Gió hè của vùng núi mang theo một mùi tanh của cây cỏ tươi, mùi này đến từ núi lớn phía bên kia.
Dựa theo thế núi từng hàng ruộng bậc thang vàng óng cao thấp rõ ràng rành mạch được xây lên, Mãn Điền Tuệ chốc chốc lại đánh cúc trong gió hạ.
Trương Tín Lễ kéo ống quần, thành thục gặt lúa sớm trong ruộng cùng mẹ hắn.
Trong tiếng lưỡi liềm vang lên "Xẹt xẹt", thì có một bó lúa lớn lại ngã xuống, anh ở bên cạnh giúp đỡ ôm bông lúa đã cắt xuống tới bờ ruộng bên cạnh, buộc nó lại thành từng bó lớn.
"Mệt hả?" Mẹ Trương hỏi anh: "Mệt thì nghỉ chút đi."
"Không sao ạ." Trương Tín Lễ kéo vạt áo ngắn tay lau mồ hôi, trông xuống điểm cuối trên sườn núi xa xôi, có một chiếc xe SUV đang lắc lư như rồng trên con đường đất uốn lượn, lái về hướng ngôi nhà bằng đất lùn thấp trên núi của họ.
Mẹ Trương cũng nhìn thấy, bà nhanh nhẹn buộc xong bó lúa, đưa ống tay áo lên lau mồ hôi, nói: "Thấy xe ô tô rồi, chắc là em Cẩn Du của con đến đó?"
Môi Trương Tín Lễ mím chặt, trông anh không ra vẻ rất vui mừng hay có ý hoan nghênh gì.
"Không biết." Anh đưa mắt nhìn chiếc xe SUV uốn lượn hình rắn trong núi, từng mảng từng mảng bụi bị vung lên, mãi đến khi nó biến mất ở cuối khúc ngoặc hình chữ S.
Bên khác, chiếc xe SUV màu trắng dừng trước căn nhà đất nhỏ của gia đình Trương Tín Lễ.
Hàng xóm gần đó đều đi theo sau xe SUV đến cổng nhà Trương Tín Lễ xem náo nhiệt.
Bình thường trên núi nhiều nhất chỉ có ít xe bò, ngựa, con la, vào trấn trên thì có phương tiện công cộng là tàu khách một ngày ba chuyến, nhưng nó sẽ không lên tới đây.
Đường trên núi không tốt, có rất nhiều chỗ người đi rất tốn sức, xe thì càng tệ hơn, tất cả gia đình trên núi chả mấy hộ mua xe --- họ cũng không mua nổi.
Thế nên khi chiếc xe sạch sẽ sáng loáng, nước sơn xe SUV màu trắng léo sáng này đang đậu trước của nhà Trương Tín Lễ, đã hấp dẫn rất nhiều người lớn và trẻ con sang đây xem náo nhiệt.
Ba Trương đã chờ ở cửa từ sớm.
Cửa buồng lái của xe SUV trắng đến phát sáng được mở ra, một đôi giày da màu đen sáng đến mức có thể soi gương dẫm xuống đường đất cứng trước cửa nhà, xuống xe là người đàn ông trung niên với chiếc kính mắt trên sống mũi trông dáng vẻ rất thư sinh, đầu tiên là ông cười hiền hòa với ba Trương một tiếng, sau đó mới mửa cửa xe cho vợ và con trai ngồi phía sau.
"Chào anh, chào anh." Ba Trương chờ bọn ông xuống xe hết, mới dùng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm vùng núi tiến lên chào hỏi: "Chắc anh là ba Lâm nhỉ?"
"Lâm Hoài Nam." Người đàn ông vừa cười giới thiệu, vừa bắt tay với ba Trương.
"Tôi chính là...Trương Văn Đào." Ba Trương nói: "Mấy chục năm rồi không gặp."
"Đúng vậy, ba tôi là người quen cũ với ba anh, khi còn bé chúng ta từng chơi chung." Lâm Hoài Nam hàn huyên vài câu, ông vẫy tay với con trai mình: "Đây là khuyển tử [1] Lâm Cẩn Du.
Cẩn Du, nhanh chào chú đi."
