Lúc đó anh chỉ suy nghĩ là đến tìm manh mối để kiểm chứng phỏng đoán của mình, nhiệm vụ này có quỷ, từ đường lại là nơi thờ cúng, vậy tất nhiên cũng là nơi tụ tập của những linh hồn đã khuất, vị cộng sự kia của anh sẽ không biết sao, làm sao có khả năng đó.
Thế nên đồng ý cho anh đi, là muốn cho anh một mình đối mặt, tự tìm cách thoát ra?
Ngày hôm qua nói anh tốt nhất cái gì cũng sợ, mới thành thật, hiện tại lại cho anh cơ hội trưởng thành.
Ba hồi cái này ba hồi cái kia.
Tự mâu thuẫn, tâm tư của thiếu niên như kim chìm đáy biển, khó mà mò được.
Trần Ngưỡng buộc chính mình phải bình tĩnh lại một chút, bình tĩnh lại một chút, hai tay cầm cục đá đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bài vị được để trong ngăn tủ sao?
60 cái, có chút nhiều.
Mặc kệ, kéo ra nhìn xem, tới cũng tới rồi.
Đây là thế giới nhiệm vụ, không tìm manh mối thì sao thoát ra được, Trần Ngưỡng xài lại lời an ủi lúc trước của mình.
Trần Ngưỡng nín thở kéo cái ngăn tủ hướng về phía mình, vừa chạm tay vào, âm khí sau lưng liền biến mất.
Đối phương vẫn luôn không đi, là vì muốn anh kéo ngăn tủ ra xem?
Lưng Trần Ngưỡng trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Nếu đổi một bối cảnh chuyện xưa, quỷ làm như vậy có khả năng là muốn nói thi thể của nó được giấu ở trong ngăn tủ, muốn anh hỗ trợ tra ra hung thủ.
Trần Ngưỡng cố ổn định tinh thần, không cho chính mình có cơ hội do dự cùng sợ hãi, nhanh chóng kéo ra ngăn tủ!
Bên trong không có mùi hôi thối, cũng không có thi thể, chỉ có mùi nhang, cùng với một cái thẻ tre.
Nằm lẻ loi bên trong.
Bên trên viết ba chữ bằng bút lông "Giỏ tre lớn."
Trần Ngưỡng dại ra một hồi, rồi dùng tay kéo cái ngăn tủ bên cạnh ra, bên trong cũng là thẻ tre.
"Hủ ngâm rau."
Trần Ngưỡng đột nhiên sửng sốt, anh nhớ tới rồi.
Thôn Lão Tập mang về một nhóm hàng hoá, tổng cộng có 60 loại mặc hàng.
Tối hôm qua lúc thôn trưởng kiểm kê hàng hóa có cầm theo hóa đơn, Trần Ngưỡng có để ý tới, muốn chụp hình lại, nhưng lúc ấy có rất nhiều thôn dân vây quanh nên không tiện, chỉ theo thói quen tìm cơ hội đếm nhẩm số lượng.
Trần Ngưỡng cảm thấy mình không có đếm sai, tổng cộng có 60 món.
Mỗi một cái thẻ tre trong ngăn tủ đều viết tên của một loại hàng hóa.
Trần Ngưỡng hít một hơi thật sâu, rồi dùng tốc độ nhanh nhất kéo hết 60 cái ngăn tủ ra.
Có một cái ngăn tủ không có thẻ tre.
Thiếu cái gì?
Ở đây thiếu mất loại mặc hàng nào?
Ngẫm lại.
Mau ngẫm lại!
Trần Ngưỡng liều mạng hồi tưởng lại các loại mặc hàng trên tờ tổng hóa đơn kia, nhưng số lượng quá nhiều, nếu là 6 cái, 10 cái anh còn có thể nhớ rõ, 60 cái anh thật sự là......
Một người bình thường, bản lĩnh gặp qua là không quên được, anh không có.
Trần Ngưỡng liếc nhìn một lược toàn bộ ngăn tủ được kéo ra, lại dùng tốc độ nhanh nhất đóng lại, quay người bước ra ngoài, khi đi ngang qua lư hương hơi dừng một lúc chút.
Số lượng ngăn tủ đại biểu cho số lượng của hàng hoá, nhang cũng y vậy.
