lảo đảo bước vào,một nha hoàn đầu tóc rối bù,y phục gần như ướt đẫm,khuôn mặt tái nhợt,khắp người đều có vết trầy xướt !Lại lục soát trí nhớ,đây là Dạ Anh,một nha hoàn của đại tiểu thư(đại tiểu thư là con của Phủ phu nhân) ấy thế mà lại bảo vệ nàng,nên không ít lần bị bắt nạt,đánh đập.Không hiểu sao nhưng nàng lại có một loại cảm giác tin tưởng,âm ấm lòng khi ôm Dạ Anh đang ngất lên giường.Thân thể thật nhẹ ,tựa lông hồng,có thể không? Bảo vệ nàng nên bị đánh đập,không cho ăn,sau đó liền bị dìm vào hồ nước?Chỉ là suy đoán nhưng lại có thể có thật! Nàng,chính là cảm thấy thương cho nha hoàn này,nghĩ lại khi nãy,nàng có nghĩ rằng dựa vào ai đó sẽ từ từ mà tử,nàng,bây giờ lại cảm thấy Dạ Anh này có thể giúp đỡ cho nàng về sau,loại cảm giác này có giống với nó?Không được,nàng phải nhớ,nhớ rằng nàng đang chính là lợi dụng Dạ Anh a,là lợi dụng! [Ri:suy nghĩ chị lệch quá]
Sau đó,khoa tay múa chân vài cái vào bếp cướp đồ ăn về,lại lấy thêm vài phần cho Dạ Anh thì cũng yên phần nào.
----------------
Dạ Anh đã ngất từ trưa đến giờ đã gần khuya,tỉnh lại liền thấy nàng nhìn mình,hoảng hốt hỏi
"Tiểu thư,người không sao?"
"Ý ngươi là?"-nàng không hiểu,vừa mới tỉnh lại,không phải mớ ngủ đấy chứ!
"Tiểu thư!May quá! Vẫn chưa được thực hiện,này là....."
Vừa nghe xong,nàng giật mình,không ngờ nhỏ tuổi mà lại âm độc thế này! Đúng là phụ nữ,âm độc nhất,không sai a!Cũng may khi vẫn còn Dạ Anh trung thành với nàng,nhưng,tại sao lại theo nàng?Lại là bí mật! Ngày nào đó,bí mật sẽ bật mí,rồi lại bị mất!Nàng chính là ghét cái thể loại này a!
................................
Chăm sóc Dạ Anh một chút,nàng mới nhận thấy,này cũng là nhan sắc không tệ! Mắt xanh lam,cùng màu với nàng,tóc vàng vàng ánh kim,không cao lắm nhưng cũng gần như là vừa a! Nhìn chung thế nào,cũng nhận thấy rằng Dạ Anh .....thấp hơn nàng hai cái đầu a! Nàng chỉ mới 15 tuổi nhưng lại cao đến không tưởng,một mét bảy mươi nhăm a! Chiều cao cũng không tệ nhưng thế này,rất khó ẩn vào bụi cây a @@!
"Này tiểu thư,ta có thể hay không đi theo nàng ?"- Dạ Anh hỏi lại nàng một lần nữa,hôm trước,nàng đã ngả ý một lần nhưng nàng từ chối,vẫn không bỏ í định,hỏi lại a!
"Ừ....được"-ngẫm một chút,Dạ Anh theo,cũng là tốt hơn Mi Nga ! Về sau có thể toàn tâm toàn ý giúp nàng,vừa có thể dò la tin tức bên ngoài giúp nàng,nàng dù sao cũng là tiểu thư Tô gia nên rất ít được ra ngoài a! Nhất cử lưỡng tiện,ta thật thông minh a! [Ri:nàng tự sướng quá rồi!!!]
"Cảm ơn tiểu thư,cảm ơn nàng a!!!"-Dạ Anh,mơ cũng không nghĩ được nàng đồng ý,bây giờ,chỉ còn việc dọn đồ sang bên này ở,làm sao cho tránh được bọn nha hoàn của đại tiểu thư!
"Ta giúp ngươi dọn đồ!"-như biết nàng suy nghĩ gì,Tô Thanh Diệp lên tiếng
-- Trong đêm hôm khuya,thân ảnh hắc bào nhẹ nhàng nhảy vào phòng chứa đồ nha hoàn đại tiểu thư.Ra về mang theo vài túi đồ, này Dạ Anh,ngươi là nha hoàn mà cũng có nhiều đồ như vậy,nếu như không bị bọn người kia cướp vài thứ thì sẽ là bao nhiêu bao đồ a????
Một điều nàng không ngờ,trong khi nàng thực hiện chiến dịch 'cướp đồ' thì có một người đã quan sát được tất cả
"Nàng,đúng là không tưởng a Cẩm Tiệp Thanh...!" - rồi nở nụ cười man rợn
---------------------------------------
"Thưa hoàng tử,mẫu thân người muốn gặp người ạ"-Hạ Phong Kỳ,thuộc hạ trung thành nhất của hắn rất hay khi phá đám sự man rợn đêm khuya mà hắn đã tạo ra!
"Rồi rồi"-hắn đáp lại cửu phần nộ khí
-- Nam Quốc kinh thành
"Ngươi cũng đã đủ tuổi trưởng thành,hôm nay,đúng mười hai giờ, ta muốn chọn cho ngươi một vị phu thê hoàn hảo, hình trên bàn,ngươi có thể xem!"-một người phụ nữ,trên người cao quý ngời ngời chỉ tay vào xấp hình trên bàn [Ri:mới thời xưa đã có máy ảnh? mà hay thật,kinh thành toàn hoạt động ban đêm?Bây giờ mười hai giờ..] Đó là mẫu thân hắn,xuất thân từ một gia đình cao quý a!
Hắn chậm rãi bước tới bàn,đập vào mắt hắn là tấm ảnh của nàng,Cẩm Tiệp Thanh,xưa nay ta để ý nàng đã lâu,là phế vật trong mắt mọi người nhưng trong mắt ta,ngươi thập phần thiên tài! Không ngờ tới,đúng lúc chọn tuyển phu thê lại có thể thấy ảnh ngươi đầu tiên nha,ta với ngươi cũng là có duyên ! Tay nhấc tấm hình nàng,tiến tới chỗ mẫu thân và phụ thân vẫn còn quan sát hắn,quỳ gối đưa cho mẫu thân hắn.....Hai vị phụ mẫu hơi bất ngờ khi thấy tấm ảnh nàng,nhưng cũng không ngạc nhiên là bao! Họ cũng đã nhận thấy được ! Nàng là thế nào! Vậy,nàng sẽ là phu thê của hắn a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...