Thân Ở Tận Thế Ta Dựa Vào Nhặt Bảo Rương Trở Thành Đại Lão


Có lẽ cô biết lý do tại sao cậu bé người sói lại đứng bên ngoài căn cứ của mình.

Cô e là nó đang nhắm vào căn cứ của cô.

Trong toàn bộ thế giới sương mù độc hại, chỉ có căn cứ của những kẻ thách đấu như bọn họ là không có sương mù độc hại.

Chuyện này, cậu bé người sói hẳn đã vô tình phát hiện ra sự độc đáo của căn cứ nên muốn tới tìm hiểu.

Nhưng lúc đó cô còn đang trong thời gian bảo hộ tân thủ, lại bị một kết giới vô hình chặn lại.

Cậu bé người sói chắc hẳn đã nghĩ nơi đây có điều gì đặc biệt mà chúng nó không thể bước vào.

Vì vậy, hôm nay nó chỉ đến quan sát từ bên ngoài.

Nhưng một lần nữa, nó lại bị hoảng sợ trước phần căn cứ đã mở rộng chỉ sau một đêm và những bức tường đá kiên cố, nên nó thậm chí không nghĩ đến việc đi vào căn cứ.

Nhưng điều này sẽ không kéo dài lâu.

Cậu bé người sói sớm muộn gì cũng sẽ tới.

Khi cậu bé người sói vào căn cứ và thấy chướng ngại vật đã biến mất, chắc hẳn cậu bé đã muốn định cư ở đây.

Cậu bé sẽ làm gì khi phát hiện ra cô là một con người hay một phụ nữ?

Cậu bé người sói sau lưng còn có bao nhiêu con đi theo?

...

Đầu óc Hạ Nhiên quay cuồng nhanh chóng.

Vô số khả năng hiện lên trong đầu cô ngay lập tức.

Việc bảo vệ căn cứ sẽ được tăng cường càng sớm càng tốt.

Sẽ tốt hơn nếu xây một bức tường cao hơn dọc theo rìa của khu đất.

Đặt một số tháp pháo hoặc thứ gì đó lên đó để làm tuyến phòng thủ đầu tiên.

Tạo thêm một số bẫy ở căn cứ.

Ở giai đoạn đầu, đa phần tất yếu sẽ tăng lên, khiến địch bị tổn thất nặng nề và không dám hành động hấp tấp.

Khi mưa tạnh, cô nhanh chóng đi nhặt đá.


Các bức tường bên ngoài vẫn được làm bằng đá.

Sau đó cô sẽ xem liệu có thể xây một con hào khác bên ngoài bức tường bên ngoài hay không.

Nuôi một số cá piranha ở ngòai thành tường.

( Cá piranha còn gọi là cá răng đao hay cá cọp, cá hổ, chúng loại cá nước ngọt thuộc họ Characidae, một con cá piranha trưởng thành có kích thước từ 14 đến 26 cm.

)

Trồng một số quả bom nấm vô hình bên trong bức tường.

...

Hạ Nhiên quá tập trung lên kế hoạch trang bị cho căn cứ đến nỗi quên mất thời gian.

Mãi cho đến khi con gấu trúc nhỏ nằm bên cạnh đột nhiên tỉnh dậy, cúi mình xuống và kêu không ngừng, cô mới tỉnh lại.

"Con đói không, bé con? Đợi đã, mẹ sẽ lấy cho con một ít sữa."

Hạ Nhiên xoa xoa gấu trúc nhỏ rồi đi đun nước pha sữa.

Cô chưa bao giờ nuôi gấu trúc nhưng cô đã xem nhiều chương trình phát sóng trực tiếp và video về gấu trúc trong vườn thú.

Trong số đó, cô có kỷ niệm sâu sắc về Bồn Bồn sữa, có tên là Vương Tử sữa bò.


Cũng may hôm nay cô mở một hộp sữa bột, có thể dùng làm đồ ăn cho gấu trúc nhỏ này.

Khi nào gấu trúc lớn lên thì cho ăn tre, hay cho gấu trúc ăn măng.

Trong ba lô của cô có rất nhiều măng tươi.

Tuy nhiên, nghĩ đến kích thước của con gấu trúc khổng lồ, Hạ Nhiên quyết định đào thêm măng để nghiên cứu khi có thời gian.

Cho đứa nhỏ có măng tươi ăn quanh năm.

Bản chất của chiếc ba lô là đặc biệt, thời gian bên trong nó dù có được cất giữ bao lâu thì khi lấy ra vẫn trông như cũ.

Nên không lo lắng măng sẽ bị hỏng hoặc hư hỏng theo thời gian.

Đốt lửa, đun sôi nước, đợi nhiệt độ nước giảm rồi chuẩn bị cho sữa vào.


Không có chai nên cô dùng một chiếc bát gỗ 1000L.

Sợ sữa từ mẹ bỗng nhiên chuyển thành sữa bò đứa nhỏ không chịu uống, Hạ Nhiên còn đổ một ít mật ong vào trong.

Cô trao đổi con này lấy ba con cá chẽm khi nấu nước, cả bình chỉ nặng 100ml.

Không nhiều.

Nhưng nếu cô cho một chút ít thì vẫn có thể sử dụng được trong một thời gian.

Chỉ cần nghĩ ra cách để làm điều này trong lúc chờ đợi.

Đặt chậu sữa xuống đất, ôm gấu trúc nhỏ ra và đặt cạnh chậu.

Có lẽ vì đói, hoặc có thể vì bị cái nồi hấp dẫn nên đứa bé chạy tới.

Kết quả là đứa nhỏ mất thăng bằng và ngã đập đầu xuống chậu sữa.

"Phốc ~ "

Nó thật dễ thương.

Hạ Nhiên không khỏi bật cười, đồng thời ôm gấu trúc nhỏ lên để nó bớt chịu sức nặng của cái đầu to.

Lúc này gấu trúc nhỏ mới bình tĩnh uống sữa.

Chẳng mấy chốc, đứa nhỏ đã uống hết bát sữa.

Hạ Nhiên ôm nó vào lòng, dùng khăn lau vết sữa trên đầu nó.

Đứa nhỏ ngoan ngoãn tựa vào vòng tay cô, để cô chơi đùa trong khi nhìn cô bằng đôi mắt đen nhỏ nhắn.

Chưa kể trông nó dễ thương thế nào.

“Từ nay về sau em sẽ gọi con là Phúc Bảo.”

Lau mặt xong, Hạ Nhiên bế đứa nhỏ về ổ, mỉm cười nhìn nó.

Phước lành là phước lành của phước lành.


Có thể sống sót trong miệng của ba mươi con sói là một điều cực kỳ may mắn.

Đó là báu vật mà bảo bối của gấu mẹ bảo vệ đến chết.

Gộp lại gọi là Phúc Bảo.

"Kít!"

Gấu trúc nhỏ ngẩng đầu lên và gọi.

“Tôi coi đó là sự đồng ý của con, bé Phúc Bảo.”

Hạ Nhiên xoa xoa cái đầu tròn trịa của gấu trúc nhỏ.


Có lẽ là do đứa nhỏ đã ngủ đủ giấc và ăn đủ nên gấu trúc nhỏ đang cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Nó không muốn ở trong tổ và muốn chạy ra ngoài.

Sàn nhà lạnh nên Hạ Nhiên dùng rơm rạ làm một tấm thảm rơm lớn trải thành thảm trong nhà rồi cho đứa nhỏ chơi trên đó.

Cô vào bếp và bắt đầu làm đồ ăn cho mình.

Sau khi vật lộn hồi lâu như vậy, cô cũng đói.

Rương kho báu tình cờ mở ra một túi mì trắng nên Hạ Nhiên quyết định làm một ít mì thịt sói.

Ăn uống xong, Hạ Nhiên mặc quần áo bảo hộ, đi vòng quanh tường.

Cô đi lên từng tòa tháp và nhìn vào nó.

Để chắc chắn rằng không có bất thường nào bên ngoài trước khi quay trở lại.

"Rít, lạnh quá, thanh lọc."