Trần Ngưỡng ôm một bụng nghi hoặc rời đi từ đường, dọc theo đường cũ trở về, khi quay lại chợ, anh vô tình nhìn thấy một chiếc ki bằng tre trên sạp hàng, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Là phân ki!
Thứ bị thiếu trong ngăn tủ chính Là phân ki!
Trái tim Trần Ngưỡng nhảy lên kịch liệt, món hàng hoá cuối cùng viết trên tờ tổng hóa đơn chính là nó.
Anh có ấn tượng, món đồ ở hàng đầu tiên và món cuối cùng đều có ấn tượng.
Chỉ là khi một lượng lớn hàng hoá được trộn lẫn với nhau nên trong phút chốc không nhớ được, cho đến lúc nhìn thấy thứ gì đó trông tương tự, phần tương ứng trong đầu sẽ xuất hiện.
Nhưng thiếu nó có nghĩa là gì?
Trần Ngưỡng thất thần đi về hướng quầy hàng của mình, anh không để ý va phải vài người đi đường liền không ngừng nói xin lỗi, lại tiếp tục đi về phía sau, rồi dừng lại trước quầy hàng của Lưu Thuận.
"Lúc bái tổ có phải là rút thăm lấy đi thứ gì hay không?"
Lưu Thuận đang đếm số tiền kiếm được hôm nay, nghe vậy động tác đếm tiền chậm mất nửa nhịp.
Động tác nhỏ này không tránh được đôi mắt của Trần Ngưỡng, anh thử nói: "Phân ki."
Tiền lẻ trong tay Lưu Thuận rớt xuống trên sạp, ông ta buột miệng thốt ra một câu: "Làm sao cậu biết?"
Còn không đợi Trần Ngưỡng nói cái gì, Lưu Thuận liền trừng mắt nhìn anh nói: "Khương Nhân, ngươi đừng hỏi!"
Giọng điệu là khiển trách, nhưng giọng nói lại đang run.
Khuôn mặt hàm hậu cứng đờ.
Trần Ngưỡng nhìn ông ta nói: "Vậy tôi sẽ đổi câu hỏi, ông có phân ki không?"
Lưu Thuận nhặt hết tiền lên nói: "Không có."
Đây là chuyện có thể nói, vì vậy lúc bị hỏi ông ta có thể trả lời, chuyện khác thì không thể tiết lộ, mặc kệ là chủ động hay là bị động.
Trần Ngưỡng gật gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi."
Anh cũng không có.
Trần Ngưỡng nhớ rõ Triều Giản có cái phân ki, chỉ là không xếp ra bán, mà dùng để chứa các loài hàng hoá nhỏ.
Thứ này trước đây Trần Ngưỡng cũng chưa thấy qua, chỉ cảm thấy nó và cái ky là cùng một dạng.
Chẳng qua là nó nhiều hơn một cái tay cầm làm bằng ba sợi trẻ mà thôi.
Trần Ngưỡng nhận ra một tầm mắt quen thuộc đang nhìn mình, anh lập tức quay lại đón nhận tầm mắt đó rồi chen qua đám đông chạy đến bên người thiếu niên, đôi mắt vừa đen vừa sáng nói.
"Tôi về rồi này."
Triều Giản: "Ừm."
"Có phát hiện lớn." Trần Ngưỡng vòng ra sau quầy hàng của thiếu niên, "Phân ki đâu? À, ở đây."
"Đừng có bán nó đi."
Trần Ngưỡng cầm điện thoại chụp lại hình của cái phân ki, mô tả ngắn gọn mọi thứ mình thấy được trong từ đường, lược bỏ phần sợ quỷ đi.
Sau khi Triều Giản nghe xong Trần Ngưỡng nói mấy câu, phun ra hai chữ: "Rút thăm."
"Ân, tôi cũng nghĩ như vậy." Trần Ngưỡng nói, "Tôi phải phân tích một vài thứ trong từ đường mới có thể biết được điều này, còn cậu làm thế nào mà ......"
Triều Giản đưa cho anh một chuỗi hồ lô đường, được bọc trong giấy nhựa trắng, sơn tra thì đỏ tươi.
Trần Ngưỡng sợ ngây người: "Cũng là người khác đưa cho cậu?"