Cả người Lâm Cẩn Du là quần áo thể thao xanh lam không nhiễm một hạt bụi, MP5 cất trong túi, trên lỗ tai tinh xảo đeo chiếc tai nghe Bluetooth màu xanh lam sẫm, sau khi xuống xe ý nghĩ đầu tiên của cậu là: Sao giờ Trung Quốc vẫn còn một nơi xó xỉnh như này vậy.
Cậu nghe theo tiếng gọi của ba Lâm, tiến lên nói một tiếng chào chú.
"Chào cháu, chào cháu." Ba Trương chà xát tay: "Con trai chú với mẹ nó đang ở ruộng, chú đã đi gọi rồi, sẽ về ngay thôi."
Tuy ông nhỏ hơn ba Lâm vài tuổi, nhưng nắng gắt trên núi đã phơi ngăm đen khuôn mặt của ông, từng nếp nhăn như dao khắc, trên bàn tay đầy vết chai vì quanh năm làm việc nặng, trông ông lại già hơn Lâm Hoài Nam nhiều.
"Vào nhà trước, vào nhà rồi nói." Ba Trương vừa dẫn mọi người vào bên trong căn nhà gạch đất, vừa hỏi: "Năm nay Cẩn Du bao nhiêu tuổi? Trông nhỏ hơn con trai chú một chút, định ở đây hết nghỉ hè hả?"
Lâm Cẩn Du không lên tiếng, ba Lâm dẫn mẹ Lâm cùng con trai và ông vào cửa, cười đáp: "15, rất nhanh sẽ 16 rồi, lần này là chân chính muốn nó ở chỗ này nghiêm chỉnh đợi hết kì nghỉ, đỡ phải mỗi ngày ở nhà hết điện thoại rồi máy tính."
Lâm Cẩn Du bĩu môi, bị mẹ kéo tay, mới không cam lòng tình nguyện mà vào cửa.
Cậu không muốn tới đây chút nào, chỗ này không có máy lạnh, không có WiFi, không có dưa hấu ướp lạnh, cả máy nước nóng cũng không có.
Nhưng cậu không thể không đi, kỳ nghỉ mỗi năm ba đối với cách sống ở nhà ăn ăn uống uống chơi điện thoại, không làm chính sự của cậu đã là khoan dung đến cực hạn, ngay cả mẹ cũng không khuyên nổi ý muốn quyết tâm dạy dỗ Lâm Cẩn Du của ông.
Nhưng ông không thể ở cạnh cạu, vì vậy muốn đưa cậu đến nông thôn đợi mấy ngày.
Nhưng ở quê không có ai, sau khi thương lượng với ông nội thì quyết định đưa cậu đến chỗ ba Trương, dù có hơi xa, nhưng khiến người ta tin tưởng.
Mấy người đi qua cánh cửa gỗ mở rộng, đi qua mấy phiến đá che kín sân đơn sơ mà chật hẹp, đi vào nhà.
Phòng đất gạch nhà họ Trương không lớn nhưng rất sạch sẽ.
Nghe nói có trẻ con trong thành phố muốn tới đây, mẹ Trương đã cố ý dậy thật sớm, quét tướt trong ngoài sạch sẽ, chuồng gia súc cũng dùng nước rửa trôi ba lần.
Ba Trương bảo mọi người ngồi lên ghế sô pha mềm mại duy nhất trong nhà, ông tìm ly rót nước, bản thân lại chuyển đến ngồi ghế dài: "Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt đứa nhóc này, cơm tối có giết gà, mọi người ở lại ăn một miếng nhé."
Ba Lâm nhấp ngụm nước, ông cũng không ngồi ghế sô pha mà chuyển sang ghế dài: "Không không, bọn tôi cũng đưa Cẩn Du đến thôi, lập tức đi ngay, phiền gia đình anh quá."
"Không sao không sao, cũng là thêm một đứa nhỏ thôi, trẻ con lớn vậy rồi, không phí nhiều chuyện đâu." Ba Trương liên tục xua tay: "Đợi chút nữa Trương Tín Lễ về, tôi sẽ bảo nó dẫn em trai đi chơi."
Bên này hai người bắt đầu tán gẫu từ chuyện nhà đến con trẻ, và việc sắp xếp khoảng thời gian sau khi Cẩn Du đến.
Bên kia Lâm Cẩn Du lén lút lôi kéo mẹ Lâm thực hiện lần giãy giụa cuối cùng, nói không muốn nghỉ hè ở chỗ này, cậu thề với chủ tịch Mao[2] là sau khi về sẽ cực kì nghe lời, dù mất mấy tuần lễ cũng được.