Tắm rửa sạch sẽ xong, Hạ Nhiên xoa tay rồi đóng cửa lại leo lên cái giường.

Trời càng lúc càng mưa, nhiệt độ lại giảm nhanh.

Thời tiết này rất thích hợp để nằm trên giường xem phim truyền hình và điện thoại di động.

Trời sắp tối nên hôm nay cô sẽ không ra ngoài.

Nằm trên một tấm chăn sói dày, đắp chăn lên rồi đắp một tấm da sói khác lên trên chăn, cô sẽ cảm thấy ấm áp ngay lập tức.

Hạ Nhiên mở bảng sản xuất, thay vài bộ quần áo rồi thoát ra khỏi bảng sản xuất, vào giao diện trò chuyện, bắt đầu liếc nhìn màn hình hôm nay.

{Đồ ngốc, trước đây tôi chắc chắn đã mù quáng khi yêu một kẻ ngốc như anh.

Anh có khả năng giao đồ, nhưng tại sao anh lại không có khả năng lấy lại chứ? }


{Hôm nay anh vừa nhận được đồ thế là đủ rồi sao?

{ Hôm nay không nhận được đồ tiếp tế nào sao?! Anh có bị lừa đá vào đầu không? Anh có biết ngày mai sẽ thế nào không? Thời gian bảo vệ đã hết! Anh nghĩ đến sao? Ngày mai tìm đồ có dễ hơn hôm nay không? Đồ ngốc, nếu anh không cho hết đồ đi thì chúng ta ở trong sương mù đã có thể sống sót thêm vài ngày nữa! Chết! }

{Anh ơi! Tôi cũng tốt bụng giúp đỡ mọi người...!Tôi biết anh cũng có một cái bánh bao, anh có thể chia cho tôi một nửa được không?}

{Sao anh dám còn có mặt mũi hỏi tôi đồ vật? Hơn nữa, người ta có cần lòng tốt của anh không? Hiện tại căn cứ Âu Hoàng đã được nâng cấp lên 10.000 mét vuông, vật tư chất đống anh đã thấy ai ra phân phát vật tư ra chưa? Anh thật là ngu ngốc! Có rất nhiều người có đồ dùng vật tư, nhưng không có ai ra phân phát.

Chỉ có anh là một kẻ tội nghiệp đang cố gắng biến mình thành kẻ ngốc.

Anh thật ngu ngốc chứ tốt bụng gì, được rồi bây giờ hãy đi tìm những người mà anh đã giúp đỡ và yêu cầu bọn họ phân phát đồ ăn cho anh, dù sao đừng tìm tôi, tôi không có! }

...

Vừa mở ra, trên màn hình là Thánh Mẫu và đôi bạn trẻ đang cãi nhau.

Muốn cãi nhau thì nhắn tin riêng cãi nhau, đừng chiếm tài nguyên công cộng, cô còn muốn lén nhìn màn hình để lấy thông tin.

Hạ Nhiên trực tiếp dùng một tay chặn luôn, cặp đôi lập tức im lặng hơn rất nhiều.

{ Híc ~ Lạnh quá, sao nhiệt độ lại giảm nhanh thế }

{Hết rồi.

Gỗ của tôi không được chắc cũng không trụ được đến ngày mai.

Có ai tốt bụng hỗ trợ tôi một ít gỗ và ngày mai sẽ trả lại được không?}

{Cứu tôi với! Con rắn! Thật là một con rắn lớn! Nó chạy về phía căn cứ của tôi, tôi phải làm gì?}

{Con rắn tới rồi, nó đã đột nhập vào căn cứ của tôi rồi! }

{Cứu với! }

...

Cặp đôi bỗng bị tiếng kêu cứu của một người lấn át.

Tuy nhiên, trước khi bất kỳ ai khác kịp phản ứng, một cửa sổ bật lên màu đỏ tươi xuất hiện trên màn hình.

{Người thách đấu Trương Nhị đã bị con rắn độc đột biến giết chết và bị xóa sổ }

Cuộc trò chuyện cuộn cuộn dừng lại ngay lập tức.

Kể từ ngày thử thách, cái chết đầu tiên đã xảy ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận