Thân Ở Tận Thế Ta Dựa Vào Nhặt Bảo Rương Trở Thành Đại Lão


Sở dĩ cô ra tay cứu hai người bọn họ là vì Kalea đã bị đầu độc nặng và giờ đã cạn kiệt sức lực.

Nếu cô không đến giải cứu, Kalea sẽ chết vì chất độc trong vòng chưa đầy một giờ nữa.

Ca Tháp giao chiến với hơn chục người, tuy chiếm thế thượng phong nhưng cũng bị thương nặng.

Đặc biệt là con dao bị tộc trưởng vô tình tấn công nếu không được cứu chữa kịp thời, cậu ta sẽ chảy máu đến chết.

Một trong hai người này là hiện thân của những người lớn tuổi ở thế hệ trước, còn người kia mang trong mình niềm hy vọng về tương lai.

Cả hai đều không thể thiếu.

Không có nó, nhóm sẽ tan rã.

Một khi chúng bị phân tán, các vấn đề sẽ nảy sinh.

Cô thuê biên tập viên để giải quyết vấn đề của riêng mình chứ không phải để gây rắc rối cho chính mình.

Hơn nữa, cô cũng không có ý định lộ diện trước mặt những người này.

Cô quyết định trở thành người điều khiển từ xa ở hậu trường.

Hãy để Calea và Ca Tháp kiềm chế và cai trị người dân của mình.

Trong tình hình ngày nay, duy trì sự bí ẩn là điều đáng sợ nhất và an toàn nhất nên làm.

Hạ Nhiên thậm chí còn định lẻn vào trong căn cứ khi có nhiều người hơn.

Điều này không chỉ an toàn mà còn có thể thu thập thông tin tình báo.

Hạ Nhiên trở về tộc Ca Tháp trong khi suy nghĩ về những dự định tương lai của mình.

Cô quyết định diệt trừ tộc trưởng cũng như một số người thân tính đi theo tộc trưởng.

Sự hiện diện của những người này là một thảm họa, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ lại dính líu đến căn cứ của cô.

Nếu không có tộc trưởng gây rắc rối, ngôi làng sẽ có thể yên bình.

Ít nhất nó sẽ yên tĩnh một thời gian.

Chẳng bao lâu, Hạ Nhiên theo trí nhớ của mình trở về ngôi làng.


Vừa trải qua trận chiến, chia ly, cả làng dường như có chút chán nản v2 uể oải.

Ngoại trừ những người đang dọn dẹp chiến trường, không có ai ở lại bên ngoài.

Tất cả đều tụ tập trong nhà và bàn bạc.

May mắn thay, xung quanh mọi ngôi nhà ở đây đều không có tường bao, chỉ có những ngôi nhà nằm trên mặt đất.

Hạ Nhiên nghe từng nhà một, tìm đến nhà thứ ba thì cuối cùng cũng tìm được nhà tộc trưởng.

Lúc này tộc trưởng đang ngồi quanh đống lửa với những chiếc gai, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Cửa chưa đóng, Hạ Nhiên hào phóng bước vào, ngồi trên chiếc ghế nhỏ phía sau vài người, lặng lẽ nhìn bọn họ.

Một số người không cảm thấy gì và vẫn đang lên kế hoạch giết người.

“Dù sao Ca Tháp đã bị đuổi ra ngoài rồi, anh à sau này không ai có thể uy hiếp được địa vị của anh đâu.”

Một người đàn ông trông giống hệt trưởng thôn nói với hàm răng nhe ra.


Trưởng thôn nhướng mi liếc anh một cái, nhưng không nói gì.

Ở phía bên phải trưởng thôn, một người đàn ông mặt ngựa khoảng ba mươi tuổi nói: “Chặt cỏ mà không nhổ tận gốc thì cuối cùng sẽ là tai họa”.

Trưởng thôn ngẩng đầu nhìn người mặt ngựa: “Anh có ý gì vậy?”

Một số người khác cũng nhìn người đàn ông mặt ngựa.

Người mặt ngựa liếc nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Kalea bị nọc rắn đầu độc.

Nếu không có thầy phù thủy chữa trị, cô ấy sẽ không thể sống sót trong đêm nay.”

Ca Tháp, tiểu tử kia phải nói là rất hung dữ, nhưng hôm nay bị trọng thương không thể nhảy lung tung được bao lâu, cho dù không chết thì về cơ bản cũng sẽ trở thành một kẻ tàn tật một khoảng thời gian ngắn.

Đội hình của bọn họ phần lớn là người già, sức yếu, bệnh tật và khuyết tật.

Nếu không có Ca Tháp, bọn họ không thể nào là đối thủ của chúng ta với chỉ một vài người đàn ông bị thương và những đứa trẻ chưa trưởng thành.

Chúng ta có thể bắt kịp ngay bây giờ và nhổ tận gốc rễ."


Người mặt ngựa nói xong liền nhìn tộc trưởng, chờ ông quyết định.

Tộc trưởng nhìn những người khác hỏi: "Các người nghĩ thế nào?"

“Tôi nghĩ chú ấy nói đúng.

Chỉ vì Calea và Ca Tháp ở đây, còn Ca Tháp vẫn là dị nhân, những người đó chưa bao giờ coi anh là thủ lĩnh thực sự của tộc, bọn họ chỉ muốn chờ Ca Tháp phát triển lên và thay thế anh.

Bây giờ là cơ hội tốt như vậy, sao không nhân cơ hội này trừ khử nó luôn, cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ của những người đó, để bọn họ thật sự đầu hàng."

“Tôi đồng ý, nhưng tôi nghĩ vấn đề này không thể nóng vội được.

Ít nhất chúng ta phải đợi cho đến khi Ca Tháp đi vào vùng đất trời ban.

Để chúng ta nắm được vị trí của vùng đất trời ban cũng chưa muộn để hanh động."

“Đúng vậy, đối với vùng đất trời ban, chúng ta không những không còn phải sợ mùa mưa nữa mà còn có thể dùng nó để chiêu mộ các bộ tộc khác tham gia cùng chúng ta và mở rộng thế lực.”

"Đúng vậy.

Đúng như Kalea đã nói, thần phạt, thảm họa..."

Người đàn ông chưa kịp nói xong đã bị một người đàn ông khác tức giận ngắt lời.

"Tôi không tin trên đời này có thượng đế.

Nếu thực sự có thượng đế, tại sao nhiều năm như vậy chúng ta vẫn chưa thấy thượng đế ra tay cứu rỗi mọi người? Sự trừng phạt của thượng đế chỉ là do Kalea bịa ra để hù dọa mọi người mà thôi, không cần phải sợ hãi."

"Đúng vậy, cho dù có thần linh, cũng chỉ cần giết nó."

Một số người không biết lấy đâu ra lòng tin, từng người một uy hiếp có được Thần linh.

Hạ Nhiên lạnh lùng nhìn.

Một người nghĩ tới điều gì đó vội vàng nói: “Phi người đi theo đám người Ca Tháp nhanh lên, nếu không đi quá xa chúng ta sẽ gặp rắc rối.”

Tộc trưởng nghe xong không nói gì, chỉ ngước mắt lên nhìn người đàn ông mặt ngựa.

Người đàn ông mặt ngựa lúc này trông có vẻ tự hào.


"Không cần hoảng sợ, cũng không cần phái người đi theo bọn họ.

Bọn họ không thể trốn thoát.

Tôi đã bắt được Kano, em gái của Kalea.

Kano, nếu có chuyện gì xảy ra với bọn họ, Kano sẽ nói cho tôi biết."

Đang nói chuyện, người mặt ngựa đột nhiên từ trong tay lấy ra một viên đá đen to bằng quả trứng.

Một đầu đá tròn, đầu còn lại giống như đuôi cá, đầu tròn có phần nhô ra màu trắng rất giống Âm Dương Ngư ở Thái Cực Đồ.

Hạ Nhiên vừa nhìn thấy vật này liền nhận ra đó là đá truyền âm.

Đá truyền âm được làm từ đá âm dương tự nhiên, hình dáng tổng thể giống với Thái Cực Đồ.

Nếu một người cầm một hòn đá trắng và một người cầm một hòn đá đen, bọn họ có thể truyền âm thanh đi xa hàng ngàn dặm.

Đáng tiếc, sản lượng đá âm dương rất ít, khó chế tạo nên thường nằm trong tay những người chơi lớn đang lưu hành.

Không ngờ người này lại có trong tay một món đồ.

Đây thực sự là một chuyến đi đáng giá.

Người mặt ngựa cầm truyền, ra hiệu cho mấy người im lặng.


Nhiều người lập tức nín thở.

Người mặt ngựa ấn vào vết trắng trên hòn đá đen, hỏi: "Kano, có tin tức gì không?"

Giọng nói của một người phụ nữ phát ra từ viên đá đen.

"Kafta, thần linh, thần linh xuất hiện! Thần linh chữa lành cho Kalea và Ca Tháp, truyền lại lời tiên tri, yêu cầu Ca Tháp đưa mọi người về vùng đất trời ban vào giờ sữu."

"Cô nói gì?"

Người đàn ông mặt ngựa có vẻ kinh ngạc và đứng dậy.

Đám người tộc trưởng ở một bên nghe được lời này, đều giật mình đứng dậy.

“Kafta, thần linh xuất hiện và thần linh chữa lành cho Calea và Ca Tháp!”

"Cô đã nhìn thấy thần linh chưa?!"

"Không, thần linh không hiện hình.

Chúng tôi chỉ nghe thấy một âm thanh thanh lọc và Calea được bao bọc trong một quả cầu ánh sáng xanh, toàn bộ nọc rắn ẩn giấu trên cơ thể cô ấy đã được chữa lành.


Sau đó là một âm thanh chữa lành khác và những vết thương trên người Ca Tháp có thể nhìn thấy bằng mắt thường”.

"Tê ~ "

Người mặt ngựa hít một hơi, vẻ mặt khó coi nhìn đám người tộc trưởng.

Sắc mặt của mấy người cũng cực kỳ khó coi.

Thượng đế đã chọn Calea và Ca Tháp, chữa lành cho bọn họ và cho họ đi đến vùng đất trời ban, nghĩa là những gì Calea nói là đúng.

Vì nó là sự thật nên sự trừng phạt của thần thánh cũng có thể đúng.

"Đừng có ý nghĩ xấu xa!"

"Tai hoạ ngập đầu!"

"Thượng đế đang theo dõi chúng ta!"

Sắc mặt của mấy người đều cực kỳ khó coi, đều nghĩ tới lời nói của Kalea, đều rùng mình.

Không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng có mấy người cảm giác được trong bóng tối có một đôi mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Người đàn ông mặt ngựa nuốt nước miếng mấy lần mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Cô đang ở chỗ nào?"

“Bãi đổ nát mười dặm về phía đông, Kafta, xin hãy khuyên tộc trưởng, thượng đế đã chọn Ca Tháp và Calea, anh… sẽ bị thượng đế trừng phạt.”

Kafta phớt lờ lời nói của Kano và chỉ nói: "Khi xuất phát nhớ báo cho tôi biết."

Thạch truyền âm im lặng một lúc, sau đó mới có câu trả lời.

"Được."

Sau đó, cả hai người kết thúc việc truyền tin.

Kafta nhìn về phía tộc trưởng.

"Tộc trưởng, nói cho tôi biết, hiện tại nên làm cái gì? Tôi nghe anh."

"Vâng, tộc trưởng, chúng tôi nghe lời anh."

Tộc trưởng nhìn mọi người một lúc rồi mới từ từ ngồi xuống.

Ông ta nhìn ngọn lửa trước mặt, suy nghĩ một lúc rồi nói với giọng u ám.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận