Thần Nữ Chi Ma Hậu
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Cái tay của tên heo nào dám sờ soạn nàng? Bớ người ta, tại sao không ai giúp nàng hết vậy? Hoàng Ung với Lẫm Khanh ở một bên trợn mắt. Bọn hắn có nhìn lầm không vậy? Có nhìn lầm không? Ban ngày ban mặt cư nhiên có người đến sàm sỡ Tịnh Tuyết?
A Tố nhe răng cắn lấy cánh tay thối của tên dê già kia khiến cho hắn đau đớn buông tay khỏi thân thể nàng. Tịnh Tuyết lúc này sau một hồi bất ngờ mới xoay mặt lại tán cho tên dê già kia một cái bạt tay, tức giận nói:
- Thối nam nhân, ai cho ngươi chạm vào ta?
Tên dê già kia là con trai của quan tri huyện vùng này. Hắn tức giận quát:
- Hừ...bây giờ ngươi còn làm ra vẻ thanh cao? Con kĩ nữ như ngươi sớm đã không biết qua tay bao nhiêu người.
- Ngươi nói cái gì? - Hoàng Ung chỉ tay vào mặt hắn ta quát.
Đột nhiên những người nữ phụ của vùng này cười rộ lên. Nụ cười châm biếm cùng khinh thường. Bọn họ cố ý nói lớn:
- Trời ơi! Kĩ nữ làm ra vẻ thanh cao nga.
- Thân thể của nàng ta còn trong sạch sao?
- Ít nhất trong thôn này cũng là qua tay hết hai mươi người đi?
Tịnh Tuýet nắm chặc tay lại, âm thần thiết lập kết giới xung quanh mình. Nàng xoay người dời bước đi đến cổ xe ngựa của mình. Vừa đi vừa nói:
- Hoàng Ung, Lẫm Khanh, chúng ta rời khỏi đây thôi.
- Ta có nói cho ngươi đi sao? - Tên nam nhân đó giơ tay toan bắt nàng nhưng khi hắn chạm vào lại bị một lực đẩy vô hình hất văng lại. Hắn hất cầm với bọn tuỳ tùng của hắn: - Các ngươi, lên cho ta.
Mấy tên hán tử lập tức bao vây bọn người Tịnh Tuyết. Nàng hừ lạnh đứng yên tại chỗ, để mặc mọi thứ cho bọn Hoàng Ung giải quyết. Nhưng trông khi Hoàng Ung đang rất dũng mãnh chiến dấu với bọn hán tử thì....
- Aaaa!!! Teo mi na!!! - Lẫm Khanh vừa chạy hỗn hễn vừa nói.
•Tạm dich: Cứu tôi với!!!
Rống!!! Tên này thật vô dụng a. Vậy là Tịnh Tuyết lại phải bảo vệ ngược lại hắn. (=.=)
--------------
Sau khi giải quyết xong đám người phiền phức kia, các nàng lại đi đến một ngôi làng khác. Nhưng ngôi làng này cũng giống như cái trấn khi nãy. Bọn họ đều có ánh mắt khinh thường cùng dâm ô đối với nàng. Lẫm Khanh dùng gương mặt thánh thiện của mình, mỉm cười hướng một vị cô nương hỏi:
- Cô nương, xin hỏi hình như dân làng đang có ác ý đối với vị cô nương kia? - Hắn chỉ tay về phía Tịnh Tuyết.
Vị cô nương kia nhất thời bị hắn làm cho mê mẩn. Nàng ta đỏ mặt trả lời:
- Vì nàng ta cứ thích quyến rũ nam nhân. Cho dù là già trẻ, bất cứ ai nàng ta cũng không chừa. Không những vậy còn qua đêm với bọn họ nữa.
- Đa tạ cô nương đã giải đáp giúp ta. - Lẫm Khanh nói xong rồi chạy đến chỗ Tịnh Tuyết. Hắn thuật lại tất cả cho mọi người nghe, lập tức mọi người đều nhíu mày.
Tịnh Tuyết bức xúc quát:
- Ta khi nào thì đi quyến rũ bọn người không có chút tư sắc đó?
Bực mình! Bọn họ nghĩ nàng không có chút tiền đồ như vậy sao? Không nhìn lại hai cái sủng nam của nàng đi? Bọn họ khác xa một trời một vực với đám người kia nha!
Đột nhiên Tịnh Tuyết chú ý đến những người dân ở đây, bọn họ ai cũng có hình thù kì lạ, tượng trưng cho bán yêu. Lại nhìn thấy một bóng người vận hồng y vô cùng quen thuộc. Nàng khẽ gọi:
- Tiểu Xảo?...
Nghe hai từ "Tiểu Xảo", Hoàng Ung ngạc nhiên. Sao Tiểu Xảo lại ở đây? Chẳng lẽ đây là thôn bán yêu sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...