Tại khu căn cứ bọn hành tinh đen hiện giờ đang có một cuộc giá lâm của kẻ sát thủ đứng đầu nức danh vũ trụ, “Xoxi đầu bạc”.
Chiếc tàu giống như hình con trâu từ ngoài hành tinh hạ cánh xuống khu vực lân cận khu căn cứ, cửa khoang mở ra hạ xuống, bước xuống là một tên có ánh mắt ưng không lòng đen, không cảm xúc, mặc một bộ trang phục của cao bồi viễn tây cùng áo choàng đen.
Vừa bước xuống phi thuyền tên Xoxi đầu bạc đã được cả dãy hàng người hành tinh đen cúi chào cái rụp tràn đầy bức cách của đại ca giang hồ, tên Giramin xum xoe chạy lon ton đến hai tay xoa vào nhau một biểu lộ như chó mừng vẫy đuôi với chủ hướng về tên Xoxi nói:
“Thưa ngài Xoxi-sama, Thật ngại khi phải làm phiền ngài, nhưng có việc này không thể không phiền phức ngài xử lí, xong việc đảm bảo chúng tôi sẽ cảm tạ ngài hậu hĩnh…”
Liếc một cái tên Giramin, tuy không biết hắn không có tròng mắt làm sao mà liếc, nhưng quả thật hắn có liếc tên Giramin một cái, mặt không cảm xúc nói:
“Nhiều lời! Cần xử lí đứa nào, nói ra đi! Xoxi này mà đã ra tay thì chưa từng thất thủ!”
“Được thế thì còn gì bằng, tôi muốn ngài xử lí hai tên oắt con người địa cầu. Nhưng ngài đừng tưởng chúng là oắt con mà khinh thường, chúng có cơ thể siêu nhân, sức khỏe như lực sĩ, có thể bay lượn như chim và có tài thiện xạ bách phát bách trúng.”
Để không mất mặt, tên Giramin tâng bốc mấy người Nobita lên đến trời, vừa muốn tên Xoxi không khinh địch, vừa muốn mặt mũi a.
“Nếu mấy tên đó thật sự như ngươi nói, vậy có nghĩa là súng đạn đối với chúng cũng không quá ăn thua sao?”
Xoxi nổi danh cẩn thận, nhận và phân tích tình báo đối tượng ám sát đã thấm sâu vào bản năng của hắn, hắn thấm nhuần tình báo đối với ám sát và mưu lược có ý nghĩa lớn lao ra sao.
“Chúng tôi lúc trước từng dùng súng nã tới tấp một tên mà hắn không hề hấn gì cả, sau đó đã đưa ra ụ pháo cao xạ nhưng chúng đều trốn thoát.”
Tên Giramin biết gì nói nấy, coi bộ Nobita và Doraemon cùng Shizuka cũng là cái gai trong mắt hắn mà hắn lại chả thể gỡ ra được.
“Tránh thoát sao? Có nghĩa là pháo cao xạ có thể gây thương tổn bọn chúng? Thế thì bom, thứ mạnh hơn nhiều lần pháo cao xạ chúng có thể chịu được không?”
Tên Xoxi rất nhanh đã phân tích rõ ràng ưu nhược, quả thật ngoài tên phi nhân loại Nobita ra thì người địa cầu nào cũng không chắn được pháo cao xạ, thậm chí súng ống bọn hành tinh đen bắn.
“Ông định lấy đi vật gì quý giá nơi đây?”
Phân tích xong xuôi, tên Xoxi quay con mắt trắng bệch vô hồn sang hướng lão Giramin chất vấn.
“A…Thì là mỏ đá quý nơi đây là “Đá Li Tâm”, cùng với công nghệ Faluýt của bọn cư dân hành tinh Kuzakuza này…”
Tên Giramin cũng không dám giấu diếm cái gì, dẫu sao cũng đang phải nhờ người a, dấu diếm là hành động ngu xuẩn nhất, hắn nếu ngu xuẩn đã chẳng thể trèo cao thế này, dĩ nhiên thuộc hạ hắn ngu xuẩn là sự thật.
“Ha..Ha..Ha.. Ta có nghe đến công nghệ Faluýt kia, nó là công nghệ hoàn toàn dùng cho phục vụ nhân sinh a… Geramin a, các ngươi “hành tinh đen” có dùng đến phục vụ nhân sinh cái gì a???”
Tên Xoxi há miệng ra cười to lên, chả thèm cho tên chủ nhà là Giramin chút nào mặt mũi.
Nghe Xoxi nói tên Giramin mới như sực nhớ ra là bản thân muốn cướp đoạt quy trình kia đơn thuần chỉ vì tham lam mà thôi, thấy bọn yếu ớt, nhát cáy hành tinh Kuzakuza lại có quy trình công nghệ mà bản thân không có nên nảy lòng tham mà muốn cướp lấy trong khi hoàn toàn không dùng đến nơi.