"Có tên móc túi muốn trộm túi tiền của một ông cụ, tôi dùng quải trượng ngăn cản, ông ấy liền đưa cho tôi một chuỗi hồ lô đường này."
"Tinh thần của Lôi Phong rất đáng được khen ngợi, Trần Ngưỡng cầm lấy hồ lô đường, xé bỏ tầng giấy trắng bọc bên ngoài đi, nói "Cảm ơn nha." Anh cắn một ngụm rồi hỏi, "Thôn trưởng đã tới chưa?"
Triều Giản ngồi trở lại nói: "Đã tới."
"Ông ấy có hỏi tôi đi đâu không?" Quai hàm của Trần Ngưỡng phồng lên, tiếng nói mơ hồ hỏi.
"Thôi không nói nữa, tôi đi mấy quầy khác hỏi thăm tình hình đây." Anh túm túm tờ giấy bọc kẹo, gói lại rồi nhét vào nói, "để ở chỗ cậu, đợi tôi về lại ăn."
Triều Giản nhíu mày: "Đừng chạy lung tung, để Khương Đại gần anh kia truyền lời cho những người xung quanh, kêu bọn họ tới chỗ chúng ta.
"
Trần Ngưỡng nhìn sắc mặt hắn: "Vậy được, tôi đi nói một tiếng."
Không lâu sau, một nhóm người hội họp ở trước quầy hàng của Triều Giản, trừ bỏ ba người Khương Đại, bọn họ không cần tham gia vào cuộc thảo luận lần này.
Từ Định Nghĩa quá béo, hắn ta thở hổn hển, mồ hôi nhể nhảy từ trên mặt chảy xuống cổ.
"Chuyện gì vậy, đúng vừa lúc tôi đang có khách, chạy tới đây một chuyến hại tôi bỏ lỡ cơ hội bán đồ."
Trần Tây Song hừ hừ: "Vội vàng muốn đi đầu thai hay gì, chút thời gian như vậy cũng không có sao."
"Tôi chỉ mới nói một câu, sao cậu cứ nhầm......"
Vương Khoan Hữu đánh gãy bọn họ: "Đều im lặng chút đi, để Khương Nhân nói."
Trần Ngưỡng nhìn về phía Vương Tiểu Bội trong khi mọi người đều chú ý vào anh: "Khương Miêu có nói cho cô biết cô ta đã bán đi thứ gì không?"
Vương Tiểu Bội ngẩn ra một lúc mới biết được anh đang đề cập đến ai, mặt cô tái đi một chút khi nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua.
"Không có."
Vương Tiểu Bội lắc đầu: "Cô ấy chỉ nói có rất nhiều đàn ông đến quầy hàng nhìn mình, chân chính bỏ tiền ra mua mới một phần ba, tiền kiếm được cũng không nhiều không ít, coi như được tính là trung bình bên trong nhóm người chúng ta."
Trần Ngưỡng không nhận được câu trả lời mình muốn, nên nhìn những người khác: "Ai ở gần gian hàng của cô ấy nhất?"
Cả đám đều chậm chạp không trả lời, Trần Ngưỡng hỏi lại một lần nữa.
"Là tôi."
Một giọng nói mộc mạc vang lên từ sau lưng, Trần Ngưỡng nhìn lại, là Tiền Tần, người nam sinh rất ít khi nói chuyện, cảm giác tồn tại tương đối thấp.
Trần Ngưỡng mở bức ảnh chụp cái phân ki trong điện thoại ra hỏi hắn ta: "Cậu có thấy cái vật này trên quầy hàng của cô ấy không?"
"Có nhìn thấy.
" Tiền Tần nói.
Trần Ngưỡng còn chưa hỏi cái vấn đề tiếp theo, đã nghe hắn ta nói: "Bán rồi."
"Cậu chắc chứ?" Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm hắn hỏi.
Tiền Tần: "Chắc."
Trần Ngưỡng nhìn khuôn mặt học bá của hắn, tất cả đều là công thức, xem lâu rồi hơi quáng mắt.
"Làm cái quái gì vậy, mau nói đi được không, mau nói đi chứ." Từ Định Nghĩa còn đang lo lắng chuyện buôn bán của mình, hắn ta càng lo lắng thì mồ hôi càng chảy nhiều ra.