Nhưng mẹ Lâm chỉ nhìn cậu, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Người cũng đưa đến rồi, chúng ta đi thôi." Nói chuyện phiếm một lúc, thì ba Lâm để ly xuống, nói vài câu khách khí rồi chuẩn bị rời đi với vợ.
Đúng thật là ông rất bận, sau khi đưa con trai đến phải lập tức chạy về ngay.
"Không ăn cơm à?"
Ba Lâm liên tục nói mấy câu "Không cần.", ông đứng dậy đi tới ngồi cạnh Lâm Cẩn Du, ngồi xổm người xuống, gọi cậu: "Tiểu Du."
Lâm Cẩn Du vì không cầu xin được mà sinh ra hờn dỗi, không thèm nhìn ông.
Lâm Hoài Nam nói: "Ba biết con tức giận, không tình nguyện, trách ba.
Nhưng sỡ dĩ ba đưa con đến đây, là hi vọng con có thể không như những kì nghĩ trước, lãng phí thời gian quý báu trong sinh mệnh của con." Ông nói: "Quê nhà của ba với mẹ đã không có họ hàng, ba hi vọng con sẽ không trải qua như vậy, biết không? Nên con phải sống chung với anh trai cho tốt đó."
Nửa ngày sau, Lâm Cẩn Du mới không tình nguyện gật gật đầu.
Lâm Hoài Nam cười cười, sờ mặt khích lệ con trai: "Mẹ con không yên tâm về con, nên sẽ qua ở căn bên Thành Đô mấy ngày, chờ qua nghỉ hè thì đón con về."
Ba Trương mở cửa, tiễn mấy người ra khỏi viện, Lâm Cẩn Du cầm tai nghe Bluetooth, tay đút vào trong túi áo mở nhạc MP5, thờ ơ đếm khe nứt trên đất, chậm chạm đi theo đằng sau.
MP5 ngẫu nhiên phát một bài hát của ban nhạc là , đây là một bài hát Lâm Cẩn Du rất thích.
Lời viết là ly biệt, giai điệu vừa vui tươi vừa lãng mạn, bên trong lại chứa đựng tình yêu, là rung động không cách nào che giấu của chàng trai.
Âm nhạc phát ra, cảm giác động lòng chỉ thuộc về thiếu niên tuôn ra chậm rãi xoa lên cảm giác không tình nguyện, phiền muộn và chua xót trong lòng cậu.
Khi không còn ngưỡng cửa nâu để cậu bước qua, thì nghe thấy ba Trương lớn tiếng chào với người nào đó: "Ơ! Con về rồi à!"
Sau đó, Lâm Cẩn Du nghe thấy một giọng nói của thiếu niên nghe còn trưởng thành hơn cậu nhiều đáp lại: "Dạ, con về rồi ba."
Ánh mắt Lâm Cẩn Du xuyên qua đám người ồn ào trong phòng, xuyên qua tro bụi và ánh sáng bên cửa sổ, trong tiếng ca vui tươi lãng mạn, cậu đối mắt hồi lâu với thiếu niên kia.
Ánh mắt thiếu niên trầm mặc mà xa xăm, gương mặt anh khí với nước da hạt dẻ hoàn toàn trái ngược với gương mặt anh tuấn của Lâm Cẩn Du.
Đó là lần đầu tiên Lâm Cẩn Du gặp Trương Tín Lễ.
Ở một nơi bình thường, nóng bức mang theo một chút ngột ngạt sau giờ trưa, không ai trong số họ nhận ra, khi hai ánh mắt không tiếng động mà gặp gỡ, là lúc một câu chuyện dài đằng đẵng đã bắt đầu.
- ---
[1] Thời xưa, người Trung Quốc thường gọi con trai mình là khuyển tử (犬子), điều này không có nghĩa là hạ thấp con, mà chỉ là nói một cách khiêm tốn.
[2] chủ tịch Mao là người được in trên mặt tiền giấy của Trung Quốc.
Mình không biết có phải bài anh Lâm nghe là bài này không, nhưng mình search ra bài này, ai thích thì nghe nhé -> https://.bilibili.com/video/BV1ji4y1x7c3/.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...