“Ngài nói quar nhiên chí lí, vậy ta nên làm gì ạ?”
Tên Giramin hoàn toàn phục sát đất, quay qua một bộ thiên lôi sai đâu đánh đấy vậy.
“Ta cần tìm ra nơi ở hay nơi chúng đến và dùng bom chôn sống bọn chúng! Nếu chúng không chết thì ta đã có món quà tuyệt vời hơn cho chúng…. “Bom Hủy Diệt”.”
Tên Xoxi một mặt đầy âm trầm mà nói.
Tên Giramin mặt bỗng tái xanh lên, lắp bắp nói:
“Thưa ngài, ngài có coi trọng lũ oắt con trái đất quá mức không vậy? Nếu ngài nổ bom đó thì hành tinh này sẽ….”
Liếc một cái tên Giramin, tuy vẫn không hiểu là hắn làm sao liếc được, nhưng hắn thực sự liếc qua lão Giramin và nói một cách nhàn nhạt:
“Không phải ông nói chúng đao thương bất nhập, súng đạn bất xâm sao? Ta cần cho chúng đãi ngộ lớn nhất, tập trung cao độ nhất, coi xem chúng không còn hành tinh thì còn có thể nào sống được nữa!”
“Vả lại chả phải ông có quan hệ với tên quan nắm quyền to sao? Bảo hắn che dấu cho vụ việc này, khi hành tinh nổ tung thì tất cả các mỏ đá quý đều trở thành mỏ lộ thiên cho các ngươi khai thác sao? Bỏ qua cả phần trắc thí địa chất luôn…”
Xoxi còn ném cho tên Giramin một liều thuốc an thần.
“Ngài quả nhiên tính toán hết cả, tất cả đã như nằm trong tay ngài rồi, tôi sẽ tất cả đều nghe theo ngài…”
Tên Giramin thấy lời tên Xoxi thật chí lí, hắn vậy mà không có muốn phản bác lại chút nào, thôi thì nghe theo hắn cả vậy.
……………………………………………………..
Lúc này Nobita, Doraemon, Shizuka cùng với Raper, Krim, Sami, đang thư thích ngồi trên những chiếc lá đầy to lớn như chiếc thuyền con mà trôi theo dòng nước ngắm cả cảnh giáp đông nơi Kuzakuza này.
Theo như tại trái đất thì lá cây xuyển đỏ, các thú vật tích trữ lương thực cho mùa Đông, mát mẻ và cô tịch, đẹp đẽ trong cảnh tiêu điều, đó chính là mùa Thu.
Nhưng tại hành tinh Kuzakuza lại không như vậy, thời gian cho những cảnh đẹp này rất ngắn ngủi, dài nhất chỉ khoảng một tuần thôi là Đông đã đến, thời gian ngắn ngủi đó không đủ để tính thành một mùa, bởi vậy nơi đây chỉ đặc hữu hai mùa Xuân và Đông mà thôi.
“Anh Nobita nè… Sao anh không ở lại đây luôn đi. Mọi người nơi đây đều cực kì yêu quý anh đó.”
Thuyền lá của Krim đi dần đến bên chiếc của Nobita, cô bé nhút nhát mà quay về Nobita hỏi ý kiến.
Cười một một cái đầy hiền hòa, Nobita lắc đầu nói:
“Em có thấy chị Shizuka không? Nơi Trái đất bên kia anh có nhiều người bạn như chị ấy nữa, anh đâu thể bỏ họ mà đến nơi đây? Anh lại còn có gia đình, họ hàng nữa… bởi thế nên xin lỗi em a.”
Hơi có chút không vui, cô bé mím môi lại hai má phình ra có vẻ rất rất không vui, cơ mà hình dạng này của cô bé khiến quái thúc thúc… khụ khụ… Khiến Nobita không thể cầm lòng nổi a.
Vươn hai tay chộp vào hai bên má, Nobita kéo ra kéo ra…
“Nobita-kun! Cậu làm điều tồi tệ gì với Krim-chan thế hả?”
Tiếng hét cao độ đề xi ben của Shizuka làm Nobita giật thót một cái thả ra, Krim như chú thỏ nhỏ thoát khỏi ma trảo nhanh chóng thúc thuyền chạy qua phía Shizuka.
“Krim-chan, em đừng lí đến tên Nobita đó. Chúng ta đi chơi đi.”
Shizuka chộp tay Krim lôi theo cả chiếc thuyền lá nho nhỏ của hai người quay qua trừng Nobita một cái rồi quay ngoắt bỏ đi.