Trần Ngưỡng chỉ vào bức ảnh trên điện thoại di động:"Trong hàng hóa của ai có cái này thì giơ tay lên."
Triều Giản không nâng, như thể hắn là người nhà nên có chút đặc thù, những người khác giơ tay gồm có Tiểu Tương, Từ Định Nghĩa, Vương Khoan Hữu, Trần Tây Song.
"Sao vậy, chẳng lẽ thứ này có vấn đề?"
Trần Ngưỡng nhét lại điện thoại vào túi: "Hôm qua mấy người bán đi rồi à?"
Bốn người đều lắc đầu.
Manh mối của Trần Ngưỡng trong phút chốc được loát thuận, anh nói: "Chỉ có Khương Miêu bán đi."
Mọi người gộp lại những câu hỏi mà Trần Ngưỡng hỏi lúc trước và bây giờ, rất dễ dàng liền hiểu được tin tức bên trong.
Từ Định Nghĩa ngơ người nhìn cái này cái kia hỏi: "Không phải nói gọi sai tên mới chết sao?"
"Tại sao lại liên quan đến hàng hoá chúng ta bán đi rồi?"
" Chuyện đó, thật ra là ......!"
Vương Khoan Hữu do dự nói: "Buổi sáng lúc tôi mới vừa thức dậy có gọi sai tên một lần, lúc ấy vì mới vừa tỉnh nên có chút lơ ngơ, kêu xong rồi mới ý thức được chính mình đã gọi sai tên."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
"Vậy tại sao lúc sáng anh không nói?"
"Nói cũng không thay đổi được gì." Vương Khoan Hữu cười khổ, "Tôi vẫn luôn chờ chết."
"Đến bây giờ mà anh vẫn chưa chết ......"
"Ừ, Tôi cũng không ngờ.
" Vương Khoan Hữu không có cảm giác may mắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn còn chưa có phục hồi lại được.
Trần Ngưỡng không khỏi hỏi: "Ngươi gọi nhầm tên của ai?"
Vương Khoan Hữu nhìn Trần Tây Song.
Trần Tây Song: "............???"
Tên của tôi khó đánh vẫn, cũng khó nhớ, tại sao anh lại có thể nhớ kỹ, có phải anh thích tôi rồi không?
Vương Khoan Hữu hiểu được ý tứ từ trong ánh mắt của cậu ta, không khỏi trợn trắng mắt.
Trần Ngưỡng chuyển sự chú ý tới trên người Trần Tây Song:
"Cậu có cảm giác gì lạ không?"
"Không có." Trần Tây Song chớp chớp đôi mắt hồ ly, "Xỏ sai giày có tính không? Tôi xỏ sai rất nhiều lần, rõ ràng là đã để đúng vị trí mà vẫn xỏ sai, giống như bị thiểu năng trí tuệ ấy."
"......"
"Đúng rồi!"
Trần Tây Song "Ah" lên một tiếng: "Tôi đã gặp ác mộng khi ngủ trưa ở trước quầy hàng!"
"Cậu mơ thấy cái gì?"
Trần Tây Song hồi ức: "Tôi mơ thấy có người chửi rủa tôi, vẫn cứ chửi mãi không ngừng, còn luôn chọc vào đầu tôi, dùng sức rất mạnh rất hưng dữ, chọc mạnh đến nổi tôi có cảm giác đầu mình muốn rụng xuống luôn."
Trời đụ! Vốn dĩ không cảm thấy gì, giờ nói xong cứ thấy lòng bàn chân lạnh ngắt.
Trần Ngưỡng suy tư một hồi, rồi quay đầu tìm Tiểu Tương: "Tối hôm qua cô cứ ngồi cào hoa văn trên bàn, nhớ không?"
Vẻ mặt của Tiểu Tương thay đổi, cô không nhớ.
Những người khác nhìn cô như vậy, vẻ mặt đều thay đổi, lúc đó không ai nhìn ra cô nàng không thích hợp.
Vương Khoan Hữu tổng kết: "Vậy nên, những người gọi sai tên sẽ không sao, chỉ những người bị gọi tên mới xảy ra những điều kỳ lạ và không nhớ được."
Từ Định Nghĩa xoay chuyển tròng mắt, ngửi ra cái gì nói: "Vậy thì quy tắc này không phải là sắp đặt cho việc trả thù à, xem ai không vừa mắt thì cố ý gọi nhầm tên đối phương là xong."
Bầu không khí giữa đoàn người trở nên có chút vi diệu.
Trần Ngưỡng lạnh giọng: "Ngươi cố ý gọi nhầm tên người khác, người khác cũng sẽ làm y như vậy với ngươi, có qua có lại vui không?"
Sắc mặt của Từ Định Nghĩa đỏ lên.
Những người khác vẫn giữ im lặng.
Chưa kể đến người dân trong thôn Lão Tập, những người đến đây họp chợ cũng sẽ không gọi nhầm tên, điều đó có nghĩa là nếu gọi nhầm tên thì cũng sẽ dính phải chuyện chẳng lành.
Vương Khoan Hữu không sao, không có nghĩa là những người khác cũng vậy.
Ai biết được huyền cơ ở đây là gì.
[Huyền cơ - bí ẩn.]
Vẫn là không nên thử thì hơn, kẻ nào cảm thấy mình sống đủ rồi mới có thể muốn dùng loại thủ đoạn này trả thù người khác.
Triều Giản dùng quải trượng chọc vào Trần Ngưỡng.
"Mọi việc cũng đã nói rõ.
" Trần Ngưỡng đối với mọi người nói: "Mọi ngươi ai về chỗ nấy đi, quầy hàng không thể trong thời gian dài không có người canh."
Vương Khoan Hữu không đi: "Làm sao cậu phát hiện được cái chết của Khương Miêu và những vấn đề khác? "
Một số người khác cũng đưa ánh mắt nghi vấn về phía Trần Ngưỡng.
"Tôi đã đến từ đường."
Trần Ngưỡng tóm tắt nội dung, lư hương, tủ nhiều ngăn, hàng hoá và thẻ tre.
60 loại hàng hóa, thiếu mất cái phân ki.
Mọi người xúm lại hỏi nhau, vừa hỏi thì biết, chỉ có một mình Hạng Điềm Điềm là bán đi.
Khi mấy cái thông tin này được nối lại với nhau, đáp án đã quá rõ ràng.
Trần Ngưỡng suy đoán rút thăm, là thông qua tấm thẻ tre.
Cụ thể nghi thức bái tổ là cái dạng gì, vì sao lại phải rút thăm lấy mất một loại hàng hóa ra khỏi ngăn tủ, mục đích là vì cái gì, chỉ có Khương Đại mới biết được.
Thế nhưng Khương Đại lại không thể tiết lộ.
Trong đầu Trần Ngưỡng hiện ra hình ảnh của ba người Lưu Thuận sau khi trở về vào tối hôm qua, có vẻ là bọn họ thông qua thời gian Hạng Điềm Điềm tử vong, mới đoán ra lúc bái tổ rút thăm đồ vật cùng cái chết của cô có quan hệ với nhau.
Trước đó cũng không quá rõ ràng.
Vương Khoan Hữu từ trong miệng Trần Ngưỡng nghe được này đó, không hề ở lâu mà nhanh chóng rời đi, thay vì quay trở lại quầy hàng của mình, hắn ta lại đi tìm mười hai thôn dân cũng bày bán trong chợ của thôn Lão Tập.
Hai người Khương Đại, sáu người Khương Nhân, bốn người Khương Miêu.
Vương Khoan Hữu đi gặp từng người một cũng hỏi từng người một, hành động này của anh ta chỉ có một tác dụng duy nhất, chứng thực suy luận của Trần Ngưỡng là đúng.
Xác thật chỉ có mình Hạng Điềm Điềm bán đi cái phân ki.
Lúc Vương Khoan Hữu đi trở về thì đụng phải Tiểu Tương, đối phương cũng có ý tưởng giống hắn, muốn hỏi mấy người họ Khương của Lão Tập thôn.
"Ngươi không cần tiếp tục, tôi đã kiểm tra hết thảy, không có vấn đề."
Tiểu Tương nghe hắn nói như vậy liền quay đầu đi trở về.
Vương Khoan Hữu đi ở bên cạnh Tiểu Tương, nói: "Trần......!Khương Nhân có lẽ đã phát hiện ra sự bất thường từ đêm qua, đại khái là sau khi ba người Khương Đại trở về."
"Tôi đoán lúc bái tổ sẽ phải rút thăm lấy ra một món đồ vật, người rút là Khương Đại, tối hôm qua cái phân ki đã bị rút trúng."
Tiểu Tương không tiếp đề tài của Vương Khoan Hữu đang nói, mà nói sang một chuyện khác: "Cộng sự của anh ta......"
Vương Khoan Hữu nghiêng đầu nhìn cô với bộ dạng rất bình thường nhưng tính tình rất tốt hỏi: "Làm sao, người cô quen biết?"
Tiểu Tương lắc đầu.
Vương Khoan Hữu không hỏi nữa, hắn ta nghĩ hai người bọn họ cũng không thân, không thích hợp hỏi tiếp, nhưng cô nàng lại thình lình cho hắn biết đáp án: "Rất đẹp trai."
"....."
.
"Còn may là tôi không bán, tôi có tận ba cái lận, một cái cũng chưa bán."
Trần Tây Song duỗi ba ngón tay ra nói: "Khi tôi còn nhỏ, tôi thường ngồi trên cái phân ki, ông nội tôi sẽ xách cái phân ki đưa tôi về nhà, nên tôi rất có cảm tình với nó, cho nên không muốn bày trên quầy hàng bán."
Cậu ta chắp tay trước ngực nhìn lên trời: "Cảm ơn ông bà phù hộ cho con."
"Nơi này là thế giới nhiệm vụ, ông bà của cậu không có ở đây." Từ Định nghĩa lau mồ hôi, "Nói cách khác, có cái ki hay cái phân ki gì gì đó......!đều phải đem đi dẹp, đừng bày lên bán."
Đát Yến đưa ra điều khó hiểu: "Đó là ngày hôm qua, buổi tối hôm nay không phải còn muốn đi bái tổ sao?"
"Không nhất định." Trần Tây Song đô đô miệng, "Lỡ như ba ngày mới bái một lần thì sao, tôi nghĩ vẫn là nên dẹp nó lên đừng bán thì hơn, chẳng phải có câu không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất đó sao, dù sao thiếu bán một loại hàng hoá cũng không ảnh hưởng gì."
[không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất- đề phòng chuyện có tính khả năng xảy ra rất cao]
Cả đám không nói gì nữa từng người một tản ra.
Từ Định Nghĩa đi về phía quầy hàng của mình, vừa đi vừa thầm nhắc nhở bản thân rằng sẽ không bán, không được bán cái phân ki kia.
Kết quả tới nơi rồi thì đó đứng đếm tiền, đón khách mua bán, đã quên bén mẹ nó chuyện này.
Chờ tới khi có người đến mua, Từ Định Nghĩa mới sực nhớ ra, vội giật cái phân ki của người thôn dân đang cầm trong tay: "Xin lỗi, cái này tôi không bán."
"Làm ăn buôn bán, làm gì có có đạo lý bày ra mà không bán chứ." Người thôn dân tưởng hắn ta đang nói giỡn, "Bao nhiêu tiền ngươi cứ nói."
Từ Định Nghĩa toát mồ hôi: "Tôi thật sự không bán."
Hắn ta chỉ lung tung quầy hàng ở bốn phía nói: "Ngươi đi nhà khác mua đi, nhà khác cũng có bán."
Người thôn dân kia cũng là cái khó chơi, ngươi không bán cho ta đúng không, vậy thì ta càng muốn mua đó, chỉ thấy người thôn dân khoảng 30 tuổi vỗ một phát lên quầy hàng nói: "Ta chỉ muốn mua cái này ở chỗ của ngươi!"
Từ Định Nghĩa chết sống không bán.
Nhóm Khương Nhân chung quanh của Lão Tập thôn đều xúm lại đây, bao gồm Trần Tây Sông người cách hắn ta gần nhất.
Từ Định Nghĩa kinh hãi đến cả người đều run lên, ngày hôm qua Lý Bình cũng bị đối đãi như vậy sao, hắn ta sống chết nắm chặt cái phân ki không ngừng lui về sau.
Nhóm Khương Nhân của Lão Tập thôn phẫn nộ trừng mắt nhìn Từ Định Nghĩa.
"Bán cho hắn!"
"Nhanh lên --"
"Ta không....!ta không bán!"
Từ Định Nghĩa nhìn người thôn dân còn đang đứng đó kêu gào một hai phải mua ở chỗ hắn ta kia, mặt mày của hắn ta từng chút một vặn vẹo, đều đã nói không bán, tại sao còn muốn như vậy.
Trần Tây Song ở một bên sợ nhóm Khương Nhân trong thôn, một bên mếu máo nói với Từ Định Nghĩa: "Khương Nhân, ngươi nghe ta nói, nếu không bán nó đi, ngươi sẽ hủy hoại danh tiếng của nhà họ Khương....!Tất cả chúng ta đều sẽ bị trừng phạt, nếu không đợi ta đi tìm mọi người, chúng ta cùng nghĩ cách xem có cách nào vẹn cả hai bên......"
"Tôi không quan tâm, nếu tôi bán nó, tôi sẽ chết!"
Từ Định Nghĩa hét to: "Tôi sẽ không bán nó cho hắn ta!"
Trần Tây Song còn muốn khuyên, nhưng Từ Định Nghĩa hét xong câu kia thì cả người liền khuỵ xuống quỳ trên đất.
Thế là mười hai người Khương Nhân bị phạt cùng một lúc, trên cổ đều nhiều thêm một vòng tròn tím đen.
Trần Ngưỡng sờ sờ cổ, gian nan nuốt vài ngụm nước miếng, đau đến mức phải chửi thề.
Mẹ kiếp.
Phía hơi nghiêng ở đối diện bùng phát ra một cổ lệ khí khủng bố, được bao bọc bởi năng lượng phụ cùng với hơi thở khát máu, như là lệ quỷ bò qua vực sâu của địa ngục vô số lần trở về.
Người đi đường ở khu vực đó cuối cùng cũng không giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, họ lần lượt tránh né nhau rời nhanh đi.
Trần Ngưỡng vội vàng chạy tới đưa thuốc.
Triều Giản một hơi ăn bốn viên, sự tàn nhẫn và thịnh nộ trong lòng hắn mới miễn cưỡng bị ép xuống.
Trần Ngưỡng lấy ra một miếng sữa bơ đưa cho thiếu niên, chịu đựng cơn đau, giọng nói khàn khàn bảo: "Bớt bớt giận, không có biện pháp, làm xong nhiệm vụ chúng ta liền trở về."
Triều Giản không bốc ra ăn, mà chỉ bóp nát chúng cách một lớp giấy đóng gói, chầm chậm nghiền thành bột phấn.
[ ề khúc này miêu tả sức lực của Triều Giản hơi quá đúng không, yên tâm sẽ có giải đáp.]
Trần Ngưỡng nghe cái thanh âm kia, lại nhìn sự hung ác nham hiểm giữa mày của thiếu niên, mí mắt anh giật giật, cầm thêm mấy viên sữa đưa qua: "Để tôi kiểm tra cổ của cậu xem."
Không có phản ứng.
Trần Ngưỡng đang định bỏ cuộc, thì mái tóc hơi dài màu hạt dẻ của thiếu niên rũ xuống còn hơi ngả người ra sau, im lặng nhìn anh.
"Nuốt nước miếng thế nào, tôi thấy có hơi đau, còn cậu thì sao?" Trần Ngưỡng ghé sát vào kiểm tra.
Triều Giản hơi nhắm mắt lại, hầu kết lăn xuống lăn lên một chút: "Đau."
Trần Ngưỡng sinh ra một loại ảo giác mãnh liệt, sao anh nghe được cái từ "Đau" này chẳng những có chứa sự ủy khuất, còn có chút ý tứ làm nũng nữa vậy kà, nhưng sao có thể, anh vô thức chạm vào dưới đầu mũi của mình mấy cái.
"Sẽ tốt lên thôi, sẽ tốt lên rất nhanh, trở về thế giới thật sẽ lập tức tốt lên."
Cái phân ki bằng tre đây.
Tiếng Việt kêu là cái gì tui không biết nên để nguyên văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...