Thần Nữ Chi Ma Hậu
Tinh Tuyết sau cơn đau đầu dữ dội liền tỉnh. Nàng mơ hồ nhìn quanh căn phòng liền cảm thấy rất lạ. Sao nhìn có vẻ cổ lỗ sỉ như thế? Tịnh Tuyết cố gắng chống đỡ thân mình ngồi dậy. Nàng nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ đến chuyện mình té xuống vực. Oa~ Không phải là nàng chết rồi sao? Nghĩ nghĩ, nàng dùng một lá bùa gọi ra một tiểu tinh linh hỏi:
- Ngươi nói cho ta biết. đây là đâu?
Tiểu tinh linh kia nhìn nàng như thấy người ngoài hành tinh. Ánh mắt hiện rõ như đang gặp thấy quái vật hồ lốc-nét:
- Đây là hoàng cung hoàng cung Trường Vạn quốc. Ngu ngốc.
Di? Trường Vạn quốc? Tên nghe thật lạ. Trên thế giới có quốc gia nào tên như vậy à? Thấy tiểu tinh linh kia sắp chuồng, nàng liền kéo lại hỏi tiếp:
- Thế bây giờ là thời đại nào?
- Thật ngu ngốc. Đây là thời đại XYOZ a. - Nói rồi tiểu tinh linh kia bực dọc biến mất.
Tịnh Tuyết nghe xong thì cằm rớt xuống đất. OMG!!! Nàng là đang nghe lầm sao? Xuyên không a!!! Nàng cư nhiên lại xuyên không.
Vì quá sốc mà sau một hồi tiêu thụ hết cái thông tin như trời giáng kia, nàng lại ngồi một xó vẽ vòng tròn chơi với kiến. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm (Shizu: hố hố…thì ra là người quen cùng chung một trại a). Một lúc sau, nàng đột nhiên đặt một chân lên ghế, một tay chống nạnh, tay còn lại che miệng cười:
- Ố hô hô hô. Ta xuyên a! Không uổng công ngày nào ta cũng chăm chỉ đọc tiểu thuyết xuyên không!!! (Shizu: Vâng, tỷ ấy là một con nghiện tiểu thuyết. Đây là mặt trái của một Thần nữ.)
Bọn cung nhân bên nhoài nghe có tiếng cười rất man rợ liền ló đầu vào xem. Lại thấy một nữ nhân trông rất ách…tạm thời gọi là quái thú đi? (Shizu: Chẹp, mới xuyên qua đã bị xem là quái thú)
Đột nhiên Tịnh Tuyết rùng mình một cái. Lúc này nàng mới để ý đến sự hiện diện của hai nam nhân một già một trẻ. Nam nhân vận bạch y quay đầu nhìn tên đại phu bên cạnh hỏi:
- Tên kia! Ngươi cho nàng ta uống cái gì mà bây giờ nàng hoá thú là thế nào?
Tên đại phu kia vội vàng dập đầu xuống đất nói:
- Vương gia, oan cho lão thần. Lão chỉ cho nàng uống loại dược bình thường.
Tên nam nhân kia hừ lạnh một cái rồi bảo tên đại phu kia lui ra. Lúc hắn vừa quay đầu lại, mém chút nữa đã té ghế. Khuôn mặt Tịnh Tuyết đang cực kì phóng đại nhìn hắn. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được hơi thở ẩm ướt của nàng. Hắn nhất thời đỏ mặt.
Nhưng cái người nào đó lại không để ý mà cứ dí sát mặt mình vào. Vừa nhéo nhéo má hắn nàng vừa cảm thán:
- Oa~ Là mĩ nam a. Thật sự là mĩ nam.
Lòng Tịnh Tuyết đang đánh trống khua chiêng liên hồi. Nàng lại may mắn gặp được mĩ nam a. Có phải hay không ông trời quá tốt với nàng đi? Ông trời, ông thật tốt a.
- Ngươi làm cái gì vậy? Thả ta ra. - Hắn tức giận hất tay nàng ra. Hung hăng nhìn nàng đang ngã trên mặt đất nói: - Nữ nhân này! Dám quyến rũ ta?
Tịnh Tuyết nghe xong giả bộ ói. Trong lòng nàng hừ lạnh. Mĩ nam thật không giống trong tiểu thuyết, dịu dàng ấm áp chút nào. Nàng trở lại với vai diễn Thần nữ như ngày nào, trên người thoát ra khí chất cao quý:
- Ngươi là ai?
- Câu này ta hỏi ngươi mới đúng. Ngươi là ai?
Tịnh Tuyết đảo mắt một hồi, cuối cùng dừng lại một chút nói:
- Ta là Nguyệt Nhan Tịnh Tuyết. Là Thần nữ được trời phái xuống giúp đỡ Trường Vạn quốc của các ngươi trong lúc nguy cấp nhất. (Shizu: Chém gió!!! Tài nghệ thật cao nga!!! T.Tuyết: Quá khen, quá khen. Là học từ những nữ chính mà ra.)
Nam nhân kia ánh mắt khinh thường nói:
- Ngươi nghĩ ta là con nít lên ba chắc?
Nàng biết hắn sẽ không tin nên liền từ trong người lấy ra một lá bùa. Thầm niệm chú một lát lá bùa đã biến thành một đoá băng liên di chuyển đến gần nam nhân đó.
Nam nhân kia tuy rất ngạc nhiên nhưng vẻ mặt vẫn đắn đo. Cuối cùng, nàng lại đọc thêm một chú nữa, tay kết ấn không ngừng. Chẳng bao lâu sau, xung quanh nàng liền xuất hiện đủ năm ánh sáng ngũ hành, đại diện cho: Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ.
- Người thật sự là thần nữ? - Tên nam nhân kia ánh mắt sùng bái hỏi.
- Ngươi nói thử xem? - Tịnh Tuyết tuy trong lòng muốn cười ha hả nhưng nhoài mặt nàng lại cố nhịn, ráng làm ra vẻ cao quý cho tên kia xem.
-------------------------
Tại một nơi khác, hoa đào phủ khắp chốn. Nơi nơi đều là hoa đào nở rộ, dưới ánh trăng sôi sáng, khung cảnh lại đẹp vạn phần.
Một nam tử mày ngài mắt phượng, sóng mũi cao thẳng, đôi môi ươn ướt cuốn hút. Màu tóc trắng của hắn dưới ánh trăng bạc lại làm tăng thêm vẻ lạnh lùng mà mê người.
Hắn uống một li rượu, trong tay là một viên lam châu không ngừng phát ra ánh sáng xinh đẹp. Ánh mắt đen huyền sâu thâm thẩm của hắn dịu dàng nhìn viên ngọc châu. Miệng thì thào:
- Băng nhi…nàng đến rồi sao? Ta chờ nàng đã mười vạn năm rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...