Nhìn nhìn hai bàn thay Nobita không thể không nói:
“Lại không khống chế được a… Nhưng mà công nhận mềm thật…he he he”
Tiếng dê kêu vang vọng con sông khiến mấy con cá trong lòng sông xấu hổ mà lặn mất tăm.
Cả đám vui vui cười cười mà không biết trên bờ núp ở xa xa có tên Xom đang tức giận cành hông.
“Tại sao hắn dám véo má Krim-chan? Tại sao hắn dám? Ta còn chưa dám cầm tay cô ấy….. tại sao hắn dám…”
Đang vừa nguyền rủa Nobita, tên Xom không ngờ phía sau lưng bản thân lại bỗng nhô ra một vật ống tròn lạnh băng, cùng với tiếng nói âm trầm:
“Ngài Xom tiên sinh thân mến… Thủ lĩnh chúng tôi muốn gặp mặt tâm sự với ngài chút chuyện, mong ngài châm chước, và cũng mong ngài đầy đủ thông minh trước quyết định của mình…”
Mồ hôi rơi ra như mưa giữa tiết trời se lạnh mùa giáp Đông khiến chân Xom như nhuyễn ra, hai hàm răng lại bất phân cao thấp, hắn chỉ có biết bị mấy tên mặc đồ hành tinh đen lôi đi.
……………………………………………
Tại một khu nhà cũ của cư dân đã bỏ hoang, tên Xoxi đầu bạc đang hỏi đáp con tin của hắn chính là Xom.
Tại sao lại là hỏi đáp mà không là ép cung? Là vì khi nhận ra kẻ bắt cóc và mang đi bản thân là lũ hành tinh đen nên tên Xom rất thẳng thắn dứt khoát nhuyễn…. không thèm chống trả làm gì tổ đau da thịt, đôi khi có thể chết, nên Xom thành luôn hỏi gì đáp nấy chiếc hộp biết tuốt á.
“Có nghĩa là bọn trẻ Trái Đất ấy chỉ đến đây chơi thôi sao? Không định cư nơi đây, cứ mỗi hôm sáng sớm lại đến qua một cánh cửa tại phòng máy của phi thuyền tên nhóc Raper?”
Sau khi thu thập đầy đủ thông tin và tổng hợp lại thì tên Xoxi nói.
“Ngươi có chắc chúng đến qua đó? Ngươi biết hậu quả của việc lừa chúng ta…”
Tên Xoxi quay về tên Xom mà uy hiếp nói.
“Tôi nói tất cả đều đúng hết! Trong một lần Krim-chan đã kể cho chúng tôi nghe lúc trên trường học, cô ấy còn nói Trái Đất khí hậu quá khắc nghiệt nên không thể đến chơi được, chỉ có thể chờ đợi mấy người kia đến.”
Xom vội vã khoát tay lia lịa nói, chỉ sợ tên Xoxi đầu bạc khét tiếng vũ trụ cho mình ăn kẹo đồng thì khổ.
“Mi được tự do, dĩ nhiên sẽ có người 24/24 theo dõi ngươi. Hễ ngươi có ý định tiết lộ buổi nói chuyện hôm nay thì… Bùm…”
Làm một động tác nổ súng, Xoxi đầu bạc cười đầy càn rỡ và ghê rợn, Xom nào dám cãi lời, gật đầu lia lịa đáp vâng.
Trong mắt của Xoxi tên Xom này cũng như các cư dân hành tinh này cũng như nhau thôi, đều là kẻ sắp chết mà thôi, chết trước hay sau, sớm hay muộn hắn cũng không quá quan tâm.
Thế là đêm hôm đó, khi tất cả mọi người đã say giấc ngủ, có hai tên áo đen đột nhập vào trong phi thuyền nhà Raper, vì là phi thuyền cũ nên chế độ bảo mật quá kém, đứng trước có chuẩn bị cùng công nghệ tân tiến lũ hành tinh đen thì nó thậm chí không thể phát ra cảnh báo đã bị đột nhập thành công.
“Nghe nói mở cánh cửa này là đến một nơi là trái đất, nơi sống của các Siêu nhân đấy.”
Tên Doto là một trong hai tên áo đen chỉ về chiếc cửa mà có xung động muốn đẩy ra bước vào.
“Thằng ngốc! Mày định lòi mặt ra cho lũ siêu nhân ấy tẩn cho một trận à? Vả lại sếp đã nói bên đó khí hậu khắc nghiệt lắm, có thế mới tạo ra được lũ quái vật như chúng mà…”
Gõ một phát vào đầu tên ngốc Doto, Uno nói với giọng điệu tiếc mài sắt không nên kim mà nói.
Cài xong chiếc bom phát động khi mở cửa, hai tên nhanh chóng chạy về khu căn cứ báo cáo kết quả đